Nếu như cứ để mặc Ninh Dực Trình sa đọa như vậy, thì ba năm qua công ty dày công bồi dưỡng cho anh lãng phí rồi.
Cái giá phải trả và lợi ích thu được, anh ấy tự biết phải tính toán như thế nào.
“Cậu nói thật chứ?” Lương Bằng lại hỏi thêm một câu.
Ninh Dực Trình không trả lời, chỉ nhìn anh ấy.
Lương Bằng đành phải nhượng bộ: “Thôi được rồi, cứ làm theo ý cậu vậy.”
...
Sau khi lấy lại được điện thoại, việc đầu tiên mà Viên Y Y làm chính là sạc pin, sau đó mở game ra xem, con trai cô vẫn chưa về.
Thoát khỏi game, cô thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của bố cô gọi đến.
Cô cảm thấy hơi bất ngờ, từ sau khi bà nội mất, bố cô rất ít khi liên lạc với cô, hơn nữa mỗi lần cô về nhà, đều bị mẹ kế ghét bỏ. Dần dần, cô cũng chẳng muốn về nhà nữa.
Không biết đột nhiên ông ta liên lạc với cô để làm gì.
Viên Y Y do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi lại cho bố mình.
“Viên Y Y, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, từ tối hôm qua đến sáng nay, bố đã gọi cho con bao nhiêu cuộc điện thoại rồi, sao bây giờ con mới nghe máy!”
“Điện thoại con bị mất, vừa mới tìm thấy, bố tìm con có chuyện gì không?”
“Là chuyện về căn nhà của bà nội con... Hay là hôm nay con về nhà một chuyến đi, bố nói chuyện trực tiếp với con.”
Vừa nghe thấy bố nhắc đến bà nội, Viên Y Y siết chặt điện thoại, các khớp xương ngón tay trắng bệch.
Cúp điện thoại, cô nhìn đồng hồ, hôm nay đến phim trường cũng hơi muộn rồi, hay là về nhà một chuyến vậy.
Nhưng mà nhà bố cô cách đây khá xa, phải chuyển xe hai lần, tổng cộng là hơn 20 bến, đi đi về về mất ít nhất bốn tiếng đồng hồ, coi như là hôm nay lại lãng phí một ngày rồi.
Cô nhìn số dư ít ỏi trong thẻ ngân hàng, trong lòng cảm thấy buồn bực vô cùng.
Hai tiếng sau, cô đến nhà bố mình.
Người ra mở cửa lại là mẹ kế cô.
“Ôi, Y Y về rồi à!” Tôn Tuyết Trân hôm nay lại nhiệt tình khác thường.
Viên Y Y cảm thấy không được tự nhiên, gật gật đầu, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”
Tôn Tuyết Trân theo bản năng nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra: “Chưa ăn cơm phải không, vào rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
Viên Y Y: “Vâng.”
Vừa định bước vào nhà, thì cô đã bị tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt.
Cậu em trai Viên Đào ôm súng nước xông thẳng đến xịt thẳng vào mặt cô.
Viên Y Y lấy khăn giấy lau mặt, vẻ mặt dửng dưng như đã quen từ lâu.
"Ôi trời, xin lỗi Y Y, con không sao chứ?" Tôn Tuyết Trân nén cười, vội vàng hỏi han, một mặt quay lại giả vờ trách mắng con trai: "Viên Đào! Sao con lại đối xử với chị như vậy?"
"Hừ, cô ta không phải là chị con, con không có chị gái, cô ta chỉ là người ngoài, dựa vào đâu mà vào nhà chúng ta! Mẹ đuổi cô ta đi!" Một đứa trẻ mới 7 tuổi vậy mà lại có thể nói ra những lời này, Viên Y Y chỉ biết đứng im nhìn thằng bé.
Bình thường, nếu như gặp phải tình huống như vậy, chắc chắn Tôn Tuyết Trân sẽ chẳng nói con trai lấy một câu, không hùa vào đâm chọt cô thì thôi đã là may mắn lắm rồi, hôm nay lại khách sáo như vậy, còn giả vờ đánh Viên Đào.
"Thằng bé này, nói năng kiểu gì thế hả, đó là chị gái của con đấy! Mau xin lỗi chị đi."
Viên Đào không chịu nghe lời, ra vẻ tủi thân nói: "Bình thường mẹ cũng gọi cô ta là con nhỏ chết tiệt đó thôi, sao bây giờ lại bắt con phải xin lỗi!" Nói xong, cậu bé liền òa khóc nức nở.
Viên Hồng Duy đi ra: "Chuyện gì thế này, sao tự dưng lại khóc rồi."
Viên Y Y vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong nhà, trong đầu lại hiện lên một khung cảnh thời thơ ấu.
Lúc cô còn nhỏ, gia đình cô cũng từng rất hòa thuận, cả nhà tuy rằng sống chen chúc trong căn nhà nhỏ, nhưng mà ký ức lúc đó lại rất ấm áp, mỗi lần nhớ lại, cô không nhịn được mà cảm thấy lưu luyến.