Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật

Chương 26: Cặp đôi làm người buồn nôn (10)




Căn phòng tràn ngập không khí cổ xưa, những ánh đèn nhạt màu êm dịu. Một cô gái xinh tươi ngồi thẳng tắp, mắt vô ý đảo xung quanh. Mặc dù tò mò nhưng cô vẫn cố ngồi yên một chỗ. Cô có đường nét rất thanh tú, đôi mắt và gò má rất giống một người. Đó chính là vẻ ngoài của Dịch Giản, chỉ là ánh mắt đó trong trẻo hơn nhiều.

Đến khi cánh cửa được mở ra thì cô gái mới thả lỏng người, vội vàng đứng bật dậy, cúi đầu thật thấp nói: “Xin chào!”

Diệm Bân dắt tay Bộ Khuyên rụt rè tiến vào, còn không quên nói lời cảm ơn với người hướng dẫn. Hắn thấy cô gái kia đang cúi chào mình nên cũng cúi chào lại. Hai tên ngốc làm trò ta chào ngươi, ngươi chào ta. Đến khi Bộ Khuyên lên tiếng bọn họ mới chịu thôi:

“Xin chào Cát tiểu thư!”

Cát Mẫn Y hơi e dè hỏi: “Cô là...”

“Nguyên Vân Hinh, người hẹn cô đến đây!” Bộ Khuyên ưu nhã tiếp lời.

Cát Mẫn Y nhìn lên Bộ Khuyên rồi nhanh chóng dời mắt đi, vô cùng mất tự nhiên nhìn xung quanh. Trong lòng cô nghĩ thầm: Cô gái này xinh đẹp như vậy! Lỡ như nhìn loạn làm người ta giận thì không hay. Cát Mẫn Y ấp úng nói:

“Thì ra là Nguyên tiểu thư... Cô không cần gọi cái gì Cát tiểu thư! Gọi tôi là Y Y... À không! Gọi là Mẫn Y được rồi.”

Bộ Khuyên cũng không biết sự giày vò trong tâm Cát Mẫn Y, giơ tay tỏ ý mời ngồi. Diệm Bân đưa Bộ Khuyên tới chỗ ngồi, thuần thục kéo ghế đỡ cô xuống.

Dường như Cát Mẫn Y nhận ra cô gái kia không hề nhìn mình nên len lén đánh giá cô.

Có vẻ như vị này không nhìn thấy! Lần trước chỗ kia quá tối nên cô không để ý. Cát Mẫn Y vô cùng tò mò, đánh bạo huơ huơ bàn tay trước mặt Bộ Khuyên.

Thật sự là không thấy!

Diệm Bân thấy Cát Mẫn Y làm hành động như vậy liền khẽ lắc đầu, ra dấu im lặng. Cát Mẫn Y vội ngồi ngay ngắn lại. Dù người ta không thấy thì cũng không được thất thố.

“Cát tiểu thư biết tôi nhờ tiểu thư đến đây làm gì chứ?” Bộ Khuyên cũng không dài dòng mà vào thẳng vấn đề.

Cát Mẫn Y hơi do dự gật đầu: “Tôi biết.”

Bộ Khuyên hỏi lại một lần nữa: “Cô chắc chắn muốn làm điều này?”

“Đúng vậy!” Cát Mẫn Y dứt khoát đưa ra quyết định. Nếu không làm cách này thì em cô sẽ không có tiền để đi học. Còn chưa nói đến cô gái này đã cho người cứu khi cô sắp bị cưỡng bức. Giúp cô cũng là giúp chính mình.

“Không những bị người đời phỉ báng mà còn có lỗi với bản thân. Cô thật sự suy nghĩ kĩ rồi?”

Danh xưng tiểu tam thật sự rất khó nghe. Ban đầu Bộ Khuyên chỉ muốn kiếm một nữ nhân ham tiền, nhưng mà cô gái này đột nhiên xuất hiện nói mình sẽ làm bất cứ điều gì vì em trai. Thật sự Bộ Khuyên thấy rất phiền!

Cô chỉ tùy tiện cứu cô ta mà thôi. Hôm đó Bộ Khuyên đang ở một nơi khá tối tăm tìm một người phụ nữ. Cô nghe được tiếng ồn ào nên mới kêu vệ sĩ xử lý, ai biết cô gái này ở đâu xuất hiện luôn miệng nói cảm ơn. Còn nghe lén được cuộc trò chuyện giữa cô và người phụ nữ kia.

Ngay khi người phụ nữ nọ hét giá thì cô gái xông xáo nói mình có thể làm được. Cầu xin cô đủ kiểu, chỉ mong cô có thể chu cấp tiền học cho em trai cô ấy.

Bộ Khuyên đang không hài lòng vì thái độ của người phụ nữ nên cứ thế rời đi. Còn cô gái này lấy được số liên lạc của cô liền liên tục gọi đến. Chắc là do card visit mà Bộ Khuyên để lại cho người phụ nữ trong quán bar.

Bộ Khuyên cho người điều tra cô ta. Đặc biệt hơn là vẻ ngoài của cô ta có năm phần tương tự với mẹ Dịch Giản.

