Thang tổng ngồi dựa vào ghế, khuôn mặt ông ta hết sức nghiêm trọng. Việt Lâm Đông cùng ba hắn ngồi ở một bên. Ông Việt muốn từ vẻ mặt của Thang tổng nhìn ra chút gì đó nhưng người đối diện cứ nhíu mày. Ông ấy không kiềm chế được mà mở miệng trước:
“Thang tổng không biết hôm nay tới đây là có chuyện gì?”
Thang gia và Việt gia là bạn bè thân giao, các mối làm ăn cũng là thông qua nhau. Lúc Việt gia gặp nạn thì người đầu tiên mà nhà họ Việt nghĩ tới chính là Thang tổng. Chưa đi tìm người thì người đã tới cửa.
Thang tổng phiền muộn vuốt vuốt mi tâm nhìn Việt Lâm Đông lắc đầu: “Tôi nói này, con của ông thật là có đức hạnh cao. Chọc phải người không nên chọc, còn làm ra tai tiếng. Tôi nghĩ ông nên đổi người khác làm tổng giám đốc thì hơn.” Thang tổng không hề nể mặt mà nói thẳng.
Việt Lâm Đông nghe được cũng không dám tỏ thái độ. Tập đoàn nhà họ Thang tuy nói là bạn bè chứ vẫn cao hơn tập đoàn Hạnh Phúc một bậc.
Ông Việt nhìn Việt Lâm Đông với vẻ mặt tiếc rèn sắt không thành thép: “Không biết ngài có biết con trai tôi đắc tội với ai? Mong ngài chỉ điểm để nó tiện đường xin lỗi.”
Thang tổng lại tiếp tục lắc đầu: “Người đó là ai thì phải hỏi con ông rồi. Chỉ có phế bỏ thằng con này thì ông mới giữ được Việt gia. Không phải ông chỉ có một đứa con. Ông nên từ mặt nó đi trước khi quá muộn.”
Việt Lâm Đông nghe đến đây thì không thể kiềm chế thêm nữa: “Thang tổng ngài có ý gì? Nếu ngài không có ý định giúp đỡ thì nói đi, đừng vòng vo chia rẽ nội bộ chúng tôi. Tôi đã biết ngài có ý định với cái cổ phần của tập đoàn này lâu rồi...”
“Lâm Đông, con im miệng!” Việt tổng vội vàng ngăn lại lời con mình.
Thang tổng cười bất lực: “Ông xem, với cái tính cách này của nó mà muốn đi xa là không thể nào. Tôi nghĩ ông nên xem xét trước khi tập đoàn của ông sụp đổ. Lúc đó đừng nói tôi không báo trước.”
Việt tổng cố gắng vớt vát: “Không thể dùng thành ý để chuyển hóa vị kia sao?”
“Người đó nói diệt kiến phải diệt tận ổ, tránh cho sau này kiến mọc cánh quay lại cắn mình. Đạo lí này Việt tổng ở trên thương trường bao năm, ngài biết mà!” Thang tổng tường thuật lại, lặng lẽ lắc đầu rời đi. Ông chỉ là chuyển lời thay cho người ta, còn mọi chuyện đều không nằm trong phận sự của ông.
Vẫn là nên biết người biết ta.
Việt tổng bất lực nhìn con trai, trong lòng đã ra quyết định. Con của ông còn đến ba đứa, giờ ông đào tạo nó phát triển chậm rãi còn hơn là mất cả tập đoàn.
“Lâm Đông, ba nói con này. Con ra nước ngoài tránh tạm đi, mọi chuyện để các em của con lo là được rồi!” Việt tổng hạ quyết tâm, nắm lấy tay con trai mình khuyên nhủ.
Việt Lâm Đông cười tự giễu, không nói lời nào. Hắn chính là con cưng của Việt gia, giỏi giang mọi thứ. Được mọi người trong nhà xem là trời. Nhưng đó là khi hắn có tác dụng, không làm tổn hại đến lợi ích chung.
Đến lúc hắn hết giá trị, còn có thể gây ra phiền phức cho Việt gia thì hắn sẽ bị vứt bỏ.
Đâu phải ai cũng có một ba mẹ tốt như Nguyên Vân Hinh và Mễ Ái. Sẵn sàng đánh đổi mọi thứ cho con mình. Dù là cả gia sản, cả mạng sống. Bọn họ chỉ mong con mình không chịu ủy khuất, sống vui vẻ hạnh phúc.
Việt Lâm Đông kiềm chế tính tình mà để ông Việt luyên thuyên. Dù gì cũng không thể xé rách da mặt với ông ấy. Đến khi ra nước ngoài thì hắn cũng cần tiền làm ăn. Phải biết nhìn xa trông rộng.
Việt Lâm Đông vẫn cố tỏ ra là mình rất ổn mà lái xe về nhà. Đoàn Ngữ Ái lại đến tìm hắn. Hơn nửa tháng nay hắn không cùng nữ nhân nào khác ngoài Đoàn Ngữ Ái và thư kí Nha. Nhưng hôm nay hắn thật sự không có tâm trạng hái hoa bắt bướm.
