Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 155: Bỏ trốn !




Triệu Vô Cực mặt không chút cảm xúc hướng Từ Tiểu Bạch đi tới, đầu tiên lấy ra chữa thương đan cho hắn ăn vào sơ bộ vận công làm tan dược lực.

Bên kia Huyết Sát có vẻ mất kiên nhẫn nói:

“ nhanh tay lên!”

Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh, hắn cầm lấy kiếm của Từ Tiểu Bạch, đối phương vẫn còn đang ngất xỉu, cho dù tỉnh lại cũng là nội lực cạn kiệt phàm nhân một cái, không hề có chút hi vọng nào ở hắn. 

Nếu muốn làm gì mạo hiểm, Triệu Vô Cực đều phải tự mình gánh chịu lấy, Từ Tiểu Bạch không thể trông chờ gì được rồi.

Hắn đang định đứng dậy, bên kia lập tức xuất hiện một tiếng ồn ào.

ở trước Thiên gia đại môn đánh nhau, Thiên gia có thế không quan tâm được sao?

Tất nhiên là bọn hắn phải quan tâm rồi, trước đó là giao cho Thiên Tinh Nguyệt xử lí, nhưng tình hinh hình đã biến ngày càng phức tạp, tới mức Vân gia gia chủ Vân Cảnh cũng bị đối phương đánh bại, việc này đã nằm ngoài khả năng xử lí của nàng rồi.

Bởi vậy Thiên gia xuất động, không phải chỉ một hai người mà là một đám lớn, tính cả gia chủ cùng các trưởng lão gia tộc chính là bốn cái nhất lưu cao thủ, bên cạnh bọn hắn tinh anh kiếm đội đi hai đoàn lớn.

Thiên gia gia chủ Thiên Ứng Mệnh dẫn đoàn đi tới chắp tay nói:

“ khách từ xa tới thăm, không biết các hạ ở trước đại môn Thiên gia chúng ta đánh cướp có từng suy nghĩ qua chúng ta Thiên gia cảm nhận chưa?”

Ngươi có thể đánh cướp, nhưng lại ở trước Hỏa Vân Thành đệ nhất đại gia tộc đánh cướp, nếu Thiên gia làm ngơ giả bộ không biết gì, sợ rằng sẽ có lời ra tiếng vào, nói Thiên gia toàn là sợ hàng, không dám ra mặt để người ta ở trước cổng nhà mình làm loạn.

Đối với Thiên gia không hề tốt một chút nào. 

Bởi vậy bọn hắn mới ở phút cuối lên đài, vừa để cho Vân gia bị đánh bại mất mặt một phen lại có thể bãi bình mọi thứ, một mũi tên trúng hai con chim, vô cùng vui vẻ.

Bọn hắn biết rõ tên này Huyết Sát mạnh mẽ, nhưng đây là Thiên gia địa bàn, bọn hắn còn có tận bốn tên nhất lưu cao thủ, cho dù Huyết Sát có mạnh hơn nữa cũng không thể chịu nổi số lớn cao thủ như vậy vây công.

Hắn muốn làm việc cũng phải suy tính trước sau. Nếu dám ngông cuồng thách thức, Thiên gia sẽ dạy hắn làm người.

Hơn nữa bọn hắn ra mặt Thiên Ứng Mệnh cũng hiểu rõ Thiên gia không hề mất mát cái gì, Huyết Sát sẽ không cùng bọn hắn đánh lên mà buộc phải rút lui mà thôi, không hề tốn chút công sức nào.

Quả đúng như hắn dự đoán, Huyết Sát khuôn mặt bắt đầu nghiêm túc lên. 

Hắn cũng rõ ràng bản thân thực lực tới đâu. Thiên gia là đệ nhất đại gia tộc ở Hỏa Vân Thành, nội tình so Vân gia còn thâm sâu, một khi đánh lên hắn không thể nắm chắc chiến thắng.

Thiên Ứng Mệnh một thân nội công vô cùng thâm hậu nội liễm, hắn cũng không dò xét ra đối phương chân thực thực lực là như thế nào.

Chưa kể bên kia còn một cái Vân gia trưởng lão đang tức giận ngồi đấy, nếu bản thân cùng Thiên gia đánh lên, tên này sợ rằng sẽ tường nát cùng nhau đẩy, hắn chắc chắn sẽ bị vây công tới chết.

Thần Điện võ sĩ mạnh mẽ là sự thực, nhưng chưa mạnh mẽ tới một người đánh năm người cùng cảnh giới, mà lại là lâu năm nhất lưu cảnh giới nữa.

Cho dù bọn họ truyền thừa có thô thiển, cũng không thể mạo hiểm như vậy.

