Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 93: 93: Anh Không Có Sở Thích Cố Định





Sáng sớm, Hạ Tri Hứa đã gọi công ty chuyển nhà.

Đồ dùng sinh hoạt của Hứa Kỳ Sâm không nhiều lắm, chủ yếu là sách, nên việc chuyển nhà cũng không quá phiền phức.
“Phải rồi, không phải hôm qua bạn bảo lần trước máy tính bạn gặp trục trặc à?” Hạ Tri Hứa giúp Hứa Kỳ Sâm cất máy tính vào trong túi, đeo túi lên vai, “Để về nhà anh xem giúp cho.”
Hứa Kỳ Sâm vui vẻ gật đầu, “Nhưng bạn đừng có làm mất bản thảo của em đấy.”
Hạ Tri Hứa tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Ít nhiều gì anh cũng là dân chuyên mà.”
Nhân viên công ty vận chuyển dọn đồ đạc đến cửa nhà mới cho hai người rồi mới ra về, Hạ Tri Hứa nhấc một rương đựng sách lên, nói với Hứa Kỳ Sâm: “Mở cửa ra đi.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn khóa có mật khẩu trên cửa nhà Hạ Tri Hứa, “Mật khẩu là bao nhiêu?”
Hạ Tri Hứa bất đắc dĩ thở dài.
Thế mà bảo mình không say.
“Lần trước anh nói rồi đó, là sinh nhật bạn, ông trời con.”
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày đầy nghi hoặc, cậu thử mật khẩu, thế mà mở ra được, “Nói lúc nào?’
Hạ Tri Hứa cố sức dọn rương vào trong, “Cái hôm sau khi say rượu anh mất trinh ấy.”
“Bạn im ngay.”
“Ch*ch xong thì mất trí nhớ, lại còn bắt anh im miệng.

Bạc bẽo quá.”
Chuyển nhà không phải việc phiền toái nhất, việc phiền toái là công tác sửa sang lại sau khi dọn đến hết.

Hạ Tri Hứa không muốn Hứa Kỳ Sâm làm việc mệt mỏi, vì vậy để cậu ngồi trên sàn phân loại sách, mình thì thì đem đến phòng làm việc xếp trên giá, cứ tới tới lui lui như thế cũng kiệt sức.
“Mệt không, bạn ra đây ngồi đi, em bóp vai cho.” Hứa Kỳ Sâm ngồi xếp bằng trên sô pha, vỗ vào khoảng trống nhỏ trước mặt mình.
Ban đầu Hạ Tri Hứa cũng không mệt lắm, nhưng vừa thấy Hứa Kỳ Sâm như thế, hắn không kìm được muốn làm nũng ăn vạ, vì vậy thở ngắn than dài quỳ ngay xuống thảm trải sàn, “Mệt quá đi.” Nói xong còn ngã nhào vào trong lòng Hứa Kỳ Sâm, gác gáy lên xương quai xanh của cậu.
“Em xoa bóp cánh tay cho bạn nhé.” Hứa Kỳ Sâm cầm một cánh tay Hạ Tri Hứa, vừa bóp tay cho hắn vừa hỏi: “Bạn không phải đi làm à?” Hỏi xong, cậu mới chợt nhớ đến lời nói lúc trước của mẹ Hạ, Hạ Tri Hứa tự mình gây dựng sự nghiệp, “À em quên, bạn là sếp.”
“Anh cho nhân viên nghỉ mấy ngày.” Hạ Tri Hứa ngó mắt ra, lệch đầu sang tay phải Hứa Kỳ Sâm.

