Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 2: 2: Mở Miệng Ăn Kẹo





0901: “Nhiệm vụ phụ là, ngài phải hoàn thiện tuyến tình cảm của công thụ trong từng thế giới, càng trọn vẹn càng ngọt ngào, số điểm thưởng và đạo cụ nhận được sẽ càng nhiều.”
Hiện giờ Hứa Kỳ Sâm hơi hoài nghi hệ thống này là do một độc giả đại thần nào đó vì chất chứa oán hận lâu dài, cho nên mới bất mãn chế tạo nên sản phẩm mang khuynh hướng trả thù như thế này.
Cũng tự trách mình quá ngây thơ ngu ngốc, những tưởng viết toàn tuyến tình cảm BE thì chỉ ăn dao là cùng, nào ngờ được giờ lại nguy hiểm đến cả tính mạng thế này.
Cậu lại còn là kẻ phế vật trong chuyện tình cảm từ khi còn nằm bụng mẹ, đứng từ góc nhìn Thượng Đế đã còn đắn đo không biết làm gì với tình yêu giữa hai người, nữa là giờ đây phải đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật rồi yêu đương cùng nhân vật khác cũng do chính bản thân tạo ra, đúng là quá làm khó nhau.
Hứa Kỳ Sâm mở kịch bản, trước đây lúc đăng truyện gốc, bên trong chỉ xuất hiện một đoạn kịch bản ngắn, hiện giờ những mảnh vụn ý tưởng hóa thành một xấp kịch bản hoàn chỉnh, cảm giác cực kì thú vị.
“Đây là bộ phim mới của đạo diễn Trần An Bình, nếu không phải do Đỗ Mông xui xẻo, ngay lúc mấu chốt thì gặp chuyện, chúng ta còn chẳng có cơ hội mà casting.”
Đỗ Mông là bia đỡ đạn cực kì lợi hại cậu tạo nên, ra mắt trong bộ phim của một đạo diễn lớn, một đêm thành danh, thành tích của những tác phẩm tiếp theo đều không tệ, đương thời kì vươn lên cao, cần một bộ phim thật là ăn khách để giành được giải thưởng.
Thế rồi cơ hội tới, có thể hợp tác cùng đạo diễn lớn người Mỹ gốc Hoa Trần Anh Bình và ảnh đế mới Lâm Nhiên, không thể không bùng nổ.
Nhưng cố tình vào thời điểm ấy, Đỗ Mông bị bóc phốt có quan hệ không đứng đắn với nhiều tên tuổi trẻ trung nổi tiếng trên mạng xã hội, ăn hết phốt này đến phốt khác, hình tượng thiếu niên trong sạch của Đỗ Mông bị phần lớn cư dân mạng hóng drama kéo khỏi ngôi cao, danh tiếng tích lũy nhiều năm tức thì mất hết.
Trước đây, đạo diễn vừa mắt hình tượng của cậu ta bởi phù hợp với nhân vật, nhưng giờ đây đã phơi bày bộ mặt thật, chỉ riêng những lời bình luận ác ý phủ sóng khắp nơi cũng đã đủ để phía đầu tư thay người chẳng chút ngần ngại.
Lý Vân khoanh tay, nhìn Quý Mộng Trạch cúi đầu yên lặng bèn nói: “Cậu không cần tham gia tiệc mừng khánh thành lát nữa nữa đâu, giờ chúng ta đi casting thẳng luôn, chị đã sắp xếp xong cả rồi.” Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp: “Lần này Trần An Bình thể hiện rất rõ mong muốn bộ phim này đoạt giải.”
Chứ còn gì nữa, hiện giờ những bộ phim hướng về các giải thưởng lớn quốc tế cần phải có chiều sâu nhân văn lẫn trình độ về đề tài, còn phải nhanh chóng tích lũy danh tiếng, chỉ có thể là đề tài về LGBT mà thôi.

