Thật sự thì ở thế giới này Bộ Khuyên quá nhàn nhã. Ngoài việc bị mù thì mọi thứ với cô đều dễ dàng. Nhiệm vụ giả khác cần phải ra chút sức chứ cô thì không.
Bộ Khuyên ngoài đi dạo đâu đó thì thời gian còn lại đều ở trong nhà "xem" talk show. Diệm Bân cả ngày đều dán dính vào người Bộ Khuyên, đuổi cỡ nào cũng không đi. Lâu dần Bộ Khuyên cũng lười nói, chỉ là biểu hiện rất ghét bỏ hắn.
Phòng của hai người nằm cạnh nhau. Không biết ba mẹ Nguyên có ý đồ gì mà lại sắp xếp như vậy? Rõ ràng có rất nhiều phòng trống mà.
Biệt thự to lớn chìm vào im ắng, ánh đèn chùm chói lóa được thay bằng những bóng đèn nhỏ màu vàng đặt khắp nơi. Ánh sáng rất nhạt, trên hành lang tầng hai có một bóng dáng cao lớn di động. Bước chân vừa nặng nề vừa không vững vàng, bóng dáng cứ lảo đảo dựa hết chỗ này đến chỗ kia.
Bộ Khuyên đang say giấc thì cảm nhận được chỗ mình nằm đột nhiên lún xuống. Một cánh tay từ đâu vòng qua ôm lấy eo cô. Hơi thở ấm nóng phả vào tai, giọng nói của người nọ có chút khàn:
“Khuyên, lạnh!”
Cầu Cầu qua camera hệ thống vội vàng che nửa con mắt. Nó cảm thấy hình ảnh này vô cùng xấu hổ. Nhưng mà cũng rất kích thích, cảm giác cứ vui vui là lạ.
Bộ Khuyên kéo tay Diệm Bân ra, thẳng chân đá hắn lọt xuống giường, không vui mở miệng: “Nhà có điều hòa mà ngươi còn lạnh? Lạnh gì mà lạnh! Dám kiếm chuyện với ta.”
Cô mang chiếc gối ôm ném đi, bực bội xoay người sang hướng khác mà ngủ.
Hơn nửa tiếng trôi qua mà người dưới đất chẳng có động tĩnh. Bộ Khuyên không nghe được bất cứ âm thanh nào. Cô chồm người dậy, đưa tay mò xuống sàn nhà được trải thảm nhung. Vừa chạm tới làn da lạnh như băng Bộ Khuyên liền rụt tay về.
Tên này bị cái gì nữa vậy?
Bộ Khuyên đưa tay xuống lần nữa, bắt lấy bả vai của hắn mà lay lay, miệng kêu không ngừng: “Diệm Bân! Tỉnh! Diệm Bân, Diệm Bân! Tỉnh dậy cho ta!”
Người dưới đất vẫn không có động thái. Cả căn phòng chỉ vang lên tiếng nói lành lạnh của Bộ Khuyên. Cô kéo tay hắn, dường như cái lạnh đó nhạt bớt.
Đây là bị cái gì? Sao mà linh hồn cứ mạnh yếu chập chờn như thế này?
Cô đành phải lôi kéo hắn lên giường, cánh tay vòng qua vai, mang Diệm Bân dựa sát vào người cô. Hắn thở dài một hơi, hơi thở yếu ớt dần trở nên đều đặn.
Cả người hắn giống như vừa rơi xuống hầm băng. Cái lạnh lẽo này không phải sức chịu đựng của người bình thường có thể chịu được.
Phải mất một thời gian dài người trong lòng mới trở về nhiệt độ ấm áp. Diệm Bân mang đầu cạ lên cánh tay của Bộ Khuyên như con cún nhỏ. Tóc hắn rất mềm, đã vậy còn tỏa ra mùi thơm của hoa.
Bộ Khuyên dùng tay nhẹ vuốt từ trên xuống, đưa tóc hắn vào nếp. Đặt tay lên eo kéo hắn gần lại hơn rồi ôm dịu dàng, đôi mắt của cô dần khép hờ.
Diệm Bân đang ngủ rất ngon thì bị tiếng báo thức làm giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp. Tim hắn đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Sao mà Khuyên lại ôm hắn? Có phải cô làm gì mình?
Diệm Bân bắt chước trên phim nhìn xuống xem xét quần áo, sau đó còn sợ soạng khắp người. Quần áo vẫn còn đây! Vậy là Khuyên chưa làm gì mình.
Hành động này của hắn đều lọt vào mắt Bộ Khuyên. Cô cười nửa miệng đá hắn xuống giường. Cô mà thèm làm gì hắn chắc.
Đồ mát dây!
Diệm Bân bị ngã chỉ biết ủy khuất kêu đau.