Hắn còn nhiệm vụ trong người, không muốn mất thời gian ở đây.

Huyết Sát lạnh lùng nói:

“ không có việc gì, đây không phải việc của Thiên gia các ngươi, ta làm xong sẽ rời đi, đừng lo chuyện bao đồng!”

Thiên Tinh Nguyệt lo lắng, Từ Tiểu Bạch là nàng nhìn trúng đối tượng, nàng rất quan tâm hắn an nguy.

Một cái kiếm khách vô cùng coi trọng bảo kiếm của mình, xem nó như là cánh tay vậy. Mất đi bảo kiếm so với đâm bọn hắn một đao còn khó chịu.

Nàng không muốn Từ Tiểu Bạch bị cướp đi bảo kiếm.

Hơn nữa Triệu Vô Cực cũng là nàng vừa mới hơi rung động nam nhân, hai người này quan hệ rất tốt, nàng cũng không muốn hắn bị tên này Huyết Sát làm khó khăn.

Thiên Tinh Nguyệt vội vàng lên tiếng nói:

“ phụ thân, hắn muốn cướp Từ công tử bảo kiếm. Từ gia Thiên Vân thành không phải là kẻ dễ chơi, hắn ở đây mất đi Từ gia bảo vật sợ rằng..”

Nói tới đây nàng chợt im lặng. sợ rằng Thiên gia của các nàng cũng không có quả ngon ăn. nhưng nàng không dám nói ra miệng, như thế sẽ hạ thấp Thiên gia của nàng.

Thiên Ứng Mệnh gật đầu, nàng nói cũng rất có lí. với tình thế này, hắn cũng không ngịa giúp Từ Tiểu Bạch một phen, để cho thiếu niên này nợ hắn một cái ân tình, sau này nói không chừng sẽ có diệu dụng.

Từ Tiểu Bạch là Từ gia thiếu chủ, hắn nợ ân tình chính là Từ gia nợ ân tình, buôn bán này quá kiếm lời. Nhưng lúc này hắn nhìn lại chỗ của Từ Tiểu Bạch chợt hỏi:

“ Từ công tử đi đâu rồi?”

Thiên Tinh Nguyệt cũng lo lắng nhìn sang, Từ Tiểu Bạch vị trí lúc nãy nằm ngất ở dưới đất, đâu còn một bóng người.

Nàng có chút sửng sốt, Huyết Sát cũng sửng sốt một chút, Thiên Ứng Mệnh cũng là một mặt mờ mịt.

Người đâu? chẳng phải vừa mới ở đây sao? chẳng lẽ hắn còn biết ẩn thân?

Một cái mắt sắc thiên kiếm đội tinh anh nói:

“ gia chủ, ngươi mau nhìn!”

Tay hắn chỉ về một phương hướng, mọi người dồn dập nhìn lại.

Triệu Vô Cực ở đằng xa, sau lưng cõng lấy Từ Tiểu Bạch thân đeo bảo kiếm đang sử dụng khinh công băng tường vượt nóc, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Hắn cõng lên Từ Tiểu Bạch thi triển thân pháp mà như là không hề có chút gánh nặng phụ tải nào, một đường điên cuồng chạy nhanh, nhanh tới Huyết Sát nhất lưu cao thủ cũng phải há hốc mồm đứng đấy nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắn vốn đọc qua Triệu Vô Cực thông tin cùng đánh giá năng lực, bên trong đó ghi rõ hắn khinh công có thể sánh ngang nhất lưu cao thủ.

Nhưng tận mắt thấy như vậy, Huyết Sát mới cảm giác được cái này đánh giá đúng là mở miệng nói bừa.

Chó má sánh ngang nhất lưu cao thủ, hắn là nhất lưu cao thủ đặt tay lên ngực tự hỏi còn không dám nói có thể cùng hắn đuổi kịp.

Đối phương cõng lên một người còn có tốc độ này, hắn còn không ngừng vượt nóc băng tường như đi trên đất bằng, cái này ở đâu là nhất lưu cao thủ có thể so sánh.

Trở về hắn nhất định phải đem tên nào ghi chép tình báo này đánh một trận.

Một mặt mộng bức Huyết Sát lúc này lấy lại bình tĩnh, hắn nói:

“ vậy ta ở đây đã không còn chuyện gì. cáo từ trước, Thiết Sát đi thôi!”

Vân gia trưởng lão lúc này nhanh chóng lên tiếng:

“ chờ một chút! Thiên Ứng Mệnh, ngươi giúp chúng ta đòi lại trấn gia chi bảo, chúng ta Vân gia nợ các ngươi một cái ân tình, thế nào?”

