Hệ Thống Hậu Cung Nhị Thứ Nguyên Của Ta

Chương 573: Trọng Sinh Giả Nhiếp Ly Trở Về






Ryu bắt đầu quá trình dung hợp Yêu Linh Băng Yêu vào thức hải của mình, cậu vận dụng Công Pháp: Vô Danh Quyết để Yêu Linh Băng Yêu dung hợp lại với mình.

Trải qua một đoạn thời gian thì Yêu Linh Băng Yêu được đặt tại mi tâm Ryu dần dung hợp vào trong, theo Yêu Linh Băng Yêu dung hợp thì khí tức không ngừng được kéo lên.
Ryu trợn mở con mắt cũng là lúc một luồng khí lãnh lấy cậu làm trung tâm bộc phát ra ngoài, cậu cũng cảm nhận được tu vi mình gia tăng lên đáng kể.
- Không hổ là Băng Yêu thực lực Hắc Kim Ngũ Tinh, chỉ mới dung hợp với nó thôi mà thực lực trực tiếp bước vào Thanh Đồng Nhị Tinh.
Ryu lại lấy ra Yêu Linh Thổ Yêu tiến hành dung hợp cũng trải qua một đoạn thời gian cũng thành công dung hợp mà thực lực của Ryu cũng đạt đến Thanh Đồng Tứ Tinh đỉnh phong, chỉ kém một chút là đạt được Thanh Đồng Ngũ Tinh.

Ryu thoáng vững chắc tu vi của mình rồi mới đứng lên.
- Chúng ta trở về thôi.
Ryu thực lực bây giờ có tể là cùng một vị Hắc Kim Tứ Tinh Yêu Linh Sư giao thủ mà không rơi vào thế hạ phong, Võ giả Truyền Kỳ Ngũ Tinh và Yêu Linh Sư Thanh Đồng Tứ Tinh cả hai kết hợp lại bạo phát ra chiến lực không phải đùa giỡn.
Ryu cùng Ám Tuyết và Thanh Tuyết trở về Quang Huy Chi Thành, binh lính gác tường thành cũng không có hỏi nhiều hay thông tri ai cả mà trực tiếp mở cổng thành để ba người đi vào, ở trong thành thì Ryu cảm nhận được có đôi mắt oán độc nhìn mình, cậu vô tình liếc nhìn thì nhận ra được đó là Thẩm Việt đang nhìn mình.

Ryu cũng lắc đầu không để ý tới nữa, chỉ cần Thẩm Việt cùng Thần Thánh Thế gia không trêu chọc mình thì hắn cũng sẽ không động chạm vào bọn họ mà chờ cho khi Thần Thánh Thế gia bị bức tới đường cùng mới ra tay.
Ryu trở về Phủ Thành Chủ thì đi tìm Diệp Tông chào hỏi một cái, khi cậu tới cũng thấy được Diệp Tu cũng có mặt ở đây.
- Lão cha, ta trở về rồi.

Giờ ta đi tìm biểu muội Tử Vân dạy nàng kinh nghiệm cùng kỷ xảo chiến đấu.
- Được, chuyện này nhờ ngươi vậy tiểu tử.(Diệp Tông)
Ryu gật đầu xoay người rời đi, Diệp Tông và Diệp Tu đều là Hắc Kim cấp Yêu Linh Sư nên dễ dàng phát giác được sự biến hóa trên người Ryu, đương nhiên cậu cũng không có tận lực che dấu tu vi của mình trước mặt hai người.
- Mới đi ra có hai ngày đã là Thanh Đồng Tứ Tinh, tiểu tử này tương lai thâm bất khả lượng.(Diệp Tông)
- Có trở thành một Thành chủ tiềm chất.(Diệp Tu)
- Điều đó còn sớm để phát định lắm, dù có truyền chức Thành chủ thì hắn chưa chắc sẽ gật đầu đồng ý, tính cách của hắn không bao giờ ở yên một chỗ cả.(Diệp Tông)
- Với lại chức vị Thành chủ từ xưa tới nay không truyền cho người ngoài, Diệp Tử Vân có lẽ sẽ thành đời kế tiếp Thành chủ.(Diệp Tông)
Ryu không biết hai người Diệp Tông và Diệp Tu nghị luận về chức vị Thành chủ, nếu biết cũng chỉ cười trừ cho qua, tính cách của cậu đúng như Diệp Tông nói vậy không thích ở yên một chỗ, cậu đợi ở Quang Huy Chi Thành chỉ tu luyện tới Truyền Kỳ cấp Yêu Linh Sư sẽ ra ngoài lăn lộn, Võ giả Truyền Kỳ Ngũ Tinh và Yêu Linh Sư Truyền Kỳ Ngũ Tinh là đủ sức đánh với đám người sơ bộ lĩnh ngộ Pháp Tắc rồi.
Ryu tới biệt viện của Diệp Tử Vân thì nhìn xung quanh một chút rồi bước vào trong, hộ vệ gác cổng cũng không có ngăn cản cậu đi vào vì trước đó bọn họ nhận được tin tức rồi.

