Hệ Thống Đang Cộng Hưởng

Chương 50: Cậu bé cười giả tạo




"Hệ thống, cậu tốt đến vậy thật à?" Phong Liên Trúc tự hỏi trong lòng.

[Lời nói dối có ý tốt là một điều cần thiết trong xã hội loài người, chúc mừng kí chủ Phong Liên Trúc đã hiểu rõ nguyên tắc này và đạt được danh hiệu "cậu bé cười giả tạo" ạ.]

Còn, còn có danh hiệu nữa hả? Xém nữa Phong Liên Trúc đã không khống chế được vẻ mặt rồi, nhưng trước mắt vẫn có bốn giáo viên đang nhìn cậu chăm chú, cậu đành phải lộ ra mộ nụ cười lễ phép và nói: "Cảm ơn các thầy cô đã cho tôi tốt nghiệp. Tôi đi học quá muộn nên độ tuổi cũng vượt quá cấp học, cho tôi cái danh hiệu học sinh thiên tài này làm tôi ngại lắm ạ."

[Sau khi nhận được danh hiệu "cậu bé cười giả tạo", mỗi lần kí chủ cười giả tạo, mức độ giả tạo sẽ làm ảnh hưởng tới cảm xúc của người khác, do vậy sẽ nhận được hoặc bị trừ đi một số điểm tương ứng. Vừa rồi kí chủ Phong Liên Trúc mới cười giả tạo, hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục, chủ nhiệm lớp và cô giáo Jenny đều cảm thấy sung sướng, 100 điểm mỗi người, lần này kí chủ cười giả tạo vậy mà thu hoạch được 400 điểm đó nhé.]

Phong Liên Trúc: "......"

Cậu sai rồi, cậu không nên thấy ganh tị khi hệ thống thiên vị rồng béo quá mức. Bây giờ Phong Liên Trúc đã rõ, có đôi khi thiên vị cũng là loại gánh nặng.

[Kí chủ Phong Liên Trúc kích hoạt nhiệm vụ giai đoạn dây chuyền, xin hãy tham gia kỳ thi đại học và có được thành tích tốt trong vòng một tháng này. Kí chủ Phong Liên Trúc thi được hạng càng cao, Pang Kirates sẽ nhận được càng nhiều nguồn năng lượng để tiến hóa hơn nữa.]

Nhận được chứng chỉ tốt nghiệp tiểu học, Phong Liên Trúc chào tạm biệt các giáo viên rồi rời khỏi trường học thì hệ thống lại giao nhiệm vụ mới.

Lúc này, Phong Liên Trúc đã ngồi trên chiến hạm loại nhỏ, đó là một nhiệm vụ cộng hưởng nên chắc rồng béo cũng đã thấy được. Phong Liên Trúc quay đầu nhìn về phía Phong húi cua và thấy người này đã bắt đầu chậm rãi ngủ gà ngủ gật rồi.

Phong Liên Trúc: "......"

Xem ra rồng béo không thích học thiệt ta ơi, chỉ nhìn tới một từ "thi" thôi là đã bắt đầu ngủ mất tiêu.

Phong Liên Trúc cười cười bất đắc dĩ, giơ tay xoa đầu rồng béo. Chỉ đụng một cái như vậy mà rồng béo đã tiện dịp ngã xuống, đầu tựa lên vai Phong Liên Trúc và ngủ một cách hết sức say sưa luôn.

"Nếu Pang Kirates có thể thừa hưởng trí nhớ mà chủng tộc truyền lại, vậy tại sao cậu còn muốn cho hắn đi học thế?" Phong Liên Trúc hỏi hệ thống trong lòng.

Cậu từng hỏi nó về chuyện này một lần rồi, nhưng lúc đó hệ thống chỉ nói những nhiệm vụ mà nó ban bố đều là kết quả của cả quá trình tính toán toàn bộ dữ liệu và chúng hoàn toàn phù hợp với mọi quy định.

