Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 89: Độc trưởng lão chết !




Lan Ngọc hành động này vừa ra, ở cách đó một đoạn Độc trưởng lão vừa tỉnh lại lập tức trong lòng âm thầm hô một tiếng ngu ngốc.

Triệu Vô Cực cùng bọn hắn đánh sống đánh chết mới có thể đánh bại bọn hắn, nàng lại muốn đơn giản như vậy đi cứu chữa cho Lan Ngọc Tự, còn lại là ở ngay trước mặt hắn, đây cùng tìm đường chết không khác gì.

Quả nhiên, nàng vừa móc ra đan được, một tiếng nhỏ bé phá không lập tức vang lên.

Phập!

Triệu Vô Cực phi châm lập tức được hắn bắn ra, tốc độ cực kì nhanh nhẹn, giống như là xuyên toa không gian vậy lập tức đâm vào huyệt thái dương Lan Ngọc.

Một dòng máu vô cùng nhỏ bé từ huyệt thái dương của nàng lập tức chảy ra, trong tay nàng hành động móc ra đan dược cũng lập tức ngừng hẳn lại.

Phi châm của Triệu Vô Cực đối với nhị lưu cao thủ cũng có thể dễ dàng đâm xuyên, huống hồ nàng là một cái phàm nhân, không thể nào có một chút sức chống cự. 

Lan Ngọc bởi vì trong lòng lo lắng cùng sợ hãi, liền hồn nhiên quên mất Triệu Vô Cực đang còn đứng ở đây nhìn xem nàng, mà nàng lại muốn cứu cha nàng ngay trước mặt hắn. 

Đây là một chuyện vô cùng buồn cười!

Trong mắt Lan Ngọc hiện lên một chút mờ mịt, sau đó sinh cơ lập tức ở trên người nàng nhanh chóng trôi qua.

Nàng lập tức ngã phịch xuống đất, cả người úp lên trên người Lan Ngọc Tự khiến hắn vết thương càng chuyển biến xấu, lập tức lại ho ra một ngụm máu.

Lan Ngọc Tự cũng bởi vì đau đớn mới hơi từ choáng váng tỉnh lại. hắn vừa tỉnh lại chính là thấy một màn này.

Lan ngọc muốn đưa cho hắn đan dược chữa thương, bị Triệu Vô Cực dùng ám khí bắn chết.

Nàng nằm trên người hắn, vô cùng uất ức cùng thống khổ. 

Tuy hắn không quá coi trọng nữ nhi, nhưng sớm chiều ở chung bao nhiêu năm, lại là hắn thân sinh nữ nhi, có thể không thương cảm được sao?

Lan Ngọc Tự lại đưa mắt nhìn về phía con trai Lan Vô Đạo của mình, lúc này hắn vẫn còn đứng ngốc lăng lăng trên đài cao, một bộ không biết phải làm sao dáng vẻ.

Trong lòng Lan Ngọc Tự mắng thầm: “ Vô dụng phế vật, lúc này hoặc là liều mạng hoặc là chạy, cái nào cũng là tốt, ngươi đứng lăng ở đó có tác dụng gì? Sao ta lại sinh ra một cái phế vật nhi tử như ngươi? đã thế còn muốn giao Thanh Lang bang cho ngươi quản lí! 

Thanh Lang bang vào tay ngươi chẳng phải là sẽ đi hướng suy bại lụy tàn hay sao? Đang tiếc ta Ngọc nhi lại là thân nữ nhân,một tấm lòng hiếu thuận đáng quý a! ”

Hắn đối với Lan Mã Đức đã sớm thất vọng, không hề xem hắn tồn tại. ngược lại là coi trọng Lan Vô Đạo, đáng tiếc người con trai này của hắn vào lúc này thể hiện ra phế vật tiềm chất vô cùng nhuần nhuyễn, khiến hắn vừa thất vọng vừa bi thương, Lan gia chẳng lẽ phải tuyệt ở chỗ này sao?

Đối với hắn hiếu tâm nhất Lan Ngọc thì lại bởi vì muốn đưa đan dược cho hắn mà bị Triệu Vô Cực giết chết, sát tử chi thù không đội trời chung.

Đúng thế, tất cả chính là bởi vì Triệu Vô Cực. Nếu không tại hắn bản thân cũng đâu có thể bị thương nặng sắp chết như thế này.

Nếu không phải hắn, Lan Ngọc cũng sẽ không phải chết.