Người phụ nữ trong quán bar kia chính là vì có nét của người sinh ra Dịch Giản nên mới được Bộ Khuyên tìm đến. Sau vài lần từ chối thì Bộ Khuyên lựa chọn gặp mặt. Đây là chuyện mà ngươi tình ta nguyện. Cô cũng không có ép buộc gì cô gái này.

Chỉ mong là sau này đừng lật mặt với cô là được!

Kết cục rất thảm đó!

Sau một hồi bàn bạc thì Bộ Khuyên đã vẽ cho Cát Mẫn Y một con đường. Đi như thế nào vẫn là việc của cô ta. Dù sao cái giá cô ta chọn là có tiền cho mình lẫn em trai. Cần ra chút sức là điều hiển nhiên.

Bộ Khuyên có thể giúp đỡ mọi người một cách tùy ý. Nhưng mà không phải ai cũng có thể nhận. Thật sự khổ thì cô không nói, còn muốn sống sung sướng hơn người bình thường thì phải trả giá khác.

Trời hôm nay có hơi se se lạnh____

Hai người không ngồi xe mà cứ thế đi bộ trở về. Bộ Khuyên rất thích loại nhiệt độ và không khí như thế này. Nhưng mà người ta hay nói tiết trời kiểu này rất dễ nhiễm bệnh.

Diệm Bân rất không biết điều mà nắm chặt tay cô không buông. Dù gì cũng chỉ là một bàn tay. Nắm một chút cũng được! Bộ Khuyên kiềm chế tính tình tiếp tục dạo bước. Thế nhưng Diệm Bân lại không biết điều, ngây ngô mở miệng: “Khuyên, làm, chuyện, xấu.”

Hắn nói đứt quãng từng chữ nhưng Bộ Khuyên nghe hiểu được. Cô liếc nhìn hắn với ánh mắt không tốt. Diệm Bân vội trốn ra phía sau lưng cô để tránh đi ánh mắt kinh dị kia. Bộ Khuyên rất không vui nói:

“Ta rất ác độc nên ngươi tránh xa một chút!”

Tay thì nắm chặt tay cô mà miệng kêu cô làm chuyện xấu. Có phải thấy cô quá là hiền lành nên muốn leo lên đầu ngồi không? Có nên cắt đứt gân cổ của hắn?

Bộ Khuyên rất không khách khí mà đá hắn hai cái.

Diệm Bân tuy đau nhưng không dám kêu, chỉ có thể vô tội né tránh. Cũng không cảm thấy cô đánh mình là sai.

Khuyên muốn làm gì cũng được. Muốn mạng của hắn cũng được. Đột nhiên trong đầu Diệm Bân xuất hiện ý nghĩ này. Hắn hơi ngây người đứng đơ tại đó. Giống như có một loạt hình ảnh kì lạ xẹt qua trong đầu nhưng rất nhanh.

Bộ Khuyên cảm nhận được linh hồn Diệm Bân dao động khá mạnh mẽ, nhưng là kiểu dao động rối loạn. Cứ thế này thì linh hồn sẽ càng thêm tổn thương, hắn sẽ mau chóng vĩnh biệt cuộc đời thôi.

Cô mạnh mẽ kéo tay hắn, mang người ôm vào lòng. Giống như cảm nhận được sự an toàn trên người Bộ Khuyên nên Diệm Bân mệt mỏi thở phào.

Những hình ảnh vừa rồi quá kì lạ, có một nữ nhân cứ không ngừng xuất hiện. Cô mặc trên người một thân y phục đỏ rực mang phong cách cổ xưa, còn đặc biệt xinh đẹp. Hắn cảm thấy cô rất giống Khuyên của hắn. Nhưng mà Khuyên của hắn không phải đang ở nơi này với một hình dáng khác sao. Chắc là đầu hắn có vấn đề rồi!

⚢⚢⚢⚢⚢

Từ tổng rời khỏi công ty vào lúc chập tối. Dạo này hắn về nhà rất trễ, cứ mỗi lần gặp Từ phu nhân thì hai người lại xảy ra cãi vã. Đi làm cả ngày mệt mỏi với đám cổ đông còn không được nghỉ ngơi. Tâm trạng Từ tổng rất không tốt, luôn cảm thấy đó không phải nơi mình muốn về.

Két!!!

Xe đột nhiên thắng gấp, Từ Định ngồi phía sau bị làm cho choáng váng. Tài xế của ông vội vàng mở cửa đi xuống xem người mình mới vừa tông phải.

Đó là một cô gái, cô hình như đã ngất đi, trên chân còn đang chảy máu.

Từ Định thấy tài xế của mình đang cuống cuồng liền không vui xuống xe. Vừa nhìn thấy gương mặt của cô gái thì Từ tổng liền sửng sốt.

Làm sao có người giống người như vậy? Cô rất giống Dịch My của ông. Từ gò má, cánh môi, đôi mắt đều giống. Có phải ông hoa mắt rồi không? Từ Định mất bình tĩnh lấy tay dụi mắt. Sau khi xác nhận mình không nhìn lầm liền vội vàng bế cô lên xe đưa đến bệnh viện.