“Nghỉ vì gì?”
Hạ Tri Hứa cười thành tiếng, “Nghỉ nhân dịp sếp thoát ế.”
Hứa Kỳ Sâm cũng cười theo, “Sao lại có ông sếp lười như bạn thế chứ.”
“Tại bạn cả đấy, giờ anh chỉ ước sao ngày nào cũng được ở nhà, không đi đâu hết.” Hạ Tri Hứa nắm tay Hứa Kỳ Sâm, xoa lòng bàn tay cậu, thở dài, “Xem ra anh hiểu tâm trạng của những vị hoàng đế không muốn lâm triều thời cổ đại rồi.”
“Bớt đi, rõ ràng là do lười.”
Hạ Tri Hứa rụt người lại, đôi chân dài không biết để ở đầu nâng lên để lên trên một hòm rương đựng đầy sách đằng trước, hắn lấy một viên kẹo bơ cứng trong túi quần mình, bóc giấy gói kẹo.
Thấy hắn cầm kẹo, Hứa Kỳ Sâm cứ tưởng cho mình ăn, nào ngờ Hạ Tri Hứa bóc vỏ kẹo xong thẳng tay ném tọt vào trong miệng mình.
Cậu đẩy đầu Hạ Tri Hứa, “Em cũng muốn ăn.”
Hạ Tri Hứa hơi ngửa đầu ra sau, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn khuôn mặt Hứa Kỳ Sâm, vì ngậm kẹo trong miệng nên nói chuyện không rõ ràng: “Bạn muốn ăn à?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
“Anh còn một viên, hôn anh một cái đi thì anh cho.”
Sau khi nghĩ ngợi, Hứa Kỳ Sâm cúi thấp đầu xuống gần môi Hạ Tri Hứa, hôn khẽ một cái.

Động tác của Hạ Tri Hứa thoăn thoắt, nhân nụ hôn, đầu lưỡi hắn đẩy viên kẹo trong miệng mình vào miệng Hứa Kỳ Sâm, còn hôn cậu chụt một cái rõ kêu.
“Ứm…” Hứa Kỳ Sâm nhíu mày ngẩng đầu, “Sao bạn lại làm thế?”
“Anh lừa bạn đó, hết kẹo này rồi, chỉ còn mỗi viên kia thôi.” Hạ Tri Hứa nhìn vào mắt cậu, “Không ăn thì trả anh đấy.”
Đầu lưỡi Hứa Kỳ Sâm hơi giật, cậu đẩy kẹo sang một bên hàm, nom y như chú hamster bé bỏng giấu thức ăn.
Hạ Tri Hứa “ôi chao” thêm mấy tiếng, vờ tỏ ra rất mệt mỏi, nằm quấn lấy đùi Hứa Kỳ Sâm, “Anh nghỉ một lúc, lát nữa sẽ dọn dẹp hết chỗ này.”
Vị kẹo bơ cứng chậm rãi tan chảy trong khoang miệng lẫn cùng vị thơm của sôcôla thuần, tâm trạng Hứa Kỳ Sâm cũng tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai Hạ Tri Hứa.
“Dì nhỏ của em sắp kết hôn với thầy Trương rồi.”
Hạ Tri Hứa hơi bất ngờ, “Thật á?”
“Ừm, tối qua mới gửi tin nhắn cho em, bảo mấy ngày nữa sẽ đi đăng ký kết hôn.”
“Thế đám cưới thì sao?”
Hứa Kỳ Sâm nghĩ ngợi, “Chẳng cũng nhanh thôi.


Dì nhỏ của em tính tình hơi vội vàng, chắc sẽ không kéo dài lâu đâu.” Ngón tay cậu chầm chậm dọc từ vành tay Hạ Tri Hứa xuống đến cằm theo đường xương hàm, râu lún phún chọc vào lòng bàn tay cậu ngứa ngáy.
“Đến hôm đó bạn tới dự đám cưới với em đi.” Hứa Kỳ Sâm bỗng mở miệng.
Ý tứ trong câu nói này không khác gì mấy với [Bạn đến gặp người nhà em một lần đi].

Hạ Tri Hứa cũng hiểu ý Hứa Kỳ Sâm, một mặt, hắn thấy rất hạnh phúc, nhưng mặt khác lại không khỏi lo lắng, dù sao cũng là ngày vui của dì nhỏ cậu, hắn không muốn mình trở thành nguyên nhân phá vỡ niềm vui đó.
Dường như Hứa Kỳ Sâm cũng nhìn thấu tâm sự của Hạ Tri Hứa, “Bạn yên tâm, em đã nói với dì em thích một người con trai từ lâu rồi.”
Hạ Tri Hứa cảm thấy không thể tin nổi, Hứa Kỳ Sâm còn nói thêm, “Từ sự việc lần trước, dì nhỏ của em đã tìm em nói chuyện.

Dì ấy không thấy việc thích người đồng giới là chuyện gì sai trái, chỉ là dì mong rằng em có thể thẳng thắn với dì, dù sao dì cũng là người thân duy nhất của em.