Ryu bước vào trong thì thấy hai thiếu nữ đang ngồi khoang chân lại tu luyện nhưng hiệu quả không khả quan, một phần là Công Pháp không thích hợp bản thân các nàng tu luyện và một phần các nàng chưa biết cách gia tăng Linh Hồn Lực của mình lên.
Diệp Tử Vân và Tiêu Ngưng Nhi đang tu luyện cảm nhận được có người bước vào trong nhìn chăm chú các nàng thì đồng loạt mở mắt ra nhìn về phía cửa thấy được Ryu.
- Đường Long, cuối cùng huynh cũng tới.(Diệp Tử Vân)
- Ừ, ta hoàn thành xong công việc của mình rồi.

Giờ ta sẽ chỉ đạo cho muội kinh nghiệm cũng như kỹ xảo chiến đấu.
Diệp Tử Vân gật đầu một cái nhưng nàng do dự không nói lên lời mà liếc nhìn Tiêu Ngưng Nhi ở bên cạnh.
- Ta biết muội đang suy nghĩ gì, cứ để nàng luyện tập chung không sao cả.
Đối với tương lai lão bà thì cậu cũng không khách khí làm gì, Ryu cùng Diệp Tử Vân và Tiêu Ngưng Nhi đi tới một sân rộng.
- Được rồi, hai người chắc hẳn vẫn là rèn luyện để gia tăng Linh Hồn Lực của mình đi?
- Ừm nhưng không hiểu sao mà không chút tiến bộ.(Diệp Tử Vân)
- Ta cũng cảm thấy như vậy.(Tiêu Ngưng Nhi)
Tiêu Ngưng Nhi đối với Ryu không quá quen thuộc nên chỉ nói mấy lời rồi thôi.
- Đó là bởi vì Công Pháp tu luyện có chút không phù hợp với các ngươi.

Đợi ta một khoảng thời gian để sắp xếp sẽ đưa cho hai người bộ Công Pháp phù hợp.
Diệp Tử Vân và Tiêu Ngưng Nhi đối với Ryu đưa Công pháp phù hợp với bản thân mình có chút nghi ngờ vì các nàng biết một bộ Công pháp không phải dễ kiếm huống chi là phù hợp với bản thân mình.
- Đầu tiên, là Yêu Linh Chiến Kỹ.

Ryu lấy ra vài quyển trục để trên mặt đất bắt đầu giáo dục Diệp Tử Vân và Tiêu Ngưng Nhi kinh nghiệm và kỷ xảo chiến đấu, các nàng ban đầu không có kinh nghiệm gì thường bị đánh cho một thân chật vật, Diệp Tông cũng từng đi tìm Ryu lý luận nhưng vẫn không thành ấm ức rời đi, hắn khi thấy con gái mình chật vật thì đau lòng không thôi nhưng con gái khuyên nhủ cùng với hắn từng lén lút quan sát cũng phát hiện phương pháp dạy của Ryu không có chỗ chê cũng là không quan tâm tới nữa.
Thời gian cũng trôi qua nửa năm, khoảng cách cốt truyện bắt đầu có nửa năm, trong khoảng thời gian này thì Diệp Tử Vân và Tiêu Ngưng Nhi về mặt kinh nghiệm cũng như kỹ xảo chiến đấu gia tăng đáng kể, có điều trong thời gian này cũng xảy ra chút vấn đề.

Hai người Diệp Tử Vân và Tiêu Ngưng Nhi không biết vì nguyên nhân gì nháo mâu thuẫn rồi tách ra, kể từ đó Tiêu Ngưng Nhi cũng không tới Phủ Thành Chủ nữa.

Ryu hỏi nguyên nhân thì Diệp Tử Vân chỉ tránh bản thân mình mà không nói nguyên do, cậu cũng không có ép buộc nàng nữa.
Hôm nay, Ryu tới Luyện Đan Hiệp Hội theo yêu cầu mời của Cổ Hội trưởng, cậu tới đây không chỉ chỉ đạo Luyện Đan Sư ở dây mà luyện chế ra đan dược giao cho Hiệp Hội bán ra ngoài, cậu không muốn chính mình bán vì quá phiền phức, Ryu đan dược được bán ở Luyện Đan Hiệp Hội rất nhanh lan truyền ra ngoài, rất nhiều Thế gia và Gia tộc nghe tin chạy tới mua đan dược, những Thế gia và Gia tộc khác đều mua được mấy phần riêng Thần Thánh Thế gia là không mua được phần nào, Thẩm Hồng khi nghe được là nổi trận lôi đình, hỏi ra lý do là vì lần trước hành vi của Thẩm Việt.
Ryu lần này được người nhắn là Diệp Tông có việc tìm mình, cậu không biết Diệp Tông tìm mình có việc gì nhưng vẫn đến phòng Diệp Tông.

