Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 672: Triệu hoán nội lực hóa hình, liều mạng




Điện Chủ nói nhỏ, Triệu Vô Cực ở gần hắn nhất, đương nhiên là nghe rõ ràng nhất.

Hắn không biết đối phương sử dụng là chiêu thức gì, nhưng có thể khiến hắn đứng trước bảy vị cao thủ vây công đều tự tin như vậy, ắt hẳn phải là một chiêu thức rất mạnh mẽ mới đúng.

Đột nhiên, một cỗ cảm giác nguy hiểm bao phủ lấy Triệu Vô Cực, khiến hắn lông tơ dựng đứng.

Từ lúc hư không nội đan ở Mệnh môn hình thành, Triệu Vô Cực đối với cảm giác có đại lượng tăng cường, hắn đối với ánh mắt ác ý nhìn chăm chú càng nhạy bén hơn, hơn nữa hắn đối với nguy hiểm cảnh báo năng lực cũng càng mạnh.

Không hề nghi ngờ gì, cái này một cỗ cảm giác nguy hiểm, lập tức khiến cho hắn cực độ cảnh giác lên.

Triệu Vô Cực đang lao nhanh trạng thái lập tức mạnh mẽ dừng lại bước chân, nội lực hướng hắn bên ngoài cơ thể phun trào ra. 

“ mọi người cẩn thận!”

Triệu Vô Cực rống to một tiếng, sau đó lập tức sử xuất ra của mình chiêu bài phòng thủ tính võ công “Cuồng phong biến”.

Một cái bán hình tròn nội lực vòng xoáy hiện lên, bảo vệ xung quanh Triệu Vô Cực, hình tròn vòng xoáy theo Triệu Vô Cực nội lực phun ra càng lúc càng nhiều, cũng trở nên càng nồng đậm chắc chắn.

Trước lúc hoàn toàn chắn lại của hắn tầm nhìn, Triệu Vô Cực vừa vặn nhìn thấy bên ngoài đáng sợ một màn.

Chỉ thấy đang điên cuồng xoay tròn lốc xoáy đất đá của Điện Chủ như là gặp phải từ nội bộ bạo tạc, bỗng nhiên tan vỡ ra, đất đá vốn đang cao tốc xoay tròn hướng hai bên bắn mạnh mà ra, ở trong không khí kéo ra từng đạo “ phốc~ phốc” xé gió âm thanh, vô cùng đáng sợ.

Nó mật độ cùng tốc độ vô cùng dày đặc, cho dù thân pháp cao mình đến đâu người, cũng không thể ở trong màn mưa đá loạn bắn này có thể tránh né được.

Muốn đối kháng với nó, chỉ có thể ngạnh kháng

Nhưng lúc này, ngoài Triệu Vô Cực vì ở gần lại sớm dự phán được nguy hiểm mà tung ra chiêu thức phòng ngự, mấy vị cao thủ chưởng môn còn lại cùng Bán Thiên Ưng đều không hề kịp làm gì.

Bọn hắn chỉ có thể cố gắng dồn toàn lực sáng lên cương khí, cố gắng chống đỡ tấn công của đối phương mà thôi.

Thạch vũ giống như là phá không âm thanh cực kì dày đặc như là rang lạc, liên tiếp không ngừng nghỉ đập lên Triệu Vô Cực Cuồng phong biến màng chắn, khiến hắn ở bên trong cũng cảm nhận được một cỗ cực lớn áp lực, vội vàng tăng cường lớn nội lực phát ra.

Triệu Vô Cực cảm tưởng, mình không phải đang đối mặt với cuồng phong bạo vũ mưa đá, mà là đang đối mặt với mấy khẩu súng máy liên tục hướng mình nã đạn, khiến hắn cho Cuồng phong biến phòng ngự lắc lư liên tục, mấy lần ánh sáng chập chờn, suýt chút nữa thì vòng sáng phòng ngự của hắn đều tan biến.

May mắn Triệu Vô Cực Cuồng phong biến là xoay tròn thức phòng ngự, bởi vậy hắn có thể hạn chế tối đa trực diện lực xung kích của mưa đá, cuối cùng vẫn là đứng vững qua cái này kiếp nạn.

