Hệ Thống Hậu Cung Nhị Thứ Nguyên Của Ta

Chương 1059: Hiên Tử Văn tới. Oan gia Quý Tuyệt Trần




- Huyền lão, nói như vậy, chúng ta lần này dự thi khó khăn có gia tăng. Ngài tìm chúng ta, là cho chúng ta ở mấy tháng này gia tu luyện sao?(Bối Bối)

- Vô luận cuộc thi chế như thế nào thay đổi, ta đối với các ngươi cũng có lòng tin. Thượng một lần cuộc so tài, tại làm sao bất lợi dưới tình huống các ngươi cũng có thể đem vô địch cầm lại, năm năm sau, các ngươi cùng ban đầu lại càng khác biệt trời vực.(Huyền Tử)

- Cho dù những tông môn kia dự thi thì thế nào? Mặc dù các ngươi gặp được rất nhiều phiền toái nhưng ta như cũ tin tưởng các ngươi có cuối cùng đoạt giải quán quân.(Huyền Tử)

- Các ngươi có nghĩ tới không có, cuộc thi chế thay đổi sau, đối với học viện mặc dù là chuyện xấu, có thể đối với các ngươi mà nói nhưng là chuyện tốt. Các ngươi bảy cái nhưng là thuộc về cùng một cái tông môn.(Huyền Tử)

- Huyền lão, ý của ngài là cho phép chúng ta đại biểu Đường Môn tham gia?(Tiêu Tiêu)

- Haha, quan trọng là ý muốn của các ngươi thôi. Dù sao, Huyền Tử không nói thì ta cũng khuyên các ngươi không nên bỏ qua cơ hội lần này.

- Nếu như các ngươi bảy người lấy Đường Môn danh nghĩa dự thi. Như vậy, học viện tựu sẽ phái ra một chi dự thi đội ngũ mà trên thực tế các ngươi Sử Lai Khắc Thất Quái danh hiệu cũng không biến. Nói cách khác, các ngươi mặc dù đại biểu Đường Môn, có thể người sáng suốt cũng biết các ngươi xuất thân từ Sử Lai Khắc học viện. Cứ như vậy, tương đương với chúng ta Sử Lai Khắc phái ra hai chi đội ngũ dự thi, dĩ nhiên là là song bảo hiểm.(Huyền Tử)

- Nếu như chúng ta cuối cùng đoạt giải quán quân lời của. Học viện nhiều năm trước tới nay kéo dài vinh quang truyền thừa…(Từ Tam Thạch)

- Mục lão khi còn tại thế tựu đã từng đã nói, vinh quang không thể trở thành trói buộc. Vì học viện tốt hơn phát triển cũng vì các ngươi những hài tử này tương lai, một điểm hư vô mờ mịt vinh quang vừa coi là cái gì đây? Chẳng lẽ nói, các ngươi đoạt được vô địch, chúng ta Sử Lai Khắc cũng không phải là đại lục đệ nhất học viện sao?(Huyền Tử)

- Nếu như chúng ta đại biểu Đường Môn xuất chiến lời nói cũng muốn đối mặt một vài vấn đề. Thí dụ như thay thế bổ sung đội viên, chúng ta trước mắt còn không có chuẩn bị. Còn có chính là, học viện bên này, còn có thể phái ra một chi thích hợp dự thi đội ngũ sao?(Bối Bối)

- Ngươi cũng quá khinh thường học viện. Chuyện này ta vốn đang ở do dự nhưng Vũ Hạo chẳng lẽ không có nói cho các ngươi biết, chúng ta học viện vừa mới tới một thiên tài.(Huyền Tử)

- Vương Thu Nhi?(Hoắc Vũ Hạo)

- Không sai. Nếu như các ngươi đại biểu Đường Môn xuất chiến. Như vậy, Vương Thu Nhi lấy đội trưởng thân phận, đại biểu Sử Lai Khắc học viện xuất chiến. 20t trở xuống đích ưu tú học viên, chúng ta học viện cũng không có thiếu. Cho dù so ra kém các ngươi cũng sẽ không xê xích quá nhiều.(Huyền Tử)

