Tiếng gió vù vù xẹt qua tai, Bộ Khuyên nâng mí mắt nặng nề một cách khó khăn. Cảm giác vô trọng lực khiến cô khó chịu, đảo mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn liền muốn ngất.
Thật doạ người! Thế mà cô đang rơi. Vừa mới đến thôi, làm ơn tha cho một con đường sống đi a!
Thôi xong, dù sao chỉ có chết thôi, sẽ không sao. Đây là hệ thống siêu cấp của nhà cô, không sao, không sao.
Lật bàn, không sao mới có quỷ, cái thiết lập gì đây, cô vừa mới tới mà.
Cho dễ một chút đi. Cầu Cầu chết băm.
Đáy lòng Bộ Khuyên có mắng một ngàn chữ cũng không thể ngừng rơi. Cô hờ hững đến dị thường chờ đợi cái chết.
Ập! Ủa sao không đau, chưa chết à?
[Chủ nhân, ngài tỉnh lại đi, chưa có chết đâu nha]
Một giọng nói mềm nhẹ của đứa trẻ vang lên, tuy không có cảm xúc nhưng lại vô cùng êm tai. Giọng nói đó cứ như từ sâu trong đại não lan tràn qua các dây thần kinh.
Tiểu Cầu đáng yêu cho ta sống lại à?
Cái tên chết băm nhà ngươi có phải muốn ta nghĩ như vậy?
Cmn! Có tin ta bán sắt vụn hệ thống ngươi không? Bình thường hoạt động dở tệ ta chưa nói, còn đần độn đến mức đưa ta vào không gian truyền tống.
Phải đập nát, phá nát, không tiếc!
[Chủ nhân, Cầu Cầu cũng là không biết tại sao! Ngài đừng có doạ ta nữa được không? Dù gì cũng đi theo ngài lâu như vậy]
Ngươi nói nữa ta sẽ đập nát ngươi thật. Có tin không?
Cầu Cầu thức thời câm nín, chờ chủ nhân nhà mình tiếp nhận tình hình.
Bộ Khuyên nhìn lên bầu trời xanh trong, ánh nắng gay gắt làm cô khẽ nhíu đầu mày. Nơi cô vừa rơi xuống là khu chung cư hai mươi tầng.
Cao quá! Thật sự làm ta sợ hãi bao nhiêu!
Cầu Cầu khinh bỉ chủ nhân nhà nó, cô sợ mới là lạ.
“Cut! Tốt lắm!” Một tiếng nói đột ngột vang lên làm Bộ Khuyên giật mình sặc nước miếng. Cô bật người dậy tìm vị trí của âm thanh kia.
Oa! Đông thật nha! Vận dụng trí thông minh thiên tài của cô thì chắc chắn đang quay phim rồi. Hèn gì lưng thấy êm êm.
Bộ Khuyên nhảy từ tấm thảm xuống, vô cùng soái khí phủi bụi bẩn trên vạt váy. Thần tình đạm mạc nhìn đám người, chậm rãi bước qua. Có một đám chân chó chạy lên xum xoe.
"Chị Chất Ngữ, khăn lau.”
"Chị Chất Ngữ, nước đây ạ.”
"Chị Chất Ngữ...”
Bộ Khuyên bị đám người vây quanh cũng chẳng mấy để ý, thẳng tắp đi đến gian phòng nghỉ dành cho diễn viên.
Đám người dường như rất quen với thái độ này của cô nên nhanh chóng tản đi.
Bộ Khuyên đi vào phòng, nhảy ập lên cái chõng được dựng lên để nghỉ ngơi.
Kí ức xa lạ ồ ạt tiến vào làm cô có chút nghẹn. Mất thật lâu mới sắp xếp xong cái đám hỗn tạp kia.
Thân thể này tên là Chất Ngữ, ảnh hậu nổi tiếng, không có hậu thuẫn. Đóng phim từ năm mười tuổi. Nguyên chủ có bộ dáng đẹp, diễn xuất phải gọi là đỉnh.
Cô không bị nhún chàm, chưa từng gia nhập vào thế giới ngầm trong giới giải trí. Kim chủ tự động ngỏ ý với cô rất nhiều nhưng cô đều từ chối.
Đương nhiên sạch quá sẽ khiến người ghen ghét bày kế hãm hại. Năm nguyên chủ hai mươi tám tuổi gặp được một vị bạch liên hoa tên Mỹ Nhân. Người cũng như tên, có điều là mỹ nhân rắn rết nha.
Kim chủ của cô ta là Hồ Chính, tổng tài của công ty giải trí Thăng Hoa. Cô ta đặc biệt ghét nguyên chủ, khắp nơi đều làm bộ làm tịch hại nguyên chủ bị người chỉ trích.
Nguyên chủ là người lãnh đạm, bị hãm hại cũng không giải thích. Có điều ngươi nhẫn nhịn không có nghĩa người ta sẽ dừng tay.
Vị Bạch liên hoa kia thu mua người đại diện của nguyên chủ. Trong một lần người đại diện đó đã chuốc thuốc đưa nguyên chủ lên giường của một tên đạo diễn. Bị thất thân, nguyên chủ sa sút tinh thần.
Sau một đoạn thời gian ảnh ân ái bị đưa lên mạng. Tin tức ầm ầm nổ tung, nguyên chủ bị mắng đến thần trí không bình thường.
Sau đó thì được biết mọi chuyện đều do người đại diện và Mỹ Nhân làm. Nguyên chủ tố cáo nhưng ai mà tin cho được. Cuối cùng cắt cổ tay tự sát vì không chịu nổi áp lực.