Bên kia đám chưởng môn thì không được may mắn như thế, bọn hắn chỉ có thể chống đỡ được một chốc lát, sau đó cương khí lập tức bị thạch vũ bắn phá tan nát, hàng chục hàng trăm mẩu phi thạch đập lên thân thể của bọn hắn, tuy không bắn xuyên được cơ thể của bọn hắn, nhưng cũng để lại không ít vết bầm tím ngoại thương, đồng thời chấn động cho bọn hắn trọng thương thổ huyết, sắc mặt tái nhợt đến cực hạn.

Cảm giác được mưa đá chấm dứt, Triệu Vô Cực lập tức dỡ bỏ Cuồng phong biến phòng ngự, vừa xuất hiện lập tức hướng Điện Chủ xông tới.

Hắn tính toàn, Điện Chủ sử dụng ra chiêu thức mãnh liệt như vậy, hiển nhiên sau đó trong thời gian ngắn ngủi sẽ rơi vào một cái yếu đuối kì, hoặc là nội lực không đủ, vận chuyển chậm kì.

Bởi vậy vừa cởi bỏ Cuồng phong biến phòng ngự, hắn lập tức nhanh như chớp hướng Điện Chủ xông tới.

Nhưng điều làm cho Triệu Vô Cực bất ngờ chính là, hắn đang xông tới lúc, không biết từ lúc nào, trên tay Điện Chủ đã cầm lấy một thanh kiếm, thanh kiếm chính là hắn ngự vật, nhặt từ dưới mặt đất mà lên. 

Điện Chủ đối với Triệu Vô Cực xông tới chính là cười lạnh, giống như hắn đã đoán trước được Triệu Vô Cực tiếp theo sẽ hành động ra sao vậy.

Chỉ thấy kiếm trên tay Điện Chủ vung lên, một đạo thô to mạnh mẽ kiếm khí xông ra, hướng về hắn nhanh chóng chém tới.

Triệu Vô Cực ánh mắt trợn to không dám tin, Điện Chủ vậy mà sử xuất ra chiêu thức như vậy còn có thể ung dung sử dụng nội lực chém ra kiếm khí cùng hắn chiến đấu.

Đối phương dùng chiêu thức mạnh mẽ như vậy mà không phải trả giá gì sao? Đây không hợp lẽ thường a!

cho dù nội lực thâm hậu như Triệu Vô Cực, sau khi sử xuất ra một chiêu thức gì cường lực, cũng sẽ rơi vào ngắn ngủi vô lực một khắc, nội lực khó mà điều động được.

Cho dù có gắng gượng vận công, cũng sẽ bị nhân lấy không nhẹ phản phệ, trên khuôn mặt sẽ xuất hiện các triệu chứng khác, không thể nào giống như Điện Chủ như vậy thong dong tự nhiên được.

Thời điểm này hắn nếu như bị tập kích chỉ có thể dựa vào cơ thể cường hãn đi chiến đấu mà thôi.

Thời gian suy yếu dài hay ngắn, còn tùy thuộc xem hắn dùng nhiều ít nội lực, cùng chiêu thức đó gánh nặng có lớn hay không.

Triệu Vô Cực nhận biết võ công cùng người quyết đấu bên trong, mọi người đều là tình huống giống như vậy.

Bởi vậy, Điện Chủ có thể không rơi vào suy yếu kì, thậm chí trước đó đã dĩ khí ngự vật cầm sẵn lên một thanh kiếm để phát ra kiếm khí tấn công hắn khiến cho Triệu Vô Cực cảm giác sâu sắc nghi hoặc cùng lo lắng.

Nếu hắn thật sự mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây phải liều mạng một trận chiến mới có thể may mắn đánh bại được hắn.

Nhưng nhìn đám chưởng môn này, không hề có một người là muốn liều mạng tư thế.

Bởi vậy Triệu Vô Cực cảm giác muốn chiến thắng đối phương, quả thật vô cùng khó khăn.

Điện Chủ giống như một tòa đại sơn, đè ép lên tất cả bọn hắn vậy, khiến cho Triệu Vô Cực không thở nổi, áp lực quá to lớn.

Nhưng một đường đi đến tận đây, đánh giết vào tận bên trong Thần Điện, chả lẽ bây giờ lại buông tay chịu thua sao?

Triệu Vô Cực một vạn cái không thể nào!

Hắn đặt mục tiêu chính là quét bằng Thần Điện, đánh tan cái tổ chức này, xem bọn hắn rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng, xem trên giang hồ có tổ chức nào mà hắn không thể xử lí được hay không, quan trọng nhất là được quyết đấu cùng đỉnh phong cường giả như Điện Chủ dạng này nhân vật.

