Ly Liên không đáp nhưng Bộ Khuyên đều biết.
Đứa trẻ này bên ngoài hay cười nói vui vẻ vậy thôi. Sâu bên trong là những vết thương và nỗi ám ảnh khó phai. Ai tận mắt nhìn thấy người thân của mình ra đi với bộ dáng thảm khốc lại không đau lòng chứ?
Bộ Khuyên nhìn xa xăm nói: “Chết không phải kết thúc, có khi sẽ là khởi đầu mới cho con đường mới. Ngươi có đau buồn hay tiếc thương thì cứ thể hiện ra, cười như thế càng khiến ngươi mệt mỏi.”
Một đứa bé suốt ngày cười cười nói nói, đêm về lại khóc thút thít rồi la hét trong giấc mơ. Dù có là Thần thì cũng không chịu nổi cảm xúc tiêu cực này.
Ly Liên cúi gầm mặt, giống như nghĩ đến điều kinh khủng nhất nên bả vai khẽ run lên. Cơ thể nhỏ nhắn trông vô cùng yếu ớt dưới màu trời xanh thẳm.
Bộ Khuyên chỉ đứng một bên làm nền.
Muốn khóc liền khóc cho đã đi. Đỡ cho về sau động một tí liền rơi nước mắt. Như vậy rất dễ bị người ta bắt nạt.
Một lớn một bé đứng dưới mái hiên. Đứa bé run rẩy bụm mặt, nam nhân thần tình đạm mạc.
Những đám mây màu trắng phiêu đãng. Chiếc lá vàng cuộn tròn rồi rơi xuống.
Đã nghe qua âm thanh của sự tĩnh lặng chưa? Đó chính là lúc chúng ta có thể nghe được tiếng tim đập rõ ràng nhất, mạnh mẽ nhất và dễ cảm nhận được sự tồn tại hi hữu.
Ly Liên khóc thật lâu, khóc cho hết nước mắt trong thời gian qua. Khóc đến lúc trời ngả về chiều vẫn còn sức mà khóc tiếp.
Bộ Khuyên vô cùng đau đầu. Cô cũng không ngờ đứa trẻ này lại có thể khóc dai như vậy. Bỏ nó ở lại một mình thì cô sẽ bị Cầu Cầu nói là vô tâm đó.
Trong khi cô là cô gái dịu dàng, tốt bụng nha.
▮Chủ nhân lại phát bệnh!▮ Cầu Cầu tiếp tục không sợ chết mà lên tiếng.
Ly Liên cảm thấy đủ, nó ngước đầu lên, đôi mắt đỏ hoe còn vương vài giọt nước. Những hạt nước nhỏ như viên ngọc trong suốt. Ly Liên dán chặt ánh nhìn lên mặt Bộ Khuyên.
Bộ Khuyên hắng giọng để lấy lại tiếng nói: “Ngươi nhìn ta làm cái gì?”
“Hôm nay Thần chủ thật kì lạ. Bình thường ngài có bao giờ an ủi ai đâu?” Ly Liên nghiêng đầu qua lại quan sát biểu tình của người đối diện. Thấy ngài ấy mặt không đổi sắc liền cố chấp nhìn kĩ hơn. Nó không tin là không có sơ hở.
Bộ Khuyên nhìn thẳng vào mắt của Ly Liên. Không có chút chột dạ hay sợ hãi nào cả, cô gõ lên đầu nó hai cái: “Đừng ở đây đoán già đoán non, đi làm nhiệm vụ của ngươi đi. Ta khỏe lại rồi, không cần chăm sóc nữa.”
Ly Liên xoa xoa chỗ đau, nó bĩu môi kháng nghị nhưng vẫn nghe lời mà rời đi. Thần chủ thật sự rất hay gõ đầu nó. Nó bị ngu cũng do ngài ấy.
Tống được một tiểu phiền phức khiến Bộ Khuyên thở phào. Cô không thể nào nói mình là một cái linh hồn kì lạ chiếm lấy thân thể Thần Vĩ. Lúc đó n+1 vấn đề khác lại được đưa ra, cô sẽ phải trả lời mười vạn câu hỏi vì sao mất.
Trẻ con hay có tính tò mò.
Thật đáng sợ!
➽➽➽➽➽
Trên chiếc bàn gỗ đặt vài quyển sách có trang bìa vô cùng bắt mắt.
Nam nhân đưa ngón tay thon dài của mình lật sang trang mới. Từng đường gân màu xanh thấp thoáng ẩn hiện dưới ánh đèn lưu ly. Da của nam nhân nọ trắng đến quá phận, có cảm tưởng ánh sáng phát ra không phải từ ngọn đèn mà là từ làn da đó.
