Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 69: 69: Hiệu Ứng Vịt Con Của Em Bé Quỷ Hút Máu Sơ Sinh





Khi Hứa Kỳ Sâm tỉnh lại, cậu cảm thấy khắp người là lạ.
Đầu óc nhẹ bẫng choáng váng, cậu chớp mắt nhìn trần nhà, trong đầu xuất hiện một vài đoạn kí ức ngắn ngủi.
Cậu bị đâm rất nhiều dao, chảy rất nhiều máu, đau đớn vô cùng.
Hứa Kỳ Sâm đột ngột vén chăn ra, trên người cậu không phải là chiếc hoodie trắng ngày hôm qua tới đây mà là áo sơ mi trắng thùng thình trông rất quen thuộc.
Cậu sờ lên ngực và bụng mình, rồi lại nhìn bộ quần áo đang mặc bên dưới tầng chăn.
Kì lạ thật.
Vết thương nơi con dao đâm xuyên qua chỉ còn lại vết màu hồng nhạt như da thịt, cũng không đáng sợ như cậu đã tưởng tượng.
Nhưng chỉ một giây sau, cậu nhanh chóng phát hiện ra cơ thể mình có gì đó là lạ.
Làn da cậu quá trắng, trắng đến mức có thể mơ hồ nhìn thấy từng mạch máu nhạt dưới da.
Rèm cửa sổ phòng ngủ bị gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh nắng lấp lánh luồn vào từ trong khe cửa rọi thẳng lên da dẻ cậu, khiến cậu cảm nhận được sự thiêu đốt mãnh liệt.
Đau quá.
Hứa Kỳ Sâm lập tức chui vào trong chăn, đầu óc cậu ong ong như máy thu thanh gặp trục trặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng rè rè của dòng điện.
Sau khi xem xét lại kĩ, cậu mới chậm chạp sờ lên ngực trái của mình.
Nhịp tim đập biến mất rồi.
Cậu thật sự đã bị Tô Lẫm biến đổi.
Nhận thức được điều này, Hứa Kỳ Sâm lại càng cảm thấy cơ thể mình có gì đó không đúng.

Cổ họng cậu như lửa đốt, khô khốc khó chịu.
Cậu vén chăn lên, phát hiện nửa người dưới của mình chỉ mặc một chiếc quần lót boxer, áo sơ mi chỉ đủ che nửa người trên để lộ ra đôi chân, cách mặc này khiến cậu thật sự vô cùng xấu hổ.