Kể cả cuối cùng không được giải, mức độ bàn tán và thảo luận cũng tuyệt đối đủ để hồi vốn.
Khi ấy viết ra, Hứa Kỳ Sâm đã nghĩ như vậy.
Sao cậu ngờ nổi sẽ có một ngày mình lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết này kia chứ.
“Chị đã xem kịch bản rồi, về ngoại hình của nhân vật Úc Ninh trong đó, không có ai phù hợp hơn cậu cả.”
Ngoại hình… Hứa Kỳ Sâm cười khổ, đáp, “Nhưng em làm gì có kĩ năng diễn xuất đâu.”
Lý Vân hung dữ trừng mắt với cậu: “Đi trước rồi hẵng nói, như độ nổi của cậu đưa tới cửa cũng còn không đủ, tài nguyên tốt không kéo về thì không tới tay được đâu.”
Người phụ nữ này còn quyết liệt hơn mình viết nữa.
“Sắp đến rồi.” Lý Vân nhìn ra ngoài cửa xe, khách sạn casting cách đó không xa, “Cậu chuẩn bị đi nhé.”
Theo tình tiết truyện ban đầu, tiếp theo sẽ đi vào khách sạn, bắt đầu casting, casting thất bại, sau nhờ phía nhà đầu tư tạo áp lực nên mới được vào đoàn phim.
“0901.” Hứa Kỳ Sâm đặt câu hỏi lần nữa với hệ thống, “Tôi có thể chủ động thay đổi nội dung mạch truyện không?”
“Ngài là nguyên tác, cũng là kí chủ hệ thống, đương nhiên là có thể, chỉ cần ngài gánh chịu được kết quả sau khi thay đổi là được.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn gương mặt mình trên cửa sổ xe, cất tiếng sau một hồi trầm tư.
“Khoan đã chị.”
“Sao thế?”
Hứa Kỳ Sâm quay đầu nhìn Lý Vân, chỉ vào trợ lý Tiểu Vương bên cạnh cô.
“Em muốn mặc áo thun trắng của anh ấy.”
Lý Vân sửng sốt giây lát.
“Còn nữa.” Hứa Kỳ Sâm bắt đầu cởi áo, “Tẩy trang hết đi giúp em với.”
Tiểu Vương: “Nhưng mà… Tôi mập hơn cậu khá nhiều, hơn nữa bộ đồ này là hàng vỉa hè…”
Hứa Kỳ Sâm bắt đầu cởi khuy áo, “Không sao ạ, cởi mau đi, cho em mượn mặc tối nay nhé.”

Tiểu Vương nhìn chị Vân, Lý Vân cong khóe môi, hất cằm: “Cậu ấy bảo cậu cởi thì cởi đi, Tiểu Trương, tẩy trang cho Mộng Trạch.”
Hứa Kỳ Sâm nhận lấy chiếc áo thun trắng Tiểu Vương chần chừ đưa cho, vừa trùm qua đầu vừa để Tiểu Trương ở bên cạnh bắt đầu công việc tẩy trang.
Hứa Kì Sâm cào loạn tóc mái rối rũ trên trán mình, lẩm bẩm nhỏ tiếng: “May là vừa nãy gội đầu xong không tạo kiểu.”
Lý Vân hứng thú nhìn cậu trai bất thường khó hiểu trước mặt, thay trang phục sân khấu rực rỡ và lớp trang điểm đi rồi, cậu lại trở về với dáng vẻ sạch sẽ nhất của tuổi mười bảy, mười tám.
“Cậu cũng có đầu óc đấy.”
Hứa Kỳ Sâm cảm thấy Lý Vân này cay nghiệt hơn những gì cậu viết nhiều, cậu nở nụ cười với cô, không nói gì, nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai màu đen ở ghế ngồi bên cạnh, bèn tiện tay đội lên đầu.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Lý Vân đưa Hứa Kỳ Sâm vào khách sạn, buổi casting diễn ra trong một căn phòng rất lớn, vừa lên thang máy đã thấy mấy nhân viên công tác vận vest đen tuyền, hình như Lý Vân quen biết một người trong đó, lập tức thay một nụ cười rất mực thân thiện, “Ôi chao anh Hồng, lâu rồi không gặp, hôm nay anh phụ trách tiếp đón casting sao?”
Người được gọi là anh Hồng cũng cười, ôm choàng qua bả vai Lý Vân, “Đúng vậy, việc nhọc nhất đấy.

