Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 497: Ngươi thua




Triệu Vô Cực dưới chân hướng phía trước bước ra, hắn bước ra mỗi bước, tốc độ càng lúc lại càng nhanh.

Hồng Thiên Tửu chỉ cách hắn một đoạn ngắn, mấy bước qua đi, Triệu Vô Cực liền tới trước mặt Hồng Thiên Tửu.

Hồng Thiên Tửu bây giờ còn đang ở choáng váng trạng thái, khóe mắt hắn liếc một cái thấy Triệu Vô Cực xông tới, vẫn là cố nén đau nhức đứng lên.

Nhưng vừa đứng lên một cái, trước mắt hắn lại hoa lên, bóng ánh trùng điệp, Hồng Thiên Tửu suýt chút nữa chân lại nhũn ra ngã xuống đất, cuối cùng hắn vẫn là cố nén một ngụm khí kiên cường đứng lên tới.

Nhưng chào đón hắn chính là Triệu Vô Cực một chưởng vung tới.

Răng rắc!

Tiếng gãy xương vang lên, Hồng Thiên Tửu như là diều dứt dây bay ngược về phía sau, miệng phun ra một ngụm má tươi.

Hắn vốn đã bị Triệu Vô Cực một chiêu Quang âm biến đánh cho cương khí hộ thể tan rã, sau đó lại bị Triệu Vô Cực lực lượng cuồng bạo một kích đánh trúng, xương cốt của hắn làm sao có thể chịu được Triệu Vô Cực lực lượng xung kích, lập tức gãy mấy cây xương sườn.

Hồng Thiên Tửu “bịch” một tiếng nặng nề rơi vào trên mặt đất, hắn cả người phát run, mấy lần ý đồ bò dậy đến, nhưng cuối cùng đều vô lực chống đỡ.

Triệu Vô Cực ánh mắt lành lạnh nhìn hắn nói:

“ Hồng lão tiền bối, trận này ta thắng!”

Hồng Thiên Tửu ánh mắt tràn đầy căm tức nhìn hắn.

Rõ ràng lúc trước, Triệu Vô Cực ngã xuống, hắn cũng không có tiếp tục tấn công a.

Vậy mà hắn ngã xuống vừa đứng lên, Triệu Vô Cực lại lập tức nhân cơ hội tấn công.

Tên này phong cách chiến đấu, đơn giản quá vô sỉ, không hề để ý tới cường giả phong phạm.

Hắn cắn răn, khó chịu nói:

“ ngươi quá bỉ ổi, sao có thể đánh người ngã xuống đất!”

Triệu Vô Cực cười lạnh nói:

“ ta không biết các ngươi phong cách chiến đấu như thế nào, nhưng Triệu Vô Cực ta phong cách chính là chỉ cần ngươi sắp rơi xuống nước, ta sẽ tiến đến đạp bù thêm một cái giúp các ngươi rơi xuống nước thành công.

Chiến đấu chính là như vậy, không phải ngươi bại chính là ta vong. Ta sẽ không bào giờ đối với kẻ địch của mình nương tay.

Nếu ngươi cảm thấy ta là tiểu bối mà nhường ta, vậy thì ngươi sai lầm.

Nếu bây giờ ở trên chiến trường, ngươi đã sớm biến thành vong hồn dưới tay ta.

Như vậy, nhân từ cùng nương tay, cũng phải chọn đối tượng chọn thời điểm.

Ta rõ ràng là một đối thủ xứng tầm với ngươi, vậy mà ngươi còn do dự không dứt, liên tục chần chờ suy nghĩ suy tính để ta có đủ thời gian hồi phục.

Đây chính là của ngươi sai lầm, là chiến thuật cùng nhận định sai lầm, không nên trách lên đầu người khác.

Ta chính là vượt cấp khiêu chiến, ngài hơn ta tận hai cái tiểu cảnh giới, còn là lâu năm đỉnh phong cao thủ, ta sao có thể không tận dụng cơ hội của mình được!

Còn nữa, ngươi khẳng định vừa rồi ngươi không muốn đánh ta lúc ta đứng lên sao?”

Triệu Vô Cực một hỏi, Hồng Thiên Tửu sắc mặt liền ngưng lại.

Hắn vừa rồi quả thật có chút muốn nhân lúc Triệu Vô Cực còn chưa đứng vững bước chân mà xông lên đánh ngã đối phương,nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Đơn giản vì hắn là đỉnh phong viên mãn cường giả, ngũ tuyệt cấp cường giả, cần phải giữ mặt mũi.