Ánh mặt trời lại chiếu qua lần nửa đốt bắp chân cậu, Hứa Kỳ Sâm đau đến mức suýt nữa thì giật cẫng lên.
Tô Lẫm đang thay rèm cửa sổ ngoài phòng khách nghe thấy tiếng bước chân, anh bước xuống ghế nghiêng người nhìn Hứa Kỳ Sâm, khóe môi không kìm được cong lên.
Cậu bọc chăn quanh người từ đầu đến chân vô cùng kín kẽ, chỉ để lộ ra đôi mắt tăm tối đẫm sắc đỏ, trông chẳng khác nào cái bánh chưng khổng lồ.
“Bác sĩ Tô, chào buổi sáng.” Miệng cậu cũng giấu sau chăn, âm thanh nghe rầu rĩ.
Tô Lẫm kéo rèm cửa sổ màu đen mới treo lại không để lộ một kẽ hở nào, phòng khách lập tức tối om.
“Em ngủ suốt một ngày rưỡi, giờ đã là ba giờ chiều chủ nhật rồi.” Nói rồi, anh đi tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, hai tay cầm lấy tấm chăn cậu đang khoác trên người, vừa định cởi ra thì bị cậu ngăn cản một cách kịch liệt, “Đừng đừng đừng!”
Tô Lẫm nhíu mày, “Sao vậy?”
“Em…” Tay Hứa Kỳ Sâm bên trong chăn quấn mình lại chặt hơn nữa, “Bên trong em mặc hơi ít…”
Vẻ mặt Tô Lẫm không hề có cảm xúc, giọng anh đều đều, “Một tay tôi tắm rửa cho em, thay quần áo cho em, tận mắt nhìn thấy từ đầu đến chân em rồi.” Cuối cùng còn chêm thêm một câu, “Mặc dù đây không phải chủ ý của tôi.”
“Anh…” Hứa Kỳ Sâm tức tối đến cạn lời, chỉ có thể nghiến chặt răng, sau đó, cậu phát hiện ra hình như mình có thêm hai chiếc răng nhọn, vừa nghiến răng chúng liền cọ vào nhau.
Tô Lẫm lấy chiếc chăn bông trên người cậu xuống rồi ôm về phòng ngủ, Hứa Kỳ Sâm vẫn cảm thấy rất ngại, đứng yên tại chỗ nhìn đôi chân trống trơn của mình, “Anh không có quần áo ở nhà à?”
“Không có.” Tô Lẫm ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm đang kéo chiếc áo sơ mi xuống, không kéo được thế nào mà lại lộ ra một vùng ngực trắng phát sáng, thế là luống cuống phải kéo lại che đi.
Suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Tô Lẫm đẩy gọng kính, đi đến ghế sô pha trong phòng khách vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, mở ti vi ngồi xuống.
Hứa Kỳ Sâm vào phòng tắm định rửa mặt, vừa nhìn vào gương, cậu lập tức sợ hết cả hồn: làn da cậu còn trắng hơn cả màu viên gạch sứ đằng sau, con ngươi đỏ sẫm, trông rất kì dị.
Trên bồn rửa tay có một cái cốc, bên trong cắm một chiếc bàn chải đánh răng màu xanh lam cậu đã từng dùng lần trước ngủ lại đây, Hứa Kỳ Sâm vừa đánh răng vừa quan sát mình trong gương, cứ cảm thấy cơ thể mình vẫn còn gì đó đã thay đổi ngoài sắc da.
Hình như trông có vẻ đẹp hơn trước đây không ít.
Rửa mặt xong, cậu rướn lại gần gương, kiểm tra thật kĩ chiếc răng nanh vẫn chưa hoàn toàn rụt ngắn lại của mình, còn cố ý thò tay vào sờ, đúng là rất nhọn.
Cảm giác này quá mới mẻ.
Lượn qua lượn lại một mình trong phòng tắm thật lâu, khi quay trở lại phòng khách, Hứa Kỳ Sâm phát hiện ra Tô Lẫm đã dựa vào đệm lót mềm của ghế sô pha ngủ mất rồi.
Cậu rón rén đi tới bên cạnh, nhận ra trên sàn đã trải thêm một tấm thảm len, vì vậy cậu ngồi xếp bằng trên thảm sàn, cầm điều khiển vặn nhỏ âm lượng TV.

Dù sao cũng không có việc gì để làm, Hứa Kỳ Sâm định xem một bộ phim, sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cậu nhìn thấy một bộ phim đã rất cũ xuất hiện ở thanh đẩy bên trái.

Phỏng vấn Ma cà rồng(*).
(*) Interview with the Vampire: Bộ phim kinh dị gothic của Mỹ năm 1994 do Neil Jordan đạo diễn, dựa trên tiểu thuyết cùng tên năm 1976 của Anne Rice, với sự tham gia của Tom Cruise và Brad Pitt.

Bộ phim tập trung vào Lestat và Louis, bắt đầu với việc Louis bị Lestat biến thành ma cà rồng vào năm 1791.
Cái TV này cũng trí năng thật.
Trùng hợp Hứa Kỳ Sâm chưa có thời gian xem bộ phim này, cậu ấn điều khiển, dựa người vào sô pha lẳng lặng xem.
Màu sắc chủ đạo của bộ phim u ám lộng lẫy, mái tóc uống lọn hoe vàng, trang phục dạ tiệc thời Trung cổ khoan thai và sang trọng cùng những vũ hội xa hoa trụy lạc.

Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng chìm đắm trong bộ phim, gác cằm lên chiếc gối ôm thật bự trong lòng.
Mãi đến khi nhìn thấy cảnh Lestat biến đổi Louis lần đầu tiên, Hứa Kỳ Sâm đột nhiên cảm thấy cơ thể mình lại trở nên kì lạ.

Lestat hư hỏng tràn trề sự quyến rũ đâm chiếc răng nanh trắng của mình vào động mạch đang đập của Louis, còn Louis bị hút máu tươi lộ ra vẻ mơ màng nửa tỉnh nửa mê trên khuôn mặt bị cơn đê mê và sợ hãi nuốt trọn.
Cổ họng Hứa Kỳ Sâm lại khô rát, cậu đứng lên đi ra mở tủ lạnh.
Thật là kì lạ, lần trước cậu đến, trong tủ lạnh chẳng có gì ngoài nước lọc.
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người nhìn tủ lạnh chất đầy đủ loại bánh ngọt và nước trái cây, đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.