Cô cũng đưa người đến thử à?”
“Mộng Trạch, tới đây.”
Cái tên này chẳng còn xa lạ với Hứa Kỳ Sâm, nhưng đặt trên người mình lại khó mà quen được, Hứa Kỳ Sâm khẽ đáp “Dạ” một tiếng, sau đó theo kịp Lý Vân.
Ánh mắt anh Hồng sáng lên, “Ồ, thần tượng nổi tiếng của công ty các cô đây mà, xin chào xin chào, em gái tôi thích cậu lắm đấy.” Hứa Kỳ Sâm cười nắm tay anh ta, nói vài lời cảm ơn.
Song hẳn nhiên anh Hồng nào có ngờ rằng Lý Vân lại đưa Quý Mộng Trạch đến, anh ta thì thầm, “Chúng ta là người quen lâu năm anh mới đánh tiếng trước cho cô biết nhé, buổi casting hôm nay không giống mấy buổi khác đâu, mấy vị đó xét nét lắm, hai người chuẩn bị sẵn tâm lí thật tốt trước đi.”
“Sao thế ạ?”
“Ngồi trong đó ngoại trừ đạo diễn Trần và biên kịch Cù, còn một vị nữa.”
Lý Vân lập tức rõ ràng, “Lâm Nhiên?”
Anh Hồng vỗ tay một tiếng, “Đúng vậy, anh nói thẳng với cô này, vai chính trong bộ phim này của biên kịch Cù lấy nguyên mẫu từ chính Lâm Nhiên đấy.”
Nguyên mẫu, nghe được từ ấy, Hứa Kỳ Sâm vừa bất đắc dĩ vừa muốn bật cười.
“Anh ta được chỉ định từ sớm rồi, Lâm Nhiên mà, muốn tự mình chọn người cũng bình thường thôi.”
Lý Vân lẩm bẩm, mặc dù cô chưa tiếp xúc với Lâm Nhiên bao giờ, nhưng người quen bên cạnh đều đánh giá anh không tệ, rằng anh không kiêu ngạo chút nào, chỉ là hơi không ưa những idol kiếm sự nổi tiếng bằng gương mặt mà thôi.
Chuyện ấy thì lại hơi rắc rối.
Vẻ mặt của Hứa Kỳ Sâm lại như thể chẳng có gì đáng kể, càng khiến Lý Vân thở dài.
“Không dài dòng nữa, anh đưa hai người đi điền một ít thông tin, sau đó Mộng Trạch chờ trong phòng nghỉ một lúc nhé, hôm nay đông kinh khủng, tranh nhau vỡ đầu.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, mặc họ dẫn đi lòng vòng bận rộn.

Lý Vân chạy lên chạy xuống chuẩn bị, để mình cậu trong phòng nghỉ đọc kịch bản.
Tên phim là [Nam Kha], mới đầu khi viết truyện Hứa Kỳ Sâm rất đau não, muốn nghe sao cho nghệ thuật nhưng không thể để người ta thấy sến, thật sự rất khó nhằn, lược ra được vài cái tên, cuối cùng vẫn lựa chọn cái tên đầu.
Nam Kha là tên nhân vật của Lâm Nhiên trong phim.
Nội dung kịch bản thực chất rất đơn giản.
Mở đầu bằng cuộc hội ngộ của hai người trẻ tuổi.
Thời gian nhảy từng bước, xen kẽ những hồi ức của hai nhân vật chính tại một đất nước xa lạ cách đây năm năm giữa buổi gặp lại, tập trung khắc họa những cảm xúc thơ ngây, phức tạp và nhạy cảm của thuở niên thiếu, cùng với sự điềm nhiên và trưởng thành sau khi trải qua bao đổi thay của năm tháng, tình bạn và tình yêu, tương lai và quá khứ.
Toàn bộ bộ phim có rất nhiều những đoạn độc thoại nội tâm dài, thử thách khả năng đọc lời thoại.

Hứa Kỳ Sâm đương cúi đầu, vai chợt bị vỗ nhẹ, ngước mắt lên bắt gặp một người thanh niên có má lúm đồng tiền, chừng hai mươi mấy tuổi, niềm vui mừng hiển hiện trong giọng nói.
“Là cậu thật à, vừa nãy tớ thấy ở đằng kia mà tưởng mình nhìn lầm chứ!”
Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng nhớ lại nhân vật trong tiểu thuyết, thiết lập má lúm đồng tiền này rất đặc biệt, cậu cũng đáp lại bằng một nụ cười: “Tôn Trừng, cậu cũng đến à.”
Tôn Trừng gật đầu thật mạnh, tràn đầy sức sống, Hứa Kỳ Sâm nhìn cậu ta, người thật trùng khớp với thiết lập khiến cậu thấy rất mới lạ, đây là một vai phụ trong tiểu thuyết, thiên phú diễn xuất không tồi, xuất thân chính quy, tính tình rộng rãi, đồng thời là một đối thủ nặng kí cho vai diễn này.

