Hệ Thống Hồng Nương

Chương 17






Chương 17


Mặt trời lặn đằng tây, khi tia ấm áp cuối cùng tan biến, trong nhà tối om.


Giang Lăng nằm trên chiếc giường mềm mại, trên người bị thiếu niên đè cứng như bạch tuộc, khóa chặt cậu lại đó, Giang Lăng giãy giụa mấy lần, vô cùng buồn rầu mà phát hiện ra, sức cậu lại không sánh bằng một cậu thiếu niên.


"Này, ta phải về rồi." Giang Lăng gác tay trên trán, uể oải gọi.


Giờ cậu đang trong tình trạng không thể nổi cáu và không thể làm gì được.


"Ngươi muốn làm nũng đến khi nào hả."


"..."


"Kí chủ." Hệ thống lăn từ một góc lên giường.


"Có gì thì nói nhanh."


Hệ thống vô cùng tốt tính, hoặc là đang cười trên nỗi đau của người khác: "Y ngủ rồi, cái tên nằm trên người anh mà gọi mẹ ấy."


"...Cái tên nhóc này." Giang Lăng không nhịn được mà chửi thầm một tiếng, "Y thì hay rồi, mới nói y là trẻ con một câu mà đã nốc rượu vào, lại còn một chén đã say, say xong thì lên cơn, đã thế còn cứ quấn chặt lấy ta chứ, giờ thì chưa nói năng gì đã lăn ra ngủ..."


Ban đầu thì bất lực, sau cùng lại thành cười, tiếp tục vò mặt Mai Cửu: "Thằng ngốc này."


Cho dù thế nào, ở bên cạnh y vẫn thoải mái hơn Chiêu Dương đế nhiều, Giang Lăng ngáp một cái rồi ngả đầu ngủ luôn.


Đến quá nửa đêm, Giang Lăng bị tiếng nấc trầm thấp đánh thức, cậu mơ màng ngồi dậy trên giường rồi mới bừng tỉnh ra, Mai Cửu cuối cùng cũng không bám lấy mình nữa rồi.


Quay đầu đi cái, Giang Lăng liền trông thấy người đang co thành một cục bên cạnh, cách cậu khá là xa nhưng một tay lại nhất quyết níu chặt lấy tay áo cậu, sống chết không chịu buông tay.


"Tiểu Hồng."


Hệ thống bị Giang Lăng gọi tỉnh, lúc lắc bay đến rồi mới lèm bèm hỏi: "Sao đấy."


Kinh thư tỏa ra một vòng sáng, chiếu rọi cảnh tượng trên giường.


Giang Lăng mím môi, không nói năng gì, hệ thống bèn vật ra giả chết.


Mai Cửu ngủ không yên, có lúc lông mày cau chặt lại như sợi thừng, trông như khó chịu lắm, có lúc lại cong khóe môi như gặp được chuyện gì vui lắm vậy.


Chờ đến lúc sắc trời dần hửng, Giang Lăng cắt phứt một khúc tay áo, nhờ vào hệ thống mà tránh đám cung nữ người hầu, quay lại Hiệt Phương đình.


Chiêu Dương đế không ở đó, Giang Lăng bèn kéo một cung nga dò hỏi chuyện đêm qua.


Cung nữ tiến sát lại, nói nhỏ bên tai Giang Lăng: "Tối qua tiệp dư có sang, nô tỳ đã chặn nàng ở cửa, nàng ở ngoài chừng một khắc rồi mới về, nghe nói là nhiễm thương hàn rồi, thế là đêm qua bệ hạ sang thăm nàng ấy."


"..."


Được rồi, Minh Hương theo Giang Lăng một thời gian, cũng biết Giang Lăng có cái tật thích ra ngoài, chuyến này chắc là nhìn ra cái gì nên giải quyết vấn đề hộ.