Cô gái đứng ở cửa lạnh mặt nhìn hắn. Khuôn mặt của cô lúc trước xinh đẹp mỹ miều nay lại không có chút sức sống. Cô đưa cho hắn một cành hoa hồng màu trắng rồi cười nói:
“Tặng anh! Chúng ta chia tay đi!”
Việt Lâm Đông nghe Đoàn Ngữ Ái phun ra một câu như vậy liền sững sờ. Không biết là cảm giác gì? Người từ trước đến nay luôn bám chân hắn như một con chó trung thành lại có thể thốt ra lời này?
Hắn đột nhiên tức giận kéo cánh tay mềm yếu của Đoàn Ngữ Ái: “Cô nói gì? Nói lại tôi nghe!”
“Em nói chúng ta chia tay đi!”
“Cô chỉ là bạn giường, làm gì có danh phận nào mà đòi chia tay!” Hắn cười ngả ngớn, bóp chặt tay của cô đến mức hằn lên một vết đỏ.
“Đúng vậy! Là tôi ảo tưởng rồi. Việt Lâm Đông, anh là tên khốn. Vĩnh biệt...” Đoàn Ngữ Ái rút tay lại, mang tâm tình vô cùng tệ rời khỏi nhà riêng của hắn.
Việt Lâm Đông nhìn chăm chú bóng lưng của cô, thầm nghĩ cô chẳng là cái thá gì. Chỉ là một nữ nhân, hắn tùy tiện có thể kêu đến mấy trăm người.
Ra nước ngoài thi sao chứ? Hắn không tin mình tài năng như vậy lại bị diệt. Cỏ cũng có thể cao lấn át cả đồng lúa. Hắn từ trước đến nay chưa từng thất bại. Dù bị hãm hãi cũng không gục ngã. Hắn mang hoa hồng trắng bóp nát.
Đoàn Ngữ Ái ra xe, trong chiếc xe cao cấp màu đen có một bóng lưng mềm mại. Khuôn mặt cô trắng mịn màng, đôi môi mỏng hơi mím lại nhìn rất đáng yêu. Vẻ ngoài trong veo thanh thuần, chỉ có thần tình hờ hững đạm mạc phá vỡ sự ngọt ngào.
Bộ Khuyên ngồi dựa vào ghế, miết miết cánh môi hỏi: “Cô còn gặp hắn làm gì? Nhớ nhung hắn sao?”
“Không có! Tôi chỉ muốn đến nhìn bộ dáng thảm hại của anh ta.” Đoàn Ngữ Ái trừng đôi mắt một cách ác độc.
Lần trước sau khi Bộ Khuyên rời đi, Đoàn Ngữ Ái và thư kí Nha gây một trận lớn. Thư kí Nha bị đánh đến mức tóc tai tán loạn. Việt Lâm Đông tức giận tát Đoàn Ngữ Ái nhưng bị cô ấy đe dọa. Cậu của cô ấy cũng là một đối tác lớn, Việt Lâm Đông không dám làm quá.
Tối hôm sau trên đường về thì Đoàn Ngữ Ái bị bắt cóc. Bọn hắn mang cô tới một nơi vắng vẻ để cưỡng bức tập thể. Sau đó còn có ý định giết chết cô.
Đoàn Ngữ Ái nhân lúc bọn hắn đang hưng phấn mà lén lút cầm điện thoại gần đó. Cô ấn loạn một lượt xem có thể kết nối với ai không. Không ngờ số cô ta gọi lại là của Mễ Ái. Cô ta lưu số Mễ Ái là vì khi nhàm chán sẽ gọi để mỉa mai Mễ Ái.
Mễ Ái nghe được tiếng la hét liền động lòng trắc ẩn muốn đi cứu người. Cô ấy tìm đến Bộ Khuyên, vì cô ấy cầu xin quá dai nên Bộ Khuyên đành phải đi.
Bọn họ dùng định vị tìm ra. Cuối cùng người của Bộ Khuyên xử lí đám dơ bẩn kia. Đoàn Ngữ Ái tuy sốc tinh thần nhưng còn có sức yêu cầu bọn họ không được nói với bất kì ai.
Bộ Khuyên biểu hiện mình không rảnh. Cứu người còn bị người ta ra lệnh. Phép lịch sự tối thiểu cũng không có. Thật đáng giận!
Người nhà cô ta cho người đến xử lí đám chó chết kia. Họ dùng quy tắc ngầm chứ không báo cảnh sát, ép buộc bọn hắn khai ra người đứng sau.
Ba của Đoàn Ngữ Ái sau khi tra bằng mọi cách thì cái tra ra cái tên Việt Lâm Đông. Có điều nhà họ Đoàn lại không thể làm gì nhà họ Việt. Ba của Đoàn Ngữ Ái cứ như vậy cho qua. Rõ ràng là không mấy để tâm đến con gái.
Đoàn Ngữ Ái cứ ở nhà như vậy ba tháng trời. Đến khi thân thể cô xuất hiện các triệu chứng lạ thì cô mới đi khám. Bởi vì cô rất sợ mình có thai.
