Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 483: Ma Tiêu Quỷ Kiến Sầu




Triệu Vô Cực vừa ép ra đối phương liền cảm giác được đối phương cảnh giới, đỉnh phong sơ kì.

Tên này hẳn là đến đây tham quan hoặc tìm cơ hội đánh lén người bị thương mà thôi.

Lấy cảnh giới của hắn, chính diện giao thủ phần thắng không quá lớn.

Mà loại này có vẻ nghèo túng tài nguyên tu luyện khó khăn người, đa số đều là hung ác hạng người.

Bọn hắn có thể ở trong hoàn cảnh khó khăn mà vẫn tu luyện được đến bước này, trên tay không biết dính bao nhiêu máu tươi.

Vừa nãy đối phương chủ động ẩn nấp, nếu không phải Triệu Vô Cực nhạy cảm phát hiện ra, vậy thì cũng không thể nào biết được đối phương đang theo dõi mình.

Sau đó nếu hắn bám theo, Triệu Vô Cực lại cùng người đại chiến trọng thương, vậy thì thời cơ của hắn liền đến.

ở những nơi như thế này, từ bi chính là đối với bản thân mình tàn nhẫn.

ở đây không có đạo đức ước thúc, chỉ có võ công ai càng cường mà thôi.

Ngươi nắm đấm lớn, vậy ngươi liền đúng.

Triệu Vô Cực đối với đỉnh phong sơ kì cũng không có cái gì hứng thú, hắn bây giờ chính là đỉnh phong trung kì, đánh sơ kì nếu còn phải dùng đến năm vòng âm dương hoàn, vậy thì quá phế.

Một chưởng vỗ ra, gió lốc cuồn cuộn khí thế như là bài sơn đảo hải hướng tên âm nhu nam tử lao tới.

Tên âm nhu nam tử ánh mắt trợn to, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Một chưởng này hắn cảm giác được cực kì to lớn nguy cơ sinh tử, như là một giây sau nó sẽ đem hắn vỗ chết ngay vậy.

Trong lòng không cam lòng yếu thế, hắn rống to một tiếng lập tức vung quyền.

Ầm!

Một đạo quyền kình mạnh mẽ hướng Triệu Vô Cực Thiên địa biến chưởng kình lao tới, hai bên mạnh mẽ va chạm một cái, Thiên địa biến cũng bị chặn lại một chút.

Nhưng chỉ là một chút mà thôi, sau đó Thiên địa biến của Triệu Vô Cực mạnh mẽ đem đối phương quyền kình vỗ tan ra thành từng mảnh tinh quang.

Tên âm nhu nam tử phun ra một ngụm máu tươi, lập tức trợn to mắt, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn về phía chưởng kình đang hướng hắn lao tới.

Càng lúc càng gần, càng lúc càng to.

Ầm!

Một đạo huyệt vụ tung tóe lên, âm nhu nam tử hướng phía sau bay ngược mà ra, kéo lên một đường vòng cung quỹ đạo đồng thơi không ngừng phún huyết.

Hắn như là bị một cái xe tải cao tốc di động đụng trúng, hóa thành một cái rách rưới búp bê bay ngược mà ra.

Triệu Vô Cực cũng không nhìn nhiều, đối phương sinh mệnh chi hỏa, đã trong nháy mắt này yếu ớt vô cùng, chuẩn bị dập tắt.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đi xa mấy bước, đối phương sinh mệnh chi hỏa cũng lập tức tắt ngấm.

Triệu Vô Cực tinh thần tỉnh táo trở lại, vừa nãy hắn thử nghiệm không ở trạng thái tâm tĩnh thần minh cao nhất đi cảm giác sinh mệnh chi hỏa, quả nhiên hiệu quả yếu đi rất nhiều. 

Nhưng chỉ cần đứng gần người, hắn cảm giác cũng sẽ thêm rõ ràng.

Nếu đối phương muốn ở trước mặt Triệu Vô Cực giả chết, quả thật vô cùng khó.

Hai người nhanh chóng rời đi nơi này. Giết người xong, vị trí này máu tanh chi vị đã nồng đậm mười phần bởi vậy không thể ở lại càng lâu, sẽ dễ dàng bị người khác tò mò tìm tới dẫn tới chiến đấu không đáng có.

Bọn hắn vẫn là muốn tìm người quyết đấu hơn là bị một đống người vây công.

ở bên dưới chân núi đám người mắt sáng lên:

“ các ngươi thấy gì không? Vừa rồi Triệu Vô Cực vừa dùng một chưởng đánh chết vị kia đỉnh phong cảnh cường giả a!”

“ khoảng cách quá xa, không thấy rõ hắn là cảnh giới gì nhưng chỉ cần đã lên Hoa sơn, như vậy cảnh giới chắc chắn phải là đỉnh phong cường giả.

Triệu Vô Cực thật quá mạnh mẽ, hắn không phải là đỉnh phong sơ kì sao, đối phương cũng là cùng một cảnh giới với hắn, tại sao hắn có thể dễ dàng đánh giết như vậy a!”

“ đỉnh phong sơ kì Triệu Vô Cực đã cùng đỉnh phong hậu kì giao thủ, hắn mạnh mẽ một chút có gì lạ lùng sao?”

“ ta thì nghĩ, hắn lại đột phá!”

lời này vừa ra, một đám người bỗng nhiên nhìn lại.

Người nói câu này không ai khác chính là Bách Hiểu Sinh.

Bách Hiểu Sinh lúng túng gãi đầu một cái nói:

“ chỉ là suy đoán, chỉ là suy đoán, ha ha ha ha!”

Một đám người giống như thở phào nhẹ nhõm.