[Với thân phận là một chủng tộc hùng mạnh của vũ trụ, Kirates cần phải học cách kiềm chế bản thân, nếu không thì cuối cùng chẳng có một cây non nào được giữ lại nổi. Hệ thống hi vọng rằng thông qua việc học hành, Pang Kirates có thể ở chung với những chủng tộc nhỏ yếu, hiểu rằng không phải chủng tộc nào cũng lớn mạnh như Kirates cả. Vũ trụ vận hành theo quy luật riêng của mình, dù là một giống loài mạnh khủng nhưng Kirates cũng không thể phá hỏng cách vận hành này đâu.]

Nếu cho rồng béo đi học thật và những bạn học không chấp nhận bị ràng buộc vẫn muốn phá hỏng thành quả lao động của những bạn học sinh khác, vậy thi thể của chúng cũng đủ để chất đầy một tinh cầu rồi. Học sinh tiểu học thông thường mà đánh nhau thì cũng không đến nỗi, nhưng nếu rồng béo tức lên, trên mặt đất chắc sẽ toàn là người chết không quá.

"Tôi cảm thấy nhiệm vụ mà cậu giao ra rất có vấn đề nhé." Phong Liên Trúc nói chắc nịch.

[Xem xét những kết quả trước mắt thì cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì cả.]

Lời ngụy biện cũng có lý thật, cậu không thể nghi ngờ lời này của hệ thống được.

"Nếu tôi và Pang Kirates không trao đổi thế giới với nhau, kết cục cuối cùng có lẽ sẽ là tôi cắm cọc mãi trước cửa ải của Si Tình Liên kia và không thể đánh thức ý thức của bản thân; còn về phần Pang Kirates...... Chắc hắn vẫn có thể tồn tại, nhưng tất cả người phản tổ trên Sao Nguyên Thủy sẽ chết hết." Phong Liên Trúc nói.

Rồng béo của bây giờ sẽ không làm tổn thương người phản tổ. Trước đó dù tức giận tới vậy nhưng anh không hề đánh chết Laurie, nhân viên phụ trách của võ đài dưới mặt đất và Tên Hề. Anh đang dần học được cách sử dụng sức mạnh của mình cũng như kiềm chế cái tính nóng nảy của mình. Nhưng rồng béo của lúc đầu lại không học được cách khống chế sức mạnh đâu nhé.

Nhiệm vụ của hệ thống có thể không mấy hợp lý, nhưng sau khi Phong Liên Trúc và Pang Kirates trao đổi thế giới cho nhau, nhiệm vụ của hai người lại trở nên khá vừa đúng.

Sức phá hoại của rồng béo quá mạnh, chỉ khi ở trong thế giới game, tổn hại mà anh tạo ra mới có thể được khống chế trong một phạm vi nhỏ nhất và sẽ không biến thành những hậu quả khó thể cứu nổi. Ngoài NPC ra, Phong Liên Trúc chỉ tiếp xúc với người chơi trong game thôi, nhưng lại khó mà học hỏi các điều từ họ. Ở chung với đa dạng kiểu người như vầy trong một thế giới tinh tế nơi tiếp xúc giữa người với người có thể tạo ra chút lửa bén, Phong Liên Trúc càng ngày càng trở nên linh động về mặt tình cảm đó.

Sắp xếp của hệ thống vẫn mang lại rất nhiều lợi ích.

"Cuối cùng cậu là hệ thống gì vậy? Mục đích của cậu là gì? Cậu có tên không thế?" Phong Liên Trúc hỏi.

[Chờ sau khi kí chủ hoàn thành tất cả nhiệm vụ, tên của hệ thống mới được mở khóa ạ.]

Lại là một điều tuyệt mật à? Phong Liên Trúc cười cười, mang Pang Kirates đã biến thành nhóc rồng vàng tựa lên vai cậu nãy giờ mà cũng chẳng thèm nhúc nhích lên phi thuyền của Kirates và rời khỏi tinh cầu diễn ra kỳ thi tốt nghiệp.

