Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

Chương 49: Tiểu kiều thê (8)




Hoa mẫu đơn được xem là loài hoa của sự vương giả, phú quý và giàu sang. Chính bởi vậy, mẫu đơn không chỉ được người ta ưa chuộng bởi vẻ đẹp, khí chất đặc biệt mà còn bởi những ý nghĩa tốt lành mà nó mang lại.

Những đóa hoa kiều diễm lại e lệ. Trên một cành nhưng có hoa nở hai màu hồng bạch. Đóa hoa có màu xanh, màu vàng lại có đóa trắng giản dị và mong manh, ẩn chứa nguồn nội lực kiên cường.

Mùi hương hoa thanh tao lại nho nhã, mang theo tiếng thiếu nữ dịu dàng.

Phố hoa náo nhiệt, lòng người lâng lâng.

Đoàn người tụ tập đông đúc, ai nấy cũng mang theo gương mặt hồ hởi chào hỏi thân giao.

Một đám thư sinh nho nhã cầm quạt phe phẩy đối thơ. Không biết có bao nhiêu người thật sự yêu thơ, hay chỉ yêu mỹ cảnh.

Nữ nhân thì cúi đầu e lệ, khăn tay che ngang mặt, gò má ửng hồng.

Lũ trẻ vui đùa cầm hồ lô đường múa may. Trong một đám trẻ nghịch ngợm có một bé gái vô cùng đặc biệt.

Đứa bé gái thắt tóc hai bím chạy tung tăng phía trước. Hết chỉ cái này rồi lại đến cái khác. Nơi nào nó đi qua đều để lại “tàn tích”.

Ly Liên ôm trên tay một mớ kẹo và đồ chơi, không thể đếm cụ thể là bao nhiêu thứ.

Cầm không hết thì nó liền vứt cho Phù Ngưng.

Mấy đứa trẻ khác ngưỡng mộ nhìn theo. Thầm cảm thán sao mình không sinh ra trong nhà giàu như thế?

Phố đông bị nhiễu loạn bởi một đội tuy ngũ nhỏ nhưng trận thế xuất hiện vô cùng lớn.

Ly Liên bị dọa đến đánh rơi sạch hết đồ chơi. Nó đau lòng không thôi nhìn hồ lô đường rơi trên đất. Đây là bao nhiêu tiền, bao nhiêu sức cơ chứ? Nó muốn mang về cho bạn cùng trang lứa trên La An điện mà.

Phù Ngưng cũng vội vứt sạch mấy thứ trên tay mà ôm lấy Ly Liên. Hai người bị đẩy đến mức ngã nhào xuống đất.

Thần chủ đã giao đứa nghịch ngợm này cho hắn canh chừng, một bước cũng không thể rời.

Đội ngũ kia dừng xe, tên ngồi đầu mặc nguyên một bộ màu đen nhảy xuống la hét: “Tránh đường, tránh đường, có Thi Hư quận chúa ở đây, ai dám cản đường?” Khuôn mặt hắn rất đáng ghét, chỉ cần nhìn liền muốn đấm.

Một đám thường dân ríu rít dạt sang hai bên.

Từ cổ kiệu lộng lẫy, mỹ nữ được cung tỳ bên cạnh đỡ xuống một cách khoan thai.

Tự dưng ở đâu lại lòi ra một cái nữ nhân ngáng đường, đuổi kiểu nào cũng không chịu đi.

Nữ nhân có vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, môi hồng răng trắng, nhìn giống một chú thỏ con. Đáng tiếc đôi mắt ánh lên mị hoặc vô cùng đặc biệt nói rằng đây không phải một bé thỏ.

Nàng đứng chắn ngang, cầm lấy cánh tay một đứa trẻ khác lớn tiếng chất vấn: “Đây là nơi đông người, các người chạy như vậy mém tí va phải đứa trẻ này rồi! Lỡ như chết người thì sao?”

Nói rồi nàng đưa đứa trẻ ra phía trước để minh họa. Khuôn mặt đỏ bừng biểu thị mình rất tức giận.

Đây chính là nữ chính đại nhân. Được thiết lập theo kiểu đáng yêu tốt bụng. Đáng tiếc, không có dùng não nhiều.

Vị Thi Hư quận chúa lạnh lùng bước hẳn xuống kiệu, đến ánh mắt cũng lười cho. Nàng thu lại cánh tay, dùng khăn lau nhẹ nhàng.

Động tác này đối với người khác chính là không tôn trọng, nhưng vì là nàng nên nó trở thành điều hiển nhiên.

Thi Hư chậm rãi bước đi, mỗi bước đều như đi trên hoa, vừa êm dịu lại nhẹ nhàng.

So với nữ chính thì đúng là một trời một vực. Thế nhưng nam chính lại cứ phải yêu người tính tình tùy hứng như nữ chính đây.