Có điều Bộ Khuyên không quan tâm, cô thuần thục đi đến tủ quần áo chọn đại một cái đầm dài. Dù sao đồ mà dì Kha chuẩn bị đều nhạt màu và tối giản theo yêu cầu của cô. Mặc cái nào cũng được.
Trước khi vào nhà vệ sinh Bộ Khuyên không quên đi đến kéo Diệm Bân từ thảm lên, thô bạo mang hắn vứt ra khỏi phòng. Còn gửi cho hắn một chữ “Cút!”
Diệm Bân vừa được quăng ra liền va trúng dì Kha. Dì Kha bị làm cho giật mình:
“A Bân, cậu sao lại nằm ở đây? Cẩn thận cảm lạnh!”
“Dì, Kha, cháu, không, sao!” Hắn cười hì hì đáp lại.
Bộ Khuyên kêu hắn là Diệm Bân nên người trong nhà đều gọi hắn với cái tên này. Tên ở thế giới này của Diệm Bân là Cẩu, chỉ có một chữ. Chính là thằng anh biến thái chết băm của hắn đặt.
Tên thật khó nghe.
♛♛♛♛♛
Tập đoàn Nguyên thị đột ngột gặp trục trặc. Ba Nguyên dạo này bận đầu tắt mặt tối. Mẹ Nguyên thì sầu lo không thôi. Không khí trong nhà vô cùng trầm, đó chỉ là đối với người giúp việc thôi. Bộ Khuyên thì vẫn bình thản làm chuyện cần làm.
Ba mẹ Nguyên không nói cho con gái biết nhưng mà cô lại rất rõ. Tai mắt của cô không phải để trưng cho đẹp.
Mễ Ái biết chuyện này nên được ba mẹ Nguyên ủy thác dẫn cô đi ra ngoài cho khuây khỏa. Lời dặn hàng đầu là không được để Bộ Khuyên nghe được tin tức Nguyên thị bất ổn.
Diệm Bân cùng Bộ Khuyên ngồi cùng một chỗ, nhìn qua hai người rất giống một cặp tình nhân. Bộ Khuyên vóc người nhỏ nhắn, nhan sắc trong veo. Diệm Bân dáng dấp cao lớn, làn da ngăm, khuôn mặt chính trực.
Mễ Ái thấy mình thật giống tài xế chở hai người bọn họ. Từ ngày tên Diệm Bân kia đến, Hinh Hinh của cô không thèm ngồi ghế phụ nữa. Có muốn ngồi thì cũng bị tên Diệm Bân kia bám víu.
Mễ Ái sầu không thôi.
Bạn của cô sao có cảm giác sắp bị cướp đi thế này. Thật không cam lòng.
Chiếc xe màu trắng dừng ở một khách sạn cao cấp. Mễ Ái bước xuống, ga lăng mở cửa cho Bộ Khuyên. Nhưng mà chưa kịp đỡ cô xuống thì Diệm Bân đã cướp mất người.
Mễ Ái tức giận trừng lớn mắt với hắn.
Diệm Bân làm như không thấy bình tĩnh nắm tay Bộ Khuyên.
Dù hắn có ngốc thì bản tính vẫn như vậy. Luôn dịu dàng đặc biệt với Bộ Khuyên, với ai khác cũng không quá gần gũi. Nếu hắn có kí ức thì đã bắn ánh mắt lạnh lẽo qua người ta rồi.
Bộ Khuyên cũng không quan tâm đến sóng ngầm của hai người bọn họ. Cô để Diệm Bân kéo tay mình đi vào khách sạn.
Đây là loại địa phương nào?
À, chính là một khách sạn có rất nhiều thứ để chơi. Muốn giải trí cỡ nào cũng có. Nơi này chỉ có giới thượng lưu mới được vào. Một tí tiền cỏn con chỉ là tờ giấy tùy tiện vứt. Nên đây chính là chỗ đốt tiền cao cấp.
“Mời xuất trình thẻ!”
Mễ Ái thuần thục đưa ra thẻ của mình. Mỗi người tiêu tiền ở đây đều phải làm một tấm thẻ danh phận. Thẻ có màu vàng, được sắp xếp theo số vạch. Thẻ của Mễ Ái là hai vạch, một số nơi sẽ bị giới hạn.
Bộ Khuyên và Diệm Bân đi cùng cô nên không cần xuất trình thẻ.
Vệ sĩ cúi người ra dấu mời vào, sau đó nghiêm trang đứng thẳng kiểm tra người tiếp theo.
Mễ Ái lúc này mới mở miệng hỏi: “Hinh, cậu muốn lên tầng mấy?”
Nguyên chủ đã đến đây mấy lần nhưng mà không nhiều. Cô ấy thích nhất là quấn lấy Từ Hiên nên chẳng có thú vui gì khác. Đến thẻ thành viên cũng chưa làm.
Bộ Khuyên hơi suy tư: “Đi nơi xa xỉ nhất đi!”
