Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 136: Mộc gia lão tổ chết




Từ Tiểu Bạch tốc độ nhanh chóng như là mũi tên lao tới Mộc Thiên, để hắn không thể tiếp tục hướng Triệu Vô Cực xông tới, nếu không trả giá chính là tính mạng của hắn.

Khí thế một kiếm đâm tới vô cùng mãnh liệt, Mộc Thiên vội vàng quay người vung kiếm đón đỡ.

Keng!

Tuy rằng hắn có cương khí bám vào kiếm để tăng cường sắc bén cho kiếm, nhưng kiếm của hắn cũng chỉ mới là thượng phẩm phàm khí, mà Từ Tiểu Bạch kiếm đã là cực phẩm phàm khí lại mang đặc dị công năng bảo kiếm, hai bên vừa va chạm vào cũng không phân thắng thua.

Từ Tiểu Bạch cùng Mộc Thiên đều bị đánh lui lại, Mộc Thiên khóe mắt giật giật, từ lúc nào Hỏa Vân Thành xuất hiện nhiều thiên tài thiếu niên như vậy, quá khó tin a.

Một cái chưa tới mười tám tuổi thiếu niên tuy rằng dựa vào bảo kiếm chi uy lại có thể cùng hắn va chạm một kích ngang sức, cái này cũng ngoài dự liệu của hắn.

Từ Tiểu Bạch mở miệng nói:

“ quả nhiên ta đoán không sai, ngươi nội công thâm sâu nhưng cũng không thể chống lại thời gian ăn mòn, thể lực đã xuống dốc không phanh, một thân nội công cũng không thể phát huy ra bao nhiêu công dụng!”

võ giả không chỉ có nội công mà còn cần cả thể lực ủng hộ. Nếu ngươi nội công mạnh mẽ nhưng xương cốt xốp giòn, sức lực yếu đuổi gặp phải một cái thể tu mạnh mẽ một chút đánh cái liền gãy xương, vậy thì cho dù nội công thâm sâu nữa cũng vô dụng.

Võ giả chưa phải là tu tiên giả, có thể dựa vào linh lực phát huy ra sức mạnh to lớn, bởi vậy bọn hắn vẫn cần phải chú ý thể lực vấn đề.

Lớn tuổi võ giả khí huyết suy bại, thể lực giảm mạnh, tốc độ cùng phản ứng đều không thể so được với tuổi trẻ thanh niên, càng đừng nói là Từ Tiểu Bạch loại này thiên tài.

Khóe miệng kéo lên một nụ cười tự tin, Từ Tiểu Bạch lập tức thi triển Lăng Vân kiếm pháp hướng Mộc Thiên lao tới, cùng hắn đại chiến thành một đoàn.

Triệu Vô Cực nhân cơ hội lập tức đánh chết Mộc gia đám nỗ thủ, tiện chân dẫm gãy toàn bộ đại nỗ, lúc này hắn mới rống lên một tiếng:

“ giết cho ta!”

lập tức từ trong bóng tối một đám người mặc áo đen khí thế hung hăng, ánh mắt lạnh lùng, sát khí nghiêm nghị lao tới Mộc gia đám người đang nằm dưới đất.

Bọn hắn công việc lần này so sánh ở Cát gia còn nhẹ nhàng, đa số đều đã bị Triệu Vô Cực sư hống công chấn thương không có lực phản kháng như một chích gà con nằm đấy chờ bọn hắn thu gặt tính mạng, cứ mỗi đường kiếm vung lên máu tươi tung tóe đầu người rơi xuống.

Triệu Vô Cực cũng không quản thứ này, hắn đang xem Từ Tiểu Bạch cùng tên này Mộc Thiên chiến đấu.

Hai bên đều sử dụng kiếm, Từ Tiểu Bạch tuy tỏ ra yếu thế hơn, hắn bị đối phương nội công mãnh liệt trùng kích cùng kinh nghiệm chiến đấu cách biệt đẩy xuống hạ phong.

Nhưng Từ Tiểu Bạch lại là thanh niên nhân, gần đây lại còn tôi cốt, sức khỏe vô cùng tốt, sức bền cũng tạm ổn, chỉ cần đánh một lúc, Mộc Thiên liền thở hồng hộc, mà Từ Tiểu Bạch lại chỉ hơi thấm mệt, trên trán rơi xuống mồ hôi.

Triệu Vô Cực bỗng nhiên lên tiếng nói:

“ lão gia hỏa a, ngươi nhìn xung quanh xem Mộc gia của ngươi còn mấy người!”

