Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

Chương 40: Vô Gian (2)




Con đường kéo dài vô tận, những linh hồn đơn bạc lặng lẽ ngang qua nhau. Độ ngưng tụ linh hồn mỗi người mỗi khác. Có người trong suốt không chân thật, có người lại mang một màu trắng đục. Cũng có linh hồn trông giống người bình thường.

Kiến trúc của Vô Gian cũng thật kì quái. Ngươi có thể nhìn thấy một tòa nhà hiện đại ba mươi tầng. Bên cạnh lại là một đình viện cổ xưa.

Khắp nơi đều có người.

Người qua người lại đều ghé mắt nhìn bóng dáng đỏ rực đang chậm rãi đi tới.

Cô thật sự rất đẹp. Là người đẹp nhất mà họ từng thấy.

Bọn họ không dám đến quá gần. Ở đây, cường giả mới được nói lớn. Nếu không khi gặp trong thế giới nhiệm vụ, những kẻ yếu ớt sẽ bị chèn ép đến tan biến.

Vẫn là không nên đắc tội với ai.

Bộ Khuyên hờ hững đi qua, tà váy đỏ kéo dài trên nền trắng xóa sinh ra ảo giác. Ánh hào quang kim sắc trên người cô làm những linh hồn xung quanh không dám nhìn thẳng.

Một nam nhân kì quái từ đâu chạy tới chặn đường, trên tay là một tờ giấy. Hắn mặc trang phục cổ đại, chỉ là có chút bần hàn. Vẻ ngoài hạng trung, thả trong đám người một năm mới tìm ra.

Hắn đưa tờ giấy đến trước mặt Bộ Khuyên, cười tiêu chuẩn nói: “Vị cô nương này lần đầu tiên gặp mặt, không biết cô có cần gì, chỉ cần nói chúng tôi đều sẽ đáp ứng được. Cô nương là người mới đến sao?”

Bộ Khuyên thành thật gật đầu.

Trên tờ giấy bảo điền thông tin cá nhân. Có tên, cấp độ, số hiệu và nhu cầu. Phía dưới còn có con dấu màu cam, ghi hai chữ: “Siêu Việt”.

Bộ Khuyên hờ hững đạm mạc, lông mĩ rũ xuống che đi ánh nhìn. Cô hơi suy tư sau đó trả lời hắn: “Ta muốn đi đến điểm cuối của Vô Gian. Làm được không?”

Nam nhân kia sửng sốt, bàn tay đang ghi lại yêu cầu của cô lên giấy vội dừng lại.

Cô đang nằm mơ sao? Nếu đi đến điểm cuối được thì bọn họ lên trời rồi. Còn ở đây làm cái nghề này à?

Nam nhân khó xử: “Cái này...không được đâu! Đường dẫn đến điểm cuối là cấm địa, bị quản lí Vô Gian chặn rồi. Cô nương mới đến nên không biết đấy thôi!”

Bộ Khuyên liếc mắt, tiếp tục bỏ qua hắn mà đi về trước. Vậy mà nói cái gì cũng làm được. Lừa gạt cũng cần có cái tâm.

Lừa gạt một cô gái xinh đẹp yếu đuối như cô không thấy có lỗi sao?

▮Ngài bớt nói nhảm đi!▮

Ngươi câm miệng! Cẩn thận chín cái đuôi của ngươi.

Nam nhân nọ thấy cô trực tiếp bỏ qua mình liền chạy lùi lại ra giọng nài nỉ: “Cô nương có thể đưa ra yêu cầu khác. Trừ cái vừa rồi thì cái gì Siêu Việt chúng tôi làm cũng được!” Hắn nói chắc như đinh đóng cột.

Bộ Khuyên cũng vui lòng dừng lại, đưa ra yêu cầu: “Ngươi có thể giúp ta tăng lên cấp cao kì đỉnh không?”

Nam nhân nọ tiếp tục sửng sốt. Yêu cầu quái quỷ gì a?

Lên Cao kì đỉnh thì cô nhảy lên ban quản lí luôn rồi. Làm quản lí dễ như vậy thì bọn họ cần gì phải đi giao dịch. Ở yên một chỗ làm quản lí không gian không tốt sao?!

Hắn bị cô đả kích hai lần, mặt cười sắp không giữ được. Cô là người mới thì nên có giác ngộ của người mới đi. Không nhìn trúng linh hồn mạnh mẽ của cô thì còn lâu hắn mới chọn.

“Cái này...cũng không được! Lên cấp không do bọn tôi quyết định.”