Nếu không phải hắn, Lan Vô Đạo vẫn sẽ là thiếu chủ tương lai mà không phải ở trước mặt hắn lộ ra phế vật tiềm chất, làm hắn thất vọng vô cùng.

Tất cả đều là do Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực nhất định phải trả giá.

Lan Ngọc Tự lúc này trên người vô cùng đau đớn khó nhịn, máu thịt vốn đã be bét càng làm cho hắn bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên choáng váng thần trí không rõ.

Cả người vô lực, muốn nhấc lên một cánh tay cũng không thể làm được.

May mắn cho bọn hắn là Triệu Vô Cực lúc này đang đứng yên ổn định lại khí huyết mà không phải trức tiếp ra tay.

Lúc này Triệu Vô Cực còn làm ra một cái động tác để cho hắn tâm báo thù càng thêm tuyệt vọng, chỉ thấy hắn lập tức lấy ra một cái bình ngọc, trong đó để rất nhiều loại đan dược chữa thương hỗn hợp với nhau, lập tức một ngụm ăn vào.

Muốn báo thù phải nhân lúc hắn còn chưa khôi phục tiến hành, nếu không một lúc nữa Triệu Vô Cực dược lực phát huy ra, hắn sẽ lại sinh long hoạt hổ. Lúc đó Thanh Lang bang trên dưới không người có thể cùng hắn là địch.

Lan Ngọc Tự lúc này trong lòng đã quyết định, dù có chết cũng phải kéo theo Triệu Vô Cực đệm lưng cho hắn.

Hắn bắt đầu tích góp nội lực đang tán loạn trong cơ thể, một lần nữa điều khiển nội lực từ đan điền đi ra, bắt đầu ở một số huyệt vị đi tới xung huyệt.

Cái này giống như là lấy tay điểm huyệt nhưng là hắn không đủ sức sử dụng tay, nên chỉ có thể dùng nội lực thay thế tới đánh mạnh vào huyệt đạo dẫn tới tác dụng tương tự.

Triệu Vô Cực vốn cũng không muốn cho đối phương cơ hội thở dốc để dùng ra cái gì yêu thiêu thân chiêu thức, hắn nguyên bản ý nghĩ chỉ cần thấy Lan Ngọc Tự có cái gì lén lút hành động lập tức sẽ dùng phi châm đánh giết, đáng tiếc hắn không ngờ tới Lan Ngọc Tự còn có một chiêu này.

Rất nhiều huyệt vị bị hắn điểm qua, cái cuối cùng huyệt vị bị hắn điểm vào chính là Tử huyệt.

Đây là một cái bí pháp lúc còn trẻ hắn ở trên giang hồ có cơ hội gặp được, lập tức dùng điểm huyệt thủ pháp kích hoạt ra toàn bộ tiềm năng của cơ thể, để cho bản thân trong một thời gian nhất định đạt tới sức mạnh tối đa có thể.

Nhưng cái tai hại là một khi tử huyệt bị mở ra, cho dù người sử dụng có chiến hay không chiến, một thời gian sau hắn đều nhất định phải chết.

Nhưng Lan Ngọc Tự đã sơm không quan tâm cái gì sống chết, hắn bây giờ chỉ có một lòng báo thù rửa hận cho con gái, báo đồ bang chi thù.

Tử huyệt vừa mở, trên người hắn sóng nội công lập tức chấn động dữ dội.

Từ vị trí của hắn có từng luồng từng luồng sóng xung kích theo mặt đất bắn ra, đây chính là nội công sôi trào kết quả.

Triệu Vô Cực vừa nhìn tới cảnh này trong lòng lập tức biết không tốt, trên mặt trở nên hết sức khó coi!

Đối phương là vào lúc nào có lại được sức mạnh? hắn một mạch nhìn chằm chằm không hề thấy rõ đối phương phục dụng đan dược gì hay cuồng bạo đan cái gì, làm sao có thể nhanh như vậy liền hồi phục còn có được nội công kinh khủng như thế?

Triệu Vô Cực khó hiểu nhưng là trên tay cũng không hề ngừng lại, hắn lập tức rút ra phi châm Niêm Hoa Chỉ lập tức vận dụng bắn mạnh mà ra.

Phi châm lập tức hướng Lan Ngọc Tự mi tâm lao tới, tốc độ vô cùng nhanh chóng như là phá không mà đi.

Phập!

