Hệ Thống Hoàn Mỹ

Chương 18






Ngay khi có thành tích thi đại học, mọi người đều sợ ngây người trước điểm số của Thủ khoa khối xã hội năm nay, 750 điểm, cư nhiên đạt điểm tối đa, ý niệm đầu tiên của mọi người là, sao có thể?
Sau đó các phóng viên bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tư liệu có liên quan đến Lạc Vũ.

Sáng sớm, trước cổng tiểu khu, nơi Lạc Vũ đang sinh sống đã bị một đoàn phóng viên vây kín, các hộ gia đình trong tiểu khu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Xin chào, bác gái, tôi muốn hỏi một chút, bạn học Lạc Vũ sống ở nơi này sao?" Một nữ phóng viên ngăn một bác gái trong tiểu khu vừa mới đi mua đồ ăn sáng chuẩn bị trở về nhà.

"Lạc Vũ?" Bác gái chưa từng thấy qua trận thế lớn như vậy, không khỏi có chút đề phòng: "Trong tiểu khu chúng tôi không có người này, làm sao vậy? Nó phạm pháp?"
Nữ phóng viên cười nói: "Ha ha, bác gái, bác cứ nói đùa, Lạc Vũ không có phạm pháp, mà cậu ấy chính là Thủ khoa đại học năm nay, chúng tôi đến đây là để phỏng vấn cậu ấy".

"Thì ra là như thế, Thủ khoa đại học a, quả thật rất lợi hại, nhưng trong tiểu khu chúng tôi không có hài tử nào học tập tốt như vậy".

Tiểu khu không lớn, người cũng không nhiều, nên đại đa số mọi người đều nhận thức lẫn nhau, nếu con cái nhà ai mà thông minh như vậy, nhất định sẽ có một chút tin tức truyền ra, bởi vì mỗi khi các phụ huynh tụ tập lại với nhau, bọn họ đều thích nói về con cái nhà mình.

Mặt khác, bác gái đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói "Lạc Vũ, không phải đó là con trai nhà Lưu Phương hay sao?"
"Lưu Phương?" Nữ phóng viên vừa nghe tên này, hai mắt sáng ngời: "Đúng đúng đúng, thân mẫu Lạc Vũ chính là tên này, bác gái, bác có thể chỉ cho tôi biết nhà bọn họ ở đâu không?"
"Nhà bọn họ ở lầu ba phòng 301 của tòa nhà đó".

Bác gái chỉ vào một tòa nhà rồi nói với nữ phóng viên.

"Cảm ơn bác gái, chúc bác một ngày tốt lành".

Nữ phóng viên lập tức mang theo người quay phim chạy đến nhà Lạc Vũ.

Từng đợt chuông cửa dồn dập vang lên, Lưu Phương đang ăn bữa sáng cùng chồng và con trai, nghe tiếng chuông cửa định đứng dậy nhưng Lạc Vũ ngăn lại: "Mẹ, để con".

Ngay khi cửa được mở ra, Lạc Vũ bị ánh đèn flash làm cho hoa mắt.

Các phóng viên không ngờ người ra mở cửa lại là một thiếu niên phong tư trác tuyệt như thế, bọn họ hơi sửng sốt một chút, nhưng sau đó cũng nhanh chóng phản ứng lại.

"Xin hỏi, bạn học Lạc Vũ có ở đây không?"
"Chào cậu, xin hỏi có phải Thủ khoa đại học Lạc Vũ đang sống ở đây không?"
.........!
Lạc Vũ nhìn một đám người đang chen chúc trên hành lang, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, chen chen chúc chúc mà tranh nhau phỏng vấn, mấy hộ gia đình bên cạnh bị trận thế này kinh động liền đứng ở cầu thang hành lang xem náo nhiệt, Lạc Vũ mở cửa nói: "Mọi người vào đi, đừng chen lấn, cẩn thận bị thương".

Phong thái nhẹ nhàng, cử chỉ ưu nhã, Lạc Vũ thành công giành được hảo cảm của phóng viên.


Bởi vì ngoại hình trước đây của Lạc Vũ khác xa so với hiện tại nên các phóng viên đều không nhận ra cậu.

