Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 342: Thu hoạch phong phú




Triệu Vô Cực còn trong lòng cũng ám may mắn, đối phương là yêu thú quả nhiên so với đám kia dã miêu thông minh hơn một chút, biết cách bảo vệ đám cỏ bạc hà này, nếu không Triệu Vô Cực cũng không có cơ hội gặp được một bãi hoàn chỉnh cỏ bạc hà như vậy.

Con này luyện khí kì một tầng mèo vương đối với Triệu Vô Cực không thể gây nên cái gì uy hiếp, nó cũng chỉ mạnh hơn tam lưu cao thủ một chút mà thôi.

Nhìn trạng thái của đối phương Triệu Vô Cực ánh mắt đảo một vòng, hắn từ trên cây nhảy xuống.

Dưới chân nhẹ nhàng điểm lên mặt đất một cái, Triệu Vô Cực nhìn giống như là đứng trên mặt đất thực chất hắn chỉ là đang đạp lên một cây cỏ cành lá mà thôi, đây chính là Thảo thượng phi, cải tiến bản của thủy thượng phi.

Triệu Vô Cực tuy không sợ miêu vương, nó cũng không gây được nên cái gì quá lớn nguy hiểm nhưng hắn tinh thần vẫn là đề cao cảnh giác, chỉ cần miêu vương có dị động, hắn sẵn sàng sáng lên cương khí.

Luyện khí kì một tầng miêu vương, cho dù hắn đứng yên một chỗ cho đối phương cào, đối phương móng vuốt cũng không thể xuyên qua cương khí của hắn được.

Nhưng Triệu Vô Cực không muốn lập tức sáng lên cương khí, đề phòng làm đối phương cảnh giác.

Hắn đang muốn thử xem, ở trạng thái phê cỏ miêu vương có thể hay không đối với hắn tiếp cận có cảnh giác, cỏ bạc hà đối với yêu thú tác dụng mạnh đến mức nào.

Triệu Vô Cực bước chân vô cùng chầm chậm nhẹ nhàng, hắn cố gắng thu liễm toàn bộ âm thanh, hơi thở cùng sát ý của mình.

Bất cứ cái gì có thể khiến miêu vương từ trạng thái phê cỏ tỉnh lại đều bị Triệu Vô Cực nhẹ nhàng thu liễm, hắn như là một cái ma ảnh dần dần tiếp cận miêu vương.

Ba mét, hai mét, một mét,..

Triệu Vô Cực cùng miêu vương khoảng cách đã vô cùng gần, trước mặt hắn chính là cỏ bạc hà, nhưng miêu vương vẫn không có cái gì phản ứng, nó vẫn ở một góc điên cuồng lắc lư xoay tròn, không hề phát hiện ra Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực thở dài, đây chính là hậu quả của chơi cỏ a, bất kể người vẫn là thú, đều nên tránh xa.

Nếu hắn muốn mạng của miêu vương, ở khoảng cách này, miêu vương có mười cái mạng cũng không đủ cho hắn giết.

Triệu Vô Cực thở dài quy về thở dài, tay vẫn là nhanh nhẹn ở trên mặt đất bắt đầu thu hoạch lấy Tam sắc cỏ bạc hà.

Hắn có nhẫn trữ vật bảo đảm độ tươi, thứ này lại cần phơi khô sau đó đốt lên dùng, cũng không sợ sau khi hái bị biến chất, bởi vậy Triệu Vô Cực có thể hái bao nhiêu liền hái bao nhiêu.

Cuối cùng, hắn vẫn là chừa lại cho miêu vương một bãi nhỏ cỏ bạc hà, dù sao cũng là hắn đến trộm cỏ, để lại cho chủ nhân một chút làm tiền vốn cho phải đạo a.

Cũng không thể để miêu vương sau này không thể phê cỏ được phải không? Chỉ có những con nghiện mới có thể thấu hiểu, cảm giác thiếu thuốc khó chịu đến mức nào.

Triệu Vô Cực hái được một bó to tam sắc cỏ bạc hà, hắn vui vẻ thu quân.

Triệu Vô Cực phát động thân pháp, thân hình hắn nhanh chóng ở trong rừng biến mất chỉ để lại miêu vương cùng một bãi nhỏ tam sắc cỏ bạc hà.

Miêu vương sau khi hết phê cỏ tỉnh lại, hẳn sẽ rất là kinh hỉ a!

Triệu Vô Cực cảm giác, hắn đây chính là làm việc tốt. Dù sao tiếp nhận nhiều năm hiện đại giáo dục Triệu Vô Cực vẫn là biết, bất kể là thanh niên hay là lão niên, đều phải tránh xa các chất gây nghiện.