Bộ Khuyên thở hắt ra một hơi, trực tiếp lướt qua. Lần này cũng không thèm dừng lại chút nào nữa.

Nam nhân không đuổi theo, hắn sợ cô sẽ đưa ra thêm mấy yêu cầu kì quái làm mất thời gian. Hắn tìm một mục tiêu khác chặn đường.

Bộ Khuyên đi xa rồi mới nhìn lại, trong mắt ánh lên vài tia sáng.

Siêu Việt?

Giao dịch linh hồn ngay tại Vô Gian. Đúng là ở đâu cũng có kẻ phạm luật. Cứ thích nấp trong tối làm điều xấu làm gì không biết?

“Cầu Cầu, kiểm tra ban quản lí một chút. Ai lại cho cái thứ Siêu Việt kì quái hoạt động lộ liễu? Trực tiếp trừng phạt.”

Cầu Cầu ghi lại dữ liệu ▮Vâng, thưa chủ nhân!▮

Bộ Khuyên nhìn chằm chằm hai quán ăn nằm cạnh nhau. Một cái hiện đại, một cái cổ đại. Hai phong cách khác nhau hoàn toàn nhưng đều có điểm chung là rất thu hút.

Cô miết miết cánh môi. Không biết nên chọn phong cách nào. Cô mặc cổ phục. Vậy chọn cái này đi!

Người của nhà hàng Vô Thực đều ngạc nhiên nhìn bóng dáng đỏ rực mới xuất hiện ở cửa.

Vừa bước qua liền vang lên tiếng thông báo ngang ngang: “Nhất kì sơ cấp.”

Mọi người kinh dị nhìn cô.

Chỉ là một người cấp Nhất kì mà dám vào Vô Thực ngồi ăn. Cô có điểm trả sao?

Ai cũng bắn ánh mắt xem thường qua. Dù linh hồn cô có mạnh thì cũng chỉ là người mới.

Mà người mới theo quan niệm rất dễ bắt nạt. Có câu “Ma cũ ăn hiếp ma mới”.

Phục vụ nữ lịch sự mời cô vào, còn đưa cả thực đơn. Cô ta cúi đầu xuống thật thấp nói vào tai Bộ Khuyên:

“Không có điểm trả sẽ bị phạt! Cô nghĩ kĩ chưa?”

Bộ Khuyên tránh người đi, cô không thích bị người khác áp sát. Cô vẫn giữ thái độ hờ hững chỉ vào mấy món ăn trên thực đơn.

Sau khi gọi xong một thì Bộ Khuyên mới ưu nhã lên tiếng: “Yên tâm, có phạt cũng là tôi bị phạt.” Có phải cô bị phạt đâu mà xoắn lên thế?

Nhìn cô nghèo đến mức không thể nghèo hơn sao. Chỉ vì cấp bậc mà đánh giá con người cũng thật là quá nghiệp dư. À không, là đánh giá linh hồn.

Phục vụ nữ thấy lời nhắc nhở của mình bị xem nhẹ liền hậm hực rời đi.

Đừng cho là Bộ Khuyên không nhìn thấy cô ta chế giễu sau lưng lúc mời cô vào.

Cô có mắt đấy nhé! Mắt sáng dáng cao đây này.

Người trong nhà hàng cứ ghé mắt qua. Bởi vì thật sự Bộ Khuyên rất nổi bật. Ai ở cũng đều mang phong cách hiện đại. Một mình cô mặc cổ phục đỏ chói ngồi ở trung tâm.

Đôi mắt xanh chớp động, mang theo khí chất lạnh lùng diễm tuyệt. Trong đôi con ngươi đó không hề có tiêu cự. Giống như nhìn loạn cũng giống như thất thần.

Nhà hàng này làm thật sự rất nhanh. Mới đợi có một lát mà món ăn đã được đưa ra.

Đánh giá bốn sao. Trừ điểm thái độ phục vụ.

Phục vụ nữ đặt một cái cạch lên bàn như dằn mặt. Cô ta cười thiếu thiện chí nói: “Xin lỗi, tôi lỡ tay!”

Mới nói xong thì cái đĩa tiếp theo được đặt xuống với thái độ y như cũ.

Bộ Khuyên không phản ứng. Chỉ chăm chăm vào món ăn, xem người phục vụ thành vô hình.

Nữ phục vụ lớn mật, mang đĩa đồ ăn giả vờ ngã mà hất lên người Bộ Khuyên.

Đáng tiếc!

Cánh tay cô ta bị giữ lại.

Không phải Bộ Khuyên giữ mà là một cô gái khác. Cô ấy mang một nét đẹp thanh tú. Tuy không quá nổi bật nhưng lại tạo cảm giác dễ chịu khi nhìn thấy.