Bộ Khuyên bình tĩnh nhận ký ức. Nguyện vọng của Chất Ngữ không có báo thù, đơn giản chỉ là tránh khỏi số phận bị người phỉ báng, cũng như thoát khỏi người đại diện ma quỷ.
Nguyên chủ bị người nói là lãnh đạm nhưng thực chất thì cô ấy đang cố gắng che đậy tính cách thật.
Cô ấy luôn sợ hãi mình sẽ phạm sai lầm. Cô ấy sống như vậy thấy rất mệt mỏi nhưng lại không có dũng cảm để thay đổi vận mệnh.
Bộ Khuyên nhìn vào chiếc gương trong phòng. Người trong gương khuôn mặt thanh lãnh. Từng đường nét đều rất chuẩn mực với nhận thức cái đẹp của con người. Thân hình đẹp, ba vòng rõ rệt, cao tầm một mét sáu mươi mấy.
Trên người mặc chiếc đầm trắng dính đầy bụi bẩn nhưng cũng không làm mất đi một thân khí chất kia.
Bộ Khuyên mở cửa bước ra, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người cô. Một chân chó ở đâu chạy đến hô:
"A! Chị Chất Ngữ, đoàn sắp tới giờ cơm. Chị ăn rồi nghỉ ngơi đến ba giờ sẽ quay cảnh tiếp theo."
Bộ Khuyên nâng mắt, vẫn dùng sự đạm mạc xa cách mà gật đầu, ưu nhã lên tiếng:
"Tôi không dùng đồ mặn, phiền phó đạo diễn đặt một phần ăn chay cho tôi được không?"
Phó đạo diễn bị cách nói chuyện đó làm cho sửng sốt hồi lâu. Bình thường chị Chất Ngữ luôn luôn lãnh đạm, nói chuyện thì lạnh nhạt.
Khí khái ưu nhã này là hắn cảm nhận được trong giọng điệu cô nói ra. Lần đầu tiên cô dùng cách nói chuyện như vậy khiến hắn chưa thích ứng nổi.
“Không thể sao?” Bộ Khuyên thấy phó đạo diễn không trả lời liền hỏi tiếp.
Phó đạo diễn lấy lại tinh thần bày ra bộ dáng chân chó gật đầu:
“Có thể, có thể.” Hắn nói xong liền chạy về phía đoàn phim truyền lời.
11 giờ rưỡi___
Cả đoàn làm phim đều mệt mỏi tìm một góc để ngồi ăn cơm. Bộ Khuyên được phân cho một cái bàn nhỏ. Cô ngồi ngay ngắn, xén phần cơm trong hộp ưu nhã bỏ vào miệng.
Mọi người đều bị bộ dáng đẹp khi ăn cơm của Bộ Khuyên thu hút. Đây là cơm hộp đấy! Như thế nào vào tay cô lại biến thành món ăn gì đó cực kì đắt tiền vậy chứ. Trước giờ không chú ý chị Chất Ngữ ăn cơm cũng đẹp đến vậy.
Ánh nắng đang cố gắng len lỏi đột nhiên biến mất. Bộ Khuyên nâng mắt lên, bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều.
Ai nha! Mỹ Nhân đúng là mỹ nhân! Trông rất vừa mắt nha. Đừng chọc loạn sẽ sống lâu chút.
Cô gái xinh đẹp nắm nắm cánh tay đến đỏ rực. Như dùng hết can đảm đứng trước mặt Bộ Khuyên. Giọng nói mềm mại câu người vang lên:
“Chị Chất Ngữ có thể chỉ cho em phần này không ạ?”
Bộ Khuyên cúi đầu ăn cơm, phớt lờ cô gái kia. Đám người đều nhìn qua bên này, tâm lý hóng chuyện.
Bộ phim đang quay có tên “Ân oán”. Nguyên chủ vào vai nữ chính, là cảnh sát điều tra. Nam chính là nhân viên bình thường, có khả năng nhìn thấy tương lai gần. Cảnh quay lúc nãy chính là cảnh tượng nam chính thấy nữ chính bị người đẩy xuống.
Mỹ Nhân là nữ phụ số ba, bạn thân của nam chính. Cảnh quay chung với nguyên chủ hầu như không có. Cô ta không đến tìm nam chính chỉ giáo mà tìm đến cô.
Điên à!
Nam chính của bộ phim này là ảnh đế Mặc Tĩnh. Có thể nói là bạn thân của nguyên chủ. Hai người đều vào nghề từ bé và không có kim chủ.
Mỹ Nhân thấy Bộ Khuyên không trả lời liền bày ra bộ dáng ủy khuất, ấp úng mở miệng:
"Chị Chất Ngữ, em... em xin lỗi... em làm phiền chị rồi phải không?”
Bộ Khuyên không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng. Mỹ Nhân nghe vậy nên lã chã chực khóc, vừa mếu vừa xin lỗi:
“Em xin lỗi, nếu chị chán ghét em chỗ nào có thể nói. Em sẽ sửa... Chị đừng ghét em nữa.”
Âm cuối kéo dài còn kèm theo tiếng hít nhẹ. Muốn đáng thương cỡ nào thì có đủ.
Thế mà cô ta còn không an phận nhào lên bắt lấy tay Bộ Khuyên. Bộ Khuyên bị chạm vào liền vung tay lên.
Cô gái nhỏ té nhào xuống đất “A” một tiếng thật lớn. Mấy ánh nhìn đều đồng loạt hướng về cô gái nhỏ.