Hắn đây chính là vì muốn tốt cho miêu vương mà thôi, hi vọng miêu vương có thể hiểu được tấm lòng của hắn.

Triệu Vô Cực hướng đến Thôi tình cốc chỗ cuối đi tới, nhưng hắn cũng không tìm được cái gì mới lạ đồ vật. Phía trước nữa chính là đầm lầy, nhìn bên kia mờ mịt chướng khí, Triệu Vô Cực cũng không muốn tiến thêm.

Hắn tin tưởng Đao Tam cùng Yến Cửu sẽ không ở chỗ này lừa gạt hắn cùng Tiếu Mị Mị, đơn giản là vì không có lợi gì.

Bọn hắn hẳn đã từng cố gắng thử thăm dò xem nhưng thất bại, sau đó mới thu quân. 

Triệu Vô Cực có ích độc đan, nhưng hắn không muốn ở chỗ này vì thăm dò một cái không biết thế nào đầm lầy mà tiêu tốn ích độc đan vô ích.

Nhiệm vụ hoàn thành, trong tay tràn đầy thu hoạch, Triệu Vô Cực vui vẻ vô cùng trở lại nhà gỗ.

Thấy Tiếu Mị Mị đang luyện tập thân pháp, Triệu Vô Cực cũng không muốn phiền nàng.

Nhưng Tiếu Mị Mị thấy Triệu Vô Cực trở lại lập tức dừng lại động tác, đối với hắn nở nụ cười ngọt ngào hỏi:

“ có phát hiện gì không?”

Triệu Vô Cực gật đầu nói:

“ không những phát hiện, còn phát hiện thứ tốt, có tác dụng giúp ta thăng tiến võ công!”

Tiếu Mị Mị ánh mắt cũng là sáng lên, chỉ cần là thứ tốt đối với Triệu Vô Cực, nàng đều sẽ thay hắn vui mừng.

Triệu Vô Cực nhẹ nhàng kể một lượt hành trình của hắn ở hạp cốc, Tiếu Mị Mị chăm chú nghe hắn giảng thuật, thỉnh thoảng ánh mắt nàng lại sáng lên.

Tiếu Mị Mị liếm môi nói:

“ Vô Cực, ta muốn mật ong!”

Nàng vừa bị Triệu Vô Cực cho ăn một tháng thịt gà hầm hạt sen, lúc này cũng ăn sắp nôn. Đối với mùi vị thơm ngon mật ong bắt đầu nổi lên thòm thèm, có chút không nhịn được.

Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn nàng nói:

“ được rồi, ngươi giúp ta phơi khô tam sắc cỏ bạc hà, ta giúp ngươi đi làm một ít mật ong về đây. Nhớ kĩ cẩn thận một chút, đám mèo rừng kia cái mũi rất linh, chúng nếu thấy chúng ta có số lớn cỏ bạc hà như vậy nhất định sẽ tới vụng trộm đi. Ngươi nhất định không được để bọn chúng đắc thủ a!”

Tiếu Mị Mị mạnh mẽ gật đầu một cái, chỉ cần liên quan tới Triệu Vô Cực tu luyện tài nguyên, nàng chắc chắn sẽ không làm bừa.

Triệu Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật đổ ra tam sắc cỏ bạc hà, số lượng có chút nhiều, Tiếu Mị Mị cũng là bận rộn giúp hắn thu gom.

Xong xuôi, Triệu Vô Cực chuẩn bị một ít vật dụng, hướng tổ ong to lớn kia đi tới.

Thân làm nam nhân, nữ nhân của hắn muốn ăn mật ong, vậy hắn cũng không thể nói không được a.

Dù sao đồ vật ở ngay trước mắt, nếu hắn không được, vậy chẳng phải sẽ bị Tiếu Mị Mị chê cười chết.

Cũng may Triệu Vô Cực kiếp trước có xem qua cách lấy mật ong, hắn mang theo một cái to lớn nồi đen hướng tổ ong bên này chạy tới.

Lúc trước, ở trên ti vi, người ta thường hướng dẫn lấy mật ong là cần một que hương để tạo khói.

Nhưng điều đó thường chỉ áp dụng được với ong ruồi mà thôi, vì loài này khá hiền, tính công kích không mạnh, tổ của nó cũng không lớn, bởi vậy chỉ một vài que hương liền đủ rồi.

Nhưng Triệu Vô Cực ở chỗ này cũng không có hương, cái tổ ong vĩ đại kia cũng to quá mức, so với tổ ong ruồi phải to vài trăm lần.

Bởi vậy hắn cần một thứ tạo khói mạnh mẽ hơn, lượng khói cũng nhất định phải đủ để có thể xoa dịu những con ong này.