Hệ thống nghe xong toàn bộ quá trình bèn ở bên cạnh tấm tắc cảm thán: "Kí chủ, anh đúng là đồ cặn bã."


Giang Lăng: "...Cút."


Sau khi Giang Lăng quay về ngủ tiếp, cửa chính cung Vân Đỉnh chầm chậm mở ra, có người đứng ngược ánh bình minh, bước vào trong cung Vân Đỉnh.


Đạo nhân cầm phất trần, mặc đạo bào rộng thùng thình có vẻ vô cùng quen thuộc với toàn bộ cung Vân Đỉnh, không hề dừng chân lại, đi thẳng đến trước cửa phòng Mai Cửu.


"Rầm rầm rầm!"


Đạo nhân đập cửa ba cái, giọng trêu chọc: "Tiểu Cửu, đã đến giờ này mà vẫn chưa mau dậy."


Người trong phòng như bị đánh thức, sau một loạt tiếng bước chân, cửa mở ra một tiếng đánh rầm.


"Từ sau khi nhận con làm đồ đệ, đây là lần đầu tiên ta..." Thấy con ngủ nướng.
Câu nói nghẹn lại trong cổ họng, đạo nhân ngửi thấy hương rượu rất nhạt, hắn nhìn chăm chăm vào Mai Cửu bằng ánh mắt kinh ngạc, cứ như hôm nay là ngày đầu tiên quen biết y.


Thiếu niên mở cửa bằng hai tay đứng ở nơi bậc cửa, trông như mới tỉnh ngủ, khóe mắt vẫn còn hồng hồng, lọn tóc buông chạm đến vai có vài sợi vểnh lên, vì vội vàng mở cửa nên đến giày cũng chẳng đi, cứ để chân trần mà ra.


"Tối qua con uống rượu à?"


Mai Cửu chớp mắt: "Sư phụ."


Thanh Trần Tử cười, mắt quan sát Mai Cửu từ trên xuống dưới, cuối cùng hạ xuống má Mai Cửu, thâm nho: "Tối qua con làm bậy với cung nữ nào?"


"???"


Thanh Trần Tử chỉ: "Mặt."


Mai Cửu giơ tay quệt theo bản năng, trên mu bàn tay lập tức xuất hiện màu đỏ, y đầu tiên là nghi hoặc, sau đó giơ lên mũi ngửi thử, hương thơm nhè nhẹ quen thuộc khiến y cứng đờ.


"Cả phòng toàn mùi son phấn." Thanh Trần Tử giơ tay huơ huơ rồi tiến sát lại gần Mai Cửu, "Son của Noãn Hương các, đây không phải thứ cung nữ có thể dùng."


"Tiểu tử này." Ánh mắt Thanh Trần Tử nhìn Mai Cửu lại thay đổi, "Chắc không dính dáng gì với hậu phi nào đó chứ?"


Mai Cửu cúi gằm xuống, không biết nghĩ đến cái gì mà má đỏ ửng lên, vội vàng giơ tay che mặt.


Giờ nói thế nào thì Giang Lăng vẫn là Hi phi nương nương, cho dù cậu không muốn thì đám cung nga cũng sẽ làm tròn trách nhiệm mà xông hương cho xiêm y cậu, sau đó sẽ tô son trát phấn để che giấu sắc trắng xám trên mặt cậu. Thế nhưng, nếu bảo là cả phòng toàn mùi son phấn thì đúng là không thể. Còn dấu son trên mặt Mai Cửu thì là bị quệt phải lúc tối qua quấn lấy Giang Lăng không cho cậu đi.


Cho dù nói thế nào thì cũng không tẩy sạch được.


"Con có tiền đồ ghê nhỉ, đã nói trước với con rồi, đưa con rời khỏi Thiên Chiêu, nhưng con không từ bỏ được quá khứ, ta bèn đưa con về chấm dứt trần duyên, kết quả là gì? Trần duyên không dứt được, con còn thêm đào hoa kiếp cho ta?"


