Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 47: Vương Gia Tại Thượng (4)




Phượng Ly Mặc thật ngoan ngoãn, để yên cho Thẩm Manh ôm y đi. Cái dáng vẻ nhỏ bé yếu đuối của y làm hắn bị manh chết đi được, đúng là trẻ con thật tốt. Thẩm Manh hơi hồi hộp, hắn lần đầu được trực tiếp diễn cung đấu live sống, hơn nữa vai diễn của hắn còn là hoàng hậu, thật quá là kích thích đi mà, chỉ tiếc là không có máy quay thôi.
Để tạo hiệu ứng giống trong phim một chút, Thẩm Manh rốt cuộc cũng ê a mà mặc vào bộ cung trang đỏ rực thêu hoa mẫu đơn của nguyên chủ. May mắn nhan sắc đủ đẹp, nếu không chính là con gà loè loẹt.
"Đi thôi."
Mộc Vân cúi đầu ứng tiếng, đội ngũ lần này hộ tống hoành tráng hơn lúc nãy nhiều. Ngoài tỳ nữ thì giờ còn có cả thị vệ. Thẩm Manh một bộ thấy chết không sờn ôm Phượng Ly Mặc vào tẩm điện của Hiền phi.
So với Loan Nghi cung của Thẩm Manh thì Hàm Uyển cung của Hiền phi chả là cái thá gì. Thế nhưng Hiền phi là kiểu người khôn ngoan, trang trí tẩm cung đến thập phần tốt, đặc biệt thanh nhã thoải mái, mang theo chút ý vị mềm mại của nữ nhi. Thẩm Manh vừa bước vào liền tập trung hết mọi ánh mắt lên trên người hắn. Người ngạc nhiên thì ít mà người thù ghét thì nhiều. Lương phi ăn một cục tức ban sáng, lúc thấy tam hoàng tử cùng ngũ hoàng tử mang cái mặt sưng vù về liền nổi đoá, vừa thấy Thẩm Manh liền mở miệng âm dương quái khí:
"Hoàng hậu nương nương thật tốt a, còn rất sớm đó."
Thẩm Manh nhìn mỹ nữ mà hắn từng cảm thán xinh đẹp chỉ thấy trận trận buồn nôn, từng thấy mỹ nhân cổ đại thật đẹp nhưng với tính cách này thật nuốt không trôi. Hắn trực tiếp bỏ qua nàng, quay sang hành lễ với người mặc áo long bào ngồi trên kia.
"Hoàng thượng cát tường."
Âm thanh trầm thấp hữu lực vang lên, đáp lễ hắn:
"Hoàng hậu miễn lễ."
Thẩm Manh dạ cũng chẳng thèm dạ, từ từ ngẩng đầu lên diện kiến long nhan trong truyền thuyết.
Ôi mẹ ơi, nói tốt lão già đâu? Dung nhân này... này chính là cực phẩm mà.
Nam nhân tóc đen mắt xanh, tuỳ ý ngồi đó cũng mang theo khí thế cường đại. Dáng người cao lớn, khuôn mặt đẹp như tạc, mi mắt hơi rũ khiến người ta liên tưởng đến một mỹ nhân hoạ thuỷ. Thế nhưng Thẩm Manh cũng chỉ thuần tuý thưởng thức mà thôi, hắn dù sao cũng đã được tôi luyện qua nhan sắc đỉnh cấp của người yêu, sao có thể dễ rung động như vậy.
Lam Diệu ngoài mặt trang lãnh khốc, trong lòng mây đen vần vũ, tâm tình âm trầm. Hắn nào biết quy tắc sắp xếp cho hắn thân phận là hoàng đế cơ chứ, hắn có chết cũng sẽ không thèm động vào mấy loại rắn rết này. Lam Diệu hay giờ còn gọi là Phượng Cảnh Nhâm rốt cuộc cũng ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng người bảo hộ aka Thẩm Manh, giọng nói bình thản hỏi hắn:
"Hoàng hậu, hoàng tử đã làm sai chuyện gì khiến ngươi phải đích thân xuống tay như vậy?"
Chưa đợi Thẩm Manh mở miệng, Hiền phi đã ôm lấy nhị hoàng tử quỳ xuống oan ức nói:
"Hoàng thượng, là thần thiếp dạy hoàng nhi không tốt. Hắn làm sai thần thiếp nhận tội, thế nhưng hắn còn là hài tử không hiểu chuyện. Nào có thể táng tậm lương tâm khiến cho hắn bị như thế này. Xin hoàng thượng lấy lại công bằng cho hoàng nhi..."