Thứ chờ đợi cô không phải cái thai mà lại là bệnh HIV. Căn bệnh chưa có thuốc chữa khỏi hoàn toàn. Đây là hậu quả sau việc bị cưỡng bức.
Đoàn Ngữ Ái hoàn toàn suy sụp. Dù cô biết điều trị thì vẫn có thể sống được lâu. Nhưng mà nhà cô sẽ không chứa chấp một đứa con gái không có giá trị lại mang bệnh nguy hiểm trong người.
Cô ấy rất hận Việt Lâm Đông. Cô muốn hắn phải trả giá cho hành động của mình.
Cuối cùng không biết thế nào mà Đoàn Ngữ Ái tìm đến Bộ Khuyên nhờ giúp đỡ. Cũng không biết là cô ta lấy đâu ra động lực nào để tin tưởng Bộ Khuyên như vậy?
Bộ Khuyên cũng giả vờ tốt bụng khuyên cô ấy lo chữa trị kịp thời đi để còn sống lâu chút. Có điều người ta không thèm nghe. Một hai yêu cầu cô phải giúp cô ta leo lên giường Việt Lâm Đông lần nữa.
Bộ Khuyên đành phải làm giả tin tức ở chỗ Việt Lâm Đông rằng ngày hôm đó Đoàn Ngữ Ái đã được người cứu. Mấy tên Việt Lâm Đông sai tới đã bị nhà họ Đoàn xử lí ổn thỏa. Chết không đối chứng, hắn muốn biết cũng không được.
Bộ Khuyên tạo cơ hội để Đoàn Ngữ Ái xuất hiện những nơi mà Việt Lâm Đông hay đến.
Dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất câu dẫn hắn ta. Cuối cùng hoàn mỹ trèo lên giường của hắn mấy lần. Chỉ mong hắn từ từ phát hiện cơ thể mình có dị thường.
Bộ Khuyên khoanh tay giữ im lặng một lúc lâu. Cuối cùng ra quyết định: Cô nhập viện đi. Tôi sẽ cung cấp chi phí chữa trị cho cô cả đời. Dùng loại thuốc tốt nhất, ăn thức ăn sang nhất!”
Đoàn Ngữ Ái lắc đầu: “Ba mẹ tôi sẽ mang tôi gả cho một tên thiếu gja nhằm mang lại lợi ích cho việc tranh cổ phần. Lúc đầu tôi nhắm tới Việt Lâm Đông!”
“Cô bằng lòng gả đi sao?” Bộ Khuyên thật lòng hỏi cô ấy.
Đoàn Ngữ Ái lại tiếp tục lắc đầu: “Tôi không muốn, rất không muốn. Chỉ có điều nếu tôi không đi thì ba tôi sẽ lật tung đất nước A này mất. Đến khi tìm được...”
Bộ Khuyên hiểu sự lo lắng của Đoàn Ngữ Ái, cô khẳng định: “Cô ra nước ngoài đi, tôi sẽ lo tất cả mọi thứ!”
Đoàn Ngữ Ái ngạc nhiên nhìn qua: “Tại sao cô lại giúp tôi? Tôi từng là kẻ thù của bạn cô đấy!”
“Bởi vì cô giúp tôi xử lí Việt Lâm Đông nên đó là phần thưởng của cô.” Với lại ta rất dư tiền mà không biết làm gì. Xem như cứu một người rồi lấy thêm điểm công đức.
Người đối diện không hiểu nội tâm của Bộ Khuyên lúc này, cô ấy vội lên tiếng phản bác: “Rõ ràng cô là người làm tất cả, tôi có giúp gì được đâu!”
“Có đó! Với lại tôi vui lòng nên tôi giúp. Có vấn đề gì không?” Âm cuối kéo ra sự mềm mại cộng hưởng.
Đoàn Ngữ Ái không nói gì nữa, chỉ hơi sợ nhìn qua Bộ Khuyên với ánh mắt kiêng dè. Rõ ràng vẻ ngoài xinh đẹp trong veo, không biết tại sal lại tạo cho người khác cảm giác áp lực khó tả.
Việt Lâm Đông bị vứt ra nước ngoài hai ngày sau đó, thư kí Nha cũng được đi cùng. Đúng là tình thương mến thương. À không! Đúng là yêu nhau thắm thiết mới đúng.
Tập đoàn Hạnh Phúc đột nhiên trả lô hàng lỗi về cho Từ thị. Còn hủy tất cả hợp đồng theo thời hạn mà không chịu kí kết nữa như mấy năm trước đã làm.
Từ Thị lâm vào khủng hoảng trầm trọng. Các công ty con xuất hiện vấn đề lớn. Ngay cả trụ sở chính cũng bị cảnh sát đến điều tra do có thông báo tham nhũng và trốn thuế.
Đây không còn là vấn đề nhỏ nữa. Từ thị phải huy động vốn đề giải quyết vấn đề.
Ai cũng tránh Từ Thị như tránh tà. Người dân nghe tới mặt hàng của Từ Thị đều từ chối không mua.
Cuối cùng tập đoàn Từ Thị phá sản vì số nợ chồng chất.