Vết thương hoàn toàn bình phục, Thẩm Manh cùng Ly Tranh liền thu dọn đồ đạc lên đường. Hai người trải qua những ngày tháng vừa trốn vừa giết, Ly Tranh theo Thẩm Manh cũng học được không ít kỹ thuật. Trò giỏi hơn thầy, chẳng bao lâu, Thẩm Manh dù có cả ký ức của thế giới tang thi cũng chẳng thể đánh lại y được nữa. Ly Tranh lại cực kỳ thông minh, qua mỗi lần chiến đấu với các kiểu sát nhân lại tăng tiến thêm một bậc, cận chiến, đánh xa đều đã không thể làm khó y được nữa.
Cứ thế hai người dựa vào nhau mà sống, suốt tám năm trời. Thẻ bài cũng thu thập được gần đủ, chỉ còn 5 cái cuối cùng là có thể tiến vào tháp. Ly Tranh lớn lên vô cùng tuấn mỹ, y luôn mang vẻ lười biếng cùng tuỳ ý mị hoặc. Vô thức hấp dẫn người ta tiến vào trong cái bẫy ngọt ngào mà y đã giăng sẵn. Nếu phải miêu tả Ly Tranh với một con vật, y nhất định sẽ là bướm đêm. Quyến rũ và bí ẩn, độc mà xinh đẹp. Trùng hợp thay, trong tất cả thẻ bài của hắn chưa có một con bướm nào cả.
Danh tiếng Ly Tranh lan xa, không chỉ vì nhan sắc nghịch thiên mà còn vì tài năng tuyệt đối của y. Rất nhiều thế lực tình nguyện nhường cho Ly Tranh sẵn một vị trí cao cấp, chỉ cần y nguyện ý gia nhập thế lực đó. Thế nhưng y lại luôn quấn quýt bên Thẩm Manh, một tấc cũng không muốn rời.
Hiện nay chỉ còn mười thành phố còn nguyên vẹn sau trận thảm hoạ năm nào, và dù còn nguyên vẹn thế nhưng sát nhân lại cực kỳ nhiều. Không chỉ nhiều mà chúng còn đặc biệt thông minh, kẻ có thể sống ở đây hoàn toàn là dựa vào thực lực. Giống như Ly Tranh, y hiện tại đã gom được rất nhiều tiểu đệ, xây dựng một thế lực khổng lồ bá chiếm cả một thành phố. Gọi là thành phố Dạ Sắc.
Mười thành phố cách nhau rất xa, thỉnh thoảng sẽ qua lại với nhau để trao đổi vật tư này nọ hoặc hợp tác một việc gì đó. Mỗi người đứng đầu ai nấy đều như cáo già, nói năng đều tự nhiên ưu nhã, vô hình trung dồn ép người ta vào đường cùng. Thế nhưng dù cáo đến đâu cũng chẳng thể đấu lại nổi Ly Tranh. Thủ đoạn của y phải nói là biến ảo khó lường, sơ sẩy một chút liền xong đời. Giống như bây giờ, rõ ràng đều là Thành chủ mà Bán Nguyệt thành chủ lại phải cúi đầu khom lưng trước y. Thậm chí còn gọi cả con gái của mình ra hòng lấy lòng y.
"Ly Tranh, không biết lần hợp tác này cậu thấy thế nào?"
Ly Tranh xoay xoay cốc, mỉm cười đầy ưu nhã nói: "Ông làm ăn luôn rất tốt. Tôi sao có thể có dị nghị gì cho được."
Hai người câu đến câu đi, bàn chuyện hết sức vui vẻ. Chỉ có mình Ly Tranh mới biết trong lòng y giờ đang khó chịu đến mức nào. Không biết con mụ già kia có gì đẹp hấp dẫn Thẩm Manh, khiến hắn luôn luôn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Y thật ghen tỵ, thật sự rất ghen tỵ, muốn giết chết cô ta. Muốn nhốt hắn lại để hắn chỉ có thể nhìn y mà thôi.
"Tôi cảm thấy việc này rất không tệ."
Câu nói của Bán Nguyệt thành chủ vang lên rất đúng lúc, thành công khiến Ly Tranh tỉnh táo lại một chút. Y cười nhẹ, ngón tay lướt trên bản đồ, chỉ vào một điểm trong đó nói:
"Đúng là không tệ, nếu như không đi đến đây."
