Lam Uyên đứng tựa vào cổng trường, đôi mắt đen như bầu trời đêm cứ nhìn chăm chú vào một nơi nào đó. Y yên lặng đứng đó, dáng vẻ cao ngạo lại lạnh lùng, không ít thiếu nữ qua đường đều bị y hấp dẫn nhưng đều không dám lại gần. Quần áo trên người Lam Uyên không phải thứ gì đắt tiền, đều là những đồ bình thường có thể tìm thấy đầy ở ngoài chợ, nhưng khi Lam Uyên mặc lên người lại cứ như đồ định chế đắt tiền tinh xảo.
Đó là hình dạng của Lam Uyên lúc này trong mắt Thẩm Manh.
"..." ha ha. Hắn tuyệt đối không ghen tỵ đâu.
Thoáng thấy bóng chiếc xe quen thuộc, trong mắt Lam Uyên lập tức sáng rỡ. Dù không quá rõ ràng nhưng cũng đủ để thấy ánh mắt luôn lãnh đạm của y dịu dàng hẳn đi. Nhất là khi thấy người đi ra từ trong xe đang đưa tay vẫy vẫy y. Lam Uyên bước nhanh về phía xe, đi đến bên cạnh Thẩm Manh, nhìn chăm chú hắn từ trên xuống dưới. Nhìn đến nỗi Thẩm Manh rùng mình, hắn biết người yêu mình có tính độc chiếm mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này. Lần trước Thẩm Manh gặp lại bạn cũ, là bạn thân của nguyên chủ cho nên không nhịn được mà thân thiết hơn một chút. Ai ngờ Lam Uyên nhìn thấy, khuôn mặt y âm u đầy sát khí khiến cả bạn cũ của hắn là lính đánh thuê cũng chịu không nổi liền chạy biến mất. Từ lần đó Lam Uyên dám sát hắn ngày càng chặt, nếu không phải y còn chưa đủ mạnh, nhất định sẽ làm một cái lồng nhốt hắn lại.
Thẩm Manh nuốt nước miếng cái ực, không ho he gì, tự giác ngồi vào ghế lái phụ, để Lam Uyên lái xe. Thời mạt thế không còn nhiều quy định như trước, cho nên lãnh địa nhìn thì trang nghiêm, thực tế bên trong đã sớm thối nát không chịu nổi. Thẩm Manh cảm giác thế giới rất sợ nam chính nghẻo lần nữa cho nên vô cùng ưu ái đối với y, làm gì cũng thuận lợi, không hiểu còn thêm cái buff IQ để làm gì, dệt cho đẹp chắc.
Lam Uyên đã thức tỉnh tinh thần, mọi giác quan của y hiện tại đã mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng nổi. Trong phạm vi 500m, tất cả hành động của mọi người đều không thoát khỏi mắt y, thậm chí đoán được một ít suy nghĩ thông qua sắc mặt của người khác, dù chỉ thoáng qua. (Haki quan sát :)) ) Nhưng chỉ riêng Thẩm Manh là y không thể nào quan sát được bất cứ thứ gì, điều này đã trở thành cái gai trong lòng Lam Uyên, mà cũng chẳng sao cả. Nếu hắn muốn rời đi y, nhốt lại là được mà.
Cảnh Hạ, Cảnh Hạ, vợ ơi.
Khoé miệng Lam Uyên khẽ câu lên một độ cong rất nhỏ, không ai có thể phát hiện ngoài y.
Mặc dù có hơi sợ Lam Uyên, nhưng Thẩm Manh không thể phủ nhận những ngày y ở nhà là hắn được thoải mái nhất. Cơm đến miệng cứ việc ăn, áo đến tay cứ việc mặc, bát không phải rửa, nhà không phải quét, tóm lại là nhàn nhã vô cùng. Về điểm này Thẩm Manh xin đánh giá 5 sao cho y.