"Con không..."


Thanh Trần Tử đau đớn không thôi, dùng phất trần vỗ khẽ lên đầu Mai Cửu: "Tiểu Cửu, con muốn chọc ta tức chết đúng không!"


"..."


"Con..."


Mai Cửu ngẩng đầu, ngắt ngang tràng lẩm bẩm của Thanh Trần Tử: "Sư phụ, danh kỹ Giang Châu có đẹp không?"


"Con thì biết cái gì." Thanh Trần Tử lưu luyến quên về ở Giang Châu suốt một tháng lườm Mai Cửu, "Thuật trong phòng cũng là kinh điển đạo môn ta, sư phụ tất nhiên phải nghiên cứu thêm rồi, con còn nhỏ, không được dính vào mấy thứ này."


"Ừm."


"Mau đi giày vào." Thanh Trần Tử xua tay, khi Mai Cửu đi vào phòng thu xếp, vẻ không đứng đắn trên mặt Thanh Trần Tử biến mất, hắn hờ hững lên tiếng, "Ta gặp cậu con rồi."


Ngọc Cơ phu nhân là người Hồ, trước khi bị tiên đế nạp vào hậu cung, bà từng là công chúa hoàng thất, là đóa hoa đẹp được quần hùng theo đuổi trên thảo nguyên.


Mai Cửu cúi đầu, mái tóc mảnh che đi đôi mắt, ánh sáng chiếu qua cửa rọi lên da thịt y. Y như ngẩn ra một lúc, định thần lại rồi bèn hỏi: "Ông ấy nói sao?"


"Trấn Bắc tướng quân Hàn Tuất sắp về kinh, ý cậu con là, để Hàn Tuất phải nằm mà về."


"..."


"Biên cảnh chém giết nhiều năm, cậu con có thể nói là hận thấu xương Hàn gia quân." Thanh Trần Tử cười khẽ một tiếng, "Ta nhớ mẹ con hồi trước chính là mỹ nhân do Hàn Tuất hiến cho tiên đế."


"Con biết."


Thanh Trần Tử đi đến xoa tóc mái Mai Cửu: "Giang gia và Đoan vương, Tuyên vương Mai Thiếu Hằng, cả cậu con nữa, bọn họ đều muốn có Thiên Chiêu này, cũng chẳng biết là ai sẽ lấy được."


"Sư phụ..."


"Cho dù là ai thắng, sư phụ cũng mong con cuối cùng có thể dứt mối trần duyên."


...


Giang Lăng đợt này sống vô cùng thư thái, nguyên nhân lớn nhất có lẽ là Chiêu Dương đế cuối cùng cũng không đến chiếm giường cậu nữa.


Có lẽ là Chiêu Dương đế bỗng nhiên nghĩ thông, cứ như thế này thì hắn sẽ trở thành hôn quân thiên cổ, có lẽ là thuốc độc lấy từ Giang Trần thị đã có tác dụng, nói chung là, Giang Lăng được hưởng thụ cuộc sống ngày ngày nhàn nhã phơi nắng.


Nhưng, tháng ngày yên ổn trôi qua cực kỳ nhanh.


Một tháng sau, Giang Lăng nhận được tin, Trấn Bắc tướng quân Hàn Tuất gặp thích khách rồi mất mạng. Và Hàn Tuất chính là cha ruột của nữ chính Hàn Tố.


Nam đinh cả Hàn gia đều chết trên chiến trường, Hàn gia hiện giờ chỉ còn một đứa con gái, cũng chính là Hàn Tố.


Đây chính là mở đầu của tình tiết tiếp theo.


Chiêu Dương đế trên buổi triều sớm, sau khi ca ngợi quân công của Trấn Bắc tướng quân, lại bi thương Trấn Bắc tướng quân bỏ mình vì thích khách, tiện thể tạm thời thu lại binh quyền, hiệu triệu cô con gái duy nhất của Hàn Tuất, bây giờ đã là Tuyên vương phi, Hàn Tố về kinh thủ hiếu.