Đây cũng là của hắn sai lầm, để cho Triệu Vô Cực có cơ hội thở ra một hơi, thành công lật bàn.

Nhưng Triệu Vô Cực không giống hắn, Triệu Vô Cực chính là thực tế loại người.

Mặt mũi thứ này, ở trong quyết đấu không quá quang trọng.

Quan trọng chính là ngươi còn sống hay không?

Nếu tính mạng cũng mất, vậy thì mặt mũi để cho ai nhìn?

Bởi vậy Triệu Vô Cực tận dụng cơ hội, hắn cũng đang là vì an toàn tính mạng của mình mà tranh thủ cơ hội.

Còn Hồng Thiên Tửu, chần chừ không quyết, suy tính quá nhiều, cuối cùng tự mình hại mình.

Hồng Thiên Tửu mặt mũi tràn đầy tức giận, sau đó lại là khó chịu cùng không cam lòng.

Không ngờ hắn đường đường một cái đỉnh phong viên mãn, ngũ tuyệt cấp cường giả, hôm nay lại bại bởi một cái tiểu tử, là thiên kiêu mới nổi trên giang hồ.

Vốn tưởng rằng đối phương muốn dùng thủ đoạn đến đối phó hắn, không ngờ đối phương lại là đường đường chính chính ở trước mặt đánh bại hắn, khiến cho hắn cái này ngũ tuyệt cấp nhân vật cảm thấy thật mất mặt mũi, khó chịu vô cùng.

Năm nay ngũ tuyệt trận chiến, chỉ sợ hắn không thể tiếp tục tham gia.

Cảm nhận trước ngực vết thương đau đớn khó nhịn, cuối cùng Hồng Thiên Tửu đành phải chấp nhận sự thật, hắn đã vô lực tái chiến.

Thở dài ra một hơi, Hồng Thiên Tửu đành phải nói:

“ được rồi, ngươi thắng!”

Triệu Vô Cực mỉm cười gật đầu:

“đa tạ tiền bối đã nhường!”

Đã chiến thắng đối phương, hai bên cũng không phải sinh tử đại thù gì, vậy cũng không cần hất hàm lên mặt tỏ thái độ kiêu ngạo.

Triệu Vô Cực trước giờ đều không phải là thường xuyên kiêu ngạo hạng người, hắn chỉ kiêu ngạo đúng lúc đúng chỗ mà thôi.

Bình thường hắn đều rất hòa khí, chỉ cần đám người kia không chọc hắn, hắn cũng lười quản mọi thứ.

Lúc này Tiếu Mị Mị bỗng nhiên từ xa chạy tới, nàng nhìn thấy trước ngực Triệu Vô Cực be bét vết máu, hơi nhíu mày một chút nhưng là vẫn giữ im lặng không hỏi, nhẹ giọng nói:

“ Vô Cực, ta đã đuổi hết mấy con chuột xung quanh đi rồi, ngươi có vẻ cũng xong rồi a!”

Triệu Vô Cực gật đầu. Hắn lúc này đã trải qua nội lực chân không giai đoạn, Tử Hà Bất Diệt thần công sinh sôi không ngừng đặc tính bắt đầu thể hiện ra nó sức mạnh thần kì.

Hắn nhanh chóng tích tụ được một ít nội công ở trong đan điền, có thể chèo chống bản thân hắn sử dụng khinh công thân pháp.

Triệu Vô Cực gật đầu một cái nói:

“ chúng ta đi thôi!”

Tiếu Mị Mị hài lòng gật đầu một cái, hai người nhanh chóng hướng lều của bọn hắn quay lại.

Nhìn thân ảnh của đối phương rời xa, Hồng Thiên Tửu thở dài không ngớt.

Trường giang sóng sau xô sóng trước a, hắn cái này đã già, vậy thì để cho đám thanh niên có sân khấu biểu diễn đi thôi.

Triệu Vô Cực bên cạnh còn có Tiếu Mị Mị, vừa rồi nếu Tiếu Mị Mị cùng ra tay, nói không chừng bây giờ hắn đã là một cái xác lạnh tanh.

Tiếu Mị Mị thanh tràng, ở xung quanh cũng không ai biết hắn bị thương, có thể đảm bảo cho hắn an toàn tìm một chỗ tự mình trị thương.