Đáng tiếc, phi châm vẫn là chậm một chút, nó cắm vào mặt đất còn Lan Ngọc Tự đã sớm rời đi nguyên bản vị trí.

Hắn lúc này đứng thẳng,trên người cả trước lẫn sau huyết nhục mơ hồ nhưng sát khí đã đạt tới đỉnh cao, hận ý đối với Triệu Vô Cực giống như là thực chất ngưng tụ trong mắt mắt hắn.

Lan Ngọc Tự vừa đúng dậy lập tức móc ra bên hông đan dược, uống vào.

Hắn cũng không uống cái gì chữa thương đan, bởi vì bây giờ thương thế của hắn đã không thể chữa trị, uống vào cũng vô dụng.

Hắn chỉ uống một viên duy nhất Cuống bạo đan mà thôi!

Đan dược vừa vào miệng lập tức biến thành một cỗ cuồng bạo dược lực ở khắp toàn thân hắn du tẩu. Lan Ngọc Tự cảm giác hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ có được sức mạnh như vậy.

Lúc này hắn đang là sinh mểnh tỏa ra to lớn nhất hào quang thời khắc, hắn dùng bí pháp kích hoạt tử huyệt cùng với mượn cuồng bạo đan dược lực chi uy lập tức tiến vào trạng thái đỉnh phong, còn không ngừng hướng phía trước xông tới.

Trong người hắn nội công điên cuồng vận chuyển, phía trước ngực cũng bởi vì có lượng lớn dược lực cùng nội công chống đỡ mà bắt đầu phồng lên trở lại, xương cốt nghịch chuyển về vị trí cũ.

Hắn kẹt ở cảnh giới nhị lưu cao thủ lâu năm cũng là đang nhanh chóng bước về phía trước, nhị lưu cảnh đỉnh cao, tiếp theo đó chính là nhất lưu cảnh.

Tuy nhiên hắn cái này nhất lưu cảnh vô cùng giả dối, bởi vì là mượn dược lực uy lực mà thôi.

Hắn là nhất lưu nhưng không thể ngưng tụ cương kình, không thể để tạo thành ngoại cương phòng ngự. 

Có thể nói hắn chính là giả cương kình cao thủ, nhất lưu bên trong phế vật nhất loại kia.

Nhưng để giết Triệu Vô Cực, vậy thì cũng đủ rồi.

Lan Ngọc Tự lúc này cũng không quên đi của hắn khách khanh trưởng lão, lập tức hướng Độc trưởng lão nói:

“ Độc trưởng lão ngươi cũng cùng ta đánh đi! ”

Độc trưởng lão lập tức cắn răng nói:

“ Lan bang chủ, ta chỉ là một cái khách khanh trưởng lão được ngài dùng tiền tài mời tới mà thôi, không hề có ý định cùng ngươi tử chiến đến cùng! ”

Lan Ngọc Tự ánh mắt chứa vô tận băng lãnh sát ý nhìn về phía hắn mà nói:

“ Ngươi muốn phản bội ta sao? Ngươi có biết hậu quả? ”

Độc trưởng lão cắn răng, nhìn trạng thái Lan Ngọc Tự đã là liều chết một lần, hắn lại không thể dễ dàng rời đi nơi đây.

Chưa nói Triệu Vô Cực có thể làm sao hắn không, nhưng Lan Ngọc Tự lúc này là chắc chắn không muốn bỏ qua cho hắn.

Nếu bây giờ hắn dám lộ ra một chút thoái lui chi ý, sợ rằng Lan Ngọc Tự sẽ lập tức kéo hắn đồng quy vu tận.

Lan Ngọc Tự lập tức ném cho hắn một cái bình ngọc chính là chứa cuồng bạo đan bình ngọc.

Ý tứ cưuả hắn rất rõ ràng, cùng nhau cuồng bạo giết chết Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực thấy Lan Ngọc Tự hành động này con mắt lập tức híp lại vô cùng nguy hiểm.

Một tên cuồng bạo hắn còn có thể đối phó, hai tên cùng cuồn bạo thì hắn không thể làm gì được nữa rồi!

Độc trưởng lão ánh mắt phức tạp nhìn trên tay mình bình đan dược, hắn bây giờ chính là cưỡi hổ khó xuống tư thế.

Vốn chỉ đinh tới Thanh Lang bang hỗn cái ăn uống cùng tài nguyên tu luyện sau này có nguy cơ sinh tử thì lập tức bỏ chạy,

Không ngờ vừa tới lập tức gặp phải chuyện không may.