Đẹp như vậy mà lại bị hủy dung rồi sống một đời thất bại. Thần Vĩ cũng thật đáng thương.
Bộ Khuyên ngồi nghiêm chỉnh xem sách. Bên ngoài vang lên tiếng nói vô cùng cung kính: “Tham kiến Thần chủ! Phù Ngưng có chuyện bẩm báo.”
Cô đưa mắt nhìn về phía cửa một chút rồi lại tiếp tục cúi đầu xem sách.
Người bên ngoài vẫn rất kiên nhẫn đứng cố định một chỗ. Thái độ cung kính vừa đủ, lưng khom một góc 45 độ. Ánh mắt cương nghị, chân trụ vững vàng.
Đợi đến một lát sau Bộ Khuyên mới lên tiếng cho người nọ vào.
Phù Ngưng đẩy cửa ra, vừa bước chân qua cửa liền hành lễ: “Tham kiến Thần chủ!”
“Được rồi, có việc gì thì nói đi. Ta đang nghe.” Bộ Khuyên lặng lẽ đánh giá người nọ.
Phù Ngưng đứng thẳng người lại nhưng đầu vẫn cúi xuống, nói liền một mạch: “Thần đã báo cáo với Thiên quân rằng ngài bị thương rất nặng. Ngài ấy tỏ ra vô cùng tiếc thương và hứa sẽ gả Tứ công chúa Thiên tộc cho Thần chủ. Một tháng sau người sẽ được đưa đến đây. Thiên quân mong Thần chủ có thể mau chóng khỏe lại để đến rước dâu.”
“Ồ...”
Một tiếng này của Bộ Khuyên vang lên làm Phù Ngưng lơ ngơ. Thần chủ “Ồ” là có ý gì? Ngài ấy vui, không vui hay là đang ngạc nhiên vậy?
Phù Ngưng thôi không nghĩ đến vấn đề này, hắn đánh bạo hỏi điều mình thắc mắc: “Thần chủ, không biết ngài làm cách nào lại phục hồi nhanh như vậy? Người bị đốt trong Thần Hỏa còn sống đã rất may mắn.”
Bộ Khuyên không muốn trả lời vấn đề này lắm. Cô không thích nói dối, nếu bắt buộc phải nói một điều gì đó dối trá thì đối tượng sẽ là người không liên quan đến cuộc sống của cô.
Phù Ngưng đợi thật lâu nhưng không nghe bất kì tiếng đáp lại nào. Hắn mạo muội ngẩng đầu lên một chút.
Bộ Khuyên nhìn chằm chằm làm Phù Ngưng giật nảy mình, vội vàng cúi người thật thấp.
Ánh nhìn của Thần chủ khiến trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thấp thỏm, không nói ra được là cảm giác gì. Ngài ấy giống như đang nhìn hắn nhưng lại không phải. Phù Ngưng cảm thấy thứ ngài ấy nhìn là đồ vật phía sau hắn đây.
Một loại áp lực vô hình đè nặng lên vai. Mồ hôi ướt đẫm trong lòng bàn tay.
Có một số người khi căng thẳng sẽ đổ mồ hôi rất nhiều.
Phù Ngưng không biết mình có hỏi sai cái gì không? Hắn cứ đứng như thế với cơ thể căng cứng.
Bộ Khuyên không trả lời câu hỏi của hắn mà chuyển sang câu chuyện khác: “Ngươi nói Thiên quân gả Tứ công chúa cho ta?”
“Đúng thưa chủ nhân!” Phù Ngưng nhanh chóng đáp lại.
“Vậy ngươi nói xem ta không cưới nàng mà người khác trong Thần tộc cưới được không?” Cô không muốn kết hôn tùy tiện thế đâu. Còn chưa nói đến việc cô là nữ nhân đó.
Phù Ngưng từ chối nhanh chóng: “Không được thưa chủ nhân. Nàng ấy là Tứ công chúa của Thiên tộc. Hiện tại Thần tộc chỉ có thân phận của ngài là phù hợp, chúng tiểu Thần đều không thể được. Nếu thay ngài cưới nàng ấy chẳng khác nào coi thường Thiên tộc. Đến lúc đó bọn họ sẽ có lí do để làm khó dễ.”
Bộ Khuyên cảm thấy tên Phù Ngưng này nói rất nhiều. Cô chỉ tùy tiện hỏi một câu mà hắn liền trả lời mười câu. Cứ nói đơn giản không được là xong.
Bộ Khuyên cũng không thể để vị công chúa kia ở lại Thiên tộc được. Đến lúc đó muốn bảo vệ cũng không xong. Tay của cô không với dài đến vậy.