Cậu cầm một chai nước dưa hấu và mấy miếng bánh ngọt, quay trở lại vị trí khi nãy lần nữa.
Tô Lẫm vẫn đang ngủ, dường như có vẻ rất mệt nhọc.
Hứa Kỳ Sâm quay đầu, hai mắt dán vào màn hình TV, chọn một miếng bánh ngọt nhét cả vào trong miệng.
Kì lạ.

Sao miếng bánh ga tô này lại không ngọt gì cả thế này?
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày không lại lòng, miễn cưỡng nhai nuốt miếng bánh ngọt, vì hơi nghẹn nên cậu vặn nắp chai nước dưa hấu uống một ngụm lớn .
Nước dưa hấu này cũng là đồ giả sao?
Chẳng ngọt chút nào.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn bánh ngọt mình vừa mang ra, sau một hồi lần lữa, cậu cầm lên một miếng bánh bông lan đường nâu, loại bánh này không thể nào không ngọt được.

Thế nhưng sau khi thử cắn một miếng, cậu vội nhả ra lòng bàn tay.
Thật sự không ngọt.
Cậu quay đầu nhìn Tô Lẫm.
Không phải là trò đùa của anh ấy đấy chứ?
Hứa Kỳ Sâm đặt nước dưa hấu xuống, phủi phủi tay mình rồi cẩn thận đưa tới trước mặt Tô Lẫm, cẩn thận quan sát vẻ mặt anh xem là ngủ thật hay đang giả vờ.
Tô Lẫm dựa đầu lên đệm tựa tay ghế sô pha, cặp kính gọng vàng rơi trên sống mũi, đôi môi không mím lại như ngày thường mà hé ra một chút, trông anh dịu dàng hơn rất nhiều.
Hứa Kỳ Sâm nằm úp trên sô pha nhìn anh, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương ngọt ngào khiến cho cổ họng sâu khô rát lần nữa thức tỉnh, cậu hít sâu một hơi, kiếm tìm nơi tuôn ra mùi hương này.
Đến khi lại gần tầm tay Tô Lẫm, nhẹ nhàng vén cổ tay áo màu đen của anh lên, cậu mới phát hiện ra cổ tay anh quấn băng gạc, bên trên có vết máu rỉ ra, đây là ngọn nguồn của luồng hương ngọt ngào kia.
Yết hầu Hứa Kỳ Sâm chuyển động một cách mất tự nhiên, lồng ngực dấy lên ngọn lửa khó kìm nén, càng cháy càng mãnh liệt, rõ ràng cậu đã không còn nhiệt độ cơ thể, vậy mà vẫn cảm nhận được sự nóng khô.
Đôi môi cũng khô nứt lạ, cậu lè lưỡi liếm, cuối cùng cũng cảm nhận được cái cảm giác trông mơ giải khát(*) này.
(*) Trông mơ giải khát: Nhìn cây mơ thấy hết khát nước, chỉ việc dùng những ảo tưởng không thực để thỏa mãn bản thân.
Cậu cố gắng kìm nén khát vọng từ tận đáy lòng mình.
Mày không khát chút nào.
Không được uống máu của anh ấy.
Mày không muốn hút máu.
Thế nhưng dường như cách tự thuyết phục yếu ớt này lại phản tác dụng, gò má cậu vô thức lại gần, như thể có làn khói lượn lờ từ điếu thuốc phiện chầm chậm bao bọc lấy toàn thân, cậu mất kiểm soát rướn tới cổ tay Tô Lẫm.
Đợi đến khi kịp nhận ra, đôi môi cậu đã dán lên vùng băng gạc thấm máu.