Khi bước vào phòng Diệp Tông thì thấy Diệp Tử Vân cũng có mặt tại trong này.
- Lão cha, gọi ta tới đây có việc gì không?
- Hai người các ngươi tình huống đều biết rồi nhưng vẫn là nhập học cho thỏa đáng.(Diệp Tông)
- Nhập học Thánh Lan học viện?
- Ừ, một phần để dạy các tri thức thường ngày cũng như bên ngoài cộng thêm các ngươi cũng nên kết giao nhiều người hơn.(Diệp Tông)
Ryu và Diệp Tử Vân nhìn nhau cũng gật đầu, hai người quang năm suốt tháng ở trong Phủ Thành Chủ luyện tập cũng đã chán rồi nên mong muốn đổi gió một chút.
- Nếu vậy lão cha tính sắp xếp bọn con vào lớp nào?
- Lớp thiên tài, Đường Long đã đạt Thanh Đồng Tứ Tinh nhưng khi khảo thí nhập học chỉ cần biểu thị ra gần đạt Thanh Đồng Nhất Tinh là được rồi.(Diệp Tông)
- Ta biết rồi.
Ryu gật đầu với Diệp Tông, không cần Diệp Tông nói thì cậu sẽ làm như vậy, cậu ưa thích điệu thấp làm việc hơn.

Diệp Tử Vân bên cạnh nghe được cha mình nói là Ryu thực lực đã tới Thanh Đồng Tứ Tinh thì liếc mắt nhìn.
Hôm sau, Diệp Tu dẫn theo Đường Long và Diệp Tử Vân tới Thánh Lan Học Viện đưa tin, khi cao tầng Học Viện biết được là con gái và con nuôi Thành chủ nhập học đều là rối rít chạy tới, Diệp Tử Vân biểu thị mình nhập học Thánh Lan Học Viện không muốn lộ thân phận của mình, Đường Long cũng là như vậy.
Cao tầng Thánh Lan Học Viện cũng gật đầu đồng ý, đám người đều là nhìn kết quả khảo thí của Diệp Tử Vân và Đường Long, không có bất ngờ gì xảy ra đều là đạt được kết quả khá cao, Đường Long khảo thí Linh Hồn Lực đạt 90 điểm gần đạt đến Thanh Đồng Nhất Tinh, Diệp Tử Vân khảo thí Linh Hồn Lực đạt 58 điểm.

Cao tầng Thánh Lan Học Viện cũng không kinh ngạc, bọn họ sắp xếp hai người vào Võ giả sơ cấp lớp.
Hôm sau, Đường Long và Diệp Tử Vân tới lớp học, Đường Long đảo mắt nhìn sang thấy được vài người, trong đó Thẩm Việt ngồi ở hàng đầu, Tiêu Ngưng Nhi ngồi cách đó không xa, ở phía cuối cùng là Nhiếp Ly cùng bạn gay của hắn Lục Phiêu.
Võ giả sơ cấp lớp
Hơn ba ngươi tên đệ tử ngồi nghiêm chỉnh không ngừng xì xào bàn tán nhau về việc lão sư của bọn họ là một nữ lão sư, tất cả mọi người ngồi ở đây đều là một đám Võ giả học đồ đương nhiên là trừ Đường Long ra, ở đây biết được thực lực chân thật của Đường Long chỉ có vài người mà thôi.
- Nghe nói mới tới vị này lão sư là đến từ Thần Thánh Thế gia, là một vị Bạch Ngân Tam tinh Yêu Linh Sư.(Đệ tử)
Ánh mắt các học viên tập trung trên người Thẩm giáo sư, giáng người nàng cao gầy nóng bỏng, chiếc váy hồng nhạt, bộ ngực cao vút, mặt hóa trang đậm, thần tình cao ngạo, khóe miệng hơi nhếch, con mắt liếc xéo, biểu hiện khinh thường, cự người ngoài ngàn dặm, khóe mắt hiện lên vẻ vũ mị cao ngọa.

Thần Thánh thế gia là một trong ba đại thế gia đỉnh cấp của thành Quang Huy, Thẩm Tú xuất thân cao quý, lại là Bạch Ngân Tam tinh Yêu Linh Sư, tự nhiên có vốn liếng cao ngạo.
Ba mươi tuổi đạt tới cảnh giới Bạch Ngân tam tinh Yêu Linh Sư, nếu không phải trong lớp có Thẩm Việt cháu nàng, nàng chả thèm tới đây dạy.
Thẩm Tú vừa dạy về cảnh giới phân chia nhưng trong giọng che dấu chút nào sự kiêu ngạo của mình điều này khiến cho ngồi bên dưới Diệp Tử Vân, Tiêu Ngưng Nhi những người xuất thân Thế gia và Gia tộc nhíu mày lại.
- Yêu Linh của ta là Liệt Diễm Yêu Hồ.(Thẩm Tú)
Thẩm Tú nói xong thì thấy hai tay trước mặt Thẩm Tú không ngừng biến hóa, lông mi của nàng ngày càng dài nhỏ, mặt ngày càng nhọn, hàm răng trở nên sắc bén, móng tay cũng trở nên bén nhọn, sau lưng hiện ra một cái đuôi màu hồng.
- Đây là trạng thái Yêu Linh Phụ Thể, ta có thể đạt được lực lượng của Liệt Diễm Yêu Hồ trở nên nhanh nhẹn còn có lực lượng hỏa diễm.

