Nơi này là một hòn đảo cách biệt diện tích khá lớn, còn có cơ quan huyễn hoặc, nếu là người ngoài không thông thuộc, chắc chắn sẽ bị lạc đến đói chết!
Nơi ở cũng rất lớn, tuy vật liệu đơn sơ nhưng thứ gì cũng có đủ, phù hợp cho những đại cao thủ lui về lánh đời.
Bốn người bọn họ vừa về đến, trong nhà đã có người đi ra, là một nam nhân trung niên tư thế phóng khoáng, gương mặt uy nghiêm.
" Phụ thân." Đứa bé gái nhìn thấy người, liền mềm mềm như thỏ chạy tới ôm lấy chân nam nhân.
Nam nhân bị bộ dạng chật vật của anh thu hút, vừa thấy anh đã không quan tâm con gái của mình, bước về phía anh hỏi han:" Vân nhi, con đây là bị làm sao?"
Nhiễm Thanh Vân nhìn biểu hiện của nam nhân, phát hiện người này vậy mà lại thật sự quan tâm anh!
Nhìn biểu hiện lo lắng của ba nhóc con phía sau, Nhiễm Thanh Vân lãnh đạm có chút buồn cười.
" Không cẩn thận ngã xuống biển!"
Nam nhân phát hiện biểu hiện của anh không thích hợp, càng lo lắng hơn:" Vân nhi, con bị sao thế?"
" Phụ thân, Thanh Vân cùng bọn con đi chơi, không cẩn thận ngã xuống biển, nên bị mất trí nhớ."
" Mất trí nhớ?" Nam nhân biến sắc.
" Không phải do bọn con, là cậu ta không cẩn thận." Bọn họ lo sợ giải thích.
Nam nhân này chắc chắn phát hiện mấy đứa trẻ này đang nói dối, nhìn Nhiễm Thanh Vân đầy áy náy.
" Vân nhi, con mau vào thay y phục." Nam nhân hướng Nhiễm Thanh Vân, chậm rãi nói.
Nhiễm Thanh Vân vừa lúc rất khó chịu, nhanh chóng đồng ý!
" Các con giỏi lắm đúng không?"
" Tạ bá bá, bọn con không có."
" Còn dám cãi? Vân nhi lương thiện như vậy bị các con hại thành cái dạng gì rồi?"
" Là cậu ta tự ngã, đâu liên quan đến bọn con."
" Các con nghĩ ta già rồi, không phát hiện các con đang nói dối sao?"
Nhiễm Thanh Vân rời đi, sau lưng vọng lại tiếng nói!
" Quỳ xuống cho ta, phạt các con hôm nay không được ăn cơm."
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Vấn đề tới rồi, phòng ở của thân thể này ở đâu?
Nhiễm Thanh Vân nhìn một dãy phòng trước mặt, một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Không để y trầm mặc lâu, nam nhân kia đã đuổi tới phía sau:" Vân nhi, con thật sự mất trí nhớ sao?"
Nhiễm Thanh Vân nhìn biểu tình lo lắng của nam nhân, trầm mặc không đáp.
" Vân nhi..." Nam nhân nhìn Nhiễm Thanh Vân, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Nam nhân họ Tạ, là anh em kết nghĩ của mẫu thân thân thể này, người giang hồ trọng tình nghĩ, phụ mẫu thân sinh của thân thể này không may mất sớm, nam nhân liền nhận anh về nuôi.
" Ta xin lỗi, để con phải chịu khổ rồi! Ta biết Ly nhi không thích con, nhưng không ngờ bọn chúng lại có thể hại con thành ra như vậy." Nam nhân cực kì có lỗi.
Nhiễm Thanh Vân vẫn không có biểu tình, chỉ đứng lặng nhìn y.
" Vân nhi, ta đưa con về trung nguyên nhé! Trước đây ta theo học võ công của Võ đang phái, ta đưa con tới đó nhé!"
Nhiễm Thanh Vân:"..." Võ đang phái là gì?
" Ta quên mất, con bị mất trí nhớ, không sao đâu, tới đó, ta nhờ họ chăm sóc con thật tốt!"
Nhiễm Thanh Vân:"..."
" Cũng muộn rồi, con tắm rửa rồi ra ăn cơm đi!"
Trong giờ cơm, Tạ bá bá này nhắc đến việc muốn đưa Nhiễm Thanh Vân rời đảo, trở về trung nguyện, Nhiễm Thanh Vân phu nhân của ông ta có vẻ không thích thân thể này cho lắm, nghe nói ông ta sẽ đưa thân thể này rời đi, liền nhanh chóng đáp ứng!
Nhiễm Thanh Vân toàn bộ quá trình đều không có biểu tình.
Tận đến khi đứng dưới chân núi Võ đang phái, Nhiễm Thanh Vân cũng không hề biến sắc.
" Vân nhi, lên đến đỉnh núi chính là Võ đang phái, nơi này quy củ, con không thể tùy tiện như lúc còn ở bên cạnh bá bá nữa." Tạ bá bá ở bên cạnh, chậm rãi giới thiệu qua về nơi Nhiễm Thanh Vân chuẩn bị đặt chân đến!
Bọn họ đến, vừa lúc môn phái đang gặp phiền phức!
Các môn phái trêи giang hồ có rất nhiều, chia làm hai phe chính và tà, ngoài ra cũng có rất nhiều môn phái nhỏ thần bí nằm ở giữa, tuy nhiên những môn phái đó thường sẽ không quản loạn lạc một lòng quy ẩn, bởi vậy rất ít danh tiếng, ít khi được nhắc đến.
Võ đang phái là một môn phái thuộc phe chính, hôm nay bị một môn phái phe tà "hỏi thăm".
Võ công của vị Tạ bá bá này không tồi, một mình có thể giúp Võ đang phái đàn áp tà phái.
" Tạ đại hiệp có vẻ thích xen vào chuyện người khác quá nhỉ?" Tên dẫn đầu tà phái gây rối nhìn Tạ Tuy chằm chằm, không phục nói.
" Nào phải người ngoài, ta vốn là đệ tử Võ đang."
" Võ đang có thể có một đệ tử võ công cao cường như Tạ đại hiệp, thật là vĩnh hạnh của bọn họ."
" Là ta vinh hạnh được làm đệ tử của Võ đang phái."
" Tạ đại hiệp hôm nay đã đến, chắc là muốn cùng môn phái ôn lại chuyện cũ, Khương mỗ không dám làm phiền, cáo từ."
Đám tà giáo nhận ra không còn chiếm được tiện nghi nữa, qua hai ba câu liền rời đi.
Nhiễm Thanh Vân đứng ở bên cạnh, quan sát tình hình, nhìn Tạ Tuy cùng đám người võ đang khách sáo chào hỏi, trong lòng phiền muốn chết.