- Ta cho các ngươi mấy ngày thời gian suy nghĩ kỹ càng. Ba ngày sau, các ngươi cấp cho ta một cái khẳng định trả lời chắc chắn.(Huyền Tử)

Mọi người rời khỏi Hải Thần Các đều tập trung ở gian phòng của Bối Bối và Từ Tam Thạch để bàn bạc xem nên lấy thân phận Sử Lai Khắc Học viện hay Đường Môn xuất chiến.

- Huyền lão, ta nghĩ bọn nhỏ sẽ lựa chọn lấy thân phận Đường Môn xuất chiến. Ngài vẫn là bắt đầu chọn lựa thành viên đi, tính ta một người.

Đường Long biểu thị thái độ mình đại biểu cho Sử Lai Khắc Học viện xuất chiến. Điều này, làm cho Huyền Tử an tâm, hắn sợ Đường Long sẽ theo đám Hoắc Vũ Hạo đại biểu Đường Môn xuất chiến. Hắn dù sao cũng lão nhân, ánh mắt sắc bén vừa liếc nhìn liền biết đám người Bối Bối sẽ không lựa chọn Sử Lai Khắc Học viện khi biết có thể để Tông môn tham dự Toàn Bộ Đại Lục Thanh Niên Hồn Sư Đấu Hồn Đại Tái thì hắn thấy được đám người ánh mắt cuồng nhiệt, nhất là Bối Bối.

Huyền Tử biết Đường Môn muốn tái hiện huy hoàng năm xưa cần danh tiếng rất lớn mà Toàn Bộ Đại Lục Thanh Niên Hồn Sư Đấu Hồn Đại Tái là một cơ hội.

- Các ngươi nói xem chúng ta vì Sử Lai Khắc Học viện hay Đường Môn xuất chiến?(Từ Tam Thạch)

- Ta sao cũng được, trong mắt của ta không có gì quá lớn khác nhau. Huyền lão nói đúng, vô luận chúng ta đại biểu cái gì xuất chiến, tất cả mọi người biết ta cửa đến từ chính Sử Lai Khắc. Chúng ta đại biểu Đường Môn, trên thực tế tương đương với là Sử Lai Khắc phái ra hai chi đội ngũ dự thi, không phải là cái gì chuyện xấu.(Hòa Thái Đầu)

- Ta chỉ là lo lắng, chúng ta nếu như đại biểu Đường Môn xuất chiến, sợ rằng Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội sẽ rất khó đoạt giải quán quân, vô luận là thua cho chúng ta vẫn còn bại bởi chiến đội khác.(Giang Nam Nam)

- Này đều muốn là Đường Môn vạn năm tới cuộc so tài vinh quang chung kết. Chúng ta trước đó liều chết bảo vệ phần này vinh quang. Lần này, nếu như cứ như vậy mất đi, ta thật không cam lòng. Huyền lão mặc dù nói được bình tĩnh nhưng phần này vinh quang giới bên ngoài xem ra, đối với chúng ta Sử Lai Khắc ảnh hưởng sợ rằng sẽ rất lớn.(Giang Nam Nam)

Tiêu Tiêu không có lên tiếng, nàng ở thảo luận chuyện thời điểm luôn luôn là rất ít mở miệng.

- Hai người các ngươi nghĩ sao?(Bối Bối)

Bối Bối nhìn Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng, hắn ý nghĩ là muốn đại biểu Đường Môn xuất chiến nhưng phải xem những người khác ý kiến.