Triệu Vô Cực tuy là chiến đấu có chút dùng tiểu xảo, nhưng hắn việc làm này cũng giúp bản thân một cái đại ân, tránh để người ngoài có thời cơ lợi dụng.

Thôi được rồi, thua thì thua đi, cũng không phải là chưa từng trở thành ngũ tuyệt a.

Có thể trở thành ngũ tuyệt một lần, vậy thì mãn nguyện rồi, không cần tìm cao theo đuổi xa.

Hồng Thiên Tửu đứng lên, cố nén trước ngực khó chịu, bắt đầu vận lực phát động thân pháp, muốn tìm một chỗ nhanh chóng chữa thương.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị trở lại lều vải của bọn hắn, Triệu Vô Cực lập tức bày ra trận pháp cảnh báo cùng rắc lên khu trùng phấn, sau đó nhanh chân hướng lều vải đi vào.

Hắn tiếp tuc lấy ra một bình chữa thương đan, ăn vào.

Cầm lấy sinh nhục tán ném cho Tiếu Mị Mị, đồng thời cởi áo ra, vứt qua một bên, nằm thẳng người xuống, tiến vào trạng thái tu luyện sâu.

Hắn một trận đại chiến này tuy là thắng, nhưng thắng thảm.

Trong cơ thể kinh mạch cũng có chút bị tàn phá, nội thương ám tật không ít.

Bởi vậy hắn cần nhanh chóng chữa thương, để càng lâu sẽ càng ảnh hưởng tới cơ thể hắn, khiến cho hắn căn cơ bất ổn, nếu có ám tật vậy thì càng xui xẻo, sau này đột phá, chắc chắn phải gặp trở ngại cực lớn.

Bởi vậy vừa bị thương có thể chữa ngay liền là thời gian tốt nhất, càng kéo dài tựu càng nguy hiểm.

Triệu Vô Cực nhanh chóng nhắm mắt lại tập trung tinh thần vào trạng thái Pháp Luân Chiếu Minh. Tử Hà Bất Diệt thần công nội lực bị hắn dẫn đạo bắt đầu vuốt ve khắp kinh mạch toàn thân chữa trị nội thương của hắn.

Tiếu Mị Mị nhìn Triệu Vô Cực vứt đi ướt đẫm máu áo, trong lòng cảm giác đau như cắt.

Nàng cũng hiểu võ giả không thể thiếu cùng người chiến đấu bị thương được, nhưng Triệu Vô Cực chiến đấu cũng quá mãnh liệt một chút.

Đỉnh phong trung kì, liền nhất quyết tìm đỉnh phong viên mãn cảnh cường giả chiến một trận.

Đến mức đối phương ở trước ngực đánh cho huyết nhục be bét một mảnh, trông thảm không thể tả.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống thay Triệu Vô Cực xử lí một chút vết thương, loại bỏ các loại tạp vật tạng vật.

Mỗi động tác nàng làm được chậm chạp vô cùng, mười phần chú tâm.

Càng thay Triệu Vô Cực thanh lí vết thương, Tiếu Mị Mị tâm càng trở nên buồn bã ỉu xìu.

Giang hồ chính là như vậy, ngươi chém ta giết, không thể nào ngừng nghỉ được.

Nàng cũng không thể khuyên Triệu Vô Cực từ bỏ a, bọn hắn chính là võ giả, đã là võ giả thì không thể thiếu chém chém giết giết được.

Nàng đành phải ngậm ngùi lặng lẽ giúp Triệu Vô Cực thanh lí vết thương sau đó nhẹ nhàng đổ lên sinh nhục tán.

Sinh nhục tán vừa chạm vào da gặp máu, lập tức sủi lên màu đỏ bọt khí, sau đó trên ngực của Triệu Vô Cực nhanh chóng có mới thịt sinh ra.

Chỉ một lúc sau, trước ngực của hắn đã mọc ra thịt non. Tuy có chút mềm chưa ổn định, nhung chỉ cần tĩnh dưỡng một chút, hẳn là sẽ không khác biệt bao nhiêu.

Tiếu Mị Mị nhìn Triệu Vô Cực thở dài:

“ Vô Cực a, ngày mai còn một trận chiến nữa, hi vọng ngươi sẽ không sao! Đáng tiếc ngũ tuyệt chi chiến chỉ có một người có thể tham gia, nếu không ta nhất định sẽ giúp ngươi một tay, quá đáng tiếc a!”