Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 319: Biết nhục sau dũng




Tiếu Mị Mị tuy lúc nãy đối với Triệu Vô Cực có chút không hài lòng, Triệu Vô Cực đối với nàng có dấu diếm, nhưng nàng vẫn là không nhịn được lo lắng hô to một tiếng:

“ Triệu Vô Cực!”

Triệu Vô Cực phun ra một ngụm máu tươi, hắn ở trên không uốn mình một cái lập tức hai chân chạm đất ở trên mặt đất kéo ra hai cái rãnh sâu, phải lùi lại tới năm mét mới có thể ổn định thân hình.

Triệu Vô Cực khuôn mặt tái nhợt, trên cánh tay máu tươi chảy ròng, trong ngực một ngụm nghịch khí trái xung phải đột khiến hắn như muốn nôn ra máu, nhưng Triệu Vô Cực cắn chặt hàm răng nhẫn nhịn nuốt xuống, cố gắng vận chuyển lên Tử Hà Bất Diệt thần công ổn định thương thế.

Hắn vội vàng lấy ra đủ loại chữa thương đan dược cùng tụ khí đan nhanh chóng bỏ vào miệng ăn vào.

Đã từ rất lâu, Triệu Vô Cực mới gặp phải hoàn cảnh khó khăn như bây giờ.

Hắn phải ở ngay tại trận đấu ăn vào số lớn chữa thương đan dược cùng tụ khí đan đây chính là thủ đoạn lúc hắn mới ra giang hồ cùng người tranh đấu mới phải sử dụng.

Không ngờ bây giờ gặp phải cường địch hắn lại phải lần nữa xách lên bài cũ.

Tên kiếm khách kia cũng không hề có ý định liên tục cường công, hắn chém xong một kiếm liền đứng ở đó hứng thú đánh giá Triệu Vô Cực, giống như Triệu Vô Cực hành động không đáng để vào mắt, cho dù Triệu Vô Cực có dãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự chém giết của hắn vậy.

Triệu Vô Cực cảm giác được thái độ của đối phương, hắn cũng nhanh chóng lấy ra sinh nhục tán rải lên tay phải của mình.

Sinh nhục tán vừa chạm vào máu lập tức sôi lên thành từng cái bọt khí, vết thương của hắn cũng hơi có dấu hiệu khép lại, Triệu Vô Cực lại vận lên Tử Hà Bất Diệt thần công cương khí bao phủ lại tay phải, chỉ trong nháy mắt, vết thương đã kết vảy.

Tên kiếm khách ở bên kia lập tức ở đó trầm trồ khen ngợi:

“ ồ, thuốc tốt. Trên giang hồ cũng chưa gặp qua loại nào trị thương ngoài da tốt như vậy. Tiểu tử, trên người ngươi thật nhiều thứ tốt a!”

Triệu Vô Cực mặt lạnh không nói. Một chiêu kiếm khí vừa rồi, hắn liền cảm giác được đối phương thực lực có bao nhiêu kinh khủng. 

Hắn vận công hết cỡ kích hoạt lên Thiên địa biến bốn vòng rưỡi âm dương hoàn cũng mới chỉ có thể phá giải đối phương kiếm khí mà thôi, không hề chiếm được một chút tiện nghi nào.

Nếu có thể vận chuyển lên năm vòng âm dương hoàn Triệu Vô Cực hoàn toàn có thể đánh nát kiếm khí của hắn, nhưng Triệu Vô Cực hoàn toàn hiểu rõ, chỉ sợ vừa vận công lên tới năm vòng âm dương hoàn, hắn trước tiên sẽ bị phản phệ mà tan vỡ cơ thể.

Tên kiếm khách tán thưởng nói:

“ ồ, không ngờ ở đây lại có thể gặp được người có chưởng pháp tinh diệu như vậy, chỉ là nhất lưu sơ kì liền có thể một chưởng đánh tan kiếm khí của ta, tuy ta chỉ dùng ba thành thực lực nhưng ngươi có thể đỡ được cũng rất đáng khen rồi!”

Triệu Vô Cực trong lòng nặng nề, khuôn mặt trầm xuống.

Hắn dám khẳng định, tên này nói đúng là sự thật, hắn mới chỉ dùng ba thành công lực mà thôi.

Nếu có nữa cũng là bốn thành, không đến năm thành. Đơn giản nhìn tính cách của hắn không giống loại người cần phải khoa trương bản thân võ công, vừa rồi một kiếm hắn cũng rất tùy ý, không hề có chút cảm giác cố sức nào.

Giống như là tiện tay một kiếm, nhưng Triệu Vô Cực lại là dùng hết sức mới có thể đỡ được, đã thế còn bị đánh bay ra một đoạn dài, liên tục thổ huyết.