Trên đường trở về, cậu đăng nhập vào tài khoản Phong Viễn Tư để tra tin trên mạng tinh tế, xem thử coi có bất cứ chuyện gì về võ đài dưới mặt đất không, nhưng lại chả có tin gì cả.

Đây không phải là một chuyện nhỏ nên cần một khoảng thời gian dài để sưu tầm chứng cứ và kiểm chứng, quân đế quốc cũng cần có thời gian để chuẩn bị mà.

Sau khi làm xong nhiệm vụ võ đài dưới mặt đất, rồng béo sẽ rụng hết vảy và biến thành một con rồng Kirates không có bất cứ thứ gì có thể bảo vệ. Nếu cậu có thể thi đại học ngay lúc này, vậy có phải rồng béo cũng có thể lột vảy và nhận được một nguồn năng lượng tiến hóa cực bự không nhỉ?

"Hệ thống, cậu nói nguồn năng lượng Pang Kirates vừa nhận được là của giai đoạn thứ nhất, vậy hắn cần phải trải qua bao nhiêu giai đoạn mới tiến hóa trọn vẹn vậy?"

[Giai đoạn thứ nhất, làn da dưới lớp vảy sẽ trở nên cứng rắn, thêm vào đó là tính đàn hồi và khả năng biến đổi nguyên tử đáng sợ; giai đoạn thứ hai, vảy mới sẽ mọc ra, vảy mới mọc thì mềm và dễ hư, đây là giai đoạn yếu ớt nhất; giai đoạn thứ ba, sau khi trải qua quá trình biến đổi cơ học lượng tử, vảy mới mọc sẽ trở nên kiên cố đến mức không gì phá nổi và có được sức mạnh chống lại những vũ khí phản vật chất; giai đoạn thứu tư, vảy và da sẽ tách khỏi nhau, sau trải qua cơn đau khủng khiếp như thể lột vảy rút gân, cơ thể sẽ bắt đầu thu nhỏ và biến thành con người. Hình người của lúc này sẽ dễ bị tổn thương nhất. Một khi không được lớp vảy bảo vệ, lỡ đâm bằng một miếng đao kim loại cũng có thể giết chết Kirates; giai đoạn thứ năm, thừa hưởng trí nhớ được truyền lại, tiến hóa trọn vẹn để trở thành một Kirates trưởng thành tồn tại hàng tỉ năm trong vũ trụ.]

Giai đoạn thứ nhất và thứ tư đều là thời kỳ yếu ớt, đặc biệt là giai đoạn thứ tư, anh sẽ hoàn toàn không có chút bảo hộ nào cả.

Phong Liên Trúc tính toán vài chuyện. Sau khi cậu thi đại học xong thì cũng đúng dịp rồng béo hoàn thành giai đoạn thứ ba và bước vào giai đoạn thứ tư, trúng ngay giữa thời kỳ mạnh nhất và yếu nhất trong kỳ lột xác.

Nếu cậu có thể làm xong hai nhiệm vụ cùng một lúc, rồng béo sẽ có thể vượt qua kỳ lột xác một cách an toàn rồi.

Nhưng đây là nhiệm vụ học tập, dù cậu có tốt nghiệp đại học thì đó cũng chỉ là giai đoạn thứ tư thôi, hệ thống còn chưa công bố nhiệm vụ giai đoạn thứ năm cho cậu nữa mà.

Phong Liên Trúc hỏi hệ thống xem nhiệm vụ kế tiếp là gì nhưng nó chỉ bảo mình chỉ có thể tuyên bố điều đó sau khi nhiệm vụ võ đài dưới mặt đất kết thúc thôi, xong rồi nó ngậm miệng không nói gì nữa.

"Nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo của mình là gì nhỉ?" Phong Liên Trúc hỏi, "Mình đã có được sức mạnh của mọi thứ trong ngũ hành rồi, tiếp theo chắc là chiến thắng Boss cấp 100 nhỉ?"

