Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

Chương 34: Cặp đôi làm người buồn nôn (18)




Không ai ngờ Từ thị đang sừng sững nơi đó lại nhanh chóng sụp đổ trong vòng một năm đổ lại.

Từ thị sụp đổ kéo theo Từ gia cũng sụp đổ, không một ai tránh thoát. Từ Định còn mang trong mình số nợ khổng lồ lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ. Gia đình nhà mẹ của Từ phu nhân xưa nay sống bám vào Từ gia cũng không khá hơn.

Lúc này Từ Hiên nhớ tới cái tên Nguyên Vân Hinh. Hắn hẹn Bộ Khuyên mấy lần nhưng không được. Cuối cùng hắn đánh bạo chặn đường cô.

Bộ Khuyên đang rất vui vẻ chuẩn bị tham gia buổi hòa nhạc với Diệm Bân thì bị người cắt ngang. Mặc dù nội tâm không vui gì mấy nhưng cô vẫn hết sức ưu nhã nhắc nhở:

“Từ thiếu không nên chặn đường người khác như vậy chứ?”

Tên thần kinh rung rinh này đến đây làm gì vậy? Cô với hắn thân lắm sao?

Từ Hiên nhìn qua không còn vẻ thiếu gia như trước, râu ria một tuần chưa cạo. Thân hình tiêu chuẩn nay đã gầy nhem, hai má hóp lại. Thật là giống con nghiện lâu năm!

Phá sản trong truyền thuyết chính là bộ dáng này. Cứ phá sản liền biến thành một ông chú ốm yếu.

Đáng tiếc Bộ Khuyên không nhìn thấy được dáng vẻ này của hắn, như vậy mới đủ hả dạ. Nguyên Vân Hinh khi Nguyên gia sụp đổ có vẻ còn thảm hơn nhiều.

Diệm Bân nhìn thấy Từ Hiên liền mang Bộ Khuyên giấu sau lưng, ánh mắt như con thú nhỏ đang giận dữ.

Từ Hiên xem như không thấy hắn mà hèn mọn gọi: “Tiểu Hinh, anh là Từ Hiên, là Hiên ca ca của em đây!”

Bộ Khuyên không biết dùng lời nào để diễn tả. Cô thật sự rất mắc ói!

Kinh chết đi được!

Mặt mũi của tên này có dát thêm năm tấn sắt sao? Sao mà dày đến mức độ này cơ chứ?

Từ Hiên thấy cô gái không phản ứng liền tiến lên, cánh tay gầy gò xương xẩu giơ ra giữa không trung: “Tiểu Hinh, em biết không? Từ thị của anh sụp đổ rồi, giờ nhà anh mang món nợ lớn trong người. Em có thể giúp đỡ nhà anh được không? Xem như nể tình chúng ta từng yêu nhau nha tiểu Hinh!”

Bộ Khuyên lại tiếp tục giả chết. Cô lặng lẽ chấm mồ hôi không tồn tại của mình. Đảm bảo bản thân không có ở trên đường giết người.

Cô là người sống có kỉ luật, phải kiên nhẫn! Kiên nhẫn!

Từ Hiên rất không biết điều mà tiến gần hơn, Diệm Bân chỉ có thể ôm Bộ Khuyên lùi lại. Đừng trách hắn, hắn chưa bao giờ đánh người. Ngoài ôm cô chạy thì hắn không biết gì hơn. Nếu không chạy được thì trực tiếp che chắn cho cô.

Nuôi thật đáng đồng tiền bát gạo!

Từ Hiên thấy Diệm Bân có ý định chạy thì không tiến thêm nữa, hắn nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Hinh, em không thể không nể tình! Chúng ta lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã! Em không đau lòng anh sao?”

Bộ Khuyên dõng dạc đáp lại: “Không, tôi không có rảnh mà đau lòng cho anh!”