Triệu Vô Cực không hề nghĩ ra có cách nào có thể bảo vệ tính mạng hai người bọn hắn ở chỗ này a!

Cho dù ăn vào cuồng bạo đan, Triệu Vô Cực cũng không có một chút chắc chắn nào có thể cùng đối phương liều mạng. Nếu đối phương dùng toàn lực còn thêm cái gì bạo phát chiêu thức, chỉ sợ hắn cho dù ăn vào Cuồng bạo đan cũng là một con đường chết mà thôi.

Ánh mắt nhìn về phía Tiếu Mị Mị, Tiếu Mị Mị lập tức lo lắng chạy lại gần hắn đỡ lấy hắn vội vàng hỏi: 

“ ngươi không sao chứ?”

Triệu Vô Cực gật đầu:

“ còn chưa chết được. Một chút thương nhỏ mà thôi, sao có thể làm khó được ta!”

“khặc khặc khặc, còn rất mạnh miệng a!”

Tiếng cười quái dị của tên kiếm khách vang lên, kiếm trên tay của hắn hướng chỉ thiên, lạnh giọng nói:

“ vậy thì đỡ thử bốn thành công lực của ta xem sao?”

Tiếu Mị Mị dùng ánh mắt tức giận như muốn phun lửa nhìn hắn, trong lòng có bao nhiêu căm tức đều ở ánh mắt nàng thể hiện ra. Nếu ánh mắt có thể giết người tên kiếm khách này đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. 

Sau đó nàng đưa ánh mắt nhìn Triệu Vô Cực lo lắng nói:

“ Ngươi vất vả rồi, lần này để ta!”

nói xong Tiếu Mị Mị lập tức muốn bước ra, Triệu Vô Cực vội vàng giữ lại tay nàng nói:

“ hắn nội lực rất mạnh, kiếm pháp lại tinh xảo, ngươi không phải đối thủ của hắn đâu, vẫn là để ta lên đi!”

Tiếu Mị Mị gỡ ra tay hắn, đối với hắn mỉm cười nói:

“ cho dù ngươi có chuyện giấu diếm ta, nhưng ta cũng không giận ngươi. Chúng ta không phải bằng hữu sao, làm gì có chuyện ta chỉ nấp ở sau lưng ngươi để ngươi gánh hết tất cả áp lực. Ta là nhị đệ tử của Âm hậu mà không phải cái gì bình hoa vô dụng, đừng xem thường ta!”

Nói xong nàng liền gỡ ra tay của Triệu Vô Cực, nháy mắt một cái ra hiệu hắn yên lòng, Triệu Vô Cực muốn nói lại thôi.

Hắn không muốn Tiếu Mị Mị phải mạo hiểm, đơn giản cho dù hai người cùng hợp sức đánh một trận cũng không phải là đối thủ của đối phương, nhưng thúc thủ chịu trói cũng không phải là phong cách của hắn, bởi vậy hắn mới kiên trì chèo chống.

Nhưng Tiếu Mị Mị lại chủ động đứng ra gánh chịu một kiếm này, điều này khiến cho Triệu Vô Cực trở nên vô cùng hối hận.

Hối hận hắn vì sao khinh địch, vì sao xem thường cao thủ trên giang hồ, hối hận vì sao không chuẩn bị kĩ hơn.

Nhưng Triệu Vô Cực cũng hiểu, lấy cảnh giới của đối phương cho dù hắn tìm được một đám người tới vây công, chỉ sợ cũng là vô dụng.

Cho dù đặt bẫy rập, lấy thân pháp của đối phương không hề có cách nào thành công đánh lén hắn, các loại bẫy rập gần như đối với hắn vô dụng.

Chỉ có thực lực tuyệt đối mạnh mẽ quét ngang mới là biện pháp tốt nhất, nhưng đây cũng là thứ hắn thiếu.

Triệu Vô Cực lâm vào điên cuồng tự trách bên trong, hắn quá yếu, yếu đến mức cho dù đã cố gắng tu luyện như vậy vẫn không thể nào đối mặt với tất cả nguy hiểm trên giang hồ, yếu đến một cái nữ nhân cũng không bảo vệ được.

Nhìn Tiếu Mị Mị bóng lưng, Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, một luồng không cam tâm hỏa diễm ở trong lòng hắn mạnh mẽ thiêu đốt lên, như muốn đốt cháy đầu não của hắn.

Đường đường là một cái xuyên việt giả, lại luân lạc đến mức phải ở sau lưng một nữ nhân để nàng thay hắn đón một kiếm sao?

Tuy là Triệu Vô Cực vẫn có thể tiếp tục đón đỡ kiếm của đối phương, nhưng Tiếu Mị Mị muốn thay hắn đỡ hắn cũng không thể một mực loại bỏ ý kiến của nàng mà cố gắng gượng chống. 