Một cái khác trưởng lão cùng với hắn vừa tới liền được nhờ vả đi ám sát một cái thiếu niên, trong miêu tả cũng không có bao nhiêu mạnh, chỉ là sơ nhập nhị lưu cao thủ mà thôi.

Chính là thiếu niên đan đứng trước mặt hắn ở đây, Triệu Vô Cực.

Tên kia được hứa hẹn cực nhiều chỗ tốt, chỉ cần thành công trở về sẽ có rất nhiều tài nguyên, tiền bạc cùng nữ nhân hướng túi hăn chảy vào.

Tên kia không nhịn được cám dỗ, lập tức lên đường ám sát.

Hắn một đi, liền không trở lại.

Hôm nay, Độc trưởng lão cũng đã muốn tìm cơ hội bỏ chạy, nhưng lúc này tình thế biến chuyển quá nhanh, hắn không có thời cơ nào khác.

Ăn đan dược, hắn chỉ cần cùng Triệu Vô Cực đánh. Không ăn đan dược, hắn chính là cần cùng hai người đánh, nhất là một cái trong đó bây giờ chính là tên điên không màng sống chết Lan Ngọc Tự.

Thở dài một hơi, hắn mở ra bình ngọc, lấy đan dược bỏ vào miệng.

Triệu Vô Cực tất nhiên sẽ không để tình thế hướng mình biến đổi xấu đi, hắn lúc này đã không còn cái gì tâm tư giấu bài tẩy, lập tức vận chuyển Tử Hà Bất Diệt thần công, Thủy Thượng Phiêu thân pháp sử dụng, Ngũ Quỷ mật tịch bổ trợ tăng tốc độ thân pháp.

Triệu Vô Cực tại chỗ thân ảnh lập tức biến mất, sau đó tàn ảnh của hắn mới dần dần mất đi.

Lúc này Triệu Vô Cực đã sử dụng ra toàn bộ tốc độ của mình, hắn muốn nhân lúc Độc trưởng lão còn chưa kịp bỏ đan vào miệng lập tức đối với hắn một kích tất sát.

Triệu Vô Cực thân hình lúc này ở trong cao tốc đi động, mắt người bình thường đã không thể thấy rõ tốc độ của hắn rồi, mà tam lưu cao thủ chỉ thấy một cái bóng mờ giống như là quỷ ảnh đang hướng Độc trưởng lão lao tới, lấy tốc độ này bọn hắn cũng không thể nào đón đỡ, chỉ có thể tập trung đông người lập đội hình phòng thủ thì còn có một chút mỏng manh cơ hội sống.

Những nơi hắn đi qua đều để lại một chút bóng mờ, giống như là một làn khói mờ ảo cực nhanh xuất hiện lại tan biến giữa thiên địa không chút dấu vết chỉ để lại chính là như mị quang lược ảnh, mỗi cái nháy mắt thời gian hắn đều đã đứng ở vị trí khác biệt lập tức từ hơn hai mươi mét khoảng cách đi tới ngay trước mặt Độc trưởng lão.

Độc trưởng lão lúc này còn định ăn vào cuồng bạo đan, lập tức thấy Triệu Vô Cực xông tới lập tức hoảng hốt vô cùng, tốc độ này quá nhanh rồi, hắn cũng chỉ có thể nhìn mà sợ hãi.

Triệu Vô Cực thế tới quá mãnh liệt nếu còn dám tiếp tục nuốt xuống đan được động tác sợ là đối phương sẽ ngay lập tức đánh giết hắn thành công.

Độc trưởng lão lập tức làm ra quyết định, tạm thời thu tay lại chưa ăn đan dược mà muốn chống cự Triệu Vô Cực thế công tới trước.

Triệu Vô Cực đã ở Độc trưởng lão vô cùng gần, lúc này chỉ còn kém mấy bước hắn liền có thể tung ra chưởng pháp đánh giết Độc trưởng lão.

“Rống ”! Chết đi!

Bên tai bỗng nhiên truyền tới một tiếng rống to lớn, một cỗ cuồng bạo đến cực điểm năng lượng ập đến.

Lan Ngọc Tự thấy Triệu Vô Cực muốn đối với Độc trưởng lão đánh giết cũng đã lập tức xông tới. 

Tuy hắn khinh công không nhanh bằng Triệu Vô Cực, nhưng bản thân đang ở thiêu đốt cuối cùng sinh mệnh tinh hoa, bùng nổ ra cực kì mãnh liệt sức mạnh lại thêm cuồng bạo đan dược lực, hắn lại ở gần Độc trưởng lão.