Nhìn thấy một nhóm người cầm microphone với máy quay phim đi vào, Lưu buông bát cơm rồi nhanh chóng đi tới: "Có chuyện gì vậy, đây là, các người là ai?"
Các phóng viên vừa nhìn thấy Lưu Phương và Lạc Triệu Quốc liền sôi nổi giơ microphone lên.

"Xin hỏi hai người là cha mẹ của bạn học Lạc Vũ sao?"
"Đúng vậy".

Lưu Phương với Lạc Triệu Quốc đồng thời gật đầu, Lạc Triệu Quốc hỏi: "Mấy người là ai, tới nhà chúng tôi làm gì?"
"Chúng tôi là phóng viên của Tân Thành Nhật Báo, hiện tại chúng tôi muốn phỏng vấn phụ huynh em Lạc Vũ một chút,"
"Chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình XXX..."
"Chúng tôi là phóng viên của đài phát thanh hằng ngày..."
......!
Lạc Triệu Quốc vừa nghe vừa gật đầu, thì ra là phóng viên, bỗng nhiên trong lòng cả kinh, nhưng ông cũng bừng tỉnh lại, lúc này Lạc Triệu Quốc mới nhớ con mình là Thủ khoa cả nước, khẳng định họ tới vì Tiểu Vũ rồi, ông quay lại nói với Lưu Phương: "Em mau đem trà ra đây mời các vị phóng viên".

"Được, được".

Lưu Phương nhanh chóng thu dọn đồ ăn trên bàn rồi mới đi pha trà.

"Đừng, đừng, chúng tôi chỉ muốn phỏng vấn một chút thôi".

Hiện tại, các phóng viên đều sốt ruột muốn có tư liệu rồi nhanh chóng trở về, làm gì mà còn tâm trạng uống trà.

"Xin hỏi, bạn học Lạc Vũ có ở đây không?" Vào nhà lâu như vậy mà chưa thấy thân ảnh Lạc Vũ, nam phóng viên sốt ruột hỏi.

"Không phải đang ở phía sau mọi người sao? Nãy mở cửa cho các vị chính là Tiểu Vũ đấy!" Lạc Triệu Quốc vẫy tay: "Tiểu Vũ, mau lại đây, phóng viên muốn phỏng vấn con".

Lạc Vũ mỉm cười ngồi bên cạnh ba mẹ, các phóng viên không thể tin được thiếu niên phong tư trác tuyệt, quý khí đầy người này lại chính là người mà bọn họ muốn tìm.

"Đây là...bạn học Lạc Vũ?"
"Sao có thể, đây rõ ràng là hai người!"
"Nhưng nơi này cũng không có ai khác, nhìn kỹ xem, có vẻ giống với ảnh trên phiếu dự thi, nhìn ngoài đời thì đẹp hơn, tinh xảo hơn trong ảnh nhiều".

"Khí chất, đúng vậy, chính là khí chất, so với ảnh chụp thì ngoài đời có khi chất hơn nhiều, hơn nữa ảnh chụp trên phiếu dự thi cũng có chút mơ hồ".


"Cha mẹ không có khả năng nhận lầm con mình đi, hơn nữa thi đại học xong mới có hơn mười ngày, phẫu thuật thẩm mỹ là việc bất khả thi".

......!
Không ít phóng viên lấy điện thoại di động ra, ngồi đối chiếu với ảnh chụp trong phiếu dự thi được đăng trên trang của trường.

Ảnh trên phiếu dự thi được chụp trước khi Lạc Vũ gặp hệ thống, ảnh chụp hơi mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt.

Cũng may dịch cải tạo gien không thay đổi ngũ quan của Lạc Vũ, mà nó chỉ làm cho các đường nét trên khuôn mặt trở nên tinh xảo hơn mà thôi.

Cho nên, cẩn thận đối chiếu thì cũng sẽ nhìn ra được đây là cùng một người.

Nay đã tìm được chính chủ, các phóng viên sôi nổi dời mục tiêu.

