Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 167: Giăng lưới bắt cá (13)




Y nhíu đôi mày gợi cảm thử chậm rãi từ phía sau thâm nhập vài lần, khàn giọng nói: "Đại Đại, bên trong của em vừa chặt vừa thoải mái, ta không nhịn được, ngoan nào, chút nữa quen rồi sẽ ổn thôi."

Vừa nói dứt câu, Nhiễm Thanh Vân lập tức đỡ eo Phó Kim Phong mạnh mẽ ra ra vào vào.

Rất nhiều lần Phó Kim Phong bị Nhiễm Thanh Vân đâm vào điểm nhạy cảm khiến cho hai chân mềm nhũn, cánh tay còn đang đỡ thành giường cũng không khỏi run rẩy, nhưng sau khi đã thích ứng, đau đớn dần dần bị kɧօáϊ cảm thay thế.

Vật kia của Nhiễm Thanh Vân vừa thô lại vừa nóng, mạnh mẽ ra vào trong cơ thể y, vách thịt bên trong bị cọ xát khiến cho y vừa ngứa ngáy vừa thoải mái, hơn nữa mỗi lần bị đâm đến điểm nhạy cảm đều có một một dòng điện kϊƈɦ thích chạy qua thân thể, khiến y ngăn không được phát ra từng tiếng rêи rỉ mê người.

Nhiễm Thanh Vân bị âm thanh của y kϊƈɦ thích thì càng thêm hưng phấn, tốc độ cắm vào cũng ngày càng nhanh, Phó Kim Phong sao có thể chịu nổi động tác mãnh liệt của hắn, eo vừa mềm vừa đau, thiếu chút nữa đã ngã xuống, dường như sắp không chống đỡ được cơ thể của mình, sắp bật khóc đến nơi.

"Chậm...Chậm một chút, a...Đừng mà, sâu quá."

Nhiễm Thanh Vân không thả chậm tốc độ, ngược lại càng dùng sức tiến vào chỗ sâu nhất bên trong. Cúi người nhẹ giọng thủ thỉ bên tai y: "Đại Đại, ta làm em sướиɠ lắm sao."

Phó Kim Phong cắn răng không nói gì, chỉ khi nào không chịu nổi nữa mới phát ra một hai tiếng hừ nhẹ. Bị khinh bạc như vậy, y mới không chịu trả lời.

Nhiễm Thanh Vân ɭϊếʍ quanh vành tai y: "Sao lại không nói lời nào? Là do ta đâm em sướиɠ quá, nói không nên lời? Hửm?"

Phó Kim Phong biết Nhiễm Thanh Vân khi hưng phấn thì sẽ thích nói những lời khiến người mặt đỏ tai hồng như thế này để đùa giỡn mình, dù nghe nhiều rồi nhưng y vẫn cảm thấy thẹn không chịu được, không biết tên này rốt cuộc là học nói mấy lời này ở đâu nữa.

Mỗi lần Phó Kim Phong bị trêu đến thẹn thùng phía dưới cũng có phản ứng, đặc biệt là miệng huyệt sẽ kịch liệt co rút, gắt gao giữ lấy vật thô to của Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân rất vừa lòng với phản ứng của y, khóe miệng xuất hiện ý cười xấu xa: "Xem ra Đại Đại thật sự rất thích đồ vật của ta, cắn chặt như thế, luyến tiếc buông nó ra."

Phó Kim Phong dưới động tác cuồng bạo cùng với ngôn ngữ của y mà chịu hai tầng kϊƈɦ thích, nhịn không được bị Nhiễm Thanh Vân cắm bắn.

Mặt y nhanh chóng ửng hồng, cảm thấy thân thể của mình thật sự quá ɖâʍ đãng, xấu hổ đến mức chôn đầu vào giữa hai tay, không muốn phản ứng lại Nhiễm Thanh Vân nữa.