Nàng không phải loại kia yếu đuối nép vào người chim non nữ nhân, nàng có của nàng kiêu ngạo. Nếu không tự tay đỡ một kiếm của tên kiếm khách này, từ nay về sau chỉ sợ trong lòng nàng cũng sẽ không vui, trở thành một sự tiếc nuối của nàng.

Tuy biết rõ không phải đối thủ của hắn, nhưng cũng phải đón đỡ một kiếm của đối phương. Cho dù không thể đỡ được, nhưng nàng đã có dũng khí bước ra một bước kia, chứ không phải là dũng khí đón đỡ cũng không có.

Như vậy sau này con đường tu luyện của nàng mới có thể tiếp tục. Không vì trong lòng sợ hãi mà vướng bận ảnh hưởng tới tu luyện về sau.

Sĩ biết nhục sau đó dũng. Võ giả cũng là như thế.

Có những người chỉ cần một lần bại liền hoàn toàn sụp đổ không gượng dậy nổi.

Nhưng cũng có những người từ trong thất bại đứng lên, tiếp tục kiên định con đường của mình, lấy bại vì nhục, sau đó biết dũng cảm đối mặt tự hoàn thiện bản thân mình, trở nên càng ngày càng mạnh.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đều là loại người này, hai người tuy cực ít bại nhưng cũng không phải là không bại qua. 

Hai người đều từ trong thất bại trưởng thành tới ngày hôm nay, không hề có người nào chiến lực yếu ớt trong cùng cảnh giới cả, nhưng bọn hắn lúc này gặp phải đối thủ quá mạnh mẽ nên mới phải bại mà thôi.

Tiếu Mị Mị chân phải dẫm mạnh xuống đất, chân trái hơi lùi về sau, trên người quần áo không gió tự bay, hai tay mở rộng ra, nàng lạnh giọng nói:

“ xin tiền bối chỉ điểm!”

Tên kiếm khách cười khặc khặc quái dị nói:

“ rất tốt, khí thế rất đủ, có phong phạm của sư phụ ngươi năm xưa. Đáng tiếc hôm nay ngươi phải chết ở đây rồi! Tiếp chiêu!”

Nói xong, hắn chân dẫm mạnh một cái xuống đất, cả ngươi hướng lên đằng không mà lên, lập tức một kiếm từ phía trên như là muốn chém rách bầu trở bổ xuống kéo ra một cái to lớn màu đen quỹ tích.

Một luồng kinh khủng kiếm khí cũng theo đó hiện lên tốc độ nhanh như bôn lôi hướng Tiếu Mị Mị lao xuống.

Kiếm khí hình bán nguyệt này ngưng tụ cương khí mạnh mẽ vô cùng, cả đoàn kiếm khí được đối phương điều khiển vô cùng tinh tế tập trung vào một chỗ mang lên vô cùng sắc bén cảm giác.

Triệu Vô Cực ở phía dưới đều có cảm giác khó thở, giống như nó có thể trảm nát sơn hà, khiến cho trường giang đảo ngược, nhân loại đứng trước sức mạnh của nó quá nhỏ bé, giống như một cái sâu kiến vậy.

Một cỗ cảm giác không thể nào địch nổi trong lòng hắn hiện lên, nhưng Triệu Vô Cực trong miệng lập tức gầm nhẹ một tiếng, ảnh hưởng từ kiếm khí của đối phương trên người hắn lập tức bị Triệu Vô Cực đánh tan.

Ánh mắt gắt gao nhìn về phía Tiếu Mị Mị, chỉ cần nàng thể hiện ra không ổn một chút hắn sẽ lập tức lao tới cứu viện.

Nhưng Tiếu Mị Mị cũng không phải là đơn giản hạng người, ánh mắt nàng chỉ có một chút mê li mà thôi sau đó nàng nhanh chóng tỉnh lại, cương khí trên người lập tức sáng lên mạnh mẽ, nội công bị nàng thúc đẩy đến mức tận cùng.

Trên mái tóc dây buộc tóc cũng vì nàng vận công quá mãnh liệt mà bung ra, mái tóc trong gió loạn vũ, lúc này Tiếu Mị Mị không khác gì một cái nữ võ thần, hai tay sẵn sàng ôm lấy thiên địa vạn vật, cho dù là thạch phá thiên kinh nàng cũng không hề sợ hãi.

Chỉ thấy Tiếu Mị Mị khí thế trong nháy mắt thăng đến tối đa, nàng trên tay hiện hên hai cái to lớn hình cầu cương khí, hai tay hướng về phía trước xoay chuyển một vòng như là đang xoay chuyển cả trời đất vậy:

Cực Nhạc Ma Công - đại cực luân chuyển chưởng mười hai thành công lực!