Từ Hiên chụp lấy tay Diệm Bân rồi hất sang một bên, sau đó hắn đưa tay ra muốn kéo Bộ Khuyên để cô đối mặt với mình. Diệm Bân liều chết không buông, chỉ có thể để hắn cào cho mấy vết.

Rõ ràng là Từ Hiên điên rồi!

Trong trường hợp bị phá sản còn nợ nần chồng chất, từ một thiếu gia người người nịnh nọt biến thành gã đi đâu cũng bị xua đuổi. Cú sốc này không phải ai cũng chịu được.

Từ Hiên đang điên cuồng thì bị Bộ Khuyên đá một cái thật mạnh, cái chân của cô vừa vặn rơi vào khoảng giữa. Từ Hiên đau đớn ôm hạ bộ lùi lại, cật lực há miệng thở dốc.

Diệm Bân mang Bộ Khuyên ôm chặt vào lòng, hắn sợ cô có một chút gì đó thương tổn. Cánh tay của hắn còn đang run run nhưng vẫn cố bảo vệ cho cô.

Bộ Khuyên thật bất đắc dĩ nắm hai cánh tay lớn gấp đôi tay mình kia, cô nhẹ nhàng hỏi thăm: “Có bị thương không?”

“Không! A Bân, không, bị thương!” Diệm Bân cười ngô nghê lắc đầu nguầy nguậy. Đôi mắt hắn hoàn toàn khác biệt so với lúc đối mặt cùng Từ Hiên.

Không bị thương mới là lạ, tưởng nói vậy cô sẽ tin sao? Mặc dù mùi máu rất nhạt nhưng cô có thể ngửi được. Lúc đó hắn nắm tay cô quá chặt nên cô không thể đánh cái tên Từ Hiên chết tiệt kia liền được.

Thật là... Thôi bỏ đi, xem như vì hắn bảo vệ cô nên không trách vậy!

Bộ Khuyên vỗ tay trấn an để hắn buông mình ra, cô cần nói chuyện với Từ Hiên. Cứ ôm kiểu này thì lát nữa lại bị tên điên kia đánh qua thì làm như thế nào?

Cô cứ vỗ như vậy đến mấy cái liền mà hắn vẫn không buông.

Giống ai mà lì đến vậy chứ? Nuôi thật tốn cơm!

Cuối cùng Bộ Khuyên vẫn phải bày ra bộ dáng hung dữ gằn giọng: “Nghe lời!”

Đúng là không cho ta làm một mỹ nữ an tĩnh, dịu dàng. Vừa khen một lát liền phải mắng. Thật là mệt tim!

Lúc này Diệm Bân mới không tình nguyện “thả” Bộ Khuyên tự do hoạt động.

Bộ Khuyên đang tức giận nhưng khi xoay người liền đối với Từ Hiên vô cùng hờ hững. Đây là trình “bán bánh tráng” cao cấp.

Từ Hiên mất một lúc lâu mới ổn định lại. Hắn hơi chuyển sang tức giận chỉ vào Bộ Khuyên:

“Nguyên Vân Hinh, cô đừng thấy nhà tôi bị phá sản liền quên mất tình nghĩa. Loại con gái như cô chính là rắn độc. Đừng quên cô bị tôi bỏ tại hôn lễ như thế nào?”

Bộ Khuyên rất muốn cười, không biết ai cho hắn cái tự tin để nói lời này với cô. Cô cảm thấy mấy nghìn năm nay cô cứ ở một chỗ. Ở lâu như thế nên cô trở nên hiền quá rồi thì phải? Bộ Khuyên cười rất tươi nói với hắn:

“Từ thiếu cứ lấy việc mình chạy theo gái bỏ lại vợ sắp cưới mà khoe khoang? Như vậy mất giá trị lắm đó!”

“Đó chẳng phải chứng minh cô không bằng cô ấy sao?” Từ Hiên tuy sợ hãi với khuôn mặt cười của Bộ Khuyên nhưng vẫn mạnh miệng.

Ha...

Không bằng cô ta? Hắn đang nói chuyện cười gì vậy?

