Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

Chương 36: Cặp đôi làm người buồn nôn (20)




Nhà xưởng bị bỏ hoang rất lâu rồi. Bên trong đã đóng tầng tầng lớp lớp bụi bẩn. Mạng nhện giăng chằng chịt khắp nơi. Chỉ có khoảng giữa là thông thoáng hơn, cũng là nhờ ánh sáng do mái nhà bị thủng một lỗ lớn chiếu xuống.

Mấy cây gỗ vụn còn chất đống bám đầy bụi. Điều này chứng minh lúc trước nơi đây là cái xưởng gỗ.

Không hiểu sao lúc chuyển đi thì vị chủ nọ còn có thể giữ nguyên vẹn cái cửa. Cũng không thể nói nguyên vẹn hoàn toàn. Mấy con mối, mọt ăn đã mỏng đi nhiều rồi. Dù có như vậy thì cửa này đóng vẫn rất tốt.

Không biết Dịch Giản lôi đâu ra cái bàn tròn với mấy cái ghế để ngồi. Trên chiếc bàn kính còn có một chai rượu thượng hạng. Hắn cùng một người đàn ông khác ngồi ở trung tâm nhà xưởng.

Hai người ở trong một nơi cũ nát lại có thể nâng ly làm cho khung cảnh trở nên cao cấp hơn hẳn.

Bốn góc xưởng đều có mấy người áo đen đứng canh chừng, số lượng lớn hơn hai mươi. Đây cũng chẳng phải buổi gặp gỡ bạn bè thân giao gì cả.

Người đàn ông nọ cười hữu hảo nói:

“Dịch Giản cậu hứa sẽ áp chế được con nhỏ kia nha! Đến lúc đó yêu cầu của tôi phải thực hiện được đấy! Đừng làm tôi thất vọng.”

Dịch Giản cười tà ác đáp lại: “Đương nhiên rồi! Việt Tổng!”

Hắn nhìn người nằm rạp trên đất kia. Ánh mắt không hề che giấu đi sự chán ghét. Trong đó còn ẩn chứa một tia sát khí kì dị.

Chính tên Diệm Bân này chen vào mối quan hệ giữa hắn và cô. Nếu tên này không xuất hiện thì hắn đã đến nhà họ Nguyên cầu hôn.

Ban đầu cô có thể không đồng ý chỉ vì hắn là người nhà họ Từ. Nhưng hắn sẽ cố gắng đối xử với cô tốt nhất có thể. Còn mang nhà họ Từ đạp ngã dưới chân rồi lấy nó làm sính lễ.

Chỉ vì tên này mà ngay cả cơ hội hắn cũng bị tước đi.

Nếu không hắn tin tưởng mình có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý.

Dịch Giản nhìn Diệm Bân vô cùng ác ý. Cảm xúc trong lòng bây giờ thật khó tả. Hắn phất tay để mấy tên áo đen tiến lên đánh người nằm trên đất thêm một trận. Giống như máu đổ ra từ cơ thể kia có thể làm tâm hắn bình tĩnh lại.

Người trên đất bị đấm mặt đầy máu, trong miệng phát ra âm thanh rất nhỏ: “Khuyên, đau lắm! Đừng...lại đây...”

Diệm Bân mỗi khi cảm nhận được điều gì nguy hiểm liền mang Bộ Khuyên tránh xa thứ đó ra. Một lần nọ, con chó nhỏ chỉ vừa dọa cắn thì Diệm Bân liền ngăn cản Bộ Khuyên bằng mọi giá để cô không lại gần.

Ở đây người ta đáng rất đau. Khuyên sẽ bị thương!

Diệm Bân cứ lắc đầu không ngừng, hắn như con thú nhỏ gầm gừ với những người áo đen.

Dịch Giản nhìn con số nằm ở cuộc gọi đi. Mỗi ngày hắn đều mang con số này ra ngắm nghía rất kĩ. Hắn muốn khắc sâu mọi thứ về cô.

Mãi mãi... mãi mãi về sau.

Đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng chuông liên hồi. Vẫn không có bất kì ai bắt máy. Dịch Giản tức giận vứt đi cái điện thoại vào đầu Diệm Bân, cái trán trơn bóng nhanh chóng ứa máu.

Cửa nhà xưởng bị đạp tung. Bộ Khuyên nắm cổ áo của người cao hơn mình đến hai cái đầu. Người nọ đau đớn cúi gập người. Vừa tính phản kháng liền bị vứt lên ván gỗ gần đó..

Ầm!!!

Người nọ có thể cảm nhận xương cốt mình đang gãy vụn.

Trong không khí bốc lên mùi máu tươi nồng đậm. Diệm Bân lo lắng nhìn về Bộ Khuyên, hắn lấy cánh tay còn đang rỉ máu của mình mà xua đuổi: “Khuyên... đi đi... nhanh lên!”

Bộ Khuyên không thể diễn tả cảm giác trong lòng mình là như thế nào? Cô thẳng lưng đi đến, giống như có thể nhìn thấy mọi thứ. Cánh tay đôi lúc theo bản năng mà huơ vào không trung.