Bên trong Yêu Thú giới, Liệt Diễm Yêu Hồ thuộc về yêu thú cấp Hoàng Kim cũng có nghĩa tu vi cao nhất ta có thể đạt được là Hoàng Kim Yêu Linh Sư.(Thẩm Tú)
Thẩm Tú khi đề cập tới tu vi của mình thì trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.

Lời nói của Thẩm Tú làm cho những người đệ tử bên dưới chưa tiếp xúc nhiều với Yêu Linh Sư cũng sợ hãi phán phục.

Hoàng Kim Yêu Linh Sư đó là tồn tại mà cả đời nhiều người khó bước vào nhất nếu không có thiên phú nhất định.

Thời điểm Thẩm Tú giảng bài, Nhiếp Ly ngồi ở trên lớp một mực hoảng hốt, linh hồn phiêu đãng trong hư không, không thể tin nổi.

Ánh mắt trời chói mắt, làm Nhiếp Ly ko thể mở mắt, hết thảy trước mắt làm cho hắn hoảng hốt mê mang.

Đường Long ngồi ở phía trước nhất cũng nhận ra Không Gian bị vặn vẹo nhưng không ai nhận ra cả, đến cả Diệp Tông người có Hắc Kim Ngũ Tinh cũng không nhận ra chút dị dạng nào từ Thánh Lan Học Viện.
Việc Không Gian bị vặn vẹo chỉ có những vị thần chăm chú cảm ngộ Pháp Tắc mới phát hiện ra hoặc những người có tạo nghệ cực cao đối với Không Gian Chi Lực mới cảm ứng được.
‘Ta đang ở đâu? Chẳng phải ta chiến bại Thánh Đế bị tiêu diệt rồi sao?’ Nhiếp Ly nghĩ trong đầu.
Nhiếp Ly vô cùng giật mình, hắn kinh ngạc phát hiện, tay mình nhỏ đi, làn da trở nên non mịn.
Thẩm Tú đang thao thao bất tuyệt trên đài, Nhiếp Ly nhớ rõ, đó là năm hắn mới vào học tại học viện Thánh Lan, giảng bài là một nữ đạo sư Bạch Ngân Yêu Linh Sư, vô cùng ngạo mạn, tích cách cay nghiệt.

Bởi vì Thẩm Tú, Nhiếp Ly không muốn học tập trong một thời gian dài.
‘Ta vậy mà sống lại’ Nhiếp Ly nghĩ trong đầu.
Nhiếp Ly giật mình không thôi vì trước đó hắn bị Thánh Đế cùng sáu đầu Yêu thú Thần cấp vây công, bại bởi Thánh Đế, hắn lại không nghĩ tới mình lại trở về thời điểm mình 13t.
Nhiếp Ly nhìn xung quanh, từng khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong mắt, Lục Phiêu, Đỗ Trạch, nguyên một đám huynh đệ sinh tử đều vẫn còn sống bất quá tướng mạo đều còn rất non nớt.
Nhiếp Ly nhìn hướng bên trái, cách hắn chỉ có vài mét, một khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện trong tầm mắt.

Nhiếp Ly nhìn chính là Diệp Tử Vân, tuy bộ dạng mới mười ba mười bốn tuổi nhưng vô cùng xinh đẹp, phấn điêu ngọc khắc, mái tóc màu tím như thác chảy từ vai xuống hông, hàng mi cong cong, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ánh sáng trí tuệ, khóe miệng lúc cười hiện ra đôi má lúm đồng tiền thật xinh.
Mới có mười ba tuổi đã xinh đẹp như vậy, khó mà tưởng đc nàng lớn lên sẽ mê người tới mức nào.

