Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 378: Không biết tốt xấu, làm một cái kết thúc đi




Triệu Vô Cực ngoảnh đầu nhìn lại, Từ Tiểu Bạch một thân bạch y phiêu phiêu, trên mặt hiện lên vẻ giận giữ, trên tay hắn Lăng Vân kiếm mạnh mẽ đâm ra một cái, một đoàn gió lốc như là vòi rồng hướng Lưu Vấn thủy tiễn bắn tới phương hướng lao tới, một cái vòi rồng cuồng phong này như là trên biển vòi rồng, không ngừng cuốn lấy toàn bộ thủy tiễn, cuối cùng nó hướng về mặt đất đâm tới, nổ ra một cái to lớn bụi mùi.

Không ít đất đá gạch ngói vụn cũng theo một chiêu này bắn ra, Triệu Vô Cực cùng Lưu Vấn đều vội vàng lùi lại, trên thân sáng lên cương khí chống đỡ.

Không ít người đang hứng thú vây xem cuộc chiến không kịp rời đi liền bị đất đá bắn tung tóe đánh cho khắp người là thương, ở trên mặt đất không ngừng lăn lộn kêu rên. 

Trong nháy mắt, gần võ đài chiến trường liền bị đánh loạn thành một bầy, không ít người hoảng sợ hướng bên ngoài chen ra, muốn tránh thật xa nơi này.

Bọn hắn bây giờ mới sâu sắc hiểu được, cái gì gọi là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết oan, không mau né tránh chả lẽ còn đứng đấy chờ chết?

Từ Tiểu Bạch cũng không dừng lại ở đấy, hắn trên người cương khí cũng hiện lên, đã vào trạng thái chiến đấu, lại là không kể ai đúng ai sai, hướng Lưu Vấn một kiếm ném mạnh:

Lăng Vân kiếm pháp - xuyên vân kiến nhật!”

Từ Tiểu Bạch tay vốn đã từng được tôi cốt qua, hắn dồn sức một ném kiếm của hắn liền như là mũi tên rời cung nhanh như chớp lóe lên một cái rồi biến mất, mang theo phá không kinh khủng âm thanh hướng Lưu Vấn điên cuồng lao tới.

Lưu Vấn ánh mắt trợn trừng, từ đâu tới đỉnh phong cao thủ? Đối phương không phải Từ gia thiếu chủ hay sao? Tại sao lại phải can thiệp vào thù hận của hắn cùng Triệu Vô Cực? vừa rồi hắn nói là bằng hữu sao? Hắn dám không để ý gia tộc hưng suy, cùng Lưu gia kết thù, chỉ vì một tên tiểu tử này?

Mà quan trọng nhất, đối phương gần nhất tin tức không phải chỉ mới là nhất lưu trung kì sao? Lúc nào thì đột phá đỉnh phong cảnh giới rồi? 

Hắn năm nay mười tám tuổi, chẳng phải Thiên Vân Thành trẻ tuổi nhất đỉnh phong cảnh tuấn kiệt rồi sao? 

Không đúng, là trên giang hồ trẻ tuổi nhất đỉnh phong cảnh tuấn kiệt mới đúng?

Năm nay hắn mới mười tám, tương lai còn rất nhiều phát triển cơ hội, như vậy tương lai hắn còn có thể phát triển tới đâu? chẳng lẽ là cảnh giới trong truyền thuyết kia?

Hắn đã tỏ rõ thái độ cùng Lưu gia là địch, vậy không thể để hắn tiếp tục phát triển a! nhất định phải bóp chết cái này thiên tài từ trong trứng nước!

Lưu gia bây giờ có hai cái đỉnh phong cảnh cao thủ, hắn cùng lão tổ. Nhưng bọn hắn tuổi đã lớn, không thể cùng Từ Tiểu Bạch so sánh, để cho đối phương trưởng thành không gian càng lớn, đối phương sẽ càng nguy hiểm, có thể uy hiếp đến an toàn của Lưu gia bọn hắn.

Trong nháy mắt, Lưu Vấn trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, đối với Từ Tiểu Bạch thái độ lập tức nhanh chóng xác định rõ, hai bên chỉ có thể làm địch nhân.

Đồng thời trên tay kiếm cũng không chậm, hướng Từ Tiểu Bạch một kiếm ném tới phương hướng nhanh như chớp chém ra.