- Ta cảm thấy được, chúng ta hẳn là đại biểu Đường Môn xuất chiến. Từ tư tâm mà nói, vì Tiểu Nhã lão sư, ta cũng vậy nhất định phải đem hết toàn lực đem chúng ta Đường Môn phát dương quang đại. Từ công tâm mà nói, chúng ta Đường Môn, không thể nào vĩnh viễn phụ thuộc vào học viện, chúng ta nhất định phải khai hỏa danh tiếng của mình, đem Đường Môn dấu hiệu bày ra. Về phần học viện vinh quang, ta cảm thấy được cùng chúng ta đại biểu Đường Môn xuất chiến cũng không mâu thuẫn.(Hoắc Vũ Hạo)

- Không mâu thuẫn?(Bối Bối)

- Cái này, có thể hay không quá vô sỉ điểm?(Đường Vũ Đồng)

- Làm sao vô sỉ rồi? Chúng ta chẳng qua là đem thân phận của mình bày ra mà thôi. Vô luận cuộc thi chế làm sao biến, ở phương diện này hẳn là không có đặc biệt quy định.(Hoắc Vũ Hạo)

- Lục sư đệ, khó lường a khó lường, không nghĩ tới ngươi quả nhiên là chiếm được đại sư huynh chân truyền, đủ hèn mọn.(Từ Tam Thạch)

- Ngươi cút. Ta lúc nào hèn mọn.(Bối Bối)

- Ta cho là tiểu sư đệ nói cái biện pháp này rất tốt. Đã như vậy, chúng ta vấn đề lớn nhất tựu giải quyết. Ta cũng vậy đồng ý đại biểu Đường Môn tham chiến.(Bối Bối)

Không nghi ngờ chút nào, ở nơi này chi đoàn đội trung, chân chính trọng yếu chính là Bối Bối, Từ Tam Thạch cùng Hoắc Vũ Hạo ba người. Từ Tam Thạch không có tỏ thái độ, nhìn qua một bộ như thế nào đều bộ dạng mà Hoắc Vũ Hạo cùng Bối Bối cũng đã minh xác biểu thái. Kết luận tự nhiên cũng thì có.

- Như vậy, lần so tài này, tựu cho chúng ta vì Đường Môn vinh quang mà chiến.(Bối Bối)

- Xem ra ta không cần phải cho các ngươi làm tư tưởng công tác.

Lúc này, giọng Đường Long vang lên làm cho mọi người xoay đầu nhìn lại.

- Kỳ thật, các ngươi dù đại biểu Sử Lai Khắc Học viện hay Đường Môn xuất chiến đều như nhau không có mâu thuẫn.

- Vạn năm trước, Đường Môn do Tam đệ thành lập thời điểm không có ai để ý đến, nói chi là danh tiếng.

- Khi đó, muốn thành lập Tông môn không phải chuyện dễ. Vì có chỗ cắm dùi cũng như nhân lực thì Tam đệ đã phải thay Hạo Thiên Tông đi thuyết phục cũng như tốn không ít sức lực mới mời được Tứ Đại Gia Tộc Đơn Thuộc Tính thời đó mà Võ Hồn Điện cũng phải khiêng dè gia nhập vào Đường Môn.

- Tứ Đại Gia Tộc Đơn Thuộc Tính?(Hoắc Vũ Hạo)

- Tứ Đại Gia Tộc Đơn Thuộc Tính phân biệt Lực Chi Nhất Tộc, Ngự Chi Nhất Tộc, Mẫn Chi Nhất Tộc và Phá Chi Nhất Tộc.

- Lực Chi Nhất Tộc ám hiểu nghề rèn, Ngự Chi Nhất Tộc am hiểu xây dựng, Mẫn Chi Nhất Tộc am hiểu dò xét, Phá Chi Nhất Tộc am hiểu công kích.

- Tứ Đại Gia Tộc Đơn Thuộc Tính lúc đó vì vài nguyên nhân mà bị Hạo Thiên Tông bỏ rơi, về sao được Tam đệ thuyết phục cùng thể hiện ra vũ lực mới chinh phục được.

- Các ngươi cảm thấy Vạn năm trước Đường Môn và hiện tại Đường Môn thì bên nào hơn bên nào kém không cần ta nói.