Diệp Tử Vân mặc chiếc váy tơ trắng noãn, có một loại điểm tĩnh thanh tao lịch sự ko nói nên lời, kiếp trước từ khi mười tuổi, Nhiếp Ly đã tràn đầy ái mộ đối với nàng.
Tâm tình Nhiếp Ly vô cùng kích động và nghẹn ngào, hắn quyết định nếu đã trọng sinh thì những tiếc nuối trước kia phải hoàn thành, Nhiếp Ly quyết định phải cưới Diệp Tử Vân về nhưng ý nghĩa của hắn rất nhanh sẽ bị dập tắt về Nhiếp Ly thấy được một nam tử xa lạ ngồi cạnh Diệp Tử Vân, dựa vào trong ký ức của hắn thì không có hình bóng nam tử này xuất hiện.
Nhiếp Ly cố gắng lục lọt ký ức thì nhớ tới mình có thứ quan trọng cất trong người, hắn không ngừng sờ soạt khắp cơ thể để tìm kiếm nhưng không thấy thứ mình muốn tìm.

Nhiếp Ly tìm kiếm chính là Thời Không Yêu Linh Chi Thư nhưng không thấy nó nằm trên người mình thì mới nhớ tới mình chỉ là linh hồn trọng sinh về mang theo tri thức cùng trí nhớ kiếp trước mà khoảng thời gian này hắn chưa có lấy được Thời Không Yêu Linh Chi Thư.
Thời Không Yêu Linh Chi Thư cũng ko biết do ai sáng tạo, là một đồ vật vô cùng thần bí, Nhiếp Ly một mực cất bên người, hắn nhớ rất rõ, thời điểm hắn chiến đấu với Yêu Đế cùng sáu đầu yêu thú Thần cấp, máu tươi đã thấm đầy Thời Không Yêu Linh Chi Thư rồi.

Hắn suy đoán có lẽ Thời Không Yêu Linh Chi Thư mang hắn trở về lúc mười ba tuổi.
Chứng kiến những người quen, Nhiếp Ly lâm vào hồi ức xa xưa.
Kiếp trước, Quang Huy Chi Thành bị Phong Tuyết Yêu thú điên cuồng công kích, Truyền Kỳ Yêu Linh Sư Diệp Mặc thủ hộ Quang Huy Chi Thành chết trận, mấy chục vạn người chỉ còn mấy nghìn người còn sống cùng trốn về sa mạc mênh mông phía đông Thánh Tổ sơn mạch.

Trong cuộc hành trình, từng người từng người một chết đi.

Ngày đó, sau khi may mắn sống sót trong yêu thú sa mạc vây khốn, đêm hôm đó trong lều vải hắn cùng Diệp Tử Vân đã cùng được sự an ủi trong linh hồn.
Nếu không phải Quang Huy Chi Thành bị diệt, nếu không cùng trải qua sinh tử đồng hành, lấy thiên phú tầm thường, gia thế suy bại của Nhiếp Ly tuyệt đối không được Diệp Tử Vân ưu ái nhưng sau này trong một lần bị Yêu thú tập kích, Diệp Tử Vân vì bảo vệ hắn đã chết trong tay Yêu thú.

Một màn này, Nhiếp Ly không bao giờ quên.

Sau khi trải qua cửu tử nhất sinh, Nhiếp Ly đã sống sót xuyên qua hoang mạc vô tận.

Tuy thiên phú thấp nhưng bằng vào sự nhạy cảm của mình, lưu lạc khắp thánh linh đại lục, gặp rất nhiều nhân loại cùng chống lại yêu thú, gặp nhiều sự tình thần bí và cả Thời Không Yêu Linh Chi Thư.


Nếu không có Thời Không Yêu Linh Chi Thư, Nhiếp Ly cũng không có cách nào trở lại.
- Nhiếp Ly, ngươi đang cười cái gì?(Lục Phiêu)
Lục Phiêu bên cạnh nghi ngờ trừng Nhiếp Ly, nghĩ thầm Nhiếp Ly này có phải bị ngơ ngẩy hay không, từ nãy tới giờ đều cười ngây ngô, còn híp mắt thèm thuồng nhìn Diệp Tử Vân nữa.
- Tâm tình tốt mà hảo huynh đệ, nhìn thấy ngươi thật tốt.(Nhiếp Ly)
- Ta biết ngươi cũng là Thế gia đệ tử nhưng ta khuyên ngươi, không nên giây vào nữ sinh kia, thân phận của nàng rất cao rất thần bí, nghe nói thời điểm nhập học, viện trưởng đã tự mình an bài ký túc xá cho nàng.(Lục Phiêu)
- Hơn nữa nam sinh ngồi bên cạnh nữ sinh kia càng là không đơn giản, lúc khảo thí nhập học nghe đồn là Linh Hồn Lực đạt đến 90 điểm gần bước vào Thanh Đồng Yêu Linh Sư hơn nữa nam sinh thân phận càng không đơn giản.(Lục Phiêu)
- Hắn thân phận là gì?(Nhiếp Ly)
Nhiếp Ly tò mò hỏi Lục Phiêu, hắn khi thấy nữ nhân của mình ngồi cạnh nam nhân xa lạ thì trong lòng cảm thấy khó chịu không thôi.
- Nghe nói là do Diệp Mặc đại nhân ở bên ngoài Thánh Tổ Sơn Mạch mang về nhận hắn làm cháu nuôi.(Lục Phiêu)
Nhiếp Ly nghe Lục Phiêu nói thì nhíu mày không thôi, hắn nghe được là từ Thánh Tổ Sơn Mạch mang về cũng dãn ra vì hắn cũng không kỳ quái bởi kiếp trước bản thân từng xông xáo ở Thánh Linh Đại Lục nhiều năm cũng biết ngoài trừ Quang Huy Chi Thành ra thì có những người sinh sống khác.

