Hỗn loạn đã nổ ra trêи sườn núi. Một khi hạt mưa chạm đỉnh đầu dã thú. Nó gửi một tín hiệu thông báo cho chúng trồi lên mặt nước. Con quái thú cao và rộng, trêи hết, chúng cũng nhanh nhẹn và hoạt bát.
Hầu hết các học viên vẫn còn mệt mỏi vì cuộc chiến với quái thú trước đó. Hầu hết các tế bào MC của họ đã được sử dụng và họ không có đủ thời gian để phục hồi. Bản năng bảo họ phải chạy ngay khi nhìn thấy những quái thú từ dưới mặt đất trồi lên.
Tuy nhiên, quái thú quá nhanh. Như thể nó là một con rắn, những cái cây mở to miệng và đôi khi ngấu nghiến nhiều hơn một học viên cùng một lúc, và một trong những học viên này là Quinn.
"Chúng ta phải đưa cậu ấy ra khỏi đó!" Vorden hét lên khi nhìn những học viên khác xung quanh. "Chết tiệt, tại sao lại không có người có dị năng cấp cao trong lớp này."
Lớp của Del được coi là một trong những lớp yếu nhất và họ đã yếu đi đáng kể sau khi Erin rời đi. Vorden hy vọng một lúc nào đó có thể gặp một trong những lớp khác và sao chép một trong những dị năng của họ.
Một trong những nhược điểm về dị năng của Vorden là cậu ấy sẽ phải đợi hai mươi bốn giờ trước khi tích trữ một dị năng mới. Tối đa với sự giúp đỡ của Raten và Sil, cậu ấy có thể tích trữ ba loại cùng một lúc. Vì điều này, Vorden thực sự thận trọng về dị năng mà cậu ấy cần sao chép.
Lúc này, có vẻ như dị năng của bất kỳ ai cũng không thể chống lại những cái cây này.
“Cậu ấy đã chết rồi, hãy ra khỏi đây thôi,” Cia phàn nàn.
"Không, cậu ấy chưa chết," Peter trả lời. "Tôi chắc chắn điều đó."
Mặc dù Cia không biết Peter muốn nói gì về điều này ... nhưng những người khác nhận ra rằng lý do xuất phát từ một loại liên kết nào đó giữa hai người. Đó cũng có thể là lời giải thích tại sao Peter không phát điên ngay sau khi chứng kiến cái chết của Quinn.
"Tôi đi cứu cậu ấy!" Fex nói. Những người khác ngạc nhiên trước lời nói của cậu ta. Họ biết Quinn và Fex không đủ thân, nhưng rõ ràng là từ lời của Fex. Cậu ta thực sự quan tâm đến Quinn. Nhưng câu hỏi đặt ra là hai người họ trở nên thân thiết như vậy từ khi nào?
Nhưng Fex có thể phát giác mức độ nghiêm trọng của tình hình. Cậu ta là người duy nhất cùng với Quinn đã không làm được gì nhiều trong cuộc chiến chống lại quái thú cấp cao, vì vậy cậu ta vẫn còn rất nhiều năng lượng.
Fex chạy và nhảy lên không trung, nhưng trong nháy mắt cái cây đó lắc lư thân hình to lớn của nó sang một bên, và với một tốc độ đáng kinh ngạc đã tấn công Fex, người vẫn đang ở giữa không trung, đẩy cậu ta trở lại sườn núi.
"Có lẽ nhảy thẳng về phía trước không phải là một ý kiến hay." Cơn đau hoành hành trêи cơ thể Fex không quá tệ nhưng cậu ta vẫn có chút choáng váng. Khi xoay xở trở lại được vị trí của mình, cậu ta có thể thấy cái cây đang tiến về phía mình trêи mặt đất với miệng mở to.
Cuối cùng thì khi cậu ta cũng đứng dậy được, cái cây tiếp cận cậu ta, bụng trề xuống với miệng há to - sẵn sàng ăn tươi nuốt sống cậu ta.
Trêи mặt Fex không có chút hoảng sợ, chỉ là một nụ cười nhẹ. “Ăn cho tao rồi mày sẽ…” Sau đó - cậu ta đã biến mất. Bị quái thú thực vật nuốt chửng. Nó nâng toàn bộ cơ thể và ngóc đầu dậy, đảm bảo rằng bất cứ thứ gì nó tiêu thụ được sẽ đi thẳng xuống.