Cô chỉ là bị thương ở chân, vết rách hơi sâu nhưng không tổn thương đến xương.

Từ Định ở bên ngoài phòng bệnh gọi điện cho Từ phu nhân.

“Tối nay tôi về trễ.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy vị chua:「Ông đừng để tôi phát hiện ông cặp kè với ả đàn bà nào?」

“Tôi gây tai nạn cho người ta, đang ở bệnh viện. Bà không biết thì đừng nói lung tung!”

「Ai dô! Từ khi nào mà Từ tổng của chúng ta lại đích thân đưa người đến bệnh viện vậy? Không phải nên đập một mớ tiền rồi rời đi à?」Bà Từ mỉa mai.

Từ Định tức giận nói: “Thích thì cho người đi điều tra.” Nói đến đây ông liền cúp máy, còn tiện quăng luôn chiếc điện thoại xuống đất. Điện thoại vừa rơi xuống liền vỡ nát. Đủ thấy Từ tổng tức giận đến mức nào.

Ông đứng bật dậy đi vào phòng bệnh, cũng không biết là đang trông chờ điều gì. Cô gái nằm trên giường với cái chân bị thương, đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn trần nhà. Thấy có người mở cửa cô liền nhìn qua.

Đến ánh nhìn cũng thật sự giống. Dịch My của ông cũng từng dịu dàng nhìn ông như vậy.

Từ Định năm nay bốn mươi lăm tuổi. Lấy vợ sinh con vào lúc mười chín. Không phải ông muốn cưới sớm mà là Từ phu nhân khi còn trẻ đã chuốc say ông rồi đưa ông lên giường. Vì bà ấy muốn cướp Từ Định khỏi tay Dịch My nên làm cách này.

Cuối cùng bà ấy mang thai Từ Hiên. Gia đình hai bên mau chóng cho họ cưới nhau. Dịch My đau khổ trốn tránh, trong một ngày không mấy đẹp trời thì Từ Định không kiềm chế được mình nên đã cưỡng bức Dịch My. Cuối cùng cho ra sản phẩm là Dịch Giản.

Ông rất nhiều lần muốn ly hôn với Từ phu nhân nhưng mà mẹ của ông không cho phép. Người ba quá cố của Từ tổng lúc đó cũng không cho phép. Còn đe dọa sẽ lấy hết tài sản giao cho Từ Hiên còn nhỏ kia.

Tuy đã lớn tuổi nhưng Từ Định vẫn còn rất soái, ở ông có nét đẹp trung niên không phải ai cũng giữ được. Còn có vẻ thành thục ổn trọng mà người trẻ không có. Ông tự giới thiệu, giọng điệu có chút khẩn trương mà ngay cả ông cũng không phát hiện ra:

“Xin chào! Tôi là Từ Định. Xin lỗi vì đã va phải cô, mọi thiệt hại tôi đều sẽ bồi thường thích đáng.”

Cô gái cười híp mắt, “Không có gì, cũng là vì cháu không cẩn thận thôi, chú không cần phải xin lỗi! Cháu tên là Cát Mẫn Y.”

Cát Mẫn Y! Từ tổng ghi nhớ cái tên này trong đầu, khuôn mày hơi nhướng lên hỏi cô gái đang nằm trên giường bệnh: “Cát tiểu thư cảm thấy tôi già lắm sao?”

Cát Mẫn Y không có ý này, vội vàng lắc đầu. “À không, ngài không già, ngài còn rất trẻ, chỉ là xem ra ngài lớn hơn nên tôi không biết xưng hô thế nào. Chỉ có thể xưng chú với cháu. Có phải tôi nói sai rồi không?”

Cát Mẫn Y biểu hiện lo lắng nhìn Từ Định như sợ làm ông khó chịu. Ánh mắt cô sáng hơn nữa bắn tỏa bốn phía.

Từ tổng bật cười, giọng điệu trở về nghiêm túc: “Cô cứ gọi tôi là Từ tổng, mọi người đều gọi tôi như vậy.”

Cát Mẫn Y tò mò, “Họ gọi ngài là Từ tổng, vậy chắc ngài có chức rất lớn.” Cô nói đến đây liền cúi thấp đầu: “Có phải tôi mang phiền phức hay cản trở công việc gì của ngài không?”

Từ tổng nhẹ lắc đầu, nói lời tạm biệt với cô, còn hẹn cô mai gặp lại.

Sau khi trở về ông liền cho người điều tra kĩ lưỡng.

Ngoài đứa em học đang học cấp ba thì không còn người thân mào khác. Không có học vấn cao nên chỉ làm công nhân bình thường. Có điều lương của công nhân không đủ nuôi đứa trẻ đang trưởng thành.

Vài ngày trước xin vào một quán bar nhưng vì không chịu tiếp khách nên bị đuổi. Nghe nói đã diễn ra một trận ẩu đả với đám khách.

Không có hậu thuẫn, không tiếp xúc với mấy người lạ, gia cảnh không tốt. Vậy có phải ông có cơ hội rồi không?