Thiên Ứng Mệnh nhìn Vân Cảnh hỏi:

“ là Vân Cảnh huynh ý tứ sao?”

Vân Cảnh trong lòng mắng thầm. hắn vốn định giả bệnh để tên trưởng lão này mở miệng cho đỡ mất mặt,dù sao là trưởng lão nói cũng không phải hắn nói, người ngoài nhìn vào cũng nhẹ đi phần nào.

Vân gia không bảo vệ nổi nhà mình trấn gia chi bảo sự thật, sợ rằng qua hôm nay đều truyền khắp Hỏa Vân Thành.

Nhưng cũng không thể coi nhẹ thứ này a. lúc này mất mặt một chút đòi về được bảo kiếm, hắn cảm thấy đáng.

Vân Cảnh mở miệng nói:

“ đúng vậy, mong Thiên huynh giúp đỡ một hai!”

Thiên Ứng Mệnh khóe miệng kéo lên một đường con, Vân gia trước giờ đều nhìn chằm chằm vị trí đệ nhất gia tộc của bọn hắn, có thể nói là cạnh tranh đã lâu nhưng không thể thắng nổi, bởi vậy Vân gia đối với Thiên gia vẫn luôn là không phục

Lần này có thể để đối phương mở miệng cầu xin, hắn trong lòng rất là thỏa mãn, xem như Vân gia đã thua Thiên gia khí thế rồi.

Nhưng để hắn đi vì một cái ân tình của Vân gia mà đi đòi lại bảo kiếm là chuyện không thể nào.

Đối phương chắc chắn sẽ không tay không mà về. đòi lại chính là giao chiến, Thiên Ứng Mệnh không ngu ngốc đến vậy

Cho Vân gia bảo kiếm để bọn hắn càng mạnh hơn, cạnh tranh với Thiên gia sao? Thiên Ứng Mệnh không ngốc như vậy.

Đã đạt được Vân Cảnh cầu xin, hắn đã thỏa mãn, nhưng cũng không hứa hẹn gì cần thiết đi thực hiện sao? Thiên Ứng Mệnh không ngốc như vậy.

Hắn cười nói: 

“ đáng tiếc chúng ta lực bất tòng tâm a, đây là chuyện riêng của Vân gia, chúng ta không muốn can thiệp vào!”

Vân Cảnh tức muốn nổ phổi, đối phương đây là đang trêu đùa hắn sao? để cho hắn cầu xin xong lại từ chối, Thiên Ứng Mệnh ngươi được lắm.

Mặt hắn bởi vì giận dữ mà đỏ lên, từ đỏ lại sang tím, hắn khó chịu nói:

“ ngươi, ngươi....!”

Thiên Ứng Mệnh ha ha cười nói:

“ Vân huynh xem ra tuổi đã lớn a, còn bị nói lắp nữa, có cần chúng ta phái đại phu giúp ngươi xem bênh không?”

Thiên gia đám người lập tức ha ha cười phụ họa, khiến Vân Cảnh tức đến phát điên, một ngụm nghịch huyết phun ra, ngất đi.

“ Cắt, sức chịu đựng kém như vậy sao?”

Thiên Ứng Mệnh trong lòng nhả rãnh một câu, tên Vân Cảnh cùng hắn đấu đã lâu, còn tưởng nội tâm có bao nhiêu mạnh mẽ đây, hóa ra cũng thường thôi.

Thảo nào Vân gia mấy chục năm nay đều bị Thiên gia đè lên đánh.

Hắn quay lại đối với Huyết Sát nói:

“ các hạ, không tiễn!”

“ đi thôi!”

Huyết Sát khó chịu nói, dẫn theo Thiết Sát mang Truy phong kiếm rời đi.

Lần này tuy rằng khí không xuôi, nhưng dù sao kiếm được một thanh cực phẩm bảo kiếm,xem như là không lỗ, có thể nhịn xuống được.

Chờ võ công có tiến bộ, trở lại tìm bãi sau cũng không sao.

Còn tên tiểu tử Triệu Vô Cực kia, chạy so với thỏ còn nhanh.

Hắn vừa chỉ lờ đi một chút lúc Thiên gia gia chủ xuất hiện đối phương đã như là một cái con thỏ chạy mất bóng hình.

Muốn đuổi cũng có thể đuổi, Huyết Sát lười đuổi, hắn không muốn cùng một cái tinh thông thân pháp thiếu niên tốn thời gian.

Hắn còn nhiệm vụ trong người.

Lần này chỉ tiếc Triệu Vô Cực quá biết nhân thời cơ bỏ trốn mà thôi.

Huyết Sát rời đi, Thiên gia cũng thu đội, chuyện hôm nay cũng xem như có một cái kết thúc.