Giọng của cô gái hơi hướng sợ sệt nhưng vẫn cố nói: “Thái độ phục vụ của cô không được tốt.”

Phục vụ nữ bị bắt lấy cánh tay đang làm chuyện xấu liền trừng mắt về phía cô gái mới xuất hiện. “Cô bỏ tay tôi ra!”

Chỉ là một linh hồn cấp Tam kì sơ mà dám chất vấn cô sao? Mặc dù cô chỉ làm phục vụ nhưng vẫn là phục vụ cao cấp. Thấp hèn như vậy mà dám chỉ trích cô?

Phục vụ nữ đưa một cái tát qua. Linh hồn cô gái bị đánh đến chấn động.

Làm một linh hồn vẫn bị đánh như thường.

Bộ Khuyên ưu nhã ăn, mọi động tĩnh đều không ảnh hưởng đến mỹ vị. Có thực mới vực được đạo.

Cô gái lùi lại hai bước, không phải mặt đau mà là toàn thân đau. Bây giờ cô chỉ là một linh hồn. Lực linh hồn đều xoay chuyển tạo thành hình dáng cơ thể. Đánh lên chỗ nào cũng sẽ cảm thấy đau khắp người.

Một nhà hàng trông có vẻ cao cấp lại chứa chấp một phục vụ không chuyên nghiệp thế này thì thật đáng buồn.

Đám người đang hóng hớt bên kia thấy cô vẫn bình tĩnh ăn liền chỉ trỏ.

Bộ Khuyên bị nhìn đến thủng da mặt. Cô vẫn đợi ăn xong mới đứng dậy, một bữa ăn trong vòng năm phút.

Thật là gấp rút.

Bộ Khuyên đi đến đưa cánh tay của mình ra. Bàn tay trắng như ngọc khắc được giấu dưới lớp áo hoàn toàn triển lộ.

Cô gái kia nhìn lên với vẻ mặt ngưỡng mộ rồi e dè nắm lấy. Vừa đứng lên được liền vội vàng buông. Cô rất sợ làm bẩn đôi tay xinh đẹp này.

Bộ Khuyên đẹp đến mức khiến người khác sợ sẽ làm tổn thương đến cô. Một cái nhăn mày cũng có thể làm người khác đau lòng.

Đó chỉ là nói về những người biết thưởng thức cái đẹp. Còn mấy ánh mắt ghen tị kia thật không dám bàn.

Con người sống thì ghen tị, chết vì ghen tị.

Nữ phục vụ vẫn cố tình dây dưa không dứt: “Hai linh hồn thấp hèn lại bước vào Vô Thực, dã vậy còn không biết điều.”

Bộ Khuyên bày bộ dáng thắc mắc hỏi: “Vậy thế nào mới là biết điều? Tôi ăn trả phí, uống trả phí. Có quỵt mất đâu mà cô làm loạn thành như vậy? Thái độ phục vụ này chủ của cô có biết không?”

Nữ phục vụ không chịu thua: “Cô mới là một cái Nhất kì sơ, sẽ có đủ để trả sao?”

“Đủ hay không thì đều là việc của tôi! Ai cho cô có quyền khinh thường người khác? Cô nghĩ mình là con của Trời? Hay là con của Vũ Trụ?”

Là phục vụ nên có tác phong của phục vụ. Chỉ cần lịch sự cười chào đón khách, nếu khách quá đáng thì có thể báo cáo quản lí. Quá đáng quá thì đánh rồi nghỉ.

Phục vụ mà đi chê bai khách hàng thì tốt nhất nên về nhà làm một đại tiểu thư đi.

Bộ Khuyên bình tĩnh bước về quầy ấn nút trên bức tường của nhà hàng. Mọi người đều âm thầm quan sát. Một loạt động tác ưu nhã của cô khiến ai cũng chìm đắm mà quên mất mình đang làm gì.

Nữ phục vụ vội vàng ngăn cản Bộ Khuyên nhưng đã muộn. Ấn cũng đã ấn, không thể nào ấn thêm một cái nữa để thu hồi.

Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở khu trung tâm. Bộ vest lịch lãm làm người đàn ông trông dễ nhìn hơn một chút mặc dù anh ta rất xấu.

Nét nào hư nét đó. Tổng thể lại chính là dùng một chữ “xấu” để hình dùng.

Điểm giá trị nhan sắc và mị lực của anh ta chắc bị bỏ xó rồi. Phần điểm còn lại đều dùng cho trí óc để mở cái nhà hàng này có phải không?

Kì quái.