Hứa Kỳ Sâm hoảng sợ trước hành động của mình, cậu chống tay trên thảm lùi về sau mấy bước.
Đôi môi khô ráo dính lấm tấm máu, cuối cùng Hứa Kỳ Sâm vẫn không nhịn được, cậu thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm láp.
Ngọt quá.
Toàn thân bị bao vây bởi niềm khoái cảm, từng lỗ chân lông cậu run rẩy.
Cảm giác này thực sự quá đáng sợ, nó ngự trị trên mọi giác quan cơ thể một cách áp đảo, khiến cậu hoàn toàn không còn là chính mình nữa.
Khoảng thời gian khó trải qua nhất của một kẻ nghiện rượu không phải là cai cữ rượu suốt mấy chục ngày, mà là đầu lưỡi vừa được nếm một giọt rượu ngon lại phải rụt về.
Chỉ sượt qua như vậy thôi cũng có thể khiến hắn ta phát điên.
Tô Lẫm trong cơn mơ màng cảm nhận được một cơn đau nhói như bị kim đâm một nhát, anh nhíu mày mở mắt ra, lúc này mới biết được nguyên do của cảm giác đau đớn ấy.
Hứa Kỳ Sâm dùng răng nanh cắn rách một vết thương không nhỏ trên ngón tay giữa của anh, dòng máu đỏ sẫm chảy dọc xuống kẽ ngón tay, Hứa Kỳ Sâm chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi trắng quỳ gồi trên tấm thảm trải sàn, nâng tay anh lên bằng hai tay, sắc mặt vừa khao khát vừa thành kính.
Cậu quá mong mỏi, bởi vậy nên khi hút máu đã không theo trình tự.

Trước hết, cậu hút lấy vết thương một cách nóng lòng và tham lam, vì không nỡ uổng phí thứ chất lỏng màu đỏ đang chảy ra này nên rướn đầu lưỡi chậm rãi liếm láp ngón tay thon dài theo vết máu chảy từ trên xuống dưới.
Sức chấn động của cảnh tượng quá lớn, Tô Lẫm khó chịu rút tay mình ra, nhẹ nhàng ho một tiếng như muốn thông báo rằng người mà cậu đang ăn vụng như thức ăn đã dậy rồi.
Không ngờ con quỷ nhỏ hút máu mới sinh này không hề có vẻ lúng túng khi bị bắt quả tang ăn vụng, đôi môi đẫm vệt máu đỏ tươi cùng với khuôn mặt hơi ngơ ngác trông chẳng khác nào vừa bị lấy mất lọ mứt dâu đang mình đang ăn ngon lành, hết sức tủi thân.
“Em có biết mình đang làm gì không?”
Tô Lẫm ngồi dậy, hai chân giẫm lên thảm trải sàn, cố gắng nói thật nhỏ nhẹ.
Không ngờ Hứa Kỳ Sâm lại nhoài người nằm lên đầu gối anh, đôi mắt đỏ ngầu ướt sũng nhìn anh, giọng nói nôn nóng mà nhẹ bẫng, “Tô Lẫm, em đói.”
Lồng ngực Tô Lẫm tưng tức.
Trước đây lúc nào cậu cũng kêu bác sĩ Tô, rất hiếm khi gọi thẳng tên anh ra.
“Thật đấy.” Ngón tay cậu đặt trên đầu gối Tô Lẫm, trông thương không chịu được, “Em khó chịu lắm, cho em uống một chút thôi nhé, được không?”
Quỷ hút máu bị gián đoạn ăn uống rất khó có thể loại bỏ cảm giác kích thích thèm ăn mãnh liệt, đối với một quỷ hút máu sơ sinh hoàn toàn chưa có năng lực tự kiểm soát bản thân, sự kích thích này lại càng rõ ràng.
Tựa như cơn nghiện khó mà cai được.
Tô Lẫm khẽ thở dài, đối mặt với sự cầu xin của Hứa Kỳ Sâm, anh căn bản chỉ có duy nhất một lựa chọn: thỏa hiệp.
Anh đưa ngón tay vừa bị cắn rách tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, vẻ mặt cậu lập tức thay đổi, cậu nở một nụ cười đáng yêu như đứa trẻ con mãi mới chiếm được viên kẹo.

Hai tay Hứa Kỳ Sâm vô thức túm lấy cẳng tay của Tô Lẫm như đang kiếm tìm nơi vịn.
Có lẽ vừa bị Tô Lẫm từ chối nên đã cảm thấy thứ “đồ ăn” ngọt ngào này rất khó đoạt được, Hứa Kỳ Sâm không còn hút một cách tham lam như khi nãy anh ngủ nữa, cậu chỉ thè đầu lưỡi hồng nhạt ra thăm dò, nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay trắng muốt của anh, đôi mắt không biết là vô tình hay cố ý ngó nhìn Tô Lẫm.
Cậu chỉ muốn xem phản ứng của Tô Lẫm, xem xem liệu anh có thấy không vui mà thu lại ngón tay mình hay không.
Thế nhưng dưới cái nhìn của Tô Lẫm, động tác này hoàn toàn không phải đang thăm dò cẩn thận từng li từng tí một.
Mà là muốn trêu ghẹo nhưng lại thôi.
Tô Lẫm nhìn chằm chằm Hứa Kỳ Sâm nhưng không nói gì, Hứa Kỳ Sâm đang bị cảm giác đói bụng nuốt chửng cũng chẳng còn thời gian đâu mà suy nghĩ và đoán xem ẩn ý trong ánh mắt anh.