Theo lý mà nói thì con gái đã gả đi không phải gánh vác chuyện này, nhưng Hàn gia giờ chẳng còn ai, Chiêu Dương đế châm chước cho Hàn Tố nên phá lệ một phen.


"Theo nội dung truyện thì sau khi Hàn Tố bị vu hại trên yến hội thất tịch, Mai Thiếu Hằng cực kỳ căm ghét nàng, vừa đến đất phong liền giam lỏng nàng, nam nữ chính bắt đầu tương ái tương sát."


"Trấn Bắc tướng quân chết, Hàn Tố không còn chỗ dựa, Chiêu Dương đế muốn khống chế Hàn gia quân nên giam lỏng Hàn Tố trong cung, tuy hai cha con làm cùng một chuyện, nhưng tự Mai Thiếu Hằng ức hiếp thì được, người khác ức hiếp thì không được, thế là đau lòng."


Hệ thống tổng kết như cảm thán: "Cái tên 'Tù phi của vương gia lãnh khốc' kể ra cũng đúng, nữ chính lúc nào cũng bị giam cầm hết nhỉ?"


Giang Lăng chống cằm chẳng nói năng gì, hệ thống bèn ầm ĩ lên hòng gây chú ý.


"Hàn Tố đến cuối mới vươn lên được, tiếp nhận Hàn gia quân, chinh chiến thiên hạ."


"Có điều, trên tiệc thất tịch, Mai Thiếu Hằng đã biết là anh giở trò, lòng hổ thẹn, chưa biết chừng lại đối xử vô cùng tốt với Hàn Tố."


Giang Lăng bỗng đứng dậy.


Hệ thống tưởng cậu cuối cùng cũng để ý đến mình rồi, dương dương đắc ý nói: "Kí chủ à, anh nên cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đi, đừng thành con cá khô, biết không?"


"Cá khô khó mà lật mình lắm... chờ chút, kí chủ, anh đi đâu đấy???"


Giang Lăng đẩy cửa ra, mở miệng: "Đi kiếm lão sắc quỷ."


Hệ thống hoảng hốt: "Kí chủ, anh không phải nghĩ không thông, định đi giết hắn chứ?"


"Không tẻ nhạt vậy đâu."


Là nhất đại yêu phi, Giang Lăng vô cùng có địa vị trong hậu cung, thuận lợi gặp được Chiêu Dương đế.


Có lẽ là vì làm nhiều chuyện thất đức rồi, báo ứng đến rồi, Giang Lăng thấy Chiêu Dương đế đặc biệt sa sút. Trên mặt thêm nhiều nếp nhăn, hai mắt vô thần, vành mắt xanh đen, đây là bộ dạng mệt mỏi quá độ, trông càng giống... bị trúng độc hơn.


Mai Cửu làm tốt lắm!


Giang Lăng khen thầm một câu xong bèn thong thả đứng trước mặt Chiêu Dương đế, vẫy tay một cái, cung nga bèn mở ra hộp đồ ăn đã cầm rất lâu.


Khi từng món bánh ngọt được đặt lên bàn, ánh mắt Chiêu Dương đế nhìn Giang Lăng trở nên vô cùng ngạc nhiên.


Dạo này hắn thực sự có hơi mê đắm Hi phi, Hi phi khác hẳn các nữ nhân khác, Chiêu Dương đế cảm thấy đặc biệt kích thích, nhưng Hi phi chưa từng mang đồ ăn đến, cố ý lấy lòng hắn bao giờ.


"Ái phi, hôm nay có phải nàng... ngủ không ngon không?"


"Không phải." Giang Lăng cười vô cùng giả dối, "Thần thiếp nghe nói Tuyên vương phi trở về rồi, muốn đi gặp nàng ấy."