Lan Mộc Ly nước mắt giàn giụa, muốn nhào tới chỗ cô. Bộ Khuyên nhanh tay lẹ mắt tránh đi, cả người Lan Mộc Ly đều đổ dồn xuống đất, ngửa đầu lên chất vấn:
“Chị Chất Ngữ, chị đã có anh Tuấn Vũ, tại sao đến Chính Chính chị cũng muốn giành? Có phải chị quá tham lam rồi không?”
Bộ Khuyên đần cả người, không hiểu mô tê ất giáp gì cả.
Chính Chính lại là tên mát dây nào?
Ai giành giật?
Ta là ai?
Đây là đâu?
Ta đang làm gì ở đây?
Đạo diễn, có phải cầm nhầm kịch bản rồi không? Tại sao nữ chính lại đến tìm ta?
Bộ Khuyên viết một nghìn dấu chấm hỏi trong đầu, mặt đơ như cây cơ theo bản năng hỏi: “Cô phát bệnh cái gì vậy? Nói cho rõ, tôi nghe không hiểu.”
“Chị còn giả vờ. Đêm qua lúc Chính Chính say anh ấy đã gọi tên chị. Anh ấy nhầm tôi là chị mà tỏ tình. Tại sao? Anh Vũ đã là của chị, tôi yêu anh Chính như vậy... Chị thật ác độc... ác độc...”
Bộ Khuyên hiểu được câu chuyện. Nói ngắn gọn là Hồ Chính trong lúc say lại gọi tên cô, còn nói yêu cô. Nữ chính nổi máu ghen đến tìm cô muốn tâm sự nhân sinh.
Aaaaa! Có quỷ! Nam chính bị điên rồi. Rõ ràng cô gặp hắn số lần đếm không quá mười đầu ngón tay. Ngoài hai lần đầu nói được vài câu thì mấy lần sau cô có đứng chung với hắn đâu. Bộ Khuyên hét toáng trong lòng. Vẻ mặt cứng nhắc cố gắng rặn ra một nụ cười nhẹ:
“Anh ta có gọi tên tôi cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi và hắn không thân.”
Lan Mộc Ly run rẩy chống người dậy. Giống như đang khắc chế cảm xúc nên không còn sức, tay chỉ vào Bộ Khuyên, đôi mắt ngập nước điềm đạm đáng yêu nay chỉ thấy sự oán độc:
“Nếu không phải chị câu dẫn thì Chính Chính sẽ không thích chị. Là tại chị...” Lan Mộc Ly bỗng nhiên đổi qua giọng cầu xin: “Xin chị, xin chị hãy buông tha cho Chính Chính. Anh Vũ đã là của chị rồi... Giờ em chỉ cần anh Chính.”
Ai nha. Nói chuyện với nữ chính thật nhức não. Anh Vũ cũng có phải cô cướp đâu. Do tên Diệm Bân kia cướp xác anh Vũ của cô đấy. Nồi này từ chối cõng.
“Hồ Chính tôi không có hứng thú. Tôi đã nghe cô lải nhải đủ rồi, tôi phải đi. Việc anh ta gọi tên tôi hay thích tôi là chuyện của anh ta, đừng tính trên đầu tôi. Cô còn đến đây làm ồn thì đừng trách.” Bộ Khuyên ưu nhã nhắc nhở, tuy nhiên lời nói lại mang theo tia không kiên nhẫn.
Mặc dù bị cưỡng chế từ vai người qua đường thành nữ phụ thì cô cũng không rảnh đi tranh giành nam chính đâu. Quan trọng là cô không thèm tên mát dây đó. Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần.
Bộ Khuyên nói xong liền rời đi để lại nữ chính đang tự vấn giữa dãy hành lang trống. Cô ra khỏi chung cư Thượng Hạng với tốc độ nhanh nhất.
