Suy cho cùng, đây cũng là số tiền do chính Nhiễm Thanh Vân tự mình kiếm được, làm gì có ai sẽ chạy đến đồn cảnh sát tìm tiền chứ!
Dựa vào giá trị của món đồ nhặt được, hạn định thời gian, nếu quá thời gian không có ai nhận, thì sẽ được đưa tặng cho người nhặt, cùng chính là Phó Kim Phong.
Thời điểm Phó Kim Phong nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, là lúc năm học mới sắp bắt đầu, số tiền Phó Kim Phong tiết kiệm không đủ để cho y đóng học.
Vì tương lai của mình, Phó Kim Phong chỉ có thể lấy số tiền đó đóng học.
" Coi như mình mượn của người ta, sau này nếu có người đến đòi thì tìm cách kiếm lại trả họ vậy." Phó Kim Phong cầm cục tiền, thở dài một hơi, đem nó đến trường đóng học.
Nhiễm Thanh Vân ngồi lười trêи vai Phó Kim Phong, đáy lòng không kìm được cười nhạt.
Suy cho cùng, lò sưởi của y vẫn là ngu ngốc nhất.
Đoạn thời gian tiếp theo, Nhiễm Thanh Vân thỉnh thoảng sẽ mang theo một cục tiền về.
Lần này cũng dọa Phó Kim Phong sợ chết, cậu bé quyết tâm mang đến đồn cảnh sát báo án. nhưng lần nào cũng không có ai đến nhận.
Cảnh sát cho rằng cậu bé này chắc chắn là công tử nhà nào đó nghịch ngợm, đem tiền tới đồn cảnh sát trêu đùa bọn họ, sau vài lần như thế, cảnh sát cương quyết không nhận tiền nữa, bảo Phó Kim Phong tự mình xử lý.
" Nhóc con, cháu còn tiếp tục tới đây trêu đùa, bọn chú chỉ có thể mời cha mẹ cảu cháu đến lập biên bản kì luật."
Phó Kim Phong làm việc tốt bị hoài nghi:"..."
Nhiễm Thanh Vân mèo lười ngồi trêи vai Phó Kim Phong, thoải mái nhắm hai mắt.
" Bảo Bảo, em rốt cuộc là lấy tiền từ đâu vậy?" Phó Kim Phong tóm lấy Nhiễm Thanh Vân, một người một mèo đối mặt với nhau.
Nhiễm Thanh Vân không thể nói tiếng người, tên lò sưởi này cũng không nghe hiểu tiếng mèo đi, bảo anh giải thích thế nào chứ! Phiền phức.
Nhiễm Thanh Vân phủi đuôi đứng dậy, cao cao tại thượng bỏ lại cho Phó Kim Phong một cái ʍôиɠ.
" Bảo Bảo, em giải thích đi!"
Nhiễm Thanh Vân dùng ánh mắt nhìn một tên thiểu năng mà nhìn Phó Kim Phong.
" Bảo Bảo, em được lắm, biết khinh thường anh rồi đúng không?" Phó Kim Phong tóm lấy đuôi đầy lông của Nhiễm Thanh Vân.
Thiên tính của loài mèo, ngươi có thể vuốt mọi thứ trêи cơ thể, trừ việc kéo đuôi.
Nhiễm Thanh Vân bị kéo đến nổi da gà, động tác nhanh nhẹn tránh đi.
" Bảo Bảo, em có phải thiên sứ hộ mệnh ông trời ban xuống cho anh không?" Phó Kim Phong ôm lấy Nhiễm Thanh Vân, dùng hơi ấm của mình mà bao phủ lấy y.
Không thể giải thích, cứ cho "ông trời" kia tiện lợi một thời gian vậy!
" Từ khi em xuất hiện, cuộc đời của anh tựa như lật sang một trang mới đây màu hồng."
Không còn bị bố đánh đập, cũng không bị bạn bè bắt nạt... hiện tại, có có tiền để trang trải cuộc sống.