Từ La An điện ại muốn quản được mọi việc của Thiên giới là câu chuyện hư cấu.
Bộ Khuyên u sầu chống cằm, vẻ bình tĩnh thường ngày đều không giữ được.
Cô vẽ vòng trên quyển sách mà mình đang đọc dở. Suy nghĩ xem làm cách nào để vẹn cả đôi đường.
Không cưới nàng nhưng vẫn có thể mang nàng đến Thần tộc.
Sau một hồi suy nghĩ, ngoài việc hủy diệt Thiên tộc rồi mang người về thì không còn cách nào khác hay hơn. Dù có thông minh đến đâu thì cách đơn giản hay rườm rà nhất đều không thể dùng.
Cô cũng không thể nào yêu cầu với Thiên tộc rằng: “Ê, ta không muốn cưới nàng nhưng đám người các ngươi có thể giao nàng cho ta không?”
Thật là nhìn không nổi!
Cô cũng không thể trực tiếp cướp người về. Đến lúc đó Thiên tộc sẽ đi kiếm chuyện. Chưa nói đến điều đó có khả năng gây nguy hại cho số Thần dân còn lại.
Lén lút cướp về thì vị công chúa kia đời nào chấp nhận ở lại một nơi xa lạ.
Phù Ngưng thấy Thần chủ nhà mình bận suy nghĩ đắn đo liền khuyên nhủ: “Thưa Thần chủ, Tứ công chúa xinh đẹp, dịu dàng, cưới công chúa về thì mối quan hệ giữa Thần tộc và Thiên tộc sẽ tốt hơn.”
“Ngươi nghĩ sẽ tốt sao?” Bộ Khuyên giương mắt lên nhìn. “Đừng nói là tốt, cô công chúa tiếng tăm đồn xa, ai lại không biết nàng chỉ là một đứa con không được hoan nghênh.”
Phù Ngưng cũng biết điều này. Nhưng hắn cảm thấy dù gì nàng cũng là một cái công chúa. Thiên tộc không thể để nàng chịu thiệt thòi ở chỗ Thần tộc bọn hắn.
“Hay là để Phù Ngưng từ chối, nói là ngài bị thương rất nặng, không thể cưới dâu.”
“Không được!” Bộ Khuyên nhanh chóng bác bỏ. Như vậy thì ngay cả cơ hội mang nàng về cũng không có.
Lúc đó vị công chúa nọ sẽ bị sốc tâm lý. Cảm thấy mình không có ai cần, bị Thần tộc bọn họ khinh thường. Trạng thái tâm lý tiêu cực càng làm nàng nhanh chóng héo mòn.
Sau khi từ chối hôn sự thì mấy người bắt nạt nàng ta sẽ có thêm một chuyện để đâm chọt.
Tứ công chúa không bị đánh chết thì cũng tâm bệnh mà chết.
Tuyệt đối không được.
Phù Ngưng cảm thấy Thần chủ nhà mình phản ứng có chút thái quá. Hắn đưa tay lên lau mồ hôi ở sống mũi, im lặng đợi chờ quyết định của Thần chủ.
“Ngày rước dâu, ngươi thay ta mang nàng về. Sau đó truyền lời với Thiên tộc rằng ta bỏng rất nặng, không thể ra gió.”
“Hở...” Phù Ngưng vô thức kêu lên.
Đợi hắn hiểu được lời Bộ Khuyên thì lại phát hiện vừa rồi mình mới vô lễ. Hắn quỳ gối đến mức phát ra tiếng, vội vàng tạ tội: “Tiểu Thần vô lễ, mong Thần chủ trách tội.”
Bộ Khuyên cảm thấy vô cùng bình thường. Thần tộc có lễ nghi và phép tắc riêng.
Thần dân tuyệt đối không dám mạo phạm đến cái chức Thần chủ. Không điều gì có thể tác động đến họ. Thần chủ chính là tín ngưỡng và lẽ sống của người ở Thần giới.
Bởi vậy nên bất kì ai gây hại cho Thần chủ thì người của Thần tộc đều quyết liều mạng.
Trung thành tuyệt đối!
Nguyên chủ dùng tất cả lực linh hồn giao dịch với nhiệm vụ giả để bảo vệ cho Thần tộc là điều dễ hiểu.
Cô cũng chẳng phải nguyên chủ chân chính. Chỉ cần không ảnh hưởng đến cô thì chẳng cần quan tâm đến.
“Được rồi! Không sao.” Bộ Khuyên miết miết cánh môi, cuối cùng ra quyết định cứ như vậy mà thực thi.
Xem như nàng ta là vợ của Thần Vĩ. Không phải của Bộ Khuyên cô vậy.
Phù Ngưng vâng lời, cung kính lui ra.