Mộc Thiên nãy giờ đều tập trung cùng Từ Tiểu Bạch đại chiến, hắn không rảnh chú ý xung quanh, một khi chú ý liền khóe mắt trợn lên, nộ khí dâng trào.

Xung quanh khắp mặt đất toàn là xác chết, Mộc gia tử đệ đầu lìa khỏi cổ, thảm trạng muôn hình vạn trạng làm cho hắn không nhịn nổi, một ngụm nghịch huyết xông lên, phun ra ngoài.

Mộc gia chết nhiều người như vậy, qua hôm nay cho dù sống nổi cũng không thể nào hồi phục được, suy tàn đã là định cục.

Lại nhìn bên kia mấy cái nhị lưu trưởng lão, mỗi người đều đang bị ba bốn tên áo đen thích khách vây công, bị dồn vào đường cùng, bại cuộc đã định sẵn. Mộc Thiên oán khí càng là xung thiên, vô cùng tức giận nhìn lấy Từ Tiểu Bạch rống to:

“ lão phu cùng ngươi liều mạng!”

ống tay áo rung lên, một viên đan dược màu đỏ lập tức xuất hiện trên tay hắn, Mộc Thiên lập tức muốn ăn vào.

Nhưng sau lưng hắn lúc này chợt ứa ra mồ hôi lạnh, một luồng sát khí đã tới bên cạnh hắn, Mộc Thiên không cần nhìn cũng biết chính là thiếu niên kia.

Nhưng hắn không hiểu, làm sao tên kia Triệu Vô Cực có thể trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy đi tới bên cạnh hắn a.

Triệu Vô Cực đương nhiên là Thủy Thượng Phiêu cùng Ngũ Quỷ mật tịch toàn lực phát động hắn mới có thể đạt tới tốc độ như vậy, Triệu Vô Cực bây giờ đối với Cuồng bạo đan gần như trở thành ám ảnh, chỉ cần Cuồng bạo đan vừa xuất hiện hắn lập tức sẽ như là có tâm linh nhắc nhở toàn lực ra tay ngăn cản.

Bên tai Mộc Thiên lập tức truyền tới giọng nói lạnh lùng làm người ta như muốn đông cứng lại, như là ở trong hầm mộ hàn băng của Triệu Vô Cực:

“ đừng ở trước mặt ta dùng Cuồng bạo đan, cũng đừng phân tâm như vậy chứ, ngươi quá xem thường ta rồi, chúng ta không phải là cùng ngươi đơn đấu mà là vây công!”

Nói xong hắn nhanh như thiểm điện xuất chưởng, Mộc thiên muốn ra tay ngăn cản nhưng đã quá muộn, hắn vội vàng dồn hết nội công cường hóa lên hộ thân cương khí của mình.

Trên tay hai vòng âm dương hoàn lập tức xuất hiện, Triệu Vô Cực mạnh mẽ đánh vào hộ thân cương khí của Mộc Thiên.

Ầm! Răng rắc!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Mộc Thiên như là diều dứt dây bay ngược mà ra, nhưng hắn hộ thân cương khí vẫn là chưa tan đi chỉ bị rạn nứt một chút mà thôi.

Mộc Thiên lập tức nhân cơ hội này bỏ vào miệng Cuồng bạo đan, hắn muốn cùng hai tên thiếu niên này đồng quy vu tận, bắt bọn hắn phải trả giá đắt cho hành động ngày hôm nay.

Hắn nhìn lại, Triệu Vô Cực thân ảnh đã không còn ở chỗ cũ, trong lòng Mộc Thiên lại lộp bộp một cái.

“ ăn Cuồng bạo đan cũng vô dụng thôi, bởi vì ngươi ngay lập tức sẽ chết, dược lực còn chưa kịp phát huy đâu!”

Triệu Vô Cực tay trái tung chưởng, trên tay lập tức nứt ra từng đường tơ máu, máu tươi thấm ướt cánh tay trái của hắn. 

Trên cổ tay trái ba vòng âm dương hoàn hiện lên, Triệu Vô Cực như là mị ảnh xuất hiện ngay bên cạnh Mộc Thiên đang bay ngược mà ra, lập tức hướng đầu hắn đánh xuống một chưởng.

Ầm! 

Mộc Thiên lập tức bị Triệu Vô Cực đập nằm bẹp xuống mặt đất cả khuôn mặt cũng bị Triệu Vô Cực cự đại lực lượng đánh hõm sâu xuống dưới đất.