Keng! 

Một tiếng kim thiết va chạm to lớn vang lên, Lưu Vấn cảm nhận được một cỗ cự lực từ trên tay truyền tới, trên thân kiếm cũng đang điên cuồng rung động khiến cho hắn lòng bàn tay tê rần, da tay cũng bị đánh cho rách mấy chỗ chảy máu.

Lưu Vấn trong lòng trầm trọng vô cùng, lại mạnh đến mức này?

Lăng Vân kiếm của Từ Tiểu Bạch bị đánh bay liền quay trở lại trong tay hắn, Từ Tiểu Bạch cũng không ngừng lại, lại là hư không chém ra một kiếm: 

Lăng Vân kiếm pháp - Hắc vân ẩn bán nguyệt!

Một đạo hình bàn nguyệt kiếm khí bị hắn mạnh mẽ chém ra, Từ Tiểu Bạch chiêu thức một chiêu lại tới một chiêu điên cuồng hướng về phía Lưu Vấn đánh ra, khiến cho Lưu Vấn áp lực trầm trọng vô cùng, Triệu Vô Cực ở một bên cũng là trợn mắt há hốc mồm nhìn xem.

Tên này tiểu bạch kiểm là lúc nào đột phá đỉnh phong cảnh? Nhìn qua có vẻ là so hắn càng sớm? Đây là bật hack phải không?

Hắn tốt hết sức chín trâu hai hổ cùng Tiếu Mị Mị song tu mới có thể ở tối qua đột phá, sáng nay đi ra ngoài dạo chơi một cái liền gặp được đám này Lưu gia gia chủ.

Vậy mà đối phương vừa tới liền là kiếm khí liên xuất đánh cho Lưu gia gia chủ không kịp phản công chỉ có thể đau khổ đón đỡ.

Cái này cũng quá không chân thực đi! Uy, Tiểu Bạch! ngươi là bật hack phải không?

Triệu Vô Cực cũng không biết, Từ Tiểu Bạch chính là dựa vào số đan dược hắn để lại cho đối phương mạnh mẽ tu luyện cùng đột phá. May mắn hắn căn cơ vững chắc tuổi lại đang còn trẻ, khí huyết no đủ vừa đột phá liền thành công.

Triệu Vô Cực còn đang mải kinh ngạc bên kia lão tổ Lưu gia đã vội vàng hét lớn một tiếng:

“ Lưu Vấn cẩn thận, là ám chiêu!”

Lưu Vấn nghe lão tổ của hắn nhắc nhở ánh mắt co rụt lại. Hắn chắc chắn lão tổ sẽ không lừa hắn, đối phương một chiêu này chắc chắn có mờ ám.

Bởi vậy Lưu Vấn trên người cương khí hộ thể lập tức mạnh mẽ sáng lên, chuẩn bị đối phó bất kì tình huống đột xuất nào.

Hắn trên tay kiếm cũng không chậm chém ra một đạo kiếm khí hướng Từ Tiểu Bạch kiếm khí xông tới.

Nhưng lúc này hình bán nguyệt kiếm khí của Từ Tiểu Bạch bỗng nhiên một phân làm hai, một cái nằm ngang hướng đầu gối của Lưu Vấn chém tới, một cái hướng cổ họng của hắn chém tới.

Lưu Vấn ánh mắt trợn to kinh hãi, quả nhiên là có ám chiêu.

Hắn trong cơ thể nội lực vòng xoáy điên cuồng vận chuyển lên, trên tay kiếm cũng là nhanh như chớp chém ra thêm một kiếm.

Hai đạo kiếm khí đụng vào nhau, lập tức nổ tung ra mãnh liệt sóng xung kích đẩy lùi Lưu Vấn ra một đoạn dài.

Lưu Vấn sắc mặt có chút tái nhợt nhìn về phía bên này, tên tiểu tử Từ Tiểu Bạch này quá lợi hại, đối phương liên chiêu tấn công để hắn không thể không cao độ tập trung ứng đối, dùng hết sức lực.

Vậy mà đối phương khuôn mặt vẫn là phong khinh vân đạm, không hề có chút quá sức nào thể hiện. Giống như là hắn đã diễn luyện chiêu thức này đến trăm lần ngàn lần vậy, quá khủng khiếp.