Những thứ này khiến hắn có thể đúng lúc này xuất hiện ở ngay thời khắc Triệu Vô Cực muốn đánh giết Độc trưởng lão mà ra tay cứu viện.

Trên người hắn nội công cuồng bạo vô cùng, càng là khó khống chế tới cực hạn.

Giống như hắn chỉ cần không cẩn thận một chút liền sẽ bị dòng nội công mạnh mẽ xé tan thể xác vậy.

Nhưng nhiều năm nhị lưu cao thủ kinh nghiệm cùng giao thủ kinh nghiệm lại giúp đỡ hắn một đại ân, khiến hắn rất nhanh thì hòa nhập vào trạng thái này chiến đấu.

Lan Ngọc Tự vội vã tiếp viện, hắn kiếm vốn đã văng đi không biết nơi nào.

Lúc này hắn vừa ra tay chính là một quyền.

Quyền của hắn cũng không có cái gì quyền ý, nhưng sức mạnh ngưng tụ vô cùng to lớn.

Đối phương quyên chưa tới sát khí đã đập thẳng vào mặt, muốn chấn nhiếp Triệu Vô Cực nhưng vô dụng.

Quyền phong gào thét, trên mặt của Triệu Vô Cực cũng cảm giác được từng đợt nhỏ nhẹ đao phong lập tức xẹt qua khiến khuôn mặt hắn hơi rát khó chịu, một chưởng này uy lực không hề tầm thường, sức mạnh ngưng tụ trên nắm đấm cùng sức mạnh có thể bùng nổ ra là vô cùng to lớn.

Trên tay Lan Ngọc Tự còn đang mơ hồ ngưng tụ ra quyền cương, nhưng hắn không phải thực sự nhất lưu cao thủ, không thể ngưng tụ quyền cương chỉ có thể giả vờ một chút mà thôi.

Nhưng như thế cũng đủ Triệu Vô Cực phải chuyên tâm đối đãi rồi, nếu hắn dám lơ là Lan Ngọc Tự có thể dùng một quyền này đập chết hắn.

Triệu Vô Cực chiến ý cũng là sôi trào, hắn sợ đối phương dùng kiếm đâm hắn mà thôi, còn nếu là quyền chưởng giao kích hắn trước giờ chưa hề ngại qua một ai!

“Rống ”!

Triệu Vô Cực cũng rống to một tiếng, khí thế bản thân lập tức kéo lên tới đỉnh phong, hắn lập tức chuyển đổi mục tiêu từ Độc trưởng lão sang Lan Ngọc Tự.

Cả người hắn cơ bắp bỗng nhiên lớn một vòng,trên mặt lập tức hơi đỏ lên, là dấu hiệu khí huyết vận chuyển quá sung mãn, Triệu Vô Cực lúc này giống như một tôn chiến thần chuẩn bị xuất kich tư thế.

Trên cổ tay hắn lập tức xuất hiện một cái âm dương hoàn, tiếp theo là cái thứ hai.

Triệu Vô Cực muốn dùng toàn lực rồi!

Hắn tâm thần cực độ ngưng tụ, lập tức dùng ý chí của mình dẫn dắt ý cảnh, chưởng ý lập tức một lần nữa tái hiện.

Lan Ngọc Tự xông tới Triệu Vô Cực đã vô cùng gần, hắn nộ hống đánh ra một quyền nhắm thẳng Triệu Vô Cực mi tâm.

Triệu Vô Cực cũng là lập tức xuất ra một chưởng, cùng hắn ngạnh kháng.

Triệu Vô Cực chưởng ý cũng là luc này ập tới, Lan Ngọc Tự lập tức cảm thấy ban thân là một cái con thỏ nhỏ bé, đang không ngừng chạy trối chết để có thể tránh ra núi đá sụp đổ cùng già thiên đại thủ kia.

Thứ đó đối với nó quá đáng sợ, như là đang muốn đòi mạng nó vậy đuổi thế nào cũng không đi, chạy thế nào cũng không thoát.

Lan Ngọc Tự vốn là ý chí cũng không quá mạnh hạn người, tinh thần lực cũng không có gì nổi bật.

Trước đây hắn còn chưa ăn cuồng bạo đan, còn có một tí ti hi vọng có thể cùng Triệu Vô Cực ý cảnh đối kháng từ đó tỉnh lại.