[Dung hợp ngũ hành để tự tiến hóa.]

"Dung hợp bằng cách nào vậy?" Phong Liên Trúc cảm thấy mấy từ này của hệ thống có âm mưu đây mà.

Ai ngờ hệ thống lại không hề trả lời.

"Cậu không định tuyên bố nhiệm vụ cho tôi nữa à?" Phong Liên Trúc chợt ý thức được chuyện này, "Không phải điều này có nghĩa là trước khi nhiệm vụ võ đài dưới mặt đất kết thúc, tôi và Pang Kirates sẽ không có nhiệm vụ mới đó chứ?"

Không đúng, không phải là không có nhiệm vụ mới, ở bên này của Phong Liên Trúc rất bận nhé, chỉ có rồng béo bên game mới ăn không ngồi rồi thật thôi.

Hệ thống vẫn không trả lời, Phong Liên Trúc nhíu mày lại.

Cậu có một cảm giác rằng chờ sau khi võ đài dưới mặt đất kết thúc, cậu và rồng béo sẽ phải chào đón một nhiệm vụ có độ khó cực cao.

Điều khiển phi thuyền suốt sáu tiếng đồng hồ, Phong Liên Trúc mới trở lại Sao Nguyên Thủy. Đáp xuống vị trí cũ trong hang ổ rồi mà rồng béo vẫn ngủ như chết.

Phong Liên Trúc đặt nhóc rồng vàng đang ngủ say sưa trên núi đồng vàng, hai chân trước của nhóc lơ quơ rồi túm túm hai lần giữa trời nhưng lại không túm được Phong Liên Trúc đâu hết.

Anh ngủ trong một trạng thái rất bất an vì mất đi hơi thở quen thuộc nên không ngừng chộp tới trước. Phong Liên Trúc nhìn anh một lát, lấy miếng đồng vàng có khắc đóa hoa nhỏ của mình ra rồi nhét vào trong lồng ngực của nhóc rồng vàng, bản thân thì lại cầm lấy miếng đồng vàng có khắc hình bé rồng nhỏ mà rồng béo đã giấu trong hộp.

"Cái này gọi là trao đổi tín vật nhé." Phong Liên Trúc cười cười.

Đồng vàng khắc hình đóa hoa nhỏ nằm trong người Phong Liên Trúc một khoảng thời gian nên dính đầy hơi thở trên người cậu, nhóc rồng vàng ôm lấy nó, lúc này mới ngủ yên.

Phong Liên Trúc vẫn có chuyện phải làm, cậu chọn ra vài cơ giáp và chiến hạm từ kho súng đạn trong hang ổ.

Túi gấm vàng hoe mà rồng béo mang về là một không gian tùy thân cao cấp nhất trong <Ngao Du Thái Hư>, công ty game nói túi gấm này có thể được dùng để đựng linh điền và linh tuyền, nhưng đây chỉ là một món mồi dụ người chơi mà thôi, trước mắt vẫn chưa có cách chơi để khai thông linh tuyền.

Có rất nhiều người chơi phí thời gian và trả nhiều tiền để đánh được túi gấm vàng hoe với một không gian cực lớn này, giá trị sử dụng lại không cao bằng những túi gấm màu bạc thông thường.

Đựng chiếm hạm loại lớn và hơn cả trăm chiến hạm nhỏ trong túi gấm vàng hoe cũng không có vấn đề gì lớn đâu, Phong Liên Trúc gần như nhét hết tất cả vũ khí của quân đế quốc vào trong đó luôn.

Rồng béo đã rụng quá nhiều vảy khỏi người rồi, dù có lân giáp vàng hoe, người chơi vẫn có thể làm tổn thương tới anh. Thế nên vì lý do an toàn, Phong Liên Trúc đành phải chuẩn bị vũ khí cho anh thôi.

Lúc cất chúng vào, Phong Liên Trúc vẫn đang suy nghĩ, tốt nhất là anh đừng có dùng tới chúng, nếu không tự nhiên chiến giáp thời tinh tế lại tự dưng xuất hiện trong game online cổ phong tiên hiệp thì đúng là......