Bao nhiêu khí chất xuất chúng đều bị vứt xó. Nhiều đóa hoa mẫu đơn làm nên cho một đóa cúc dại.

Nữ chính Hồ Nguyệt Sương bị ngó lơ liền tức giận: “Nè, tôi nói cô có nghe không? Cô sao có thể vô lý và ngang ngược thế chứ?”

Đám người xung quanh chẳng dám hó hé, đây là đất phong của Thi Hư quận chúa, nàng là trời. Ai lại ngu ngốc giữa đường chất vấn nàng vậy chứ?

Thi Hư lạnh lùng nhìn qua, nàng ghé sát vào tai tỳ nữ nói nhỏ cái gì đó.

Tỳ nữ run run lắng nghe, sau đó liền truyền lời cho tên áo đen. Hắn phất tay, những gia nô phía sau vội vàng tiến lên muốn bắt Hồ Nguyệt Sương.

Nàng ta là một con yêu hồ. Nếu để người trần mắt thịt bắt được thì thật ô danh. Đứa bé chạy vào đám người mà trốn. Một mình nữ chính chiến đấu với mấy tên tai to mặt lớn.

Khi bọn hắn thấy sắp bắt được nàng thì đột nhiên lại ngã nhào như bị ai đẩy ngã. Cả đám lơ ngơ không hiểu chuyện gì.

Tất cả đều ngã ra đất. Eo đau, vai đau, lưng cũng đau. Rõ ràng nàng ta chỉ đánh có mấy cái.

Người dân xung quanh kinh ngạc nhìn một nữ tử nhỏ nhắn quật ngã đám nam nhân to cao. Hoàn toàn không dám tin vào điều mình nhìn thấy.

Thi Hư vẫn giữ nét lạnh lùng nhìn qua, người còn lại trong kiệu lúc này mới bước xuống. Hắn mang một vẻ đẹp yêu diễm khuynh đảo chúng sinh. Mỗi cái liếc mắt đều khiến cả nam lẫn nữ tim đập liên hồi.

Hồ Nguyệt Sương bị nhìn đến không thoải mái. Nàng ta có thể cảm nhận được mùi của đồng loại trên người nam nhân kia.

Thi Hư khi nhìn thấy nam nhân mặt mới có chút cảm xúc. Nàng chủ động đến gần hắn khoác lấy tay, nụ cười bên môi rất nhạt: “Chàng bị quấy rầy rồi, để ta cho người đuổi nàng đi.”

“Không cần đâu, bẩn tay nàng, đi thôi!” Giọng nói câu hồn đoạt phách vang lên làm Thi Hư vui vẻ hơn.

Hồ Nguyệt Sương như bị chôn chân. Nàng đứng như trời trồng lẳng lặng nhìn hai người.

Ly Liên bị ngã chổng vó, may mắn có tấm đệm thịt là Phù Ngưng nên nó không sao.

Do con đường của nữ chính rẽ ra mà Ly Liên mới có thể dùng cơ thể nhỏ nhắn của nó chen về trước. Phù Ngưng không thể ngăn lại.

Nó vừa có cơ hội lên liền xông trực tiếp vào Thi Hư quận chúa.

Người dân xung quanh mới buông thõng trái tim lại phải tiếp tục treo lên.

Nam nhân yêu diễm liếc mắt nhìn chằm chằm. Đáng tiếc yêu lực của hắn không làm ảnh hưởng đến Ly Liên.

Hắn thoáng kinh ngạc đôi chút. Khí tức trên người đứa bé kia nếu không nhầm thì chính là Thần tộc. Hắn có gặp qua một lần nhưng đã rất lâu rồi. Thần tộc không phải đã trốn mất rồi sao? Hôm nay lại dám xuống phố dạo chơi!

Thi Hư vừa xoay chuyển liền đổi sắc mặt, nàng ta lạnh lùng nhìn đứa bé cao chưa tới hông mình xông tới. Cảm thấy cũng không có gì nguy hiểm.

Ly Liên xông đến nhưng không phải đến rất gần, khi cách đủ mười bước chân thì nó dừng lại, hai tay chống ở phần hông, khuôn mặt hơi hếch lên:

“Đền đi! Đồ chơi của ta bị các người làm hỏng rồi. Chủ nhân ta nói: ‘Làm hỏng mà không đền được như cũ thì có khi phải đền mạng". Các người biêt điều chút đi!”

Đứa trẻ này đâu ra mà nói xằng bậy?

Hồ Nguyệt Sương bị tiếng hét của Ly Liên làm cho giật mình. Nàng ta vội nắm lấy cánh tay Ly Liên lôi kéo. Nam nhân kia không thể dây vào. Nếu không sẽ phải chết không nhắm mắt.