Nữ chính trong kịch bản được cưng chiều quá mức. Nam chính không cưng thì có nam phụ. Lúc nữ phụ chèn ép đều là nam phụ giúp đỡ, còn nam chính sẽ đến xoa dịu trái tim bé nhỏ.
Diệm Bân giành xác nam phụ nên Lan Mộc Ly mất một cây cổ thụ. Ăn khá nhiều thiệt thòi từ chỗ Mỹ Nhân.
Nữ chính trải qua một chút chuyện liền trở thành người con gái oán độc sinh khí như vậy sao? Không phải tưởng ai cũng có cuộc sống suôn sẻ chứ.
Diệm Bân đứng ở ngoài cửa chung cư chờ. Cả người đều ngập trong ánh nắng nhu hoà ấm áp. Một màn như vậy khiến người ra vào chung cư nhìn đến rớt con mắt.
Hắn sợ nếu mình vào chung cư thì tin đồn khó nghe về cô sẽ nổi lên. Nên mỗi lần đều là đứng trước của chung cư chờ cô như vậy. Mọi người nói mối tình theo đuổi của bọn họ vô cùng trong sáng và công khai.
Bộ Khuyên thấy Diệm Bân đứng đó cũng không ngạc nhiên, hờ hững đưa ánh mắt liếc sang. Bước lên xe của Diệm Bân tự nhiên như xe của mình, đảo mắt hai cái ý bảo anh ta di chuyển.
Diệm Bân vui vẻ ngồi vào ghế lái, mắt thỉnh thoảng sẽ đặt lên gương chiếu hậu để nhìn cô. Bộ Khuyên rất quen thuộc với điệu bộ này của hắn nên không có phản ứng. Một đường đi hai người trông rất hoà thuận.
***
Tên Chất Ngữ lại bị réo. Tiệc rượu này lớn nhất từ trước đến nay, do ông trùm siêu lớn trong giới giải trí tổ chức. Bộ Khuyên biết người này, cô làm ăn với ông ta hai phi vụ.
Hôm nay Bộ Khuyên đến cùng Diệm Bân. Ai ra quy định đi tiệc rượu là phải có bạn cặp, nếu không cô sẽ chọn đi một mình.
Chỉ là tiệc rượu nhưng tổ chức khá quy mô, tựa như một buổi lễ trao giải cỡ lớn.
Bộ Khuyên một thân sắc vàng lấp lánh, nửa lưng đều lộ ra ngoài, váy dài xẻ đến giữa bắp đùi, lộ ra cái chân trắng nõn. Mái tóc được búi gọn, khuôn mặt trang điểm tinh xảo.
Diệm Bân mặc một bộ vest cùng màu trang phục của Bộ Khuyên. Khí chất nhu hoà, vóc người hoàn mỹ. Một tay cầm lấy bàn tay Bộ Khuyên dìu như công chúa, tay còn lại đặt trước bụng.
Hai người vừa xuất hiện liền biến thành tâm điểm chú ý. Đám người đều suýt xoa cái giá trị nhan sắc đỉnh cao kia.
Ở một góc của buổi tiệc____
Lan Mộc Ly đau lòng nhìn Hồ Chính dán mắt vào thân ảnh Chất Ngữ, vạn lời cũng không nói ra hết. Ngươi có biết cảm giác người ngươi yêu lại đi nhìn say đắm một nữ nhân khác không?
Rõ ràng là Hồ Chính bình thường đều rất âm trầm. Chỉ có cô mới chọc cho hắn có nhiều cảm xúc. Nhưng tại sao, tại sao Chất Ngữ cũng có thể làm điều đó? Lại còn làm tốt hơn cô, thành công chiếm lấy tim Chính Chính. So với Mỹ Nhân suốt ngày ở trước mặt Chính Chính hãm hại cô thì cô ghét Chất Ngữ hơn hết. Vì Lan Mộc Ly cô cảm nhận được trái tim người mình yêu hướng về ai. Cảm thấy mình bị đe doạ bởi ai.