"Bạn học Lạc Vũ, xin hỏi cậu có cảm tưởng gì khi trở thành Thủ khoa khối xã hội đầu tiên đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học?"
"Tôi nghe nói rằng bạn đột nhiên bị chuyển từ lớp chính khóa sang lớp thường một tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

Còn có thông tin ẩn nào khác không?"
"Nghe nói thành tích trước đây của cậu không tốt, trước kỳ thi đại học bị một nữ sinh từ chối, sau vụ này thành tích đột nhiên tốt lên.

Xin hỏi, có phải cậu vì nữ sinh này mà nỗ lực học tập không?"
......!
Các phóng viên ngày càng hỏi nhiều vấn đề, tuy có một số vấn đề không đúng sự thật, nhưng cũng có một số vấn đề quả thật có tồn tại.

Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương khi nghe Lạc Vũ bị một nữ sinh từ chối, cả hai đều nhìn về phía Lạc Vũ.

Lạc Vũ vốn là người hướng nội, không muốn tiếp xúc với người khác, nếu là trước đây, cậu khẳng định sẽ bị hoảng loạn, nhưng bây giờ cậu đã có thể bình tĩnh thoải mái mà nói chuyện với nhiều phóng viên truyền thông, cậu cười nhạt: "Lúc trước từ ban trọng điểm chuyển đến ban bình thường là vì tôi cảm thấy ban trọng điểm quản học sinh quá chặt, mà tôi lại là người thích tự do nên mới quyết định chuyển sang ban bình thường.

Còn chuyện đi tỏ tình bị nữ sinh từ chối chỉ là một hiểu lầm thôi, bởi vì khi tôi chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, với lại thời điểm đó cũng không thích hợp.

Cuối cùng, người mà tôi muốn cảm ơn nhất chính là ba mẹ, nếu không có họ thì sẽ không có tôi của ngày hôm nay, vì tôi bọn họ đã phải trả giá quá nhiều".

Sau khi nhìn thật lâu thân ảnh ba mẹ, Lạc Vũ tiếp tục nói: "Đồng thời, tôi cũng muốn cảm ơn một người, chính người đó đã thay đổi tôi".

"Xin hỏi người đó là ai? Có phải bằng hữu tốt nhất của cậu không?" Một nữ phóng viên truy vấn.


"Bằng hữu?" Tuy chỉ là một hệ thống trí năng, nhưng nó càng ngày càng nhân tính hóa, tuy có đôi khi cũng lên cơn động kinh, nhưng Lạc Vũ biết những gì nó làm chỉ muốn cậu tốt lên mỗi ngày, loại trả giá này cậu không có gì để hồi báo.

Nếu đây là bằng hữu, thì hệ thống chính là bằng hữu tốt nhất của cậu.

Lạc Vũ nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, là bằng hữu tốt nhất của tôi".

Sau đó các phóng viên hỏi thêm một số vấn đề, Lạc Vũ đều trả lời từng người một, hơn nữa còn trả lời một cách hoàn hảo nhất.

Hỏi xong Lạc Vũ, các phóng viên tiếp tục phỏng vấn Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương.

Một lúc sau, các phóng viên vội vội vàng vàng rời đi, bọn họ đều vội vàng trở về để tranh thủ thời gian viết bản thảo.

Sau khi tiễn người cuối cùng ra về, Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Không nghĩ tới đời này còn có thể được lên TV báo chí, ba mẹ được hưởng phúc của Tiểu Vũ a!" Lưu Phương ôm lấy Lạc Vũ rồi nhón chân hôn lên má cậu, tức khắc khuôn mặt Lạc Vũ đỏ bừng.

"Ây da, nhìn xem, thì ra Tiểu Vũ còn biết thẹn thùng nha, bất quá làn da này thật tốt a!" Nói xong, Lưu Phương còn sờ soạng khuôn mặt Lạc Vũ một phen.

"Được rồi, có người mẹ nào lấy khuôn mặt con mình ra đùa giỡn không".

Lạc Triệu Quốc giữ chặt Lưu Phương.

"Đây là con trai tôi, chẳng lẽ hôn lên má thôi còn không được? Hay là ông ăn giấm chua với Tiểu Vũ".

Lưu Phương phản bác lại.

"Bà toàn nói hươu nói vượn, đã mấy chục tuổi rồi còn không đúng đắn".

Lạc Triệu Quốc giống như bị nói trúng tim đen mà thẹn quá hóa giận.