Trước đây cậu ta cũng là khách mời trong chương trình tạp kĩ của SOULMATE, quan hệ ở mức có thể nói chuyện cùng.
“Cậu tới thử vai Úc Ninh à?” Tôn Trừng liếc mắt nhìn kịch bản Hứa Kỳ Sâm đang xem.
Hứa Kỳ Sâm cũng chẳng giấu diếm, gật đầu.
“Tớ cũng thế, nhưng mà thiết lập của nhân vật trong phim là một thiếu niên xinh đẹp u buồn, hoàn toàn không phù hợp gì với tớ cả.” Hai bên lúm đồng tiền của cậu ta rất sâu.
Hứa Kỳ Sâm: “Không sao, có tương phản mới có thách thức chứ.”
Nụ cười trên gương mặt Tôn Trừng ngưng đọng, Hứa Kỳ Sâm cảm thấy kì lạ, liệu rằng mình nói sai ở đâu chăng.
Tôn Trừng giữ lấy vai Hứa Kỳ Sâm: “Con người cậu tốt thật đấy, lại còn dịu dàng.

Tớ muốn làm bạn với cậu lắm, thêm WeChat được không? Lần trước còn chưa kịp thêm WeChat, tớ cực kì thích bài hát của nhóm các cậu, vốn định đi xem chuyến lưu diễn của mọi người…”
Hứa Kỳ Sâm: “…”
“Ơ? “Tôn Trừng xoa mặt Hứa Kỳ Sâm, “Đừng nói là cậu để mặt mộc tới nhé, trên mặt không có chút phấn nào luôn này.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Cậu trang điểm à? Không nhìn ra đấy.”
“Vãi chưởng, cậu thực sự… Ài, người đẹp sẵn thích thật.”
Không biết có phải do có người ở bên cạnh nói chuyện cùng hay không, thời gian casting của mỗi diễn viên cực kì ngắn ngủi, cảm giác chưa bao lâu đã tới lượt Tôn Trừng.

Hứa Kỳ Sâm vỗ vai cậu ta tượng trưng, chúc cố gắng lên, đối phương rời khỏi phòng nghỉ với dáng vẻ như đi chịu chết đến nơi.
Hứa Kỳ Sâm tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản, mà cảm giác chưa đọc được mấy trang Tôn Trừng đã quay trở về, vẻ mặt khổ sở hết nấc, nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm bèn bắt đầu ỉ ôi, “Mộng Trạch~”
Thật sự như thể là đã quen thân lâu lắm.
Hứa Kỳ Sâm: “Sao thế?”
“Khó quá đi mất, tớ vừa vào đã sợ hết hồn, ai mà ngờ Lâm Nhiên cũng ở trong, suýt chút nữa quên cả lời thoại rồi.

Sau đó đạo diễn Trần bảo tớ biểu diễn đoạn Úc Ninh uống rượu say, tớ cũng không biết có diễn tốt không nữa, nhưng mà chưa đến mười phút đã bị bảo dừng rồi.” Tôn Trừng ủ rũ vò đầu.
“Đạo diễn Trần có nói gì khác không?”
Tôn Trừng lắc đầu, “Đạo diễn Trần đáng sợ lắm, vẻ mặt nghiêm nghị chẳng nói lấy một lời, cuối cùng chỉ có Lâm Nhiên hỏi tớ một câu.”
“Câu gì?”
“Cậu cảm thấy mình có thể kiểm soát được Úc Ninh không?”
Tôn Trừng mô phỏng lại vẻ mặt của Lâm Nhiên, đoạn như quả bóng da xì hơi, thở dài.

“Xong sao?”
“Xong tớ bảo là tớ muốn thử thách thức một lần.” Tôn Trừng thở ngắn than dài, “Mặc dù vẻ mặt anh ấy rất dịu dàng, nhưng tớ nghe xong mà nơm nớp trong lòng vậy.”
Hứa Kỳ Sâm vỗ lưng cậu ta, cậu không biết an ủi người khác, cũng chưa từng được ai an ủi, lúc này bớt lời thì tốt hơn.
Đoạn say rượu? Hứa Kỳ Sâm nghe cậu ta nói thế mà cũng hơi sốt sắng, ngoại trừ một lần diễn đoạn kịch nói “Ra ngoài mua tương” hồi lên đại học ra, cậu chưa từng động vào diễn xuất.