Lam Diệu nhìn Hiền phi nói vậy cũng phải thực cảm thán nàng thông minh. Nhận sai trước sẽ nhận khoan hồng, thái độ thành khẩn mới nhắc đến việc con nàng bị thương sẽ nhận được thái độ đồng tình. Ác nhân cáo trạng trước, mấy hoàng tử kia làm cái gì hắn còn không biết sao? Tinh thần của hắn bao phủ cả hoàng cung này, ai làm gì thoát không được ánh mắt của hắn.
"Hiền phi, trẫm đang hỏi hoàng hậu."
Giọng Phượng Cảnh Nhâm không nóng không lạnh, hơi mang theo ý vị cảnh cáo. Hiền phi mặt tái mét, vội vàng nhận sai:
"Là, thần thiếp lỡ lời."
Quý phi nhìn Phượng Ly Mặc trong lòng Thẩm Manh cảm thật quái dị. Y cái đồ quái vật vậy mà vẫn chưa chết, chỉ biết đem đến phiền phức cho nàng. Phượng Ly Mặc tinh ý, nhận ra mẫu phi của y đang oán hận nhìn y, nhưng mà y chẳng muốn quan tâm nàng làm gì nữa.
Thẩm Manh khá bất ngờ với hoàng đế, bỗng cảm thấy hắn cũng không đến nỗi tệ. Vì vậy liền mạnh dạn kể lại đầu đuôi câu chuyện. Hắn càng kể, mặt Hiền phi và Lương phi càng tái xanh. Các nàng thật muốn phản bác nhưng ánh mắt chứa đầy lãnh ý của hoàng đế khiến các nàng không thể thốt ra lời nào. Trong cung trước nay chưa từng có ai có thể nói dối qua hắn.
Phượng Cảnh Nhâm nhấp một ngụm Long Tiên trà, nhẹ nhàng đặt xuống mới bắt đầu nói.
"Hiền phi, Lương phi, các ngươi còn lời gì để nói không?"
Hiền phi khôn ngoan yên lặng, Lương phi cảm thấy không phục cắn răng nói:
"Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng dù hoàng nhi có như vậy nhưng cũng là trẻ con ngây dại. Hoàng hậu làm vậy chẳng khác nào so đo với trẻ con, còn xuống tay nặng như vậy căn bản không xứng với lễ nghĩa."
Phượng Cảnh Nhâm ồ một tiếng, cười lạnh:
"Còn nhỏ? Không xứng?"
"Lương phi, hoàng nhi đã 8-9 tuổi rồi. Nói cũng biết nói chẳng lẽ còn không hiểu chuyện sao? Trẫm lúc 8-9 tuổi đã phải cầm kiếm học võ, học văn. Vậy mà nàng nói là còn nhỏ được sao? Hơn nữa, thánh chỉ của tiên hoàng đã nói rất rõ rồi, hoàng hậu không cần tuân theo bất cứ quy tắc nào trong cung, huống chi chỉ là dạy dỗ hoàng tử. Hắn không xứng thì ai xứng? Nàng sao?"
"Trẫm phạt các ngươi diện bích tư quá 1 tuần, cấm đi ra khỏi cung. Hết một tuần trẫm sẽ phái Lưu ma ma và Trấn ma ma đến dạy dỗ lại các ngươi, trẫm cấm hết tất cả hoạt động chơi bời của các ngươi, rảnh rỗi như vậy thì đến võ trường đi. Trẫm không cần hoàng tử ngu si ăn hại!"
Hiền phi cùng Lương phi không thể từ chối, đành phải tuân mệnh. Phượng Ly Mặc được đền bù xứng đáng, quán cho Thẩm Manh nuôi dưỡng, khôi phục lại thân phận đại hoàng tử.
Huệ phi đương nhiệm run rẩy ôm tiểu hoàng tử mới sinh, không dám ho he một tiếng. Nàng chỉ cầu có thể an phận mà thôi.
Thẩm Manh vui vẻ dẫn thành quả của mình về nhà, cảm thấy cung đấu chẳng có gì ghê gớm. Hắn muốn đi ngang thì đi ngang, muốn đi dọc thì đi dọc, hoàng thượng, ngài làm tốt lắm. Lão tử đã hiểu nhầm ngài.