Bộ Khuyên và Diệm Bân đồng thời cảm nhận được ánh mắt mang theo sát ý. Khuôn mặt vẫn như không cười cười lịch sự chào hỏi. Diệm Bân đến gần nói vào tai cô:
“Nàng đắc tội với ai rồi? Muốn giết nàng kìa.”
Bộ Khuyên tránh đi tiếp xúc thân mật, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Ta đắc tội rất nhiều người, người muốn giết ta đều chưa ai giết được. Đồng dạng chết.”
Diệm Bân nhìn cô cưng chiều, mặt luôn cười nụ cười ấm áp dành riêng cho Bộ Khuyên. Cô thở hắt ra một hơi thành tâm hỏi:
“Ngươi cười như vậy hoài không mỏi miệng sao?”
“Chỉ cần nàng muốn ta sẽ cười một năm, một trăm năm, một vạn năm.” Diệm Bân cười tươi rói nói lời chắc chắn.
Bộ Khuyên ý vị đáp lại: “Rất mong ngươi sẽ cười lâu được như vậy.”
Cuộc trò chuyện của hai người mọi người không nghe thấy. Cái họ thấy được là dáng vẻ hoà thuận ấm áp và một nghìn trái tim nhỏ bay tứ tung.
Lan Mộc Ly thế nhưng bị mát dây thế nào lại ôm lấy cánh tay Hồ Chính tiến lên chào hỏi:
“Chào anh Vũ, chào chị Chất Ngữ!”
Tiếng nói giòn tan đáng yêu làm lòng người tan chảy, suýt tí nữa làm Bộ Khuyên tưởng mấy hôm trước mình gặp là người khác. Diệm Bân lạnh lùng chào lại:
“Xin chào Lan tiểu thư, Hồ Tổng.”
Người ta một tiếng anh Vũ, hai tiếng anh Vũ. Còn anh trực tiếp gọi Lan tiểu thư. Quá xa cách rồi! Đối xử với nữ chính kiểu này sẽ ăn xui xẻo đấy biết chưa?
[Vậy có ý định chỉnh nam nữ chính thì ngài sẽ không bị xui xẻo chắc?] Cầu Cầu tiếp tục trồi lên nhắc mình còn sống.
Ta nằm ngoài số liệu nha. Ta chính là thiên tài.
[...] Nhắc nhở chủ nhân ngừng tự luyến n+1 lần.
Hồ Chính im lặng nhìn, ánh mắt pha lẫn sự phức tạp. Trong lòng hắn luôn có một lực lượng kêu gọi hắn hãy yêu Lan Mộc Ly. Hắn nghĩ mình yêu Lan Mộc Ly nên dành thứ tốt nhất cho cô ta. Khi đứng trước Chất Ngữ tâm hắn lại dao động vô cùng mãnh liệt. Muốn có được cô, yêu cô, cho cô thứ tốt nhất nhưng lại rất mâu thuẫn. Hắn không hiểu nguyên do.
Từ lần đầu gặp hắn đã ấn tượng vô cùng sâu. Thế nên hắn tiếp tay cho Mỹ Nhân muốn làm khó cô để phá vỡ bộ mặt bình tĩnh đó. Càng điều tra quan sát thì hắn bị thu hút càng sâu hơn nữa. Nhưng lại không biết thể hiện tình cảm đó thế nào.
Ánh mắt nóng cháy đó làm Bộ Khuyên nhíu mày. Muốn phát tác tính tình thì một thân ảnh chắn trước mặt, ngăn trở ánh nhìn. Đây là lần thứ mấy Diệm Bân đứng chắn trước mặt cô rồi nhỉ? Lúc nào cũng đúng lúc, dường như anh ta biết cô không kiên nhẫn vào thời điểm nào.
Sẽ có người đặc biệt hiểu cô?