Nên em mới thừa nhận, nhưng vì chuyện học tập của em, dì vẫn kiên quyết bắt em chuyển trường, bình yên học cho hết lớp mười hai.”
Nói xong, Hứa Kỳ Sâm cười, có phần tự giễu, “Thật ra em come out sớm hơn bạn, nhưng mà là bị bắt.”
Mặc dù cách nói chuyện rất bình thản, nhưng Hạ Tri Hứa hiểu rõ hơn ai hết rằng khi ấy Hứa Kỳ Sâm đã chẳng dễ dàng gì.

Hắn xoa đầu Hứa Kỳ Sâm, không nói nhiều lời an ủi mà chỉ cười: “Nếu vậy thì chúng ta cùng tham dự đám cưới của dì nhỏ nhé.”
“Ừm.” Hứa Kỳ Sâm vui vẻ gật đầu, sau đó vẻ mặt lại thay đổi, “À, hôm nay phải quay lại tiếp tục đăng chương mới rồi.”
“Trong phòng làm việc có cái máy tính đấy, bạn có thể dùng tạm trước, máy tính của bạn mai anh đưa cho.”
“Ừm.”
Dọn dẹp đồ đạc xong, hai người lại quét tước một lần nữa.

Nhân lúc còn sớm, Hạ Tri Hứa lái xe chở Hứa Kỳ Sâm đi mua đồ nội thất.

Hai người đẩy xe đẩy đi qua những gian đồ nội thất, có rất nhiều những món đồ nội thất đủ loại đủ kiểu, phong cách khác nhau.

Hứa Kỳ Sâm chưa từng đi dạo qua cửa hàng bách hóa nội thật bao giờ, cậu cảm thấy việc đi một mình chẳng có ý nghĩa gì.

Đối với cậu mà nói, nơi ở chẳng qua chỉ là một nơi che mưa chắn gió, không có tác dụng gì về mặt tình cảm cả, như một chiếc bình thủy tinh rỗng tuếch vậy.
Nhưng khi ở bên Hạ Tri Hứa, định nghĩa của “nơi ở” đã thay đổi rồi.
Biến thành một chiếc bình thủy tinh đựng đầy những viên kẹo sặc sỡ.
Biến thành mái ấm.
“Ngăn tủ này đẹp quá này, bạn thích màu trắng hay màu đen?”
“Tủ đựng này cũng ổn, có thể đựng một số tài liệu tham khảo.”
“Cái gối đầu này mềm quá đi.”
Hạ Tri Hứa nhìn Hứa Kỳ Sâm lăng xăng khắp nơi, cả người tản ra ham muốn mua sắm, đó là một cảm giác khiến cõi lòng người ta hạnh phúc khôn cùng.
Hứa Kỳ Sâm đứng ở mép giường, cầm hai cái gối đầu, “Bạn thấy cái nào được hơn, cảm giác cái này sẽ dễ bảo vệ xương cổ hơn, nhưng cái này có vẻ mềm…”
Hạ Tri Hứa rút bàn tay đút trong túi ra, đè hai cái gối đầu khác nhau, “Anh thấy đều được, bạn thích cái nào thì mua cái đó đi.”
Hứa Kỳ Sâm lộ ra vẻ khó xử, vẫn không biết rốt cuộc nên chọn cái nào.

Cậu rầu rĩ ném một trong hai cái gối về lại giường, hờn dỗi Hạ Tri Hứa, “Bạn qua loa quá đi, chẳng có tí ý kiến xây dựng đóng góp gì cả, chỉ biết nói “Bạn thích cái nào thì mua cái đó”, “Cứ mua cái bạn thích là được” kiểu vậy.

Bọn mình sống chung một nhà, chẳng lẽ bạn không có món đồ nào rất thích, rất muốn đặt trong nhà sao?”
Dứt lời, bản thân Hứa Kỳ Sâm cũng thấy giật mình, cậu cũng chẳng hiểu tại sao tự nhiên mình không thể kìm nổi cơn giận, thật sự y như oán phụ vậy.