Nhưng hắn cương khí hộ thân cũng đang bảo vệ hắn không bị Triệu Vô Cực lập tức giây sát.

A a a a a!

Mộc Thiên không ngừng la lên hai tay hắn lập tức cầm lấy tay Triệu Vô Cực như muốn nhấc lên tay của hắn vậy, đáng tiếc hắn đây chỉ là gần chết giãy giụa mà thôi.

Răng rắc! 

Tiếng cương khí vỡ nát vang lên, Mộc Thiên đáy lòng như chìm xuống vực sâu 

Hắn nội công mạnh mẽ chẳng lẽ cũng không thể giúp gì cho hắn ngay lúc này sao?

Ầm! 

Huyết hoa văn tung tóe, Mộc Thiên cố gắng giãy dụa cũng lập tức đình chỉ, tay chân vô lực buông xuống.

Hắn đầu, đã bị Triệu Vô Cực đánh bạo!

Mộc gia lão tổ, nhất lưu cảnh giới cuối cùng của Mộc gia, đã tử trận!

Triệu Vô Cực lau lau một chút máu dính trên quần áo nói:

“ cuối cùng cũng xong!”

Từ Tiểu Bạch đi tới lên tiếng:

“ xem ra ngươi bây giờ đã đối với sơ nhập nhất lưu cao thủ không còn hứng thú gì, một số cái lớn tuổi khí huyết suy bại cũng không hẳn là đối thủ của ngươi a!”

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ còn phải xem đối thủ là ai, có truyền thừa tốt không, ta có thể làm được cùng cảnh giới vô địch đã là tốt rồi, muốn vượt cấp khiêu chiến một cách thoải mái vẫn còn kém một chút!”

Nói xong hắn nhìn vào góc tối kia, Yên Vũ vẫn còn đứng ở đấy, theo thỏa thuận nàng cũng không cần sớm xuất thủ mà là trợ công, tối nay công việc thuận lợi đều được Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch giải quyết nên nàng cũng không cần ra tay cái gì.

Lần này làm một đại đơn hàng Yên Vũ cũng được lợi rất lớn từ chỗ này, năng lực của nàng cũng sẽ đạt được khẳng định 

Vui vẻ nhất chính là đám kia thích khách tham gia giết chóc lần này, không chỉ được thoải mái chém giết, Triệu Vô Cực còn cho bọn hắn tự nhiên lựa chọn vơ vét tài sản mà bọn hắn gặp được.

Có thể nói tiền kiếm được bên ngoài còn lớn hơn so tiền nhận thưởng nhiệm vụ 

Lần này cung là một cái tiểu mùa xuân của đám thích khách này, làm xong nhiệm vụ tất nhiên phải ăn mừng một phen.

Triệu Vô Cực nhìn dưới đất bày đầy xác chết, hắn thở dài một hơi.

Cách làm việc của hắn chú định hắn đời này sợ rằng đều sẽ ở trong chém giết vượt qua, chỉ cần đối phương có thù cùng hắn, hắn đi tới đâu chính là nơi đó nhấc lên thảm sát, thây chất đầy đường.

Triệu Vô Cực nhìn đôi tay đầy máu tươi, thở dài.

Có thể Độ Hải nói đúng, hắn không nên giết chóc quá nhiều tổn hại âm đức.

Triệu Vô Cực cũng chán cảnh suốt ngày phải chém chém giết giết, động tí là giệt tộc người ta.

Thực sự mà nói hắn cũng không muốn giết quá nhiều sinh mệnh vô tội như vậy, nhưng ai bảo bọn hắn mang họ Cát họ Mộc đây, tương lai có thể ảnh hưởng cực lớn tới hắn a!

Triệu Vô Cực cảm thấy, sau này nên sử dụng phương pháp nhẹ nhàng hơn, không nên quá cực đoan tất cả dựa vào võ lực đi giải quyết mọi chuyện, như vậy sẽ chỉ biến thành một cái người chỉ biết động võ giải quyết vấn đề.

Nhưng đi lại trên giang hồ chắc chắn sẽ luôn gặp những người như thế, bá đạo không nói lí lúc đấy hắn chỉ có thể dùng nắm đấm phụng bồi tới cùng rồi.

Đám người kia, tốt nhất đừng chọc giận hắn!

Triệu Vô Cực đối với tương lai bắt đầu có định vị, Cát gia Mộc gia kết cục hôm nay hi vọng tương lai sẽ không cần thấy quá nhiều!