- Các ngươi đã có quyết định của mình thì ta cũng không ngăn cản.



- Vũ Hạo, đi. Chúng ta hiện tại hãy cùng Huyền lão nói cũng tốt để cho học viện sớm làm chuẩn bị.(Bối Bối)

Bối Bối lôi kéo Hoắc Vũ Hạo xông ra khỏi gian phòng hướng Hải Thần Các phương hướng chạy đi. Đường Long đứng tại chỗ liếc nhìn ở một góc.

- Không thể không nói muội thu được những hài tử tốt.

- Muội không ngờ tới bọn họ sẽ lựa chọn vì Đường Môn xuất chiến.(Đường Nhã)

- Haha, trong số Thất Quái thì Bối Bối là người nhất muốn mọi người đại biểu Đường Môn tham gia Toàn Bộ Đại Lục Thanh Niên Hồn Sư Đấu Hồn Đại Tái. Hắn tâm ý ngươi cũng nhìn ra được?

- Nhìn ra được, có điều tâm của ta đã có hướng rồi.(Đường Nhã)

Đường Long mỉm cười, hắn nghe được Đường Nhã trong lời nói tâm ý.

- Bế quan thế nào rồi?

- Đã thành công bước vào ngưỡng cửa Cực Hạn Đấu La 99 cấp, về phần Bán Thần 100 cấp thì ta vẫn cảm giác hư vô mờ mịt.(Đường Nhã)

- Không sao, cảnh giới đó không phải nhất thời có thể đột phá được.

Đường Long một cách tự nhiên đưa tay kéo lấy eo của Đường Nhã đưa nàng ôm vào trong lòng.

- Huynh tính làm gì?(Đường Nhã)

- Ta mấy ngày nay đói khát khó nhịn. Muội đêm nay hầu hạ ta đi.

- Đáng ghét, muội nghe nói huynh rất được nữ hài ưu ái. Sao không đi tìm các nàng?(Đường Nhã)

- Haha, lâu lâu đổi khẩu vị.

Bối Bối cùng Hoắc Vũ Hạo tìm gặp Huyền Tử để báo cho biết quyết định của bọn hắn. Huyền Tử nhận được hai người hồi báo sau, toát ra chính là một bộ sớm biết như thế bộ dáng. Chẳng qua là dặn dò bọn họ hảo hảo chuẩn bị, chờ cuộc thi chế cuối cùng xác định xuống tới sau, sẽ đem ghi danh phương thức nói cho bọn hắn biết.

- Đúng rồi, tiểu sư đệ. Mấy ngày hôm trước có mấy người tới tìm ngươi. Bọn họ trực tiếp tới học viện, bởi vì ngươi không có ở đây, học viện cũng không cách nào tiếp đãi. Liền đi tìm ta.(Bối Bối)

- Ta đem bọn họ trước nhận được chúng ta Đường Môn đi. Ngươi nếu là không có gì việc gấp mà lời của, trước hết đi xem một chút sao. Mấy người kia hình như là từ Nhật Nguyệt Đế Quốc tới, Na Na cũng biết bọn họ.(Bối Bối)

Nghe Bối Bối vừa nói như thế, Hoắc Vũ Hạo nhất thời vui mừng quá đỗi, đây tuyệt đối là tin tức tốt. Ở trong lòng hắn, cũng lập tức đoán được người tới là người nào.