Chỉ cần hành động không cẩn thận một chút thôi chọc tức bọn chúng, Triệu Vô Cực không cần nghĩ cũng biết hạ tràng của mình sẽ thê thảm như thế nào.

Tính bằng trăm vạn số lượng ong, mỗi con chỉ cần nhổ một bãi nước miếng thôi cũng đủ để nhổ chết Triệu Vô Cực, hắn không thể qua loa được.

Nếu là ở địa cầu, hắn đã sớm tìm đồ bảo hộ mặc vào, nhưng mà ở thế giới này Triệu Vô Cực lại thoải mái không cần cái gì bảo hộ, hắn cương khí hộ thân chính là tốt nhất bảo hộ.

Đương nhiên cương khí hộ thân cũng không có nghĩa là hắn có thể cường xông vào lấy mật, lũ ong nếu phát điên sẽ bu vào dùng nọc độc của chúng điên cuồng phá hoại cương khí.

Đến lúc đó Triệu Vô Cực cho dù mạnh mẽ đi nữa cũng không chịu nổi a.

Triệu Vô Cực bắt đầu ở trên đất nhặt nhạnh càng khô, đưa chúng bó lại thành một bó, sau đó chặt mấy cái cành lá xanh, độ dài được hắn đo đạc sao cho vừa bằng nhau, không quá dài cũng không quá ngắn.

Hắn đối với bó cành khô bắt đầu đốt lên, để cho nó cháy đi một phần ba.

Triệu Vô Cực chờ một chút liền hài lòng gật đầu một cái, hắn sắp xếp đám kia còn tươi non cành lá lại một chỗ, bỏ cái này bó cành khô vào, bắt đầu như là gói bánh giò gói nó lại.

Dùng dây buộc cố định bên ngoài, Triệu Vô Cực lúc này đã có được một bó cành lá tươi bọc bên ngoài một bó cành lá khô đang âm ỉ cháy.

Bởi vì thiếu ô xi cung cấp bó cành khô sẽ không thể cháy, Triệu Vô Cực dùng chủy thủ ở bên ngoài đục một cái lỗ vào, bắt đầu dùng sức thổi hơi.

Chỉ một lát sau, khói bắt đầu từ bó cành tươi xông ra, hắn liền có được một cái siêu cấp lớn bó xông khói.

Triệu Vô Cực hài lòng gật đầu, kĩ thuật này là hắn một lần xem người ở rừng Cambodia, không ngờ tới chỗ này liền có chỗ hữu dụng.

Triệu Vô Cực cầm khói xông ong mật, ong mật vừa gặp khói liền như gặp cái gì đáng sợ đồ vật nhao nhao lẩn tránh co rúc vào thành một đoàn.

Hắn không vội vàng hướng đám ong mật hun một lúc khiến cho bọn chúng sợ hãi co vào, sau đó bắt đầu cầm bó cành tươi trên tay hướng tổ ong quét quét nhẹ mấy cái.

Lấy mật cũng là một cái đòi hỏi kĩ thuật côn việc, không phải cứ cầm dao cắt vào tổ ong liền sẽ có mật.

Phần lớn mật nằm ở trên cùng của tổ ong, nơi mà tổ ong bám vào cành cây, chỗ đó mới là nơi chứa nhiều mật nhất.

Muốn lấy mật, không cần loạn cắt, chỉ cần ở chỗ này cắt mấy đao, vậy thì liền đủ cho Tiếu Mị Mị ăn một thời gian dài rồi.

Mật ong rừng không giống mật ong nuôi, nó ngọt và đặc hơn nhiều, bởi vậy uống nhiều dễ bị tụ ứ ở cổ.

Triệu Vô Cực cũng không tham lam, hắn cắt ba đao liền ngừng, không hề ảnh hưởng quá lớn tới tổ ong, sau đó lùi ra.

Nhìn trong tay nồi lớn chưa mật ong, Triệu Vô Cực vô cùng hài lòng.

Đám kia ong mật bị hắn đuổi ra lại bắt đầu bay quay trở lại tổ ong, nhanh chóng bu vào một chỗ, bù đắp lại chỗ vừa bị Triệu Vô Cực cắt đi.

Chỉ cần ong chúa chưa chết, tổ chưa bị hủy hoàn toàn, đàn ong này sẽ còn tiếp tục sửa lại tổ một lần nữa sinh mật.

Đây chính là cách nuôi ong lấy mật người ta thường làm, Triệu Vô Cực cũng chỉ là học được một chút môn đạo mà thôi.

Cuối cùng cũng coi như là thành công lấy mật, không bị mất mặt với Tiếu Mị Mị, Triệu Vô Cực nhanh chóng trở về.

Hôm nay thu hoạch phong phú, hắn vô cùng sung sướng.