Nói đùa cái gì, Triệu Vô Cực đột phá tin tức mới cách đây mấy tháng, nếu hắn lại đột phá, vậy chẳng phải là bật hack sao?

Cái này tốc độ tu luyện, quả thật là làm cho người ta tuyệt vọng.

Bọn hắn thà rằng tin tưởng Triệu Vô Cực chiến lực cực mạnh có thể vượt cấp khiêu chiến, còn hơn là tin tưởng Triệu Vô Cực lại đột phá.

Nếu hắn lại đột phá, đám này nhân sĩ giang hồ cảm giác mình ở trước mặt hắn giống như là học cặn bã gặp phải học bá, vô cùng hổ thẹn.

....

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị tiếp tục ở trên Hoa sơn đi dạo, lúc này trời cũng đã sáng tỏ, số người lên Hoa sơn cũng đã nhiều hơn.

Tuy Hoa sơn có năm con đường đi lên, nhưng võ lâm cao thủ có thể trèo đèo lội suối dễ như trở bàn tay, bởi vậy bọn hắn từ bất cứ con đường nào đi lên cũng không quan trọng, việc đi lệch ra đường ban đầu của mình là rất bình thường.

Lại nói, lúc này ở trên Hoa sơn, đám người không phận sự đều đã sớm chạy.

Bởi vì đám cao thủ võ lâm này, cũng không phải ai đều tốt tính, đối phương tiện tay một đòn cũng có thể khiến người khác gặp nguy hiểm tính mạng, bởi vậy cảnh giới thấp kém người, đã sớm xuống núi.

Lúc này Hoa sơn, chính là đỉnh phong cường giả sân khấu, nơi bọn hắn thỏa thích tranh tài.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đang đi lên phía trước, bỗng nhiên hai người nghe được một âm thanh vô cùng kì quặc, lại cực kì khó nghe.

Triệu Vô Cực nhíu mày nói: 

“ đây là cái gì âm thanh? Nghe giống như là nhạc cụ âm thanh!”

Tiếu Mị Mị sắc mặt bỗng nhiên biến đổi nói:

“ là tiếng tiêu, ta biết hắn là ai. Hắn chính là hai mươi năm trước tham gia qua một lần Hoa Sơn luận võ Ma tiêu. Hắn mang danh hiệu Ma tiêu, nhưng không phải hắn tiêu có bao nhiêu lợi hại, mà là tiếng tiêu của hắn cực kì khó nghe, tài thổi tiêu của hắn nát đến không thể nào nát hơn được, là nát bét dạng kia.

Tên này phụ mẫu còn rất phối hợp, đặt cho hắn một cái tên vô cùng vang dội. Mọi người gọi hắn là Ma Tiêu Quỷ Kiến sầu, Quỷ Kiến Sầu chính là tên của hắn.

Quả thật, tiếng tiêu khó nghe này của hắn, quỷ gặp cũng phải sầu a.

Thổi tiêu khó nghe thì thôi, đằng này hắn nội lực lại còn rất thâm hậu, một thân nội lực phối hợp với tiếng tiêu này vừa ra, đúng là quỷ khóc sói tru, không thể nào diễn tả bằng lời.

Người nghe hắn thổi tiêu, so với chết còn thảm.

Bởi vậy hai mươi năm trước Hoa Sơn luận võ tất cả mọi người đều ăn ý đánh bại hắn ngay ở lượt đầu tiên ngũ tuyệt chi chiến.

Ngũ tuyệt bên trong tứ tuyệt, tất cả mọi người không ai muốn nghe tiếng tiêu của hắn bất cứ một phút giây nào!”

Triệu Vô Cực im lặng nghe Tiếu Mị Mị giới thiệu hết về đối phương, trong lòng thở dài.

Huynh đệ a, lơi hại. Không những tên hay, mà biệt danh cùng võ công cũng rất phối hợp.

Chỉ sợ cái tên này của hắn chính là nhân sinh đỉnh phong nghệ thuật a.

Còn cái gì tài thổi tiêu, quả thật Triệu Vô Cực không dám nghe nhiều thêm một chút.

Hắn xạm mặt xuống nói:

“ chúng ta đổi một cái phương hướng, bên này có Ma Tiêu Quỷ Kiến Sầu, chúng ta không thể tự mình chuốc lấy khổ!”

Tiếu Mị Mị lập tức đồng ý.

Trên đời này sợ rằng bất cứ ai có thực lực đi đánh một trận với Quỷ Kiến Sầu, trước tiên suy nghĩ là nếu gặp hắn lập tức tách ra, tìm đường khác vòng qua.

Tên này thổi tiêu quá khó nghe, như là đấm vào tai người khác vậy, quả thật là như quỷ khóc sói gào.

Đã thế đối phương còn không tự biết mình, lúc nào cũng cho rằng hắn thổi tiêu rất hay.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị lập tức đổi hướng, xung quanh không ít người nghe được âm thanh của Quỷ Kiến Sầu đều vội vàng nhượng bộ lui binh, không ai dám hướng bên kia phương hướng chạy tới.

Thế là, Hoa sơn luận võ đường lên núi, cứ như vậy bị Quỷ Kiến Sầu biến từ năm đường trở thành bốn đường.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, bên kia chính là Quỷ Kiến Sầu địa bàn, không cần qua đó tự mình chịu khổ

Nhưng cũng chính vì thế mà số người cùng xuất hiện ở một đường tỉ lệ tăng vọt, dẫn đến đại chiến bắt đầu không ngừng nổ ra.

Cao thủ thì lập tức đánh bại đối thủ của mình, người cùng cảnh giới thì như là gặp kì phùng địch thủ, đánh hăng say vô cùng.

Còn Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị, bọn hắn cùng tìm được đối thủ thứ hai của mình.