Nhiếp Ly cũng không quan tâm tới nữa mà nhìn chăm chú vào Diệp Tử Vân.
Diệp Tử Vân tựa hồ cảm nhận đc gì đó, quay lại nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, lông mày nhíu lại, lô ra biểu tình không vui, trong mắt nàng Nhiếp Ly chính là Thế gia đệ tử vô dụng, từ nãy tới giờ, đã không kiêng nể gì nhìn nàng.

Diệp Tử Vân đưa tay giật tay áo của Đường Long ngồi bên cạnh.
- Hử? Có chuyện gì sao Tử Vân?
- Từ nãy tới giờ tên ngồi cuối cứ nhìn chằm chằm vào ta.(Diệp Tử Vân)
- À, muội nói Nhiếp Ly con cháu của Thiên Ngân Thế gia? Hắn chắc là thấy dung mạo của muội xinh đẹp nên sing lòng cảm mến mới nhìn chăm chú.
Diệp Tử Vân bị Đường Long khen là xinh đẹp thì sắc mặt không tự chủ đỏ lên, nàng xoay đầu không dám nhìn Đường Long.

Đường Long thấy Diệp Tử Vân đỏ mặt thì cười mỉm lấy sau đó cậu ngưng mắt liếc nhìn Nhiếp Ly từ đầu tới cuối vẫn đang nhìn Diệp Tử Vân thì nhíu lông mày lại.
Trong Thánh Lan Học Viện thì cậu không tiện động thủ nhưng Nhiếp Ly trọng sinh về mà vẫn có ý đồ với Diệp Tử Vân thì cậu phải giáo huấn Nhiếp Ly một trận, cậu nhớ tới trong tay Gia chủ Thiên Ngấn Thế gia có một mảng Tàn trang Thời Không Yêu Linh Chi Thư thì lên chủ ý.
‘Ngươi đã có chủ ý với Diệp Tử Vân thì đừng hòng ta tha cho ngươi.

Nguyên bản Tàn trang Thời Không Yêu Linh Chi Thư ta tính một khoảng thời gian nữa mới đi lấy nhưng ngươi đã gây sự trước thì đừng trách ta’
Diệp Tử Vân tập trung nghe giảng nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Nhiếp Ly nhìn chăm chú mình, Đường Long thấy Diệp Tử Vân khó chịu cũng là hơi động dùng thủ đoạn một chút, hướng xung quanh bản thân Diệp Tử Vân thiết lập một kết giới ngăn cản Nhiếp Ly nhìn xong mới lắng nghe bài giảng nhưng cậu không thích Thẩm Tú giảng bài, làm lão sư giảng bài cho học viện với giọng điệu cao ngạo đắc ý.
Thẩm Tú đang giảng bài thì đôi mắt nàng nhìn chăm chú vào Nhiếp Ly, nàng bản thân là một Bạch Ngân Yêu Linh Sư nên bất kỳ có hành động gì đều không thoát khỏi mắt nàng.

Ánh mắt của nàng cự kỳ nhạy cảm, dù là con chuột đang chạy cách đó vài trăm mét cũng có thể nhất thanh nhị sở.
Thân phận Diệp Tử Vân cao quý, là nữ nhi thành chủ, cháu gái Truyền Kỳ Yêu Linh Sư Diệp Mặc đại nhân, hơn nữa có linh hồn hải màu xanh, là thiên tài cực kỳ hiếm thấy.
Thánh Lan học viện chỉ có vài người biết thân phận của Diệp Tử Vân, nếu Thẩm Việt có thể cưới được nàng làm vợ sẽ tăng cường cực lớn ảnh hưởng của Thần Thánh thế gia trong Quang Huy thành.

Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Việt vì sao ở trong lớp Võ Giả sơ cấp, Thẩm Tú vì sao đứng lớp ở đây.
- Hai năm tiếp theo, các ngươi sẽ là đệ tử của ta, tuy Viện trưởng Thánh Lan học viện đã nói mọi người đều bình đẳng, nhưng ta không thể không nói cho các ngươi một hiện thực tàn khốc, trên thế giới này không tồn tại sự ngang hang.(Thẩm Tú)
Thanh âm Thẩm Tú có chút bén nhọn, giống như đao sắc, nặng nề đâm vào trong lòng tất cả đệ tử.