Thiết lập của Quý Mộng Trạch cũng là người không hề biết diễn, phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự phải đi theo mạch truyện ban đầu, dựa vào tư bản mới có thể tiếp cận được Lâm Nhiên sao?
“0901, điểm số có thể mua thêm thiết lập cho nhân vật bên ngoài không? Ví dụ như kĩ năng diễn xuất…”
Âm thanh lạnh như băng nhanh chóng đáp lại, “Đây là trái với quy định, hơn nữa ngài Hứa à, điểm số ban đầu của ngài chỉ có năm trăm mà thôi.”
“Ồ.

Năm trăm thì mua được những gì?”
“Những gì ngài cảm thấy cần thiết.

Một cây bút máy, hai cái bật lửa, hoặc là năm hộp kẹo hoa quả nhỏ, vân vân.”
Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ một chút, “Vậy cho một hộp kẹo đi.”
“Được rồi, ngài Hứa.” Hứa Kỳ Sâm nghe một tiếng ting, sau đó túi trái quần jean của mình hơi nhô lên, thò tay vào lần, đúng thật là có thêm một chiếc hộp nhỏ chừng như quả trứng gà.
“0901, mấy người buôn bán gian lận thế.”
“Xin lỗi, trước đó tôi đã nhắc nhở ngài là hộp nhỏ rồi.”
Dù sao cũng mua rồi, Hứa Kỳ Sâm lấy lọ kẹo ra, “Ăn không?” Cậu quơ lọ kẹo trước mặt Tôn Trừng.
Tôn Trừng lắc đầu, vẻ mặt vẫn còn ủ rũ.
Hứa Kỳ Sâm cất lọ kẹo đi, thấy Lý Vân bước vào, có lẽ sắp đến lượt cậu rồi, Hứa Kỳ Sâm hỏi Tôn Trừng: “Cậu biết phòng vệ sinh ở đâu không?”
“Ờm… Hình như là ra cửa quẹo trái, đi thẳng đến kịch đường.”
Hứa Kỳ Sâm đứng dậy chào hỏi Lý Vân, Lý Vân hỏi cậu: “Cậu thân thiết với Tôn Trừng như vậy từ khi nào thế?”
“Không ạ, vô tình gặp mặt trò chuyện đôi câu thôi.”
Vẻ mặt Lý Vân không tốt lắm, trông như định nói rồi lại ngừng, cuối cùng chỉ dặn: “Đi nhanh đi, vài người nữa là đến cậu rồi.”
Hứa Kỳ Sâm đè vành mũ xuống, cúi đầu cố sức lách qua ngưỡng cửa đông người chật chội, đi thẳng đến phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, Hứa Kỳ Sâm nghĩ lại vẻ mặt khi nãy của Lý Vân.
Trong trí nhớ của Hứa Kỳ Sâm, Tôn Trừng là nhân vật không hề quan trọng đi ngang qua sân khấu mà thôi, thiết lập nào cũng rất đơn giản, sau này số lần xuất hiện cũng chẳng đáng kể là bao.

Nhưng nếu như mình thay đổi nội dung cốt truyện ban đầu, hẳn cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của nhân vật trong mạch truyện nhỉ.
Lúc rửa tay, đột nhiên Hứa Kỳ Sâm thấy choáng váng, cậu lắc đầu, tắt vòi nước, ánh sáng kim loại phản chiếu chói mắt.

Tầm nhìn của cậu tối sầm, hai chân bắt đầu nhũn ra, cậu tì tay lên mặt đá hoa cương của bồn rửa tay chống đỡ cơ thể.
Đúng ra nên ăn cơm trước rồi hẵng đến.
Nghe thấy tiếng xả nước, rồi có một người bước ra khỏi phòng, đến bồn rửa tay đứng cạnh cậu.
Hạ đường huyết phát tác, Hứa Kỳ Sâm còn không ngẩng đầu lên nổi, cậu hơn chếch lên, chậm rãi dịch bước chân, vai phải áp vào tường, toàn bộ cơ thể dựa sát tường.
May mà vừa mua được kẹo từ cái hệ thống ác độc kia, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Thò tay lấy hộp kẹo nhỏ trong túi ra, tay trái cầm giữa hộp, tay phải dồn hết sức vặn nắp.
Không mở được.