Bộ Khuyên chìm trong suy nghĩ của mình mà thoát khỏi hai người kia lúc nào không hay. Diệm Bân cười cười nắm tay cô dẫn về bàn. Hắn chống cằm ngắm bộ dạng ngẩn ngơ thất thần của Bộ Khuyên đến cực kì vui vẻ.
Mộc Thanh Phong đột nhiên xuất hiện phá đi không khí đẹp đẽ:
“Xin chào Kim tổng, Chất tiểu thư.”
Bộ Khuyên kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ, không có dáng vẻ mơ màng khi bị thất thần. Bình tĩnh ưu nhã tiếp lời:
“Mộc tổng khoẻ.”
“Chào Mộc tổng.” Diệm Bân lạnh lùng chào hỏi lấy lệ. Tà khí quấn thân.
Trong dòng người có một nhân viên phục vụ truyền lời cho Diệm Bân nói có người muốn gặp. Sau khi dặn dò Bộ Khuyên như bà mẹ dặn dò con thì rời đi, còn nhìn cảnh cáo Mộc Thanh Phong một cái. Bộ Khuyên lại bị tiếp diễn một màn rượu dược quen thuộc, lần này còn có Mộc Thanh Phong ngồi gần bên.
Cô mang ly rượu lên ngửi ngửi rồi ưu nhã tám chuyện cùng Mộc Thanh Phong:
“Anh xem, luôn có kẻ muốn đưa tôi lên giường.”
Mộc Thanh Phong dáng vẻ chính trực nghiêm trang cầm ly rượu ngửi, nếu không ngửi kĩ sẽ không thấy ngoài mùi rượu còn có một mùi hương rất mê ly.
“Cô đắc tội rất nhiều người?”
Bộ Khuyên đạm mạc “Ừ” một tiếng mang theo vẻ thản nhiên. Kiệm bớt lời hơn so với khi trả lời Diệm Bân.
“Có cần tôi giúp cô xử lý người này?”
“Không, tôi tự xử lí được.”
Với lại người đó anh không đụng vào được đâu. Người ta nữ chính đại nhân đó. Đừng tưởng anh có mùi linh hồn nồng đậm thì cái gì cũng làm được nha.
Lan Mộc Ly xem ra muốn hoá đen rồi. Đôi khi người đơn thuần lại dễ bị nhiễm đen hơn người bình thường. Cô ta chỉ cần đi loanh quanh ở vài chỗ rồi tự thêm mắm dặm muối trong suy nghĩ thì đen thôi.
Mộc Thanh Phong thấy Bộ Khuyên bình tĩnh đến thập phần chắc chắn thì yên tâm không ít. Nhận ra điều khác thường từ tư duy của mình, anh ta dày vò tâm tư hồi lâu.
Đợi Diệm Bân trở về thì Mộc Thanh Phong đã đi rồi. Buổi tiệc này đều là nhân vật lớn, Lam Nguyệt sẽ không đến nổi, còn Mặc Tĩnh thì bận quay phim.
“Ta vừa đi gặp khách hàng.” Diệm Bân tự dưng tường thuật.
Bộ Khuyên khó hiểu: “Nói với ta làm gì?”
Tên này mát dây à?
Có ai hỏi hắn sao?
Sợ thật!
“Chỉ muốn nói cho nàng biết, biết tất cả mọi thứ về ta.”
Tên này một ngày thả thính độc đến tám nghìn lần. Cô nghe đến tai mòn hết cả rồi.
Buổi tiệc rượu trôi qua rất thuận lợi. Mối quan hệ nên gắn đã gắn xong, cành cây nào muốn trèo thì người ta cũng đã đăng kí.
Tiệc tan____
Trên đường về chung cư của Bộ Khuyên vì sửa đường nên Diệm Bân đành lái xe đi đường vòng. Khi đi ngang đoạn đường vắng thì bị rất đông người chặn lại.