Nơi xa xỉ nhất chính là phòng đấu giá. Nói là xa xỉ nhất bởi vì chỉ cần một chỗ ngồi bình thường đã tốn mười vạn tệ. Muốn ngồi tốt thì bỏ tiền nhiều vào. Mua vật phẩm thì lại càng không thể ít.
Ba người lựa chọn ghế hạng ba, đơn giản chỉ là ba cái ghế mà có giá sáu mươi vạn tệ rồi. Mễ Ái hào phóng trả tiền. Ở khách sạn này chính là số càng lớn càng có giá. Và đồ vật màu đen là thứ giá trị nhất.
Phòng đấu giá nằm ở tầng mười lăm. Cả tầng chỉ có một căn phòng lớn với hàng nghìn chiếc ghế. Sân khấu nằm ở vị trí chính giữa, được bao quanh bởi mấy trăm vệ sĩ.
Theo chỗ ngồi đẹp mà xếp số. Ngồi càng gần càng đắt tiền. Có tổng cộng hết mười lăm hàng ghế, được chia làm bốn nhờ hai đường chéo của hình chữ nhật.
Chỗ của Bộ Khuyên nằm ở hàng ba, khu B. Cô bị nhét giữa Diệm Bân và Mễ Ái, hai người bọn họ xem cô như vật để thị uy, người này kêu, người kia chọt. Thật là có chút đau đầu!
Người điều phối thấy đã đến giờ liền theo thường lệ dẫn dắt. Đúng là người trong nghề nên chỉ đơn giản là giới thiệu cũng cuốn hút như vậy.
Rất nhanh món đồ đầu tiên được mang lên. Đó là một bức tranh kì dị. Bức tranh có màu sắc sặc sỡ nhưng cảm giác mang đến lại là u tối. Vị họa sĩ vẽ nên bức tranh này có vấn đề về tâm lí.
Bộ Khuyên có thể cảm nhận được sự âm u của bức tranh. Thế giới của ngôn tình cũng không thể tránh những thứ kì dị. Xui xẻo chính là người chọn phải nó.
Giá khởi điểm là năm mươi vạn. Kết thúc chính là một trăm tám mươi vạn.
Kế tiếp lại là vài món đồ cổ. Những món này đều có mùi của rất nhiều thứ tạp nham. Bộ Khuyên không thích nhất là những tạp vật như thế này.
Món đồ tiếp theo lại được mang lên. Đó là một cây trâm rất xinh đẹp. Ngọc ánh sắc đỏ khắc thành cánh hoa Bỉ Ngạn mềm mại. Người điều phối sau khi giới thiệu liền báo giá:
“Trâm Bỉ Ngạn giá khởi điểm một trăm vạn. Mời ra giá!”
【Chủ nhân】Cầu Cầu kích động gọi chủ nhân của mình. Thứ này chính là bảo vật nha. Không ngờ thế giới cấp thấp lại có loại vật này.
Đây là một cây trâm đẹp, các vị phu nhân hẳn là rất thích. Có điều không rõ nguồn gốc cũng chẳng rõ triều đại, không biết chính mình mua có bị hớ hay không?
Giá của nó nâng lên không cao, chỉ dừng ở mức hai trăm vạn, được một vị phu nhân ngồi ở hàng ghế thứ mười nhìn trúng. Không phải bà ấy thích nó mà bà ấy chỉ muốn thông qua đó mà khoe của thôi.
Ngay khi mọi người tưởng sẽ chốt giá thì ở hàng ghế thứ ba có người nâng bảng lên. Vừa lên liền trực tiếp tăng một trăm vạn. Một cây trâm ngọc không rõ nguồn gốc lại mua với giá ba trăm vạn. Hai trăm vạn là quá lắm rồi đấy.
Mọi người đều lấy làm kinh ngạc nhìn trộm ra phía sau xem ai là người điên kia. Bọn họ chỉ thấy cô gái xinh đẹp trong veo, cô lười biếng chống cằm, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ.
Đáng tiếc, đẹp nhưng bị điên!
Mễ Ái kinh ngạc nhìn Bộ Khuyên giơ bảng. Mắt và miểng mở cực kì khoa trương.
“Hinh Hinh, cậu mua cây trâm đó làm gì vậy? Ba trăm vạn lận đó!”
“Tớ vui lòng!” Bộ Khuyên bình thản đáp lại.
“...”
Sau khi thanh toán xong xuôi Bộ Khuyên cầm hộp trâm trên tay. Cô thanh toán bằng thẻ mà ba mẹ Nguyên đưa cho mình. Ở trong đó có năm trăm vạn, đủ thấy bọn họ thương con gái mình cỡ nào.
Vừa ra tới cửa lại xui xẻo đụng phải Từ Hiên và Lý Tuyết Tuyết. Hai người bọn họ cũng tham gia đấu giá nhưng không mua gì. Không ngờ tới Bộ Khuyên là kẻ điên mua cây trâm tầm thường với giá ba trăm vạn.