“Kéo ta làm gì?” Ly Liên khó chịu nhăn mày, đôi mắt màu hổ phách hơi tối lại. Từ nhỏ đến giờ thì ngoài Thần chủ và Phù Ngưng thì nó còn chưa cho ai chạm vào đâu.

Hồ Nguyệt Sương hơi ngại ngùng mà buông nó ra. Nàng có thể cảm nhận sự bài xích vô cùng lớn mà đứa trẻ này thể hiện ra mặt.

Ly Liên không quan tâm đến nàng ta, tiếp tục chống nạnh hất cằm nói: “Có đền hay không?”

Thi Hư quận chúa cảm thấy ngày hôm nay nàng bị mấy con sâu nhỏ quấy rầy làm ảnh hưởng không khí. Cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng:

“Đừng nghĩ ta không nói liền muốn gì cũng được. Ngay khi ta còn kiên nhẫn thì mau cút đi.”

Tiếng nói lành lạnh uy nghiêm khiến người dân xung quanh cúi đầu rụt cổ.

Ly Liên vẫn đứng chống nạnh, còn không khách khí mà ngẩng đầu cao hơn. Tưởng nói như vậy là nó sợ sao? Cuộc đời Ly Liên nó chỉ sợ mỗi Thần chủ. Nếu sợ nguồi khác không phải giống như đánh đồng với Thần chủ sao?

Không thèm sợ!

Thấy đứa bé chẳng thèm để mình vào mắt. Thi Hư cảm thấy tức giận không nói thành lời. Một đứa trẻ khi nào mà đều có thể khi dễ nàng rồi. Nàng ta nhìn đám gia nô nằm trên đất kia. Cảm thấy nuôi bọn họ thật tốn cơm.

Tên áo đen đáng ghét vẫn đứng đợi lệnh. Hắn đã chướng mắt một lớn một nhỏ kia lắm rồi. Dám làm quận chúa cao cao tại thượng của hắn khó chịu. Tội đáng muôn chết.

Thi Hư phất tay để hắn lên. Tên áo đen vội dùng ma trảo chém tới. Ly Liên không ngờ ở đây có một con yêu, còn là loại ác lang xấu xí.

Nó thi triển pháp thuật, đáng tiếc vừa đánh ra tới liền bị một thế lực nào đó triệt tiêu.

Phù Ngưng chạy ra từ trong đám người, hắn ôm chầm lấy Ly Liên, dùng tay trần đỡ một trảo của tên áo đen. Vết cào kéo dài có màu xám xịt, khí đen làm máu cũng trở nên sậm hơn.

Ở đây không thể sử dụng Thần lực. Nơi đây gần với Vô Đáy, vực sâu phong ấn Ma tộc. Chỉ cần cảm nhận được nguồn nội lực của Thần tộc liền hấp thụ hết để gia cố phong ấn. Đáng tiếc người Thần tộc cũng không biết điều này.

Cho nên Thần dân bị ăn thịt đều là do đến gần nơi này. Họ bị chúng yêu nắm bắt điểm yếu nên phơi thây.

Mọi người đều biết xung quanh quận chúa Thi Hư có yêu quái. Việc yêu tiên ma gì đó người trần đều được nghe qua. Bình thường bọn họ cũng không gặp trực diện thế này, nhưng mà người bị yêu quái ăn thịt vẫn có, chỉ là rất ít nên bọn họ giả mù.

Hôm nay trên đường lớn thấy yêu quái thật khiến vài người hoảng loạn nhưng đều không dám la lớn. Vài người sợ vạ lây nên đã chạy đi đâu mất rồi.

Một hội thưởng hoa mỹ lệ hoàn toàn bị phá hư.

Tên áo đen liếm máu ở móng tay, cười khà khà xấu xí nói: “Thì ra là Thần tộc, đã lâu rồi ta chưa ăn. Thật là có chút nhớ.”

Ly Liên cắn chặt răng để tránh mất bình tĩnh. Nó tuy có chút bốc đồng nhưng lúc nào nguy hiểm nó vẫn biết. Nhìn vết máu trên tay Phù Ngưng khiến Ly Liên cảm thấy vô cùng có lỗi.

Nó cầm lấy vết thương nhẹ thổi khí, nước mắt vòng quanh. Đây là muốn khóc rồi.

Phù Ngưng cũng không ngờ con nhóc khó bảo này mít ướt như vậy. Bình thường hắn còn chưa thấy nó khóc đâu.

Hắn không biết phải dỗ thế nào, chỉ có thể yếu ớt đáp lại: “Không đau, đừng có khóc, Thần chủ sẽ tưởng ta ức hiếp ngươi.”

Tên yêu kia cũng không vì bọn họ đang trong tình huống khó xử mà buông tha. Hắn đưa ma trảo qua một lần nữa.

Một đường máu cắt ngang mang theo thịt mềm