Nhưng ăn vào cuồng bạo đan, ý chí của hắn cùng tinh thần cảm giác của hắn lại càng là rơi mạnh, chỉ đổi lại là lực lượng cuồng bạo.

Lúc trước đã không thể thoát ra Triệu Vô Cực ý cảnh lúc này càng là không có khả năng. 

Lan Ngọc Tự trên tay chưởng pháp lập có có một chút tán loan đi, khí thế cùng uy lực lập tức giản bớ hai ba phần.

Nhưng hai người chưởng quyền vẫn là thế tới không chậm lập tức giao kích mà lên.

Thiên Địa Tinh biến chưởng cùng Lan Ngọc Tự nội công ngưng tụ một quyền, ai mạnh ai yếu sẽ ở ngay trong thời khắc này thế hiện rõ ràng.

Quyền chưởng giao phong trong nháy mắt đó, ở giữa hai người trung gian giống như hình thành một cái lực trường, đất đá xung quanh đều giống như bị bon hắn lăng không nhấc lên cao nửa mét có thừa!

Nội công giao chiến, muốn biết ai thắng ai bại liền phải xem lần này rồi!

Triệu Vô Cực nội công cùng Lan Ngọc Tự nội công lại đang không ngừng giảo sát lẫn nhau muốn phân ra thắng bại.

Lan Ngọc Tự nội công đã sớm cạn kiệt, đây chính là hắn vận dụng sức mạnh sinh mệnh mình đổi lấy cùng đan dược uy lực thể hiện ra. vồn là một cái vô nguyên thủy ( nước không có nguồn)

Triệu Vô Cực thì nội công lại là dũng mãnh thiện chiến, Tử Hà Bất Diệt thần công liên tục sản sinh ra nội lực giúp hắn ở giao phong chiếm được lợi ích to lớn, giống như một cái quân đội võ trang đầy đủ còn có hậu cần bộ đội, thắng bại gần như đã có thể thấy rõ.

Hơn nữa Triệu Vô Cực lại sử dụng quyền ý ảnh hưởng tâm trí Lan Ngọc Tự, khiến hắn lúc này hoàn toàn mê man vào trong đó, trên tay quyền cũng là không quá tập trung sức mạnh có thể đánh tan.

Cho dù, Lan Ngọc Tự sử dụng bí pháp.

Cho dù hắn có cuồng bạo đan.

Cho dù hắn hơi ngưng tụ ra một tia cương kình. 

Đối với Triệu Vô Cực, mặc người có bao mạnh, ta một chưởng đoạn chi.

“ Chết đi! ” “Rống ”! 

Triệu Vô Cực lần thứ hai rống to một tiếng trên tay phải của hắn lập tức nổ tung ra từng đám huyết hoa, có thể thấy được ở bên trong huyết nhục đỏ chót vô cùng kinh khủng.

Phía trên gần vai càng là từng đường từng đường rạn nứt như mạng nhện, máu tươi không ngừng từ đây chảy ra.

Triệu Vô Cực đã sử dụng Thiên Địa Tinh biến chưởng đến cực hạn hiện nay hắn có thể dùng ra, bản thân cũng chịu không nhỏ phản phệ. 

Ầm!

Một tiếng nổ to lớn chợt vang lên Triệu Vô Cực cùng Lan Ngọc Tự lập tức cùng bay ngược về phía sau hai người đồng thời thổ huyết!

Chỉ có điều Triệu Vô Cực chính là một ngụm nghịch huyết mà thôi, Lan Ngọc Tự lại là không ngừng nôn ra máu, có thể thấy hắn một quyền giao phong thua đưa tới to lớn phản phệ như thế nào!

Triệu Vô Cực bay ngược mà ra trong lồng ngực khí huyết đảo loạn, lao nhanh không dứt. linh lực tứ xung hữu đột khiến hắn càng khó chịu. may mắn Triệu Vô Cực kinh mạch rộng lớn vững chắc, nếu không đã sớm bị nội công ở bên trong xông loạn mà đứt đoạn kinh mạch rồi.

Đúng lúc này, trong lòng hắn nguy hiểm cảnh báo cũng là kéo căng.

Triệu Vô Cực khóe mắt liếc nhìn, Độc trưởng lão đang hướng hắn bay ngược phương hướng xông mạnh mà tới, một đao tích súc khí thế lên tới đỉnh cao, toàn bộ nội lực của Độc trưởng lão cũng là dốc hết trong một đao này.