Dịch Giản nhìn thấy Bộ Khuyên thì đầu tiên là kinh ngạc.

Làm sao cô có thể đến tận đây nhanh như vậy? Dù lòng hắn đang nghi hoặc vấn đề này nhưng nó nhanh chóng bị vấn đề khác thay thế.

Cô làm sao có thể xác định đúng phương hướng mà tên kia đang nằm cơ chứ?

Dịch Giản thấy cô đã tiến đến ngày càng gần liền đứng bật dậy chạy lên nắm cánh tay Diệm Bân. Hắn lôi người xềnh xệch lùi lại phía sau.

Dịch Giản nhìn cô kì quái rồi di chuyển sang một phương hướng khác. Hắn ngạc nhiên nhìn cô gái đột ngột chuyển hướng đi về phía hai người.

Dịch Giản kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ rồi hét lên: “Em dừng lại, nếu không tôi sẽ bắn hắn.” Khẩu súng hướng thẳng vào thái dương của Diệm Bân. Chỉ cần người trước mặt tiến thêm một bước thì Dịch Giản thật sự sẽ bắn.

Bộ Khuyên nheo đôi mắt không thấy gì cùa mình. Cô nhanh chóng dừng bước chân. Tâm trạng phải nói là khó chịu đến cực điểm.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ để mình bị uy hiếp... Và hiện tại vẫn vậy!

Dịch Giản nghĩ mình đã hoàn toàn nắm giữ tình thế. Đột nhiên khấu súng đang cầm chắc lại không có quy luật mà vụt khỏi tay rồi rơi xuống.

Hắn nhìn khẩu súng đã văng ra xa liền xoay chuyển đầu óc một hồi.

Nhặt lên bây giờ không còn kịp nữa. Dịch Giản vội móc con dao găm từ túi áo rồi đặt lên cổ Diệm Bân. “Em đến gần thì tôi sẽ cắt đứt cổ hắn!”

Bộ Khuyên đã tiến lên được ba bước nghe thấy lời này liền đứng lại.

Những người áo đen xung quanh không biết phải làm sao. Trước khi đến đây thì Dịch Giản đã dặn bọn họ không được chạm đến một sợi tóc của cô gái kia. Vì thế nên cô mới có thể dễ dàng tiếng vào nhà xưởng.

Đó cũng do bọn họ nghĩ thôi! Dù có thật sự đánh thì cũng không đánh lại Bộ Khuyên.

Việt Lâm Minh ngồi trên ghế, ánh mắt ác độc hướng đến Bộ Khuyên. Đây là con ranh làm hắn phải bỏ qua đứa con trai làm được việc nhất.

Việt Lâm Minh ba của Việt Lâm Đông.

Ông ta chính là một con cáo già lâu năm. Bên ngoài tỏ vẻ e ngại sợ sệt nhưng sau lưng lại làm mấy trò dơ bẩn không chịu được.

Điều tra được đến chỗ Bộ Khuyên cũng là do Thang Vi Yên ngu dốt. Cô ta nghĩ Nguyên Vân Hinh vẫn là Nguyên Vân Hinh trước kia nên mới không nghe lời ba mình đi truyền tin tức.

Việt Lâm Minh cười hữu hảo. Ông ta bày bộ mặt gian xảo đến cực điểm:

“Nguyên tiểu thư khỏe!”

Bộ Khuyên lắng nghe tiếng nói lạ vừa vang lên. Cô không biết người này.

Thấy vẻ mặt không hiểu của cô gái nên Việt Lâm Minh tốt bụng giới thiệu: “À, tôi là ba của Việt Lâm Đông, người mà cô hại phải bỏ một cái tập đoàn lớn ra nước ngoài tự sinh tự diệt. Không biết Nguyên tiểu thư còn nhớ không?”

Bộ Khuyên không phản ứng.

Vốn dĩ cô và nhà họ Việt đã không cùng một con đường. Cô chỉ ra tay xử lí một mình Việt Lâm Đông đã là khoan nhượng lắm rồi.

Với việc Việt Lâm Đông xem cô như bia đỡ đạn, đã vậy trong nguyên gốc còn giúp đỡ Từ Hiên vũ nhục nguyên chủ thì đây là điều hắn nên nhận.

Cảm thấy không đủ?

Vậy thì phá hủy luôn tập đoàn Hạnh Phúc của Việt gia.

Bộ Khuyên không rảnh mà nói chuyện phiếm, cô vào thẳng vấn đề: “Các người muốn dụ tôi đến đây làm gì?”

Cô giơ tay ra ngoắc ngoắc: “Đưa hắn qua đây trước khi tôi còn có kiên nhẫn.”

Việt Lâm Minh cười phá lên. Thật sự không biết con nhỏ này lấy đâu ra tự tin? Ông ta nhìn qua Dịch Giản nhướng mày biểu thị hắn nên tiếp tục.

Con dao kề vào cổ Diệm Bân cứa ra một đường máu. Dịch Giản dựa vào việc Bộ Khuyên không nhìn thấy nên mới làm ra sự tình này.