Đằng sau hắn Lưu gia lão tổ Lưu Chiến cũng là sắc mặt trầm xuống, ánh mắt cảnh giác đánh giá toàn cục.

Từ Tiểu Bạch phi thân rơi xuống, đáp xuống bên cạnh Triệu Vô Cực, ánh mắt hứng thú nhìn hắn đánh giá một phen. 

Triệu Vô Cực không chịu nổi ánh mắt của hắn cứ ở trên người mình đảo loạn, chủ động mở miệng hỏi:

“ ngươi đột phá lâu chưa? Giấu thật kĩ a! trên giang hồ không có chút tin tức gì đây!”

Từ Tiểu Bạch cười nhạt nói:

“ được một thời gian ngắn rồi, vừa đủ ta ổn định lại cảnh giới cùng tu luyện Từ gia kiếm pháp mà thôi! Ta không phải là giấu, mà là ở trong nhà tu luyện không ra khỏi cửa nên cũng không ai biết rõ nội tình mà thôi. Hôm nay ở đây chiến đấu, chẳng mấy chốc mọi người đều sẽ biết. Ngược lại là ngươi, thời gian này đi đâu? Có khỏe không? Sao ngươi lại cùng với nàng một chỗ?”

Triệu Vô Cực bâng quơ nói:

“ khỏe thì rất khỏe, chỉ là tránh đi chỗ khác tu luyện một năm mà thôi, không có gì to tát. Nàng bây giờ là bạn gái của ta, ngươi không cần cảnh giác như vậy!”

Từ Tiểu Bạch khóe mắt giật giật mấy cái, muốn nói gì lại thôi. Hắn hướng Tiếu Mị Mị nhìn lại, ánh mắt tràn đầy vẻ dò xét cùng ẩn chứa địch ý.

Tiếu Mị Mị nhíu mày, nhưng vẫn là mỉm cười chào hắn một cái.

Dù sao nàng nhớ rõ người này trước đây chính là bằng hữu của Triệu Vô Cực cùng hắn vây công nàng, mà nàng thân phận bây giờ đã thay đổi, không thể đối với bằng hữu của nam nhân mình thất lễ được.

Từ Tiểu Bạch cũng không tình nguyện lắm gật đầu đáp trả, nhưng ánh mắt vẫn rất là bất thiện, ẩn ẩn mang theo ghen tị chi ý.

Triệu Vô Cực giống như là không nhìn ra cái này, hắn cười nói:

“ ây da, xem ra giang hồ cao thủ càng lúc càng nhiều a. lần này tranh đoạt chiến sẽ trở nên vô cùng thú vị đây. A, tiểu Lam cũng tới à, cẩn thận một chút đừng để chiến đấu dư âm lan tới nha!”

Triệu Vô Cực hướng Từ Lam vẫy vẫy tay chào hỏi, Từ Lam lập tức xụ mặt nhìn hắn.

Cái này xấu bằng hữu của ca ca vừa xuất hiện liền phá rối nàng cùng đáng yêu ca ca đi chơi, thật đáng ghét.

Đã thế còn khiến hắn cùng người khác kết thù, đúng là một cái tai tinh.

Chào cái con khỉ mà chào, ta cùng ngươi không có quen biết như vậy, đừng tỏ ra chúng ta rất thân quen như vậy có được hay không?

Từ Lam ngạo kiều vô cùng ngoảnh mắt đi hừ lạnh một cái, âm thanh thanh thúy vang vọng, thể hiện của nàng bất mãn.

Triệu Vô Cực xấu hổ sờ lên trán của mình một cái, sau đó quay mặt lại nhìn Lưu gia bên này, lạnh giọng nói:

“ các ngươi Lưu gia người thật đúng là không biết tốt xấu, thiếu chủ thì khinh nam bá nữ, một bộ hoàn khố bộ dáng. Đã không tự mình biết lỗi còn dám truy sát ta, may mắn ta có chút bản lĩnh nếu không cũng đã sớm bị các ngươi giết! Đã thế cứ như là âm hồn bất tán ta vừa muốn cùng bạn gái của ta đi dạo một cái liền tới tìm đường chết, đã vậy, hôm nay chúng ta làm một cái kết thúc đi!”