Haiz, cũng không biết công ty game có thể chấp nhận vụ trộn lẫn này không nữa.

Xong rồi cột túi gâm thu nhỏ lên eo của nhóc rồng béo...... ủa quên, anh không có éo, vậy cột lên bụng đi.

Chỉ còn 20 tiếng nữa là tới thời hạn 3 ngày rồi, Phong Liên Trúc hơi không nỡ khi phải để rồng béo rời đi. Dù sao thì Pang Kirates là người thân thiết với Phong Liên Trúc nhất ở hai thế giới và cũng là người có thể mang lại ý nghĩa tồn tại về mặt trí tuệ và mạng sống cho một NPC trong game online như cậu mà.

Khi ở bên cạnh rồng béo, Phong Liên Trúc không cần phải tự tạo áp lực trong lòng mình, có thể bộc lộ điểm yếu của bản thân, có thể tức giận và ganh tị, còn có thể nói dối với giáo viên để che giấu giúp rồng béo nữa.

Cậu giơ ngón tay định chọt chọt nhóc rồng vàng đang ngủ say, ai ngờ đúng lúc này, rồng vàng mê ngủ lại mở miệng ra cắn bậy như đang mơ thấy mộng đẹp gì đó, thế là cắn trúng ngón tay của Phong Liên Trúc luôn.

Không đau đâu, nhưng thấy hơi tê.

Rồng béo nhận ra mình đang cắn lên một thứ gì đó, mơ màng trợn mắt và nhìn thấy thứ mình đang cắn là Phong Liên Trúc, anh hết hồn đến nỗi nhảy dựng cả lên.

Túi gấm vàng hoe hơi nặng ký, nhóc rồng vàng bị cột dính với một thứ nặng như vậy lại không thể nhảy lên nổi.

Phong Liên Trúc rụt ngón tay lại rồi nói với rồng béo: "Tới giờ rồi, anh nên trở về thế giới game thôi."

Nhóc rồng vàng kéo túi gấm nặng trĩu bò lên đùi Phong Liên Trúc, rống lên một tiếng như thể mình không muốn đi vậy.

"Còn không đi thì lân giáp vàng hoe sẽ biến mất dó." Phong Liên Trúc chọt lên cái bụng nhỏ của rồng béo.

"Gào!" Rồng vàng vọt vèo tới bảo vệ cái bụng của mình.

"Tôi có để vũ khí trong túi gấm đó, lúc không đối mặt với tình huống nguy hiểm thì không cần phải sử dụng đâu nhé." Phong Liên Trúc nói.

Phong Liên Trúc là người gọi rồng béo tới, vậy cậu cũng sẽ là người cầu xin hệ thống hãy đưa anh trở về.

[Nếu mang vật phẩm tinh tế vào thế giới game thì phải bị trừ 10,000 điểm.]

"Cứ trừ đi." Phong Liên Trúc nói nhưng lại không hề thấy đau lòng.

Cậu nhéo lên cái chân trước nhỏ xíu của rồng vàng rồi mỉm cười bảo: "Bảo vệ bản thân cho tốt nhé."

Giữa lúc biến mất, nhóc rồng vàng rống lên một tiếng rồi chợt nói ra ba chữ bằng tiếng Trung: "Phong...... Liên...... Trúc."

Phong Liên Trúc hết hồn, vừa định nói lại gì đó mà nhóc rồng vàng đã bị truyền tống đi mất, trong hang ổ lại trở nên trống rỗng.

[Kí chủ Phong Liên Trúc lại thực hiện hành động "cậu bé cười giả tạo" khiến cho Pang Kirates cảm thấy đau khổ, với mức độ cười giả tạo này, mỗi kí chủ sẽ bị trừ 1000 điểm.]

Tác giả có lời muốn nói:

Rồng béo: Gào! Gào! Gàooo!!!!