“Nếu Từ thiếu thấy Lý Tuyết Tuyết hơn thì nên đến tìm cô ấy giúp! Đến tìm tôi làm gì? Để thông báo với tôi Từ thị phá sản sao? Cái này tôi biết rồi! Còn đặc biệt rõ.”

Giọng nói của cô vô cùng ưu nhã nhưng Từ Hiên có thể nghe ra sự chế giễu. Trong thời gian ngắn mà hắn đã nghe từ “phá sản” hơn một nghìn lần. Bất cứ ai nhắc đến từ này liền khiến cả người hắn cảm thấy khó chịu.

“Cô im miệng. Cô đúng là người đàn bà ác độc!”

“Anh thật ồn!” Bộ Khuyên vừa nói vừa tiến lên bồi cho hắn một cú. Rõ ràng là cô nhỏ nhắn mềm mại như vậy, nhưng khi ra đòn lại khiến Từ Hiên không kịp trở tay.

“Mà tôi mới là con gái thôi! Không phải đàn bà nha!” Bộ Khuyên không quên sửa lời của hắn.

Từ Hiên bị đá ngã ra đất. Hắn cảm thấy xương cốt của mình đều vỡ vụn rồi. Dù cố gắng cũng không thể đứng dậy.

Bộ Khuyên tiến gần lại chỗ hắn, một chân ngồi một chân quỳ hờ trông vô cùng soái khí. Cô nheo đôi mắt không thấy gì, khí tức tử vong nặng nề kéo đến. Vẫn là giọng nói ưu nhã như thường ngày:

“Để tôi nói cho anh một điều rất hay! Từ thị là tôi làm sập, tôi chính là muốn thấy Từ gia các người phải ăn khổ. Anh còn đến kêu tôi cứu gia đình anh, đang mơ sao?”

Từ Hiên kinh ngạc nhìn Bộ Khuyên. Hắn nhìn cô rất lâu, thầm nhủ chắc mình nghe nhầm. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc tập đoàn Từ thị sụp đổ có liên quan đến cô. Chưa bao giờ!

Bây giờ hắn lại nghe cái gì? Cô làm sập? Không thể nào. Không thể nào!

“Đây là kết cục của anh, hãy từ từ nhấm nháp tư vị tuyệt vọng giống như Nguyên Vân Hinh đi!” Bộ Khuyên cũng không quản hắn đang đấu tranh tâm lí hay gì khác. Cô tặng hắn thêm một câu rồi đưa tay cho Diệm Bân dắt mình rời đi.

Nguyên chủ cũng từng cầu xin hắn như vậy. Cầu xin người đã làm sụp đổ Nguyên thị. Cô ấy cũng chỉ muốn mượn tiền chữa bệnh cho ba Nguyên, mượn và hứa sẽ trả. Đổi lại chỉ nhận được sự lạnh lẽo và chế giễu. Hắn còn khoe là chính tay hắn làm cho Nguyên thị rơi sàn với vẻ mặt đắc thắng. Còn bảo đó là quả báo do bọn họ đối với người yêu hắn như vậy.

Hắn chính là khắc tinh của nhà họ Nguyên. Bộ Khuyên cô chính là quả báo của nhà họ Từ.

Nguyên chủ muốn Nguyên Thị an ổn, vậy việc đầu tiên là phải loại bỏ tất cả kẻ thù lớn ngáng chân. Tất cả những người có khả năng trợ giúp Từ gia đều phải nắm trong lòng bàn tay.

Không nên quá tự mãn. Dù cô có mạnh thì vẫn phải trải đường để người bên cạnh cùng đi.

Bộ Khuyên nắm tay Diệm Bân tiếp tục đi về phía diễn ra buổi hòa nhạc. Giống như đi trên đường hoa mà cô đã trải, khắp nơi đều thu lại gai nhọn.