Buổi tối không có việc gì làm, Thẩm Manh nhàm rỗi đến đau trứng. Vô cùng thích thú ở trên giường lăn qua lộn lại, sau đó lười biếng ôm chăn hít hà mùi thơm của chăn gối khi đã được giặt sạch sẽ. Lam Uyên ngồi ở phía sau lưng Thẩm Manh, bồi hắn xem phim, thuận tiện làm luôn cái gối dựa cho hắn. Bàn tay của y to nhưng tuyệt đối không thô, trái lại các đốt ngón tay vừa dài vừa đẹp, làm việc gì cũng có nhiều hơn một mỹ cảm. Lam Uyên đưa tay mò xuống eo Thẩm Manh, cứ như vô tình lại sờ soạng hắn, có khi là xuống cả mông. Thẩm Manh bị y ăn đậu hũ hoàn toàn không biết gì, cứ cho y ăn đến vui vẻ, Lam Uyên đối với sự tin tưởng của Thẩm Manh là rất vui mừng. Cho nên càng trắng trợn hơn mà sờ mó hắn.
"Cảnh Hạ."
Nghe tiếng gọi của Lam Uyên, Thẩm Manh quay đầu lại nhìn, trong con mắt mang theo ý tứ hỏi y.
Có chuyện gì vậy?
"Ta sắp phải đi xa, không thể tuần nào cũng về được nữa."
Thẩm Manh hơi nghiêng đầu, gật gật.
Không sao, ngươi cứ việc đi đi.
Lam Uyên tỳ cằm lên vai Thẩm Manh, hơi rũ mắt, thanh âm trầm bổng có vẻ hơi thất vọng.
"Ngươi không muốn biết ta đi đâu sao?"
Thẩm Manh lắc đầu.
Không.
Đồ vô lương tâm. Lam Uyên liếc hắn một cái, rất không vừa ý.
"Không nhớ ta sao?"
Thẩm Manh không thèm qua lại ánh mắt với Lam Uyên nữa. Hắn cảm giác sao cứ như Lam Uyên đang dụ dỗ hắn vậy nè?
Lam Uyên không chiếm được đáp án cũng không tức giận. Y biết hiện tại Thẩm Manh cũng chỉ có tình cảm người thân đối với y, nhưng không sao, y sẽ dùng thời gian đến khiến nó phải chuyển thành tình yêu.
Nếu tiếng lòng của Lam Uyên mà bị Thẩm Manh nghe thấy nhất định hắn sẽ gào rú. Ông đây sớm dâng lên tận miệng cho anh rồi, thân thiết cái beep gì. Chẳng lẽ còn muốn ông đây đóng gói bọc quà mới vui lòng đúng không?
Hai người luôn luôn ngủ chung giường, Lam Uyên rất quang minh chính đại ôm Thẩm Manh. Hắn cũng được Lam Uyên ôm đã quen mà an tâm ngủ ngon lành.
Lam Uyên ở nhà suốt một tuần, đối với Thẩm Manh đó quả thực những ngày sống trong thiên đàng. Nếu không tính tới tính cách độc chiếm cùng ánh mắt cứ như hổ rình mồi thì Lam Uyên tuyệt đối là một người vợ đảm đang, ngoan hiền. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, nâng hắn như nâng hoa, luôn luôn chu đáo trong tất cả mọi việc, lại còn biết kiếm tiền. Đáng tiếc, Lam Uyên sắp phải đi trao đổi sinh cuối cấp 3 tháng. Sau đó liền phải đi du học ở trung tâm lãnh địa mẹ suốt 2 năm, nghĩ tới sắp phải xa người yêu Thẩm Manh thật cmn đau lòng mà. Thế cho nên khi Lam Uyên yêu cầu một nụ hôn chào tạm biệt trước khi đi, hắn đã không ngần ngại mà ôm chặt lấy y, hôn môi suốt 5 phút. Đây chính là một loại ám chỉ đó nha, cục cưng nhất định phải sống tốt, cấm liếc mắt đưa tình với nữ nhân nào đó, nam nhân cũng không được.
Thừa dịp lúc Lam Uyên còn ngơ ngẩn, Thẩm Manh liền đẩy mạnh y. Nhanh chân chạy vào nhà đóng sầm cửa, khoá trái lại. Qua một lúc, hắn liền nghe thấy âm thanh trầm thấp của Lam Uyên ở bên kia cánh cửa nói khẽ:
"Chờ ta trở lại nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Hai người không biết, cái xa này cứ thế xa đến 3 năm.
Hai năm đi du học nè, còn một năm tại sao thì chờ chương sau hen.