Lúc trước, Triệu Vô Cực đỉnh phong hậu kì, hắn thua Điện Chủ một cái tiểu cảnh giới, Điện Chủ cũng không phải dễ như vậy vượt cấp khiêu chiến.

Bởi vậy Triệu Vô Cực còn có thể tự ngụy biện, cho mình một cái thua kém cảnh giới lí do.

Nhưng bây giờ hắn đột phá tới đỉnh phong viên mãn, tuy chỉ là sơ nhập viên mãn, nhưng cũng là viên mãn.

Nếu bây giờ chịu thua, nhục chí thu tay, Triệu Vô Cực võ đạo chi lộ chỉ sợ cũng sẽ dưng ở đây

Hắn sẽ không thể nào mạnh mẽ lên được nữa, cũng không thể đột phá tam hoa tụ đỉnh thành công, bởi vì trong lòng hắn có khúc mắc, một cái khúc mắc to lớn. 

Hắn lúc này đã không thể tự lấy lí do cho mình cùng biện minh cái gì, bởi vậy đối mặt với Điện Chủ, Triệu Vô Cực chỉ có thể là một chữ “Chiến” mà thôi.

Hắn cho dù tu luyện “không ngủ pháp” cực kì cao siêu thì như thế nào?

Hắn dĩ khí ngự vật cực kì mạnh mẽ thì như thế nào?

hắn siêu phàm cảnh giới "khống lực" thì như thế nào?

hắn nội lực thâm hậu, không sợ suy yếu kì thì như thế nào?

Triệu Vô Cực đối với tất cả những thứ này, đều là để ngoài tai.

Hắn lúc này trong thâm tâm, chiến ý đã sôi trào, hắn nhất định phải đánh bại Điện Chủ, phải quét ngang Thần Điện, vén lên Thần Điện cái này mạng che mặt, để xem đối phương rốt cuộc là một cái gì dạng tổ chức.

Bọn hắn dựa vào cái gì mà muốn xưng bá giang hồ, dựa vào cái gì mà giả vờ thần bí suốt mấy trăm năm.

Cho dù Điện Chủ mạnh hơn nữa, hắn cũng phải chiến!

Hắn cũng không tin, hắn đánh không lại đối phương.

Hắn cũng không tin, Điện Chủ thật sự không có suy yếu kì.

Cùng lắm thì, hắn sẽ cưỡng ép vận công, lẫn nhau tổn thương mà thôi.

Lúc này Triệu Vô Cực trong ánh mắt lóe lên vẻ ngoan độc, trên người hắn nội công trong nháy mắt như núi lửa sôi trào.

Từ trong nội thể của Triệu Vô Cực, huyết dịch giống như đang bị thiêu đốt sôi trào lên, trên người hắn khí thế bỗng nhiên trở nên cực kì mạnh mẽ khủng bố, so với Điện Chủ lúc này cũng không hề thua kém.

Một đầu Tam túc kim ô hư ảnh ở trên đỉnh đầu hắn hiện lên, nó ngửa đầu lên trời cất một tiếng hót vang.

Tíu~ tíu~ tíu~

Một tiếng hót này như đâm thẳng vân tiêu, tràn trề sảng khoái, như là đang sung sướng bởi vì được Triệu Vô Cực triệu hồi, cho nó thấy lại ánh mặt trời, được chiến đấu một trận đầm đìa nhiệt huyết vậy.

Tam túc kim ô hư ảnh rơi xuống trước ngực Triệu Vô Cực, ở trước ngực của hắn tạo thành một cái Tam túc kim ô đồ đằng, đồ ánh bên trên, Tam túc kim ô là màu hoàng kim, riêng chỉ có một đôi mắt là huyết sắc, tràn đầy cao ngạo bá đạo chi ý, như thể nó là bá chủ của bầu trời vậy.

Triệu Vô Cực triệu hồi ra nội lực hóa hình Tam túc kim ô, trong nháy mắt khí thế kéo lên đến đỉnh phong, nội lực cũng tăng tiến dữ dội.

Hắn tay phải thu về phía bên eo, nội lực dũng mãnh tuôn trào mà ra.

Triệu Vô Cực ánh mắt tràn đầy chiến ý nhìn về phía Điện Chủ, vung mạnh tay ra, đồng thời rống to một tiếng:

“ Tu La Cửu Trảo - tu la xuyên tâm thứ!”