⚘⚘⚘⚘⚘

Dịch Giản khác hoàn toàn so với Từ Hiên. Hắn vẫn tươi tỉnh một cách hoàn mỹ. Từ gia không phải nhà của hắn nữa. Hắn là người nhà họ Dịch.

Sau khi Từ thị sụp đổ, Dịch Giản trực tiếp bỏ rơi Từ gia đến sống ở khu chung cư mà hắn đã chuẩn bị trước. Hắn luôn dàn xếp ổn thỏa mọi thứ. Khi tính toán hướng đến mục tiêu thành công thì vẫn phải tính cả rủi ro.

Nhưng mà thật không ngờ Từ thị lại sập nhanh như vậy. Làm một công ty phá sản thì dễ, chứ một tập đoàn không phải muốn là được. Đến giờ hắn vẫn nghĩ nó có liên quan đến Nguyên Vân Hinh. Chỉ có điều những thông tin mà hắn điều tra về cô hoàn toàn khác.

Ngoài việc ở nhà, ra ngoài chơi vòng quanh thì cô không tiếp xúc đến bất kì vấn đề kinh doanh nào.

Hắn thật sự không biết, thứ mà hắn điều tra chỉ có một phần. Hành tung của Bộ Khuyên mà dễ tra như vậy thì thật hư cái danh người tạo ra thế giới nhiệm vụ.

Dịch Giản nghi ngờ thì cứ việc nghi ngờ chứ không thể làm gì hơn. Hẹn gặp cô là chuyện ngoài sức tưởng tượng. Cô giống như thánh nhân vậy. Khó gặp cực kì! Đến sự trùng hợp gặp gỡ cũng không xảy ra.

Hắn cầm lấy tờ báo mà sáng nay vừa mới nhận. Vừa nhâm nhi tách cafe vừa chuyên tâm đọc. Tin tức Từ thị phá sản vẫn còn nằm ở bảng tin nóng. Đã hơn nửa tháng trôi qua, sự việc vẫn không ngừng nhận được sự quan tâm đông đảo.

Dịch Giản lật trở lại phần bảng tin mới, vừa đọc được vài chữ liền sửng sốt nắm chặt tờ báo. Vì dùng sức quá lớn nên tờ báo trở nên nhăn nheo khó coi.

#Lễ kết hôn của tiểu thư Nguyên thị cùng với vị ân nhân cứu mạng#

Trong ảnh là cặp đôi đang nắm chặt tay nhau đi trên đường lớn. Chàng trai mang hết sự dịu dàng của mình đặt lên người cô gái. Cô gái cười nhẹ tươi sáng, vẻ ngoài trong veo như giọt sương ban mai.

Đúng là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trời đất tạo thành. Hai người có câu chuyện làm người cảm động. Chàng ngốc và cô tiểu thư hào môn. Chàng ngốc vì cô tiểu thư mà không màng đến mạng sống. Vị tiểu thư kia quyết lấy thân báo đáp.

Dịch Giản tức giận run run, tờ báo trong tay đã bị vò nát tươm. Bức ảnh của Bộ Khuyên và Diệm Bân bị xé làm đôi. Giống như điều hiện tại mà hắn muốn. Hắn sẽ không cho họ đến với nhau, bằng mọi giá phải chia cắt hai người.

Hắn đã nói sẽ mang một thân phận mới tốt hơn đến cầu hôn cô. Tại sao cô lại cùng người khác kết hôn? Tại sao không phải là hắn?

Dịch Giản xuất hiện một tia điên cuồng. Bộ Khuyên chính là ngòi thuốc nổ, từng chút, từng chút cháy dẫn đến tim hắn. Chỉ cần vừa chạm liền nổ tung.

Dù có thế nào đi chăng nữa thì người cùng cô đi đến cuối đời phải là hắn. Dịch Giản cầm lên điện thoại ấn một con số. Vẻ mặt hắn âm trầm nguy hiểm.

Hôn lễ của Bộ Khuyên và Diệm Bân sẽ diễn ra trong nửa tháng tới.