Y vừa mới phóng thích, mặt sau siết chặt hơn, Nhiễm Thanh Vân ấn eo y nhanh chóng đâm vào vài lần, phát ra một tiếng rêи rỉ rồi bắn tất cả vào trong cơ thể y.

Nhiễm Thanh Vân bế Phó Kim Phong lên, đưa tay nâng cằm y, nhìn thấy biểu tình xấu hổ muốn chết của y thì bật cười, yêu thích trong lòng càng nhiều hơn, tiến lại gần hôn lên môi Phó Kim Phong.

Toàn thân Phó Kim Phong bủn rủn, nằm trêи giường không muốn cử động, nhắm mắt tùy ý để cho bàn tay ma quái của Nhiễm Thanh Vân vuốt ve trêи người mình.

Phó Kim Phong mệt muốn chết rồi, nhắm mắt cơ hồ muốn ngủ thϊế͙p͙ đi.

Trong lúc y mơ mơ màng màng, cảm giác được hai chân của mình bị nâng lên, y nhíu mày mở mắt ra, phát hiện Nhiễm Thanh Vân đang ngồi đối diện với mình.

Phó Kim Phong nâng chân đạp nhẹ vào ngực hắn, hỏi: "Ngươi làm gì."

Nhiễm Thanh Vân duỗi tay bắt được cẳng chân thon dài trắng nõn kia, trêи mặt mang theo ý cười, rồi lại dùng đầu lưỡi chạm vào mắt cá chân của Phó Kim Phong.

Dọc theo đó ɭϊếʍ lên trêи. Từ mắt cá chân đến bắp chân, đầu gối rồi đùi trong.

Cảm giác tê dại tiến vào trong lòng, Phó Kim Phong mắc cỡ đến đỏ mặt muốn rút chân về, lại bị tay Nhiễm Thanh Vân chặt chẽ giữ lại, làm thế nào cũng không cử động được.

Một chân Phó Kim Phong bị Nhiễm Thanh Vân bắt lấy nâng lên, phía dưới không hề có vật che chắn lại lộ ra trước mắt Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân đưa mắt nhìn miệng huyệt sưng đỏ còn đọng lại chút ít dịch trắng, chỉ cảm thấy một cổ nóng rực chạy xuống bụng dưới, vật vừa mới phóng thích lại lập tức ngẩng đầu.

Nhiễm Thanh Vân nguy hiểm híp mắt lại, đến gần Phó Kim Phong.

Phó Kim Phong cảm thấy tư thế này không ổn chút nào, một chân của y còn bị Nhiễm Thanh Vân bắt lấy, Nhiễm Thanh Vân cứ như vậy dạng nó ra, cả người cúi xuống.

Tinh lực của Nhiễm Thanh Vân tràn đầy, Phó Kim Phong không thể nào sánh được, cảnh giác nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân: "Không phải ngươi muốn làm nữa chứ."

Nhiễm Thanh Vân cười cười, lại một lần nữa chôn đồ vật của mình vào sâu bên trong.

Phó Kim Phong tức giận đánh Nhiễm Thanh Vân một cái: "...Ngươi lại muốn làm chuyện xấu với ta?"

Nhiễm Thanh Vân cười khẽ, nghiêng mặt hôn y. Hai chân Phó Kim Phong bị bắt dang rộng, không còn sức lực tùy ý để Nhiễm Thanh Vân rong ruổi trêи người mình.

Phó Kim Phong thật sự chịu không nổi, khóc lóc cầu xin Nhiễm Thanh Vân mấy lần cũng chẳng thể khiến Nhiễm Thanh Vân chậm lại.

Mái tóc màu đen bị mồ hôi thấm ướt, mềm mại dán lên gương mặt, trong khóe mắt xinh đẹp đều là nước, vành mắt bị khóc đỏ lên. Nhìn dáng vẻ bị khi dễ khóc lóc kêu tên y như vậy, Nhiễm Thanh Vân sao có thể dừng, ngược lại càng làm càng quá đáng.