Thấy anh không làm gì, Hứa Kỳ Sâm theo thói quen cho rằng đây là sự thừa nhận ngầm, ngậm hết toàn bộ ngón tay vào trong khoang miệng mềm mại ẩm ướt, thỏa mãn mút thật sâu, mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng khiến đầu óc cậu choáng váng vì kích thích.
Tô Lẫm nhìn sắc mặt khẽ dao động của Hứa Kỳ Sâm, ánh mắt dời theo dọc đôi môi cậu, từ đường xương hàm tuyệt đẹp xuống yết hầu đang không ngừng lăn chuyển, rồi lại tới vùng cổ mịn màng trắng nõn.
Đầu ngón tay anh bị đầu lưỡi bao trọn, cảm giác dính dớp lan ra, góc nhìn từ bên trên khiến anh có thể dễ dàng nhìn thấy xương quai xanh hơi nhấp nhô theo cơ thể và da thịt ngày càng nhợt nhạt sau khi biến đổi của cậu xuyên qua cổ áo sơ mi rộng thùng thình.
Vẻ đẹp thuần khiết mà yếu ớt này sinh ra một loại cám dỗ rất tự nhiên, khiến cho Tô Lẫm đột nhiên ném mất sự tự chủ cần phải có ở một giây nào đó, anh không nhịn được mà đút trọn ngón tay vào trong miệng Hứa Kỳ Sâm.
Đột nhiên ngón tay vào sâu hơn làm Hứa Kỳ Sâm không kìm được tiếng rên rỉ bật ra, cậu hơi nhíu mày, cảm nhận được ngón tay Tô Lẫm đang nhẹ nhàng đè lên đầu lưỡi mình, quấy nhiễu ngày một phách lối bên trong cổ họng.

Cậu thấy hơi khó chịu, vì vậy buông hai tay vốn đang giữ chặt cẳng tay Tô Lẫm ra, cầm tay anh cố định lại vị trí của nó.
Tô Lẫm cho rằng cậu không khỏe nên kết thúc quá trình hút máu, song không ngờ Hứa Kỳ Sâm lại chủ động mút nguyên cả ngón tay của anh, sau khi đâm vào thật sâu lại chầm chậm phun ngón tay đang ngậm lấy ra.
Mặc dù Tô Lẫm biết rõ cậu không cố ý, thế nhưng động tác ra ra vào vào này thật sự cụ thể hóa quá nhiều ẩn ý, anh hít sâu một hơi, cảm thấy giây thần kinh cuối cùng trong não đã căng đến cực hạn.

Anh đột ngột rút tay mình ra, đứng dậy.
“Em không thể ăn nữa.”
Hứa Kỳ Sâm không hiểu mình đã làm gì sai, cậu nghiêng đầu nhìn Tô Lẫm bỏ vào phòng với vẻ mặt tủi thân, mặc dù cảm giác đói bụng đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy đó là một cái động không đáy.
Khi Tô Lẫm bước ra khỏi phòng lần nữa, anh đã thay một bộ quần áo mới.
“Em vẫn chưa ăn no…” Hứa Kỳ Sâm ngồi dạng hai chân ra trên thảm trải sàn, cậu nhìn Tô Lẫm bằng ánh mắt vô tội đến cùng cực.
Tô Lẫm nhìn da thịt trắng nõn dưới vạt áo sơ mi, đánh mắt đi chỗ khác.
Dẫu đã nhìn thấy tất cả mọi thứ từ đầu đến chân, cảm giác càng che càng hở này còn gây khó chịu hơn nhiều.
Anh cảm thấy mình quả là một Liễu Hạ Huệ(*) trong tộc quỷ hút máu.
(*) Liễu Hạ Huệ: Người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử, gặp sắc dục mà không bị quấy nhiễu.
Thấy Tô Lẫm đi tới huyền quan, Hứa Kỳ Sâm cũng đứng lên theo ra nhìn anh thay giày.
“Anh định ra ngoài à?”
Tô Lẫm ừ một tiếng: “Tôi ra ngoài làm một số việc, chắc khá muộn mới về được.” Anh chỉ về phía nhà bếp, “Trong tủ lạnh có một ít đồ ăn, nếu em muốn ăn…”
“Em ăn rồi.” Hứa Kỳ Sâm bám lấy tủ ngoài huyền quan bằng một tay, “Chẳng ngon gì cả, không ngọt…”
Tô Lẫm nhìn Hứa Kỳ Sâm, ánh mắt cậu rõ ràng đang muốn nói không – gì – ngọt – bằng – máu – của – anh.
Anh thở dài, thay xong giày thì đứng lên, “Em đi ngủ sớm chút đi.” Nói xong, anh đặt tay trên tay nắm cửa, vừa định mở ra thì bất chợt bị người kia ôm chầm lấy từ sau lưng, cũng vì ôm vội quá nên cánh cửa vừa mới mở được một nửa đã đóng lại rầm một tiếng.
Tô Lẫm cúi đầu nhìn hai tay vòng qua eo mình.
“Em đợi anh về.”
Cuối cùng, anh vẫn không kìm được mà chạm khẽ lên cánh tay Hứa Kỳ Sâm như vỗ về.