Nhiễm Thanh Vân nghe Phó Kim Phong nói nhảm, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm y.
" Có Bảo Bảo thật tốt quá đi." Phó Kim Phong ôm lấy Nhiễm Thanh Vân nhảy lên giường.
Nhiễm Thanh Vân bị ôm chặt, ghét bỏ dùng móng vuốt nhỏ đẩy tay Phó Kim Phong ra, lực đạo tựa như vuốt ve cổ vũ khiến Phó Kim Phong càng thích thú, trôn đầu vào bụng Nhiễm Thanh Vân dụi dụi.
Nhiễm Thanh Vân:"..." Ngươi úp mặt vào đâu vậy hả, muốn khi dễ ta đúng không? Có tin ta cào chết ngươi không?
Phó Kim Phong lên lớp 9 rồi, 15 tuổi chính là lúc tuổi thanh xuân bắt đầu.
Phó Kim Phong ngoại hình khá ổn, tính cách ôn nhu dịu dàng, không còn bộ dạng lúc nào cũng bị thương như trước, lại có thêm một con mèo đen mềm mại... rất nhanh lọt vào tầm mắt của những bạn gái cùng tuổi, em gái nhỏ tuổi.
Ngày hôm đó đi học, trong giờ nghỉ giải lao, Phó Kim Phong đang cùng Nhiễm Thanh Vân trêu đùa, có một em gái lần mò tới gần, ở trước mặt Nhiễm Thanh Vân tỏ tình với lò sưởi của y.
" Kim Phong, mình thích bạn lâu lắm rồi, chúng ta có thể tìm hiểu nhau không?"
Phó Kim Phong nghe được câu này, kinh ngạc đến ngẩn người.
Nhiễm Thanh Vân một dạng mèo mẹ, phản ứng nhanh hơn, đứng chắn trước mặt Nhiễm Thanh Vân cùng bạn nữ, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta chằm chằm.
Dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mười năm, sao có thể chịu nổi ánh mắt đầy sát ý của Nhiễm Thanh Vân chứ, bị con mèo dọa đến mềm nhũn hai chân.
Phó Kim Phong còn chưa kịp phản ứng, bạn nữa đó đã run sợ chạy mất.
Phó Kim Phong bị Nhiễm Thanh Vân nặng nề cào tỉnh.
" A, Bảo Bảo, nhẹ tay chút." Phó Kim Phong nắm lấy móng vuốt chưa thu lại của Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân dùng ánh mắt cảnh cáo trừng Phó Kim Phong, bộ dạng chính là cảnh cáo y không được để sự kiện này xảy ra nữa.
Phó Kim Phong nhìn bộ dạng của mèo nhà mình, vậy mà lại hiểu ý vị trong ánh mắt của anh, nhẹ nhàng đáp ứng:" Sau này sẽ không để chuyện này xảy ra nữa, Bảo Bảo đừng giận."
Chuyện Phó Kim Phong là một miêu khống, từ ngày hôm đó lan ra khắp trường.
Bao nhiêu trái tim thiếu nữ, bị chuyện này làm cho mềm nhũn.
Ở đâu có một chàng trai vừa hiền lành vừa thương yêu động vật nhỏ như thế chứ! Muốn có được!
" Bảo Bảo, hôm nay em không vui sao?" Phó Kim Phong vừa đảo thịt trêи chảo, vừa ngó sang con mèo đen nằm dài trêи bàn.
Bình thường Nhiễm Thanh Vân đều sẽ bám lấy vai cậu không chịu buông, hôm nay tại sao lại nằm trêи bàn rồi? Giận dỗi gì à? Cậu ta ngày hôm nay chưa hề làm điểu gì quá đáng mà!
Phó Kim Phong đảo xong chảo thịt, tắt bếp, tiến tới bên cạnh Nhiễm Thanh Vân.
" Bảo..."