Tất cả đệ tử dưới đài đều yên lặng nghe, không ai nói chuyện.
- Đợi các ngươi trưởng thành rời khỏi Học Viện sẽ biết lời ta nói.

Bình đẳng chỉ là lời nói dối của các đại nhân an ủi các ngươi thôi, các ngươi không thể lúc nào cũng sống trong mộng tưởng.(Thẩm Tú)
- Quang Huy Chi Thành là tòa thành duy nhất còn lưu lại sau thời kỳ hắc ám, trong thành là nhân loại còn sống, Quang Huy Chi Thành có hai loại tồn tại cường đại, chính là Võ Giả và Yêu Linh Sư.

Yêu Linh Sư là tồn tại cao quý, trong mấy nghìn thậm chí mấy vạn Võ Giả, mới có một người là Yêu Linh Sư, trong cả Quang Huy Chi Thành chỉ có hơn mấy trăm Yêu Linh Sư, họ chính là người bảo hộ cho Quang Huy Chi Thành.(Thẩm Tú)
Dưới ánh mắt lăng lệ của Thẩm Tú thì vài đệ tử cúi đầu mà Thẩm Việt cùng mấy thế gia đệ tử lại ưỡn ngực, khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý, Đường Long nhíu mày nhìn Thẩm Tú.

Lời nàng nói bao gồm Đường Long bản thân mình là một Võ giả Truyền Kỳ Ngũ Tinh, Thẩm Tú ý đang ám chỉ dù có thành tựa Võ giả Truyền Kỳ Ngũ Tinh cũng không thắng được Yêu Linh Sư.
- Thẩm Tú đạo sư, ta có thắc mắc.(Nhiếp Ly)
- Vấn đề gì?(Thẩm Tú)
Tất cả đệ tử đều yên lặng, Nhiếp Ly cắt ngang vào lúc này, làm Thẩm Tú vô cùng khó chịu, Thẩm Tú nhìn ra, Nhiếp Ly chính là kẻ có ý đồ với Diệp Tử Vân, vừa rồi nàng nói vậy, chính là muốn gõ Nhiếp Ly, không nghĩ tới hắn lại đâm đầu vào họng súng.
- Thẩm Tú đạo sư nói Quang Huy Chi Thành là tòa thành duy nhất còn sót lại sau thời kỳ hắc ám, chúng ta là nhân loại cuối cùng, có chứng cứ không?(Nhiếp Ly)
- Ta cũng rất thắc mắc.


Theo ta được biết thì người trong Quang Huy Chi Thành chưa bao giờ ra ngoài nên không tìm hiểu thế giới bên ngoài cũng không gặp nhân loại còn sống sót mới cho rằng chúng ta là những nhân loại cuối cùng.
- Thẩm Tú đạo sư đã đi qua Thánh Tổ sơn mạch, qua Hoang Mạc Vô Tận, Rừng Kịch Độc, Đầm Lầy Huyết Nguyệt, Vịnh Thánh Linh, đi qua Thiên Trạch sơn mạch, Thiên Tuyết Bắc Nguyên chưa?
- Cái gì là Thiên Trạch Sơn Mạch? Thiên Tuyết Bắc Nguyên?(Thẩm Tú)
- Thiên Trạch Sơn Mạch cách Quang Huy Thành về phía Nam khoảng 2000km.

Thiên Tuyết Bắc Nguyên càng là xa hơn.
- Ta chưa từng tới những nơi này, từ khi sinh ra, ta chưa từng rời khỏi Quang Huy thành, đi tới những nơi đó.(Thẩm Tú)
- Nếu Thẩm Tú đạo sư chưa từng tới những nơi đó, sao có thể khẳng định chúng ta là nhân loại cuối cùng? Ta và hai vị Truyền Kỳ Yêu Linh Sư là từ đâu mà tới?
Lời nói của Đường Long khiến cho Thẩm Tú nghẹn lời, nàng quên ở đây có một người là đến từ bên ngoài Quang Huy Chi Thành nên lời nàng nói là bên trong Quang Huy Chi Thành là những nhân loại cuối cùng thành lời nói dối.

Diệp Tử Vân ngồi bên cạnh Đường Long liếc nhìn cậu, đôi mắt của nàng lóe lên dị sắc, nàng lúc này mới nhớ Đường Long là người ngoài vào Quang Huy Chi Thành mà những địa danh cậu vừa nhắc rất xa lạ.

- Thẩm Tú đạo sư giống như một con ếch sinh ra trong đáy giếng thật sâu, từ khi nó sinh ra, chỉ nhìn thấy một mảnh bầu trời nơi miệng giếng vậy.

Người ta gọi đó là Ếch Ngồi Đáy Giếng.
Đường Long nói những lời cuối cùng là nhấn mạnh khiến cho Thẩm Tú tức giận đến rung người, nàng nâng ngón tay rung rẩy của mình chỉ về phía Đường Long.