- Đại sư huynh, tới tìm ta có phải hay không một vị gọi Hiên Tử Văn Hồn Đạo Sư?(Hoắc Vũ Hạo)

- Hình như là có một người như thế. Lúc ấy ta còn có sự tình khác, cũng không còn cùng bọn họ cẩn thận nói chuyện với nhau.(Bối Bối)

- Là Hiên lão sư là tốt rồi. Đại sư huynh, Hiên lão sư có thể là một vị Cấp 8 Hồn Đạo Sư. Hơn nữa còn là Minh Đức Đường Thủ tịch Nghiên cứu viên. Chỉ cần hắn chịu gia nhập chúng ta Đường Môn, chúng ta Đường Môn Hồn Đạo Khí danh tiếng dùng không được bao lâu đã vang dội đại lục.(Hoắc Vũ Hạo)

- Nga? Là chuyện gì xảy ra?(Bối Bối)

Lập tức, Hoắc Vũ Hạo lập tức đem mình và Hiên Tử Văn lúc ban đầu đánh cuộc cùng với cuối cùng như thế nào hấp dẫn vị này Hiên lão sư chuyện tình nói một lần. Nghe giải thích của hắn, Bối Bối giờ mới hiểu được.

Không nghi ngờ chút nào, giống như Hiên Tử Văn như vậy Cấp 8 Hồn Đạo Sư tồn tại, đây tuyệt đối là đốt đèn lồng cũng không nơi tìm. Hoắc Vũ Hạo đem như vậy một vị đại năng lôi tới đây, kia thật đúng là làm Đường Môn như hổ thêm cánh.

- Không được, ta và ngươi cùng nhau trở về. Nga, không, chúng ta bảy cùng đi. Hiên lão sư gia nhập thật sự là quá trọng yếu, chúng ta nhất định phải ra vẻ đầy đủ tôn trọng.(Bối Bối)

- Đại sư huynh, mới vừa rồi ngươi nói, tới tìm ta chính là mấy người? Trừ Hiên lão sư ở ngoài, còn có ai?(Hoắc Vũ Hạo)

- Làm sao ngươi tới hỏi ta? Ngươi cũng không biết, ta vừa làm sao có thể biết đây? Ngươi cũng đừng suy nghĩ, chúng ta đi xem một chút, ngươi chẳng phải sẽ biết sao?(Bối Bối)

- Tốt.(Hoắc VŨ Hạo)

Hoắc Vũ Hạo cùng Bối Bối trở lại túc xá, chào hỏi mọi người, cùng đi ra học viện hướng Đường Môn đi. Bọn họ ở học viện học tập vốn là hết sức tự do, có vấn đề thời điểm mới cần hướng lão sư tiến hành hỏi thăm cũng sẽ không có nội quy trường học hạn chế hành động của bọn họ. Bảy người như gió bay điện chớp trở lại Đường Môn, mới vừa vào sân thì Hoắc Vũ Hạo liếc mắt liền thấy được một thân ảnh quen thuộc, ánh mắt của hắn một chút tựu ngốc trệ, lẩm bẩm.

- Hắn đúng là âm hồn bất tán.(Hoắc Vũ Hạo)

- Vũ Hạo, ngươi làm gì nói như vậy?(Bối Bối)

- Đối với hắn, ta phải nói như vậy. Đại sư huynh, ngươi có thể không biết hai người bọn họ có nhiều dính người.(Hoắc Vũ Hạo)

- Quý Tuyệt Trần, ngươi làm sao cùng Hiên lão sư cùng đi tìm ta?(Hoắc Vũ Hạo)

- Làm sao? Hoắc Vũ Hạo, ngươi không hoan nghênh? Này đến địa bàn của ngươi tựu cứng rắn nổi lên có phải hay không? Không phục, đánh trước một cuộc rồi hãy nói?(Quý Tuyệt Trần)

- Được, là ngươi khiêu chiến chúng ta bảy cái hoặc chúng ta bảy cái quần ẩu ngươi. Ngươi chọn đi.(Hoắc Vũ Hạo)


Đổi lại người khác coi lời Hoắc Vũ Hạo là nói giỡn nhưng Quý Tuyệt Trần lại coi lời của Hoắc Vũ Hạo là nói thật. Quý Tuyệt Trần không biết tìm đâu ra một thanh như đúc trước kia hắn xài Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm, kiếm phong tiền chỉ, khí thế tựu muốn đứng lên. Kiếm Si tên cũng không phải là nói không.