Đao này hắn không thể lại thất bại, đao này hắn nhất định phải giết chết Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cảm giác thật khó chịu, vừa cùng Lan Ngọc Tự giao thủ còn chưa kịp đau đớn xong liền có người vây công hắn, tuy hắn vẫn còn dư lực nhưng cảm giác uất ức là không thể tránh khỏi.

Triệu Vô Cực lập tức lạnh lùng lên, hắn bỗng nhiên uốn người một cái haui chân lập tức chạm mặt đất, kéo ra một đoạn ngắn lập tức đứng vững thân hình.

Độc trưởng lão lúc này một đao dốc hết toàn bộ công lực cũng đã xông tới:

“ Hỏa cương đao pháp - Hỏa cương đại bộc liệt mười thanh công lực! ”

Độc trưởng lão cũng rống to một tiếng, khí thế tăng cao khí cơ khóa chặt Triệu Vô Cực. Một đao này hắn nhất định phải trảm Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cũng là trong lòng lạnh lẽo, muốn nhân cơ hội đúng không? vậy thì ta thành toàn cho ngươi!

Triệu Vô Cực lúc nãy sử dụng tay phải sử dụng Thiên Địa Tinh biến chưởng bây giờ vẫn còn đay đớn cùng bị thương không nhẹ, lúc này đã không tiện sử dụng tiếp chưởng pháp.

Hắn cổ tay trái lập tức ngưng tụ ra một viên âm dương hoàn tiếp theo là viên thứ hai, Triệu Vô Cực cũng muốn liều mạng một kích rồi.

Thủy Thượng Phiêu thân pháp sử dụng lên, Ngũ Quỷ mật tịch bổ trợ tốc độ.

Triệu Vô Cực lập tức biến thành một làn khói tan biến trong không khí, cực tốc chạy tới trước mặt Độc trưởng lão cùng hắn rút lại khoảng cách, hai người đồng thời đánh ra công kích của bản thân.

Độc trưởng lão chính là Hỏa cương địa bộc liệt uy thế muốn nổ thiên nổ địa nổ chết Triệu Vô Cực.

Mà Triệu Vô Cực thì lại là chưởng ý già thiên tế nhật, chưởng toái sơn hà.

Lập tức Độc trưởng lão cũng không khác gì Lan Ngọc Tự bị kéo vào ý cảnh bên trong.

Độc trưởng lão vốn là người đi lại trên giang hồ nay đây mai đó, phong trần mệt mỏi là thường thấy. tinh thần hắn bởi vậy được rèn luyện chống lại mệt mỏi, trong bất tri bất giác lại mạnh mẽ lên.

Hắn đi lại trên giang hồ không cẩn thận chính là bị người lừa giết, vì vậy cũng đã sử dụng không ít âm mưu quỷ kế cùng phát sinh chiến đấu.

Mỗi lần đi qua hắn cũng là một lần lịch luyện để Độc trưởng lão tinh thần mạnh mẽ hơn một chút.

Cuối cùng những thứ này góp phần tạo thành hắn tinh thần cứng rắn hơn người thường rất nhiều.

Lan Ngọc Tự không thể chống cự lại ý cảnh nhưng hắn có thể!

Hắn dùng một thời gian mới có thể từ ý cảnh trong thoát ra ngoài, vừa thoát ra ngoài hắn là vô cùng vui mừng.

Ý cảnh thì sao? lão tử cũng có thể ngạnh kháng ý cảnh!

Luyện được ý cảnh thì ngon lắm sao? chẳng có tác dụng gì, lão tử vẫn là không sao hết!

Vừa ở trong lòng mừng thầm một chút, Độc trưởng lão lại ngạc nhiên phát hiện Triệu Vô Cực chưởng pháp lại biến đổi rồi.

Vốn nên cùng hắn đối cứng một chưởng lại ngay trong lúc hắn thất thần mà biến dạng, Triệu Vô Cực Thiên Địa Tinh biến chưởng lập tức nhắm thẳng vào mặt bên đao đánh mạnh mà ra.

Một chưởng này của hắn uy lực lớn vô cùng, lại chọn địa điểm là đao không có chút lực nào mặt đao, hai người nội công chốc lát giao phong.

Không như Lan Ngọc Tự nội công giao động mãnh liệt như lần trước, lần này không quá lâu lập tức phân ra được thắng bại.