Những người khác, ở đó quan sát cái cây trong vài giây, hy vọng rằng Fex có một kế hoạch nào đó.
Có rất nhiều tin tức phổ biến được đưa ra bởi các trung tâm truyền thông về cuộc thoát chết thần kỳ của một số người sau khi bị một con thú nuốt chửng. Có thông tin cho rằng những người đó đã giết con quái thú từ bên trong cơ thể nó.
Nhưng sau khi theo dõi một thời gian mà không thấy kết quả gì, tình hình không thể rõ ràng hơn.
"Chạy!" Vorden hét lên. "Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm, nếu Peter nói rằng Quinn an toàn thì chúng ta chỉ cần tin cậu ta."
Vorden cùng với Layla là những người đầu tiên đưa ra lời khuyên của họ. Layla đi sau Vorden một chút nên cô ấy đã có một suất đi đầu. Nhìn thấy điều này, Vorden quyết định rằng cậu ta không có thời gian để kén chọn khả năng của mình.
Nếu cậu ấy chạm vào Layla, thì ít nhất cậu ấy sẽ có thứ gì đó để bảo vệ mình trong khi chiến đấu. Nghĩ về điều này, cậu ấy chạy thẳng nhanh hơn về phía Layla.
Sau đó cậu ấy đưa tay ra và nắm lấy tay cô ấy.
"Cậu đang làm gì thế!" Layla phàn nàn, nhưng cô ấy nhanh chóng ngừng lời phàn nàn của mình khi một quái thú khác đang tiến thẳng đến hai người họ. Cô ấy chìa tay ra với hy vọng sẽ làm nó chậm lại dù chỉ một chút.
Khi Vorden quay lại, cậu ấy ném một trong những ngọn giáo nhọn và nó đâm thẳng qua đầu con quái thú. Nhưng rõ ràng là chưa đủ, và con quái thú đã nhanh chóng trả đũa. Nuốt cả hai cái trong chốc lát.
"Cậu đang làm gì thế!" Cia hét lên. Cô ấy cũng đã lao đi với hy vọng bỏ chạy, nhưng cô ấy nhanh chóng dừng lại khi nhận thấy có vài cây đằng sau họ. Một số nhóm vẫn đang đối phó với chúng nhưng thậm chí không có một nhóm nào thành công.
Nhóm duy nhất có vẻ hoạt động tốt là nhóm do giáo viên Del dẫn đầu.
Anh ta đã mang theo chiếc khiên lớn của mình và đang giữ nó dựa lưng vào bức tường núi. Chỉ với một góc có thể tấn công, Del và một vài học viên khác đã có thể chặn hầu hết các đòn tấn công từ những cái cây này.
Và vì những cái cây này không thể di chuyển khỏi vị trí ban đầu của chúng. Tối đa, cả nhóm phải ngăn chặn các cuộc tấn công đến từ ba con thú thực vật.
"Chúng ta hãy đi qua đó!" cô ấy hét lên. "Đó là nơi an toàn nhất, với dị năng của mình, chúng ta có thể đến được." Tại thời điểm này, cô ấy đang kéo đồng phục của Peter, nhưng cậu ta vẫn ở đó - vẫn nhìn vào một trong những cái cây.
"Nếu Quinn ở một nơi khác, thì tôi cần phải đi với cậu ấy," Peter trả lời.
"Chết tiệt!" Cô ấy hét lên vì tức giận. "Muốn chết thì tự mình đi chết đi."
Một bước duy nhất, Cia khóc to.
Cô ấy quay lại và đột nhiên nhận ra rằng tất cả những gì cô ấy có thể nhìn thấy đều tối đen như mực. Sau đó, một vài giây sau cô ấy cảm thấy cảm giác muốn rơi xuống.
Cả nhóm giờ đã bị nuốt chửng bởi những quái thú thực vật khác nhau. Fex và Quinn, Layla và Vorden, và cuối cùng là Peter và Cia. Một số học viên khác đã bị nuốt chửng, một số ít cũng bị hất văng ra khỏi vách đá.