Cảm thụ được kia bén nhọn Kiếm Ý, Sử Lai Khắc Lục Quái cũng là sợ hết hồn.

- Đừng làm rộn, trước nói rõ rồi động thủ.(Hoắc Vũ Hạo)

- Ta cho mọi người giới thiệu, vị này là Quý Tuyệt Trần, hắn là ta ở Nhật Nguyệt Hoàng gia Hồn Đạo Sư Học viện, bạn tốt…(Hoắc Vũ Hạo)

- Tuyệt Trần, bọn họ là chúng ta Đường Môn sư huynh sư tỷ sư muội. Ngươi không ở Nhật Nguyệt Hoàng gia Hồn Đạo Sư Học viện học tập, ngàn dặm xa xôi chạy tới Sử Lai Khắc Thành không phải vì ta đánh một chầu?(Hoắc Vũ Hạo)

Quý Tuyệt Trần lắc đầu làm cho Hoắc Vũ Hạo thở phào một hơi nhưng lời nói kế tiếp làm cho hắn thiếu chút nữa để cho nướt bọt sặc chết.

- Ta là vì đánh rất nhiều tràng, cho nên mới tới.(Quý Tuyệt Trần)

- Cái gì đánh rất nhiều tràng? Các ngươi không cần đi học sao?(Hoắc Vũ Hạo)

- Thôi học.(Quý Tuyệt Trần)



- Ở ngươi muốn lúc đi, ta cho là mỗi lần cùng ngươi tiến hành tỷ thí, đối với ta thực lực trưởng thành xa so sánh với ở học viện học được đồ vật rất nhiều. Ta cũng tương đối có khuynh hướng Hồn Sư. Cho nên, ta cảm thấy nơi này có thể thích hợp hơn. Dù sao, ta cũng không có gì nhớ thương. Ngươi cho ta tìm một chỗ ở là được sau đó mỗi ngày cùng ta đánh, không theo cũng được vậy thì ngươi đi đâu, ta hãy cùng đi nơi nào.(Quý Tuyệt Trần)

Hoắc Vũ Hạo trợn mắt hốc mồm nhìn Quý Tuyệt Trần, kẹo da trâu có thể làm được loại trình độ này cũng cũng coi là tuyệt đối đặc sắc.

- Nói rõ, có thể đánh sao?(Quý Tuyệt Trần)

Sử Lai Khắc Lục Quái một chút cũng không có phải giúp Hoắc Vũ Hạo ý tứ, tất cả đều nhanh chóng ở một bên xem náo nhiệt. Đường Vũ Đồng thấp giọng hướng các bạn thân mến giải thích mấy câu, để cho bọn họ hiểu vị này Kiếm Si lai lịch.

Mọi người ở đây cười mà như không cười chuẩn bị nhìn bọn họ lúc tỷ thí, trong lúc bất chợt Đường Môn ngoài cửa lớn truyện tới một thanh âm.

- Hoắc Vũ Hạo, ngươi cuối cùng cũng ra ngoài.(Vương Thu Nhi)

- Thu Nhi, ngươi tới đây có chuyện gì?(Hoắc Vũ Hạo)

- Ta làm sao lại không thể tới? Các ngươi Đường Môn chẳng lẽ có hồng thủy mãnh thú sao? Ta ở bên trong viện tìm ngươi, nghe nói ngươi đi ra, tựu đoán chừng ngươi trở về Đường Môn sau đó đã tới rồi. Thái viện trưởng nói, kia Tam Đồng Hồn Cốt phân phối quyền cho hai người chúng ta, ngươi tính toán làm sao chia?(Vương Thu Nhi)

- Chỗ này của ta có chút việc, ngươi trước đi vào. Hồn Cốt chuyện, chúng ta như thế này rồi hãy nói. Dù sao ngươi nói muốn cũng cho ngươi cũng được.(Hoắc Vũ Hạo)

Vừa nói, Hoắc Vũ Hạo dẫn Vương Thu Nhi vào Đường Môn.