Cậu nhìn người người đẩy xe đẩy đi ngang qua xung quanh, bắt đầu xấu hổ.
“Không phải mà.” Hạ Tri Hứa nghiêm túc giải thích.
Gì mà không phải… Hứa Kỳ Sâm vẫn thấy rất bất mãn, mặc dù cậu biết chắc chắn Hạ Tri Hứa sẽ biện hộ cho mình.
“Ngoài bạn ra, anh thực sự không còn sở thích cố định nào khác nữa.” Giọng Hạ Tri Hứa không lớn, nhưng giọng điệu rất chân thành.
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thản như thế, cũng không có bất cứ động tác hay vẻ mặt nào để hỗ trợ thêm, ấy vậy mà Hứa Kỳ Sâm lại cảm tưởng như hơi thở của mình vừa ngừng ngay tức khắc.
Trái tim cậu cũng hoảng, như chú nai con bị lạc hướng trong rừng rậm, nó cứ chạy loạn lung tung, đâm đổ rất nhiều cây.
“Sao thế?” Thấy Hứa Kỳ Sâm ôm gối đầu trong tay không nói gì, Hạ Tri Hứa tưởng cậu vẫn còn giận.
Nhưng Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Không có gì.


Chỉ là tự nhiên phát hiện ra một sự thật.”
Hạ Tri Hứa hơi mệt, ngồi trên giường triển lãm, “Sự thật gì?”
“Trước đây em từng lấy bạn làm nguyên mẫu của nam chính trong tiểu thuyết, rất nhiều nhân vật trong đó đều mang đặc điểm của bạn.

Sau đó em bị lừa vào trong hệ thống, thích vai chính bên trong, thật ra em cũng rất rối, bởi vì em không biết rốt cuộc là mình thích nhân vật kia, hay thích người đứng đằng sau nhân vật.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu cười, nói tiếp, “Chuyện này rất kì lạ, bởi vì ngay cả khi em miêu tả về bọn họ cũng đem vào trong đó rất nhiều tình cảm dành cho bạn, em cũng chưa từng đem lòng yêu bất cứ nhân vật nào.

Em tưởng đó là vì góc nhìn độc đáo của người sáng tạo, nhưng hôm nay tự dưng em phát hiện ra, nguyên nhân căn phải không nằm ở việc em có phải người sáng tạo hay không.”
Hạ Tri Hứa hơi ngẩng đầu, “Thế nằm ở đâu?”
Hứa Kỳ Sâm ôm gối, nghiêng đầu về phía hắn, “Ở chỗ bạn.”
“Mặc dù em trút vào rất nhiều tình cảm để sáng tạo nên cái bóng của bạn, nhưng những thứ như văn chương, nói lớn lao thì cũng lớn lao mà nói nhỏ bé thì cũng nhỏ bé.

Đối với bản thân em, những con chữ của em thực sự rất cằn cỗi, dù em có miêu tả và điểm tô bao nhiêu đi nữa, cũng chẳng thể viết ra được một phần mười sức hút thực sự của bạn.”
Cậu nói một tràng, vừa chân thành vừa gây rung động.
Hạ Tri Hứa ngơ ngẩn nhìn cậu, cuối cùng cúi đầu cười, vỗ lên giường, “Cái giường này rất mềm, bạn ngồi thử đi.”
Hứa Kỳ Sâm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hạ Tri Hứa, bị hắn ôm lấy vai, nghe tiếng hắn thở dài, “Giờ anh lại thấy không thoải mái rồi.”
Hứa Kỳ Sâm sốt ruột, “Sao tự dưng lại không thoải mái, có phải vì nghiện thuốc lá không?”
“Hình như vậy.”
Vừa nói, Hạ Tri Hứa vừa ghé lại gần tai cậu.

Giữa trung tâm mua sắm đồ nội thất người đến kẻ đi vô cùng nhộn nhịp, hắn mở miệng lần nữa.
“Bây giờ anh cực kì cực kì muốn hôn bạn.”
Giọng hắn trầm thấp, không có rung dây thanh, luồng khí ấm áp chở từng câu chữ ám muội đến bên tai cậu.
“Muốn ôm bạn thật chặt.”
“Muốn cởi sạch tất cả quần áo trên người bạn, làm một số chuyện có thể khiến bạn khóc.”
Nói đến đây, Hạ Tri Hứa cười nhẹ, vỗ lên sản phẩm triển lãm mềm xốp bọn họ đang ngồi.
“Dù sao thì anh không lạ giường đâu.”