Trong khi phần lớn bằng cách nào đó đã cố gắng đến được vị trí của Del. Dù vậy họ cảm thấy yếu đuối. Với việc Del thực hiện hầu hết việc ngăn chặn, các học viên có thể sử dụng các cuộc tấn công của mình để chiến đấu chống lại những quái thú thực vật tìm cách tiếp cận họ.
Họ tiếp tục làm điều này cho đến khi mưa bắt đầu tạnh. Khoảnh khắc cơn mưa tạnh - tất cả các con thú đều đi vào giấc ngủ đông cùng một lúc. Chúng trở lại dưới lòng đất và biến thành những cọng cỏ tím tuyệt đẹp một lần nữa.
Thật ngạc nhiên, đất bắt đầu hình thành trêи những đám cỏ tím, và chỉ trong nháy mắt. Ngọn núi đã trở lại trạng thái ban đầu. Nó như thể không có gì xảy ra.
"Hết rồi à?" Một học viên hỏi han và thở hổn hển, cậu ta cảm thấy như thể mình sẽ gục ngã vì kiệt sức bất cứ lúc nào.
"Tôi nghĩ vậy," Del trả lời. "Tôi nghĩ những con quái thú này đã phản ứng với mưa. Chúng dường như xuất hiện và biến mất cùng lúc với cơn mưa... May mắn cho chúng ta là ở một nơi như thế này, trận mưa như trút nước có thể rất mạnh, nhưng không. kéo dài không lâu. Tuy nhiên, chúng ta không biết khi nào trận mưa như trút nước tiếp theo sẽ xảy ra ".
"Chúng ta nên làm điều gì đây, còn những người khác thì sao?" Một người khác hỏi.
Del nhìn quanh, và anh ta có thể thấy không có nhiều máu. Ngoài ra, trong quá trình nghiên cứu của mình, anh ta đã phát hiện ra rằng các loài thú thực vật hầu hết không phải là loài ăn thịt. Thực tế là những cây này có lẽ không có axit cần thiết để tiêu hóa thịt có nghĩa là các học viên có thể vẫn còn sống.
"Tôi ghét phải nói điều này nhưng có lẽ họ đã chết." Del đã nói dối. "Tốt nhất là chúng ta nên quay trở lại chỗ cũ. Nếu chúng ta tiếp tục đi lên thì có thể còn gặp nhiều nguy hiểm hơn nữa." Một số học viên tỏ ra khó chịu trước những gì Del vừa đề nghị.
Họ đã đưa ra gợi ý này sớm hơn và thậm chí nói điều tương tự với Del. Cảnh báo cho Del rằng có thể có nhiều nguy hiểm ở phía trước. Dù sao thì Del vẫn quyết định đi tiếp và bây giờ anh ta nói rằng đi khám phá lên phía trêи là một ý tưởng tồi.
Trước khi quay trở lại con dốc, một học viên phát hiện một người khác đang đi lên. Khi họ nhìn thấy đó là ai— một nụ cười rất tươi nở trêи khuôn mặt của họ.
"Trung sĩ Leo!" Các học viên hét lên.
Ngay cả Del cũng rất vui và hạnh phúc ...
Không cần phải nói nhiều, vì Leo đã đồng ý rằng anh ta sẽ đưa họ trở lại nơi trú ẩn ngay bây giờ. Nhưng trước khi làm điều đó, Leo đã yêu cầu các học viên khác điều tra khu vực.
Ngay khi các học viên chuẩn bị xuống dốc, Leo bắt đầu bước tới một vật thể lạ. Một vật phẩm nhất định đang tỏa ra năng lượng, tương tự như Beast weapon. Leo đã đến bên vách của ngọn núi và nhặt một vật thể rắn lạnh lẽo.
"Anh có phiền nói cho tôi biết nó trông như thế nào không?" Leo hỏi Del người vẫn chưa rời đi.
"Nó có vẻ là một loại bình kim loại. Mặc dù nó có một số thiết kế kỳ lạ trêи đó. Nó trông giống như đầu của một con quái thú với những chiếc răng nanh. Có lẽ đó là một trong những vật dụng mà học viên đánh rơi trong cuộc chiến đấu." Del trả lời.
"Mình đang tự hỏi, chỉ là thứ gì quan trọng đến mức nó cần được giữ trong một loại trang bị quái thú đặc biệt." Leo tự nghĩ.
****
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!
Group Uriworkshop:
Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/
Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21
Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g
++++++