Triệu Vô Cực một chưởng khí thế không giảm mang theo cả đao đánh thẳng vào ngực Độc trưởng lão.

Răng rắc!

Một tiếng gãy xương vang lên, Độc trưởng lão lập tức như diều đứt dây bay ngược, trong miệng thỏ huyết liên tục.

Hắn không giống như Lan Ngọc Tự có thể kích hoạt bí pháp, lại ăn cuồng bạo đan cùng Triệu Vô Cực đối kháng, hắn chỉ là sử dụng sức mạnh của bản thân mà thôi.

Bởi vậy lúc này hắn lập tức bị Triệu Vô Cực đán bay, cả người bị thương đau đớn khó nhịn, ngực thì càng là lõm xuống gãy xương, xương đâm vào phổi gây xuất huyết trong, Tử Hà Bất Diệt thần công âm kình lại là như một cái độc xà đang ở trong kinh mạch của hắn thoải mái phá hư.

Độc trưởng lão lúc này đã đạt tới mức đèn hết dầu tắt mức độ.

Hắn lần này bất cẩn quá rồi!

Vì sợ hãi tác dụng phụ của Cuồng bạo đan mà chần chừ không sử dụng, cuối cùng cơ hội một trảm đoạt mệnh Triệu Vô Cực cũng vừa bị hắn bỏ qua, sợ là với thương thế này hắn lành ít dữ nhiều.

Mà đan dược chữa thương bây giờ ăn vào cũng không thể nào có tác dụng nhanh như vậy được..

Chỉ có thể ăn vào cuồng bạo đan, lợi dụng sức mạnh của Cuồng bạo đan mà ngạnh chữa thương, rồi tìm một con đường trốn mà thôi.

Hắn có nén nhịn cả người đau đớn, kinh mạch thì như muốn nứt toác đứt từng khúc, lập tức đưa tay đi lấy cái kia bình ngọc.

Trong mắt Triệu Vô Cực thì hắn chính là chuẩn bị dùng Cuồng bạo đan liều mạng mà không phải là bỏ chạy, hắn lập tức rống to một tiếng: 

“ Tiểu Hoàng! ”

Đất đá nứt ra, Tiểu Hoàng lập tức xuất hiện như một cái lành nghề thích khách.

Lúc trốn tránh cả người nó khí tức thu lại vô cùng nhuần nhuyễn, gần như không ai có thể phát hiện ra..

Chỉ có Triệu Vô Cực có khế ước cùng nó mới có thể mơ hồ cảm thấy được nó ở đâu. 

Tiểu Hoàng vốn phục kích đã lâu chờ đợi chính là thời khắc ngàn năm có một này.

Từ trong túi không gian của nó một cái chủy thủ lập tức được lấy ra.

Tiểu Hoàng thành danh tuyệt kĩ - đâm cúc!

Tiểu Hoàng hai mắt híp lại vô cùng hèn mọn bỉ ổi lập tức đối với đã không còn sức kháng cự Độc trưởng lão đâm tới.

“ Rống ”! 

Độc trưởng lão lập tức cảm nhận được chỗ đó của mình đau đớn vô cùng, cảm giác bị đục thủng cùng một thứ cứng rắn và dài đâm vào vừa đau đớn lại có lẫn lộn một chút khoái cảm khiến hắn không thể tin vào chính bản thân mình cảm nhận!

hắn lúc này chỉ cảm thấy bản thân tự tôn giống như lập tức mất đi, hắn cầu nguyện cho đau đớn này có thể khiến hắn ngay lập tức ngất đi để không cần nhìn thấy thế nhân cười vào mặt hắn.

Độc trưởng lão ngươi đã bị một con chuột bạo cúc!

Hắn, một cái nhị lưu cao thủ lại bị một con chuột bạo cúc!

Những ý nghĩ này điên cuồng nảy mầm trong lòng hắn, Độc trưởng lão cả người xụi lơ, cảm thấy sinh không thể luyến, sống không hề có một chút ý nghĩa nào nữa rồi!

Tiểu Hoàng lần này cũng không hề thu tay, lập tức rút ra chủy thủ lại vòng một vòng nhanh nhẹn hướng Độc trưởng lão cổ họng đâm tới.

Phốc!

Không hề có chút cản trở nào, Độc trưởng lão lập tức bị Tiểu Hoàng một chủy thủ đòi mạng, giống như nguyện vọng của hắn kết thúc mọi thứ để hắn không phải chịu nỗi sỉ nhục này!