Đối phương nuối tiếc buông ra, sau đó nhìn anh rời khỏi nhà.
Quỷ hút máu sơ sinh thường sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại khó kiểm soát đổi với quỷ hút máu đã biến đổi mình lần đầu tiên.
Hiệu ứng vịt con(*) biến một Hứa Kỳ Sâm luôn bình tĩnh điềm đạm thành một đứa trẻ con dính người thật chặt, quả là đáng sợ.
(*) Hiệu ứng vịt con (Baby duck syndrome): Hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, theo đó, khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng.
Điện thoại đổ chuông, Tô Lẫm đeo tai nghe nhận cuộc gọi.
“Alo? Sao giờ cậu mới nghe điện thoại?”
Tô Lẫm ừm một tiếng, “Có một số việc.”
Người ở đầu bên kia điện thoại cũng không quá quan tâm vấn đề này, “Tôi quan sát người mà cậu nhờ tìm kiếm được một lúc lâu rồi, giờ gã đã xuống tàu điện ngầm, cậu có tới không?”
Tô Lẫm mở cửa xe, “Gửi định vị cho tôi.”
“Được rồi.

Thế tôi sẽ tiếp tục theo dõi gã, chờ cậu bên này.”
Chỉ trong nháy mắt, Tô Lẫm đã tới địa chỉ của bạn mình.

Nơi đây là khu nội thành cổ, có nhiều căn nhà đã bị dỡ bỏ, xung quanh tối đen như mực.
Khiến cho anh có cảm giác cực kì thoải mái.
Kẻ đâm chết Hứa Kỳ Sâm không hề có cảm giác tội lỗi hay sợ hãi, sau khi tan làm, gã ngồi tàu điện ngầm như một người bình thường trở về khu dân cư âm u cũ nát này, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ tối nay sau khi về nhà thì nên làm gì để xả hơi, khuôn mặt vàng như nghệ thậm chí còn lộ vẻ khoái chí.
Đi qua căn nhà dột nát đang phá dỡ là phòng thuê của gã.

Xách chiếc cặp táp cũ mèm, hắn sung sướng đi qua con đường nhỏ không có đèn đường.
Chợt nghe thấy tiếng bước chân, gã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con mèo hoang chạy qua.
Gã cảnh giác lại quay đi, nhưng chưa được vài bước đã lại nghe thấy tiếng bước chân.

Lần này âm thanh rõ rệt hơn, gã dám chắc thính giác của mình không phạm sai lầm.
Thình lình quay phắt lại, vẫn không nhìn thấy kẻ bám đuôi như trong suy nghĩ đâu.
Gã cau mày chậm rãi nghiêng đầu.

Một bóng người đen cao lớn đứng sừng sững trước mặt khiến hắn khiếp đảm suýt nữa thì hét toáng lên, liên tục lùi về đằng sau.

Song, nhận ra mình lại vừa vô tình giẫm lên một mũi chân, gã quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ.
Tại sao hai người này… lại đột ngột xuất hiện ở đây? Rõ ràng khi nãy đâu có thấy…
Tóc gáy trên người hắn dựng đứng cả lên, người đàn ông cao lớn trước mặt tạo cảm giác vô cùng áp bức, khuôn mặt nhợt nhạt không nhìn rõ cảm xúc gì.