- Sanh đôi?(Giang Nam Nam)

- Không phải là.(Vương Thu Nhi)

- Chúng ta không phải là sanh đôi.(Đường Vũ Đồng)

Như thế tuyệt mỹ, lại càng giống nhau như đúc, coi như là Quý Tuyệt Trần loại này hoàn toàn đem tâm thần vùi đầu vào luyện kiếm trong người cũng nhịn không được nhiều nhìn mấy lần.

- Hoắc Vũ Hạo, đến đây đi.(Quý Tuyệt Trần)

Quý Tuyệt Trần trường kiếm vừa giơ lên. Những ngày qua không cùng Hoắc Vũ Hạo tỷ thí, hắn rõ ràng cảm giác được tiến bộ của mình tốc độ trên phạm vi lớn thấp xuống. Điều này cũng làm hắn càng thêm khẳng định, mình buông tha ở Nhật Nguyệt Hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện tìm đến Hoắc Vũ Hạo là chính xác.

- Tới cái gì tới? Không có nhìn đến nơi này của ta có khách người sao? Còn có, Hiên lão sư đây?(Hoắc Vũ Hạo)

- Đánh trước nói sau.(Quý Tuyệt Trần)

Vừa nói, Quý Tuyệt Trần trường kiếm trong tay giơ lên, lạnh thấu xương Kiếm Ý dâng lên, trên người hắn phát ra hồn lực cùng trước kia so sánh với thế nhưng lại có bất đồng, lại bày biện ra nhàn nhạt màu bạc, ngay cả hai mắt cũng tùy theo trở nên ngân quang phóng ra ngoài. Không nghi ngờ chút nào, hắn lại có tầng thứ thượng tiến bộ.

- Vũ Hạo, ta đối với Kiếm Ý lần nữa có điều lĩnh ngộ sau, vì nó một lần nữa mệnh danh là Trảm Long, đến đây đi.(Quý Tuyệt Trần)

- Trảm Long?(Hoắc Vũ Hạo)

Hoắc Vũ Hạo sắc mặt trong nháy mắt tựu trở nên quái dị, lập tức quay đầu nhìn về phía bên cạnh Vương Thu Nhi.

- cũng không phải là người hay thêu dệt chuyện. Bất quá, Thu Nhi ngươi nhìn có người không biết tự lượng sức mình cho năng lực của mình mệnh danh là Trảm Long, có thể nhịn sao?(Hoắc Vũ Hạo)

Vương Thu Nhi thật đúng là rất phối hợp, hừ lạnh một tiếng.

- Nhịn không được, ta tới.(Vương Thu Nhi)

Vừa nói, Vương Thu Nhi chân trái chợt bước ra một bước, đạp trên mặt đất, nhất thời phát ra một tiếng trầm thấp nổ vang, phảng phất cả Đường Môn cũng tùy theo hoảng động liễu nhất hạ dường như, ngay sau đó, một cổ ngập trời chiến ý liền từ trên người nàng tóe phát ra.

Nàng không có lĩnh ngộ Kiếm Ý, Quyền Ý, có chẳng qua là kia không gì sánh kịp khí phách chiến ý cùng Thương Ý. Trầm thấp rồng ngâm thanh quanh quẩn, mãnh liệt kim quang lúc này đã giống như một tầng quang màng loại đem thân thể của nàng hoàn toàn ôm trọn ở bên trong.

Đứng ở bên kia chuẩn bị xem cuộc vui Sử Lai Khắc lục quái lúc này cũng đã mở to hai mắt nhìn.

Đối thủ đột nhiên đổi, Quý Tuyệt Trần cũng là hơi sửng sờ nhưng hắn rất nhanh tựu hồi phục. Đối với hắn mà nói, đối thủ là người nào cũng không trọng yếu, mấu chốt là có thể khi hắn phải cần phương diện mang cho hắn đầy đủ áp lực. Điểm này, ở Nhật Nguyệt Hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện hắn căn bản tìm không được người thích hợp, nếu không như thế nào lại chạy đến nơi đây.