Bán Nguyệt thành chủ nhìn điểm trên bản đồ, hết sức kinh ngạc mà há hốc mồm. Chỉ một điểm nhỏ như vậy, y vậy mà có thể phát hiện ra. Sau đó ông ta lại càng ngạc nhiên hơn, vì kế hoạch của Ly Tranh càng thêm tàn nhẫn, càng thêm tinh xảo cùng hoàn mỹ. Ông ta vỗ đùi, vui vẻ cười to:
"Hoàn hảo! Đúng là tuyệt vời! Tôi thật sự bội phục cậu!"
Ly Tranh nhấp một ngụm rượu, dư quang liếc về phía Thẩm Manh, tuỳ ý đáp:
"Ông hài lòng là tốt rồi."
Trong mắt Ly Tranh, Diên Hồng chẳng khác nào hồ ly tinh già nua xấu xí. Nhưng thực tế thì không. Diên Hồng phía đối diện mắt ngọc mày ngài, từng cử chỉ đều lộ vẻ ưu nhã, ẩn chứa sự câu nhân hiếm có. Nụ cười, bộ dáng đều mang theo ám chỉ khó lường, Thẩm Manh chỉ là nam nhân bình thường, dù gay cũng khó lòng cưỡng lại vẻ đẹp của Diên Hồng. Không thể nói đúng là độc nhất vô nhị.
Sự ghen tỵ giống như rắn độc cuốn lấy trái tim của Ly Tranh. Y nắm tay rất chặt khiến móng tay dù ngắn cũng ghim mạnh vào da thịt, để lại dấu vết giống như bị cắn. Lam Diệu ở phía sau nhìn rõ Thẩm Manh không biết sống chết mà cứ mải ngắm nhìn mỹ nữ, Ly Tranh thì liên tục cố gắng khống chế bản thân. Không phải nói, hắn đi theo hai người này qua bao nhiêu thế giới, lần đầu tiên mới thấy người kia thật sự điên cuồng thế này.
Ly Tranh rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, nhanh chóng kết thúc buổi trò chuyện. Tiễn luôn cô con gái xinh đẹp của ông ta mà không thèm liếc một cái, nhanh chóng dẫn Thẩm Manh quay về nơi ở.
Suốt quãng đường đi, Ly Tranh đều vô cùng âm trầm, cả người toát ra khí tức nguy hiểm bao phủ lấy hai người. Thẩm Manh không khỏi rùng mình, dùng sức níu y lại, hỏi:
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Ly Tranh đứng lại, quay người đối diện với hắn. Không biết có phải ảo giác hay không mà hắn nhìn thấy vẻ chua xót hiện lên trong mắt y. Ly Tranh vô cùng dịu dàng, nụ cười ẩn chứa vô hạn ôn nhu khiến Thẩm Manh bất giác dịu lại, y hỏi: "Chú thích cô ta lắm sao? Chú đã ngắm cô ta rất lâu..."
Thẩm Manh não thô, chẳng hiểu cái gì mà gật đầu: "Thích. Đẹp như vậy sao lại không thích."
Mỹ nhân mà. Ai mà chẳng thích, hắn cũng chỉ ngắm thôi chứ hắn đã bị cong queo thế này rồi sao mà yêu được.
Ý của Thẩm Manh hết sức đơn giản, vào tai Ly Tranh lại thành quả bom hạng nặng. Trong đầu y chỉ còn lại sự điên cuồng cùng ghen tỵ bao phủ, y nở nụ cười cực kỳ vô hại nhưng Thẩm Manh lại thấy ớn lạnh cả người. Y mỉm cười, ghé vào tai Thẩm Manh nói rằng:
"Được. Chú đã thích cô ta như vậy. Tôi giết cô ta là được. Chú sao có thể thích ai ngoài tôi cơ chứ?"
Thẩm Manh kinh ngạc định nói gì đó liền bị Ly Tranh đánh bộp phát vào sau gáy. Ngáp cũng không kịp ngáp liền ngất đi ngay lập tức. Ly Tranh đỡ lấy hắn, tham lam hít ngửi mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể hắn, cười đến là mềm mại: "Tôi thật muốn nhốt chú mãi mãi. Xem ra chỉ có thể khiến chú hận tôi cả đời mà thôi."
Ly Tranh thầm thở dài, nhanh chóng vác người về chỗ ở. Biệt thự to lớn bên ngoài đứng đầy người đang cầm vũ khí đứng, thấy y về liền cúi đầu chào: "Ly thiếu!"
Ly Tranh gật đầu, nhanh chóng bế Thẩm Manh vào trong phòng ngủ. Khoá trái cửa cười nhẹ:
"Xin lỗi chú nha. Tôi không thể chịu đựng được việc chú nhìn người khác đâu."
Chương sau có H.