Sau khi làm thêm vài hiệp Nhiễm Thanh Vân ngựa quen đường cũ thu dọn chiến trường, những viên ngọc trai lăn lộn xung quanh cũng được Nhiễm Thanh Vân thu vào trong không gian.

Nhìn cái người đang ngủ mê mệt trêи giường, Nhiễm Thanh Vân không kìm được tiến tới chạm nhẹ lên má bánh bao vài cái, đánh giá:" Ngày mai liền không xuống được giường đi."

Ngày hôm sau, quả nhiên Phó Kim Phong không xuống giường được.

Cuộc sống của hai người bọn họ, vốn nên cứ như vậy yên bình mà qua đi, 10 năm, 20 năm, Nhiễm Thanh Vân vẫn có thể tha hô mà soát tiến độ trị liệu từ trêи người Phó Kim Phong.

Nếu như, phiền phức không tự mình tìm đến. Mặc dù không nằm ngoài dự đoán nhưng Nhiễm Thanh Vân vẫn cực kì chán ghét.

Buổi sáng hôm ấy, mọi chuyện còn diễn ra một cách rất bình thường, sau khi bị Nhiễm Thanh Vân kéo qua kéo lại cả một buổi tối, Phó Kim Phong ôm cái eo vẫn còn hơi nhức, trở ra bờ biển.

Sớm tinh mơ, thích hợp bắt vài động vật nhỏ lẩn trốn trong cát.

Bình minh hôm nay có màu đỏ như hoàng hôn, nhuộm đỏ cả một mảng nước biển lớn.

Trêи bờ biển không chỉ có một mình Phó Kim Phong, phía trước đã có vài đứa nhỏ cần dụng cụ ngồi xổm trêи bờ biển, chăm chú cào cát. Vốn là khung cảnh rất bình thường, dường như hôm nào cũng trải qua nhưng hiện tại, đáy lòng Phó Kim Phong lại không ngừng tràn lên cảm xúc nhớ nhung.

Nhìn về mặt biển đỏ rực, Phó Kim Phong nhận ra, đã lâu rồi mình chưa chở về thăm nhà, không biết phụ mẫu của y hiện tại ra sao, họ có đối phó được với đám người trêи trời kia không, họ có bị đám người đó đe dọa không? Có bị gây khó dễ gì không?

Y ở đây cùng với Nhiễm Thanh Vân trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, lại để cho phụ mẫu gánh chịu hậu quả, Phó Kim Phong không nhịn được mà tự mình đưa ra đánh giá, y thật sự là một đứa con bất hiếu.

Giấc mơ đẹp đến đâu cũng phải tỉnh lại, Phó Kim Phong ʍôиɠ lung không rõ, liệu dấu chấm hết cho giấc mộng đẹp đẽ này của y là gì đây? Liệu có ai vì y mà phải chịu bị liên lụy không? Đây có phải là điềm báo không?

" Sao lại thở dài vậy?" Đình đầu bỗng vang lên tiếng nói quen thuộc, hơi thở mát lạnh từ ngươi kia chậm rãi bao vậy lấy Phó Kim Phong.

" Thanh... Thanh Vân!" Phó Kim Phong nhìn thấy người mặc một thân y phục không chỉnh tề, lưới biếng xuất hiện bên cạnh, đầu liền rụt lại.

" Ừ, sao không ngủ thêm một lát?" Nhiễm Thanh Vân tự nhiên vòng tay, ôm lấy eo Phó Kim Phong, tùy ý thả ánh mắt ra ngoài khơi xa, muốn đem tiêu cự của mình cùng với tiêu cự của Phó Kim Phong đặt lại một chỗ.

" Thanh Vân, ta nhớ nhà." Phó Kim Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, đầu chậm rãi nghiêng qua, tựa vào lồng ngực của Nhiễm Thanh Vân.