Trên tay anh bỗng nhiên xuất hiện một con dao sắc bén, nó lóe lên một tia sáng lạnh lẽo đáng sợ dưới ánh trăng.
“Các người, các người là ai?”
Tô Lẫm hơi cong môi, nhưng không hề có nụ cười.
“Hôm đó, mày đâm em ấy mười một dao.” Anh miết ngón tay trên lưỡi dao, cắm phập một nhát vào vai trái kẻ cặn bã, sau đó thẳng thừng rút phắt ra.
Người kia muốn bỏ chạy, thế nhưng người phụ nữ đằng sau đã đá gã sõng soài ra đất, sức cô mạnh một cách đáng ngạc nhiên, như thể muốn đá cả nội tạng của gã văng ra ngoài.
“Chạy cái gì mà chạy? Không phải lúc giết người cũng sung sướng lắm sao?” Cô giẫm giày cao gót lên lưng gã, tàn nhẫn nghiến mấy lần tới độ gần như mài mòn cả tấm lưng.
Tô Lẫm ngồi xổm xuống, mũi dao sắc nhọn nhẹ nhàng áp lên mặt gã.
“Mày nghĩ tao sẽ cho mày mười một dao, để mày đền mạng y như vậy sao?”
Anh bật cười một tiếng, tay cầm dao đâm mạnh vào mặt gã khiến cho da thịt lập tức rách phòi.
“Tao cho mày một trăm mười dao, không nhát nào nguy hiểm đến tính mạng.” Giọng anh nhẹ bẫng và chậm rãi, như thể đang bàn bạc một vấn đề gì đó rất nhẹ nhàng.
Cơn đau đớn bởi da thịt bị chia cắt khiến gã đàn ông kia rên rỉ thành tiếng kêu kinh tởm, Tô Lẫm nghe khó chịu, lập tức xén đứt lưỡi gã, động tác nhanh như cắt.
“Phương Nhã, đã lâu rồi chúng ta không tới ‘Khu ổ chuột’ nhỉ.”
Người phụ nữ đang giẫm lên tên cặn bã nhíu mày, “Đến chỗ đó làm gì…” Mùi máu xộc ra, chân mày Phương Nhã càng nhíu chặt hơn nữa, khuôn mặt không kìm nén được vẻ ghê tởm, “Mùi gã này buồn nôn quá, đây là thứ mùi buồn nôn nhất tôi từng ngửi suốt mấy trăm năm qua đấy.”
Tô Lẫm đứng lên, đôi cánh màu đen sau lưng lại xuất hiện, anh xách cái kẻ chỉ xứng được gọi là ‘cặn bã’ kia lên, rời khỏi đống đổ nát u ám này dưới ánh trăng.
Trên thực tế, ‘Khu ổ chuột’ trong lời bọn họ nằm bên rìa thành phố, là một tầng hầm khổng lồ náu dưới một công trình kiến trúc chưa hoàn thiện bị bỏ hoang, nơi đây quanh năm không lọt gió, không có ánh sáng cũng chẳng có trật tự, chứa chấp mấy tên quỷ hút máu cấp thấp không ngụy trang và bước chân vào được xã hội loài người mà chỉ có thể trốn đông núp tây, ngày nào cũng sống trong đói khát và hỗn loạn, cố gắng tồn tại trong vùng âm u tăm tối này.
Tô Lẫm ném thứ đồ buồn nôn kia xuống đất, thu cánh lại chậm rãi đáp lên mặt đất sỏi đá nơi đây.

Tên cặn bã kia nằm rạp ra đất như một con sâu, Tô Lẫm đã thẳng tay cắt đứt gân chân và gân tay của gã.
Một trăm mười nhát dao, không thêm cũng không thiếu một nhát nào.
“Nhờ phúc của mày, đám đồng loại không kén chọn của tao lại có một bữa ngon để đánh chén rồi.”
Nói xong, Tô Lẫm túm lấy phần gáy thảm thương của gã, ném cái xác be bét máu thịt vào miệng hố “Khu ổ chuột” tối tăm này.
“Rợn thật.” Phương Nhã đứng từ đằng xa, “Nguyên một túi máu hình người bị ném vào Khu ổ chuột, chậc chậc chậc, quả này không thoát được rồi, muốn chết cũng không thể chết ngay lập tức, chỉ có thể đợi đám quỷ chết đói kia hút cạn từ một người sống sờ sờ thành một tấm thây khô.