Diệm Bân tuy đau đớn nhưng vẫn cố gắng xua tay đuổi Bộ Khuyên.

Bộ Khuyên nghe tiếng rít khẽ của Diệm Bân liền không nhịn được mà lên tiếng: “Đừng làm hắn bị thương, muốn gì thì nói đi?”

Dịch Giản cảm thấy khó chịu vô cùng. Cô chỉ vì tên ngốc này mà cùng hắn thỏa hiệp. Có phải vì tên này mà sẽ làm tất cả mọi thứ.

Tốt lắm!

“Tôi muốn em làm người của tôi!” Dịch Giản tức giận đưa ra yêu cầu.

Bộ Khuyên bình tĩnh lắc đầu: “Không được, chỉ có thể yêu cầu được sống.”

Cô hỏi muốn gì chỉ là theo mấy kịch bản trong phim chứ không phải cô sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của hắn. Điều duy nhất cô có thể làm là để bọn họ sống.

Dịch Giản cười cười: “Vậy thì em không thể nhận người lại rồi. Chỉ khi em đồng ý ở bên tôi thì tôi mới trả người lại nguyên vẹn.”

“Sao anh không tính đến chuyện tôi đồng ý rồi thất hứa. Sau khi nhận người lại tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người. Không sợ điều đó sao?” Bộ Khuyên thắc mắc hỏi.

Cầu Cầu cũng đến quỳ chủ nhân của nó. Trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng, cô lại hỏi mấy chuyện không đâu. Có phải chủ nhân của nó bị hư mắt dẫn đến hư não luôn rồi không?

Việt Lâm Minh và Dịch Giản không ngờ cô lại thẳng thừng nói ra như vậy. Nếu là người bình thường nghĩ ra cách giải quyết không phải nên im lặng để đối phương lọt bẫy sao?

Dịch Giản cứa con dao vào sâu hơn một chút: “Em nghĩ tôi bắt được hắn một lần sẽ không bắt được lần hai sao? Cảnh sát cũng không ngăn được.”

Hôm nay Bộ Khuyên chỉ là sơ suất để lạc mất người. Nếu không phải trong tiệc cưới vệ sĩ không thể vào thì làm sao Dịch Giản có thể dễ dàng bắt người đi được.

Đừng nghĩ sẽ có lần hai.

Bộ Khuyên mất hết kiên nhẫn với mấy người này, tiếng nói của cô không còn ưu nhã nữa mà chuyển sang trầm thấp:

“Đưa hắn đây trước khi tôi tức giận!”

Bạn có thể tưởng tượng được cô gái với vẻ ngoài trong veo lại nói bằng giọng điệu nguy hiểm không?

Nhìn như thế nào cũng thấy kì lạ.

Nhiệt độ trong nhà xưởng giảm đột ngột, nơi có bốn bức tường bao quanh lại nổi lên từng đợt gió nhẹ.

Mái tóc mềm mại của cô gái bay bay.

Mùi máu theo cơn gió phiêu đãng trong không khí.

Dịch Giản có thể cảm nhận cơn gió vừa lướt qua sau gáy làm hắn rùng mình. Việt Lâm Minh cũng không khá hơn.

Mấy người áo đen cũng ôm cổ nhìn xung quanh.

Hiện tượng quỷ dị này cũng là lần đầu gặp. Cảm giác giống như bị người ta đặt một con dao lạnh sau gáy.

Cơn gió giống như có quy luật lướt qua vài vòng, độ mạnh yếu mỗi lần đều giống nhau.

Cô gái đứng trong cơn gió. Khí thế bễ nghễ thiên hạ làm người phải thần phục.

Dịch Giản chỉ có thể khắc chế cảm giác kì lạ kia mà ôm chặt Diệm Bân.

Đợi đến khi cơn gió kì lạ kia ngừng thổi thì cô gái vừa đứng nơi đó đã biến mất.

Mọi người đều cảnh giác nhìn xung quanh.

Dịch Giản cảm thấy bả vai nhói lên. Hắn vì bất ngờ mà buông lỏng con dao. Bộ Khuyên lợi dụng thời điểm đó để kéo Diệm Bân về phía mình.

Cô nhanh chóng ôm người chạy rất xa bọn họ.

Mấy người áo đen giờ mới thấy tàn ảnh của Bộ Khuyên nên vội vàng đứng chắn ở cửa.

Bộ Khuyên không thể vừa ôm Diệm Bân vừa đạp hết một đống người ra ngoài được. Cô chỉ có thể dùng khẩu súng vừa mới nhặt mà chỉa về phía Dịch Giản.

Dịch Giản bình tĩnh giơ hai tay lên, Việt Lâm Minh bên cạnh hơi nheo mắt.

“Em không biết dùng súng, đừng tùy tiện như vậy. Sẽ bị thương!”

Bộ Khuyên cười: “Vậy thì anh sai rồi!”

Vừa nói dứt câu thì một viên đạn bay thẳng vào bắp đùi Dịch Giản. Hắn đau đớn co rụt người lại, cái chân đã bắt đầu chảy máu.

“Tôi không những biết dùng mà còn dùng rất giỏi.”