Hai người Vương Thu Nhi cùng Quý Tuyệt Trần đứng yên tại chỗ nhưng Thương Ý cùng Kiếm Ý không ngừng giao phong.

- Phá.(Vương Thu Nhi)

Vương Thu Nhi sẽ không quan tâm đến đối phương Kiếm Ý, ở trong mắt nàng chỉ cần là địch nhân sẽ dốc toàn lực.

- Hủy Diệt Long Thương – Nhất Thương – Nhất Kỵ Đương Thiên.(Vương Thu Nhi)

Hoàng Kim Long Thương nơi tay, Vương Thu Nhi lướt tới giống như là một viên màu vàng giống như sao băng chạy thẳng tới Quý Tuyệt Trần phóng đi.

Quý Tuyệt Trần hai tay cầm kiếm, chân trái bước ra nửa bước, trường kiếm trong tay cũng là không có chút nào sức tưởng tượng một cái tiền đâm. Ở một kiếm này đâm ra chớp mắt, trên người hắn kia ngưng tụ lên sở hữu ngân quang giống như là trong nháy mắt bị trường kiếm hút lấy phụ một loại, toàn bộ ngưng kết cho trên kiếm phong, cuối cùng hội tụ cho mũi kiếm một điểm. Trường kiếm đâm ra, ở nó không khí chung quanh lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp cảm giác.

Oanh

Thương kiếm đụng nhau, một tiếng nổ tung nháy mắt bạo tạc.

Vương Thu Nhi mũi thương đâm nát Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm, khi gần tiếp xúc liền trở thương đập nện vào ngực Quý Tuyệt Trần. Quý Tuyệt Trần theo bản năng giơ lên hai tay vừa đở. Lại là một tiếng nổ vang, sau đó mọi người tựu thấy Quý Tuyệt Trần thân hình cao lớn tựa như phá bao bố một loại bị oanh bay đi ra ngoài, hiện ra một cái không quá quy tắc hình thái vây quanh ở phía xa trên tường.

Hai đòn, vỏn vẹn hai đòn thì Vương Thu Nhi kết thúc chiến đấu.

Cho đến thân thể của nàng đứng lại, phảng phất bên cạnh xuất hiện một cổ cuồng phong dường như, vạt áo của nàng cùng tóc dài về phía sau tung bay, trên người kim quang cũng tùy theo chậm rãi thu liễm.

Chỉ có Hoắc Vũ Hạo nhìn ra được, Vương Thu Nhi mặc dù thắng, nhưng cũng không có ngoài mặt hiện ra nhẹ nhàng như vậy. Nàng giống như là xuyên qua không gian một loại tránh được Quý Tuyệt Trần Kiếm Ý chính diện, cuối cùng vạt áo cùng tóc dài tung bay, quyết không phải là cố ý đùa quá lố, mà là đang hóa giải Quý Tuyệt Trần Kiếm Ý dư ba.

Cả thảy đứng ở nơi đó năm giây, Vương Thu Nhi thân thể chung quanh kích động gió thổi mới chậm rãi biến mất, trong mắt nàng toát ra một tia kinh ngạc, nhìn thoáng qua mới vừa rơi xuống trên mặt đất, ở tường rào thượng để lại một nhân hình đồ án Quý Tuyệt Trần, gật đầu.

- Lần sau, đổi lại một thanh hảo kiếm thì đấu lại.(Vương Thu Nhi)

Quý Tuyệt Trần lúc này mặt mũi đầy đất, nhìn qua thực tại có chút chật vật, nhưng hắn đôi mắt kia nhưng đặc biệt sáng ngời, nhìn Vương Thu Nhi gật đầu.

- Ngươi trở về Nội viện sau đó tìm ta.(Vương Thu Nhi)