Thẩm Tú tức giận muốn thổ huyết vì Đường Long đem nàng so sánh với con ếch, nàng chưa gặp qua đệ tử nào hỗn láo như vậy.

Diệp Tử Vân cười khẽ mà ở phía sau Tiêu Ngưng Nhi dùng tay che miệng mình.
- Thẩm Tú đạo sư có vấn đề.
- Có vần đề gì?(Thẩm Tú)
- Thẩm Tú đạo sư nói, bình dân vĩnh viễn là bình dân, muốn thành quý tộc là không thể, ta có chút nghi ngờ, Truyền kỳ Yêu Linh Sư Diệp Mặc đại nhân lúc còn trẻ, chẳng lẽ không phải bình dân?
Đề cập tới vấn đề này thì Thẩm Tú phản bác lại nhưng bị Đường Long lời lẽ sắc bén lập luận có đạo lý làm cho Thẩm Tú nghẹn lời lần nữa.

Thẩm Tú cuối cùng không tranh cãi với Đường Long nữa mà thuận tiện vung tay lên, quyển trục ghi chép về học viên bay tới tay nàng.
- Đường Long, Tử sắc Linh Hồn Hải, Hồn Lực 90, Lực lượng không biết.(Thẩm Tú)
Thẩm Tú quan sát ghi chép về Đường Long thì chấn kinh không thôi, nàng là cực độ chấn kinh trước thiên phú mà Đường Long biểu thị ra, Đường Long chỉ kém một chút là bước vào Thanh Đồng Yêu Linh Sư.

Đường Long đối với Thẩm Tú coi ghi chép của mình về Linh Hồn Hải và Hồn Lực thì trên mặt hiện lên vẻ khinh thường không thôi.
- Thẩm Tú đạo sư, ngươi có phải hay không nghĩ, Lực Lượng thiên phú cùng Linh Hồn Lực thiên phú quyết định tương lai của một người? Dùng tính cách thấp kém của ngươi, nhất định sẽ tìm mọi cách nịnh bợ những đệ tử có thiên phú tương đối cao mà đối với đệ tử có thiên phú hơi thấp lại không chút keo kiệt trào phúng.

Bề ngoài nói một đống đạo lý lớn nhìn như chính xác, nhưng thật ra là để che giấu nhân cách ti tiện mà thôi của mình mà thôi.
Từ đầu tới cuối Nhiếp Ly người có ân oán với Thẩm Tú muốn lên tiếng đả kích nhưng vẫn không có cơ hội vì những lời mà hắn muốn nói đều bị Đường Long giành trước nói ra.

Thẩm Tú sắc mặt lạnh như băng, nàng đảo quang lớp nhìn thì thấy được Nhiếp Ly cười trộm mình cũng là tìm được đối tượng để trúc giận, nàng phạt Nhiếp Ly ra đứng phía sau cùng của lớp, nàng không dám phạt Đường Long vì thiên phú của cậu mà nếu để cho Viện trưởng Thánh Lan Học Viện biết Đường Long bị nàng phạt chắc chắn sẽ kiểm trách nàng một phen.
Theo Nhiếp Ly bị phạt thì Lục Phiêu cùng Đỗ Trạch cũng đứng lên ra phạt chung với Nhiếp Ly.

Nhiếp Ly thấy Đường Long không bị phạt thì có bất mãn trong lòng.
- Thẩm Tú đạo sư tại sao không phạt cậu ta?(Nhiếp Ly)
- Đường Long có Tử sắc Linh Hồn Hải không cần bị phạt.(Thẩm Tú)
Nghe được lời Thẩm Tú nói thì Nhiếp Ly đôi mắt lóe lên vẻ tức giận.
- Quả nhiên là như Đường Long đã nói.

Với tính cách thấp kém của đạo sư sẽ tìm mọi cách nịnh bợ những đệ tử có thiên phú tương đối cao mà đối với đệ tử có thiên phú hơi thấp lại không chút keo kiệt trào phúng.(Nhiếp Ly)
Thẩm Tú nghe Nhiếp Ly chế nhiễu càng là tức điên lên lớn tiếng hét với Nhiếp Ly sau đó là một màn xảy ra trong nguyên tác, Nhiếp Ly cực kì tự tin trong vòng hai tháng sẽ đạt đến Thanh Đồng Yêu Linh Sư, Thẩm Tú cười lạnh căn bản là không tin lời Nhiếp Ly nói mà còn thách thức cậu.

Nhiếp Ly cùng với Lục Phiêu và Đỗ Trạch đứng cuối lớp thấp giọng bàn bạc kế hoạch.
Những người khác không nghe được gì vì tập trung lắng nghe Thẩm Tú giảng bài nhưng Đường Long lại nghe được nhất thanh nhị sở, cậu trong lòng cười lạnh không thôi, Đường Long đã có chủ ý của mình là sẽ tìm mọi cách ngăn cản sự phát triển của Nhiếp Ly.