Cậu nghe thấy tiếng nước chảy bên cạnh róc rách không ngừng.
Cắn răng gắng gượng vặn nắp ra, nhưng tay căn bản đã mất hết sức lực, vẫn không mở được.
Hệ thống ác độc, hộp kẹo ác độc.
Giờ ngay cả sức để mắng hệ thống, Hứa Kỳ Sâm cũng chẳng còn.
Tiếng nước chảy cuối cùng cũng dừng lại, có tiếng kéo giấy xuống từng chút một, sau đó là tiếng giấy lau khô ráo ma sát với ngón tay, văng vẳng nhiều lần trong đầu óc choáng váng của Hứa Kỳ Sâm, khiến bên tai ù ù.
Tờ giấy bị vò thành cục, ném vào trong sọt rác.
Người này sắp đi rồi.
Mặc dù hai chân sắp không đỡ nổi cơ thể, ý thức của Hứa Kỳ Sâm vẫn còn, chỉ là đang giãy dụa mà thôi.
Hết cách rồi, cậu vươn tay trái ra, giữ lấy cánh tay của người sắp rời khỏi phòng vệ sinh.
“Ngại quá, phiền anh vặn cái này ra giúp tôi được không?”
Bước chân của đối phương dừng lại, tầm nhìn dưới vành mũ của Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể nhìn thấy được từ eo đối phương trở xuống, đôi chân dài thẳng tắp, mặc quần âu, nhưng người đó không nhận hộp kẹo của cậu.
Trước khi ngất xỉu, cánh tay vốn đang níu lấy của Hứa Kỳ Sâm kiệt sức rơi xuống, giữ cổ tay đối phương, đặt hộp kẹo của mình trên tay người đó, giọng nói yếu ớt.
“Giúp tôi đi mà.”
Một khoảng lặng thinh ngắn ngủi trôi qua.
Cuối cùng đối phương cũng có vẻ đồng ý, đưa tay nhận lấy hộp kẹo nhỏ trong tay Hứa Kỳ Sâm, cạch một tiếng, hộp kẹo được mở ra, quay trở lại tầm nhìn của cậu.

Ngón tay người đó thon dài, rất dễ nhìn.
Hứa Kỳ Sâm nhận lấy hộp kẹo, lí nhí cảm ơn, một giây sau đã xụi lơ trên mặt đất, ngửa đầu dốc những viên kẹo đủ màu vào trong miệng, không giống ăn kẹo mà như đang nốc thuốc thì hơn.
Bổ sung đường rồi, cảm giác máu lại chảy về, tay chân tê liệt của Hứa Kỳ Sâm khôi phục lại sức lực, ngồi thêm một lúc, mà hình như đối phương không định rời đi.

Giờ mà ngất xỉu luôn ở đây thì xong, có thể coi người nọ có ơn lớn với cậu, lát nữa phải cảm ơn người ta thật nghiêm túc mới được.
Hứa Kỳ Sâm đỡ tường đương đứng dậy, lại phát hiện tầm mắt của mình lập tức rộng rãi hẳn ra.
Mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu cậu vừa bị quý ngài mở hộp cởi xuống.
Hứa Kỳ Sâm ngồi dưới đất ngước lên, bắt gặp một gương mặt có thể nói là vô cùng đẹp trai.

Anh nghiêng đầu, như cười như không nhìn cậu.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, không nói được vì sao – hoặc có thể là do xuất phát từ trực giác của một tác giả dành cho tâm huyết của mình, cậu lập tức xác định được người trước mặt chính là Lâm Nhiên.
Lần đầu gặp mặt lúng túng, lời cầu xin lúng túng, tư thế lúng túng.
Mà lúng túng nhất chính là, trong miệng cậu còn ngậm đầy kẹo cứng trái cây.
Hương vị thập cẩm, vừa ngọt vừa chua.
Tác giả có lời muốn nói:
0901: Ngài Hứa, ra tay đi, dùng gương mặt xinh đẹp đó chinh phục người ta đi.
Hứa Kỳ Sâm: Oke! [Nắm tay lại]
Lâm Nhiên: Sau này không biết là ai chinh phục ai đâu.

[Ánh mắt hình viên đạn]
Hứa Kỳ Sâm: Này, không được cướp nhiệm vụ của người ta!