Thường ngày Lưu Phương ít khi thất thố như vậy, nhưng hôm nay tâm trạng bà rất tốt nên mới làm càn trước mặt chồng và con trai.

"Được rồi, ngày mai sẽ khai trương quán ăn, một chút nữa phải đi qua chuẩn bị đồ cho ngày mai, bà đừng náo loạn nữa".

Sau hơn một tháng bận rộn, quán ăn rốt cuộc cũng sắp khai trương, Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương chuẩn bị ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai.

"Chờ một chút, con có cái này muốn đưa cho ba mẹ".

Lạc Vũ trở về phòng, lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Lạc Triệu Quốc.

"Tiểu Vũ, con đưa ta cái này để làm gì? Muốn tiền sao? Ba trực tiếp đưa là được rồi, con cần gì phải đưa thẻ cho ba".


Lạc Triệu Quốc lấy ví tiền, chuẩn bị móc tiền ra.

"Không phải, trong thẻ này có 50 vạn, mật mã là sáu số 8, thẻ này dành cho ba mẹ".

Lạc Vũ nói.

"50 vạn? Tiểu Vũ, trò đùa này không vui chút nào đâu".

Lạc Triệu Quốc nghiêm túc nói.

Lưu Phương còn tưởng Lạc Vũ đang nói giỡn, bà nhét thẻ lại vào túi quần Lạc Vũ: "Tiểu Vũ, mẹ và ba con có việc cần phải ra ngoài, lúc về chúng ta bồi con chơi sau nha!" Giọng điệu của bà giống như đang dỗ trẻ em.

Lạc Vũ có chút dở khóc dở cười, cậu một lần nữa lấy tấm thẻ từ trong túi quần ra: "Ba mẹ, con không nói đùa, trong này thực sự có 50 vạn.

Gần đây con chơi cổ phiếu nên kiếm được chút tiền, không phải hai người thiếu tiền sao? Trong này hẳn là đủ rồi đi?"
"Cái gì, trong này thật sự có 50 vạn?" Lưu Phương trợn to hai mắt.

Lạc Triệu Quốc cũng sửng sốt: "Đứa nhỏ này, sao đột nhiên lại đi mua cổ phiếu? Gần đây có tin tức nói thị trường chứng khoán giảm mạnh, lỡ mà thua thì sao đây?"
Lạc Vũ biết Lạc Triệu Quốc đang quan tâm mình, cậu cười nói: "Ba yên tâm, con nghỉ rồi, lúc đó con chỉ đầu tư chơi chơi vậy thôi, nếu thua con chỉ mất 3000 tệ, nhưng nếu thắng thì sẽ được 50 vạn".

"Thật tốt quá, con trai mẹ không chỉ là Thủ khoa cả nước, mà hiện tại còn biết kiếm tiền.

Số tiền này mẹ sẽ giữ giùm con, đến lúc lấy vợ thì đưa con dùng.

Hơn nữa, sao mật khẩu con lại đặt đơn giản như vậy? Lỡ không cẩn thận bị trộm mất thì làm sao? Một chút nữa đi ra ngoài, mẹ sẽ sửa lại mật khẩu".

Lưu Phương cầm lấy thẻ, thật cẩn thận mà bỏ vào túi.

Lạc Vũ có chút bất đắc dĩ: "Mẹ, chuyện cưới vợ còn lâu lắm, tiền này con cho hai người, về sau lấy vợ, số tiền này con sẽ tự kiếm".

"Tốt, tốt, tốt".

Giọng Lưu Phương có chút nghẹn ngào.

"Tiểu Vũ đã trưởng thành rồi".

Lạc Triệu Quốc cảm thán nói.

Kỳ thật Lạc Vũ kiếm được hơn 50 vạn tệ, chẳng qua, vì cậu không muốn dọa ba mẹ sợ nên mới đưa 50 vạn mà thôi.

Nhà bọn họ vốn dĩ là gia đình bình dân, có đôi khi nhiều tiền quá cũng đồng nghĩa với việc phiền toái sẽ đến không ngừng, chính vì vậy cậu chỉ lấy ra 50 vạn, tiền không cần quá nhiều, chỉ cần có thể trợ giúp ba mẹ là được..