Cậu căm hận gã cỡ nào vậy?”
Sắc mặt Tô Lẫm vẫn tệ như trước, Phương Nhã có thể lờ mờ đoán được, “Là đứa trẻ trước đây hay tới bệnh viện chơi sao?”
Thấy sắc mặt Tô Lẫm hơi thay đổi, ánh mắt Phương Nhã sáng rực, “Tôi nói trúng rồi à? Hai người đang ở chung thật sao?!”
“Không phải.”
“Chối nhanh thế này chắc chắn là chột dạ rồi.” Phương Nhã hừ mấy tiếng, “Cậu bảo tên cặn bã kia đâm cậu ấy mười một dao, chiếu theo lượng mất máu mà nói thì hẳn không sống nổi…” Bỗng nhiên, cô như nghĩ tới điều gì, “Cậu! Cậu sẽ không biến đổi cậu ấy đấy chứ?”
Thấy Tô Lẫm nhíu mày, Phương Nhã càng dám chắc suy đoán của mình, vẻ mặt lập tức trở nên phấn khích, “Chà, tôi tới thăm nhà cậu chút được không? Tôi thích trêu quỷ hút máu sơ sinh nhất đấy, chơi vui cực.”
Thấy Tô Lẫm hung dữ trừng trừng nhìn mình, Phương Nhã cảm thấy có lẽ nên tạm thời gác lại kế hoạch này đã, cô nàng lấy lòng, “Đùa thôi, ờm, tôi thấy trong xe còn hơn hai chục túi máu, cậu cứ lấy hết đi, toàn bộ chỗ đó là quà sinh nhật tôi tặng em bé đấy.”
Tô Lẫm: “…”
Trở về nhà sau khi xử lí xong xuôi mọi việc đã là nửa đêm, Tô Lẫm mở cửa thật nhẹ nhàng.

Phòng khách vắng tanh, anh bỏ túi máu vào trong tủ lạnh, khắp người anh ám đầy thứ mùi ghê tởm của gã rác rưởi kia, vì không thể chịu được nên anh vào thẳng phòng tắm luôn mà chẳng kịp vào xem Hứa Kỳ Sâm một cái.
Khi trùm khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, đúng lúc anh nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm ngái ngủ mắt nhắm mắt mở đẩy cửa phòng ngủ.
“Anh về rồi à…”
Tô Lẫm ừm một tiếng, Hứa Kỳ Sâm nheo mắt nhường đường cho anh, “Anh đi đâu thế?”
Thấy Tô Lẫm định thay đồ, Hứa Kỳ Sâm hãy còn đang mơ màng chậm chạp quay đầu đi chờ đến khi Tô Lẫm thay xong quần áo lên giường đi ngủ.
Hứa Kỳ Sâm cũng bò lên giường, cậu chui vào trong chăn, quấn lấy Tô Lẫm gối đầu lên cánh tay anh một cách hết sức quen thuộc, hỏi lại, “Anh đi đâu thế?”
Tô Lẫm nhìn khuôn mặt còn chưa tỉnh ngủ của Hứa Kỳ Sâm.
“Giết người.”
Cảm nhận được người bên cạnh run lên, Tô Lẫm cố mím môi sợ mình bật cười thành tiếng.
“Thật ạ?” Rất lâu sau, Hứa Kỳ Sâm mới mở miệng.
“Ngủ đi.”
Hứa Kỳ Sâm đáp ò, cho rằng Tô Lẫm chỉ đang nói đùa, cánh tay ôm lấy tay anh thả lỏng, cậu cạ cạ hai má, mùi hương ngọt ngào vô cùng hấp dẫn trên cơ thể đối phương hun nóng đầu óc cậu choáng váng, không kìm được lòng mà cắn một phát lên cánh tay anh.
Tô Lẫm hít hà vì đau, đẩy nhóc dính người này ra.
“Tôi thấy em chẳng giống quỷ hút máu chút nào.”
Hứa Kỳ Sâm cũng chỉ hút một tí tẹo, sau đó vui vẻ dùng tay xoa xoa vết thương nhỏ xíu kia như chưa hề có chuyện gì xảy ra, “Thế giống cái gì?”
“Muỗi thành tinh.”