Hệ Thống Đang Cộng Hưởng

Chương 47: Ngủ chung một giường




Căm tức, bất đắc dĩ, giận d, ghen ghét...... Phong Liên Trúc cảm thấy mình học được hơi nhiều cảm xúc tiêu cực từ Pang Kirates. Cậu cố bình tĩnh lại và nở một nụ cười ấm áp: "Không tệ nhỉ, ít nhất anh vẫn có thể dùng điểm thưởng trả đống nợ vì đã mang vật phẩm của thế giới game với thế giới tinh tế."

Phong húi cua nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi giơ một ngón táy chọt lên chỗ má lúm đồng tiền hiện lên khi Phong Liên Trúc cười.

Lúc này, cấp bậc của Phong Liên Trúc cũng không còn thấp nữa. Khi rồng béo muốn rút tay về như thể vừa làm việc xấu, Phong Liên Trúc tóm lấy ngón tay đó của anh, nghiêm túc nhìn Phong húi cua và nói: "Anh cười đi."

Phong húi cua tsundere chẳng biết nên buông tay xuống hay cứ để yên vậy nữa. Thật ra anh chỉ cần dùng sức tí là rút về được thôi, nhưng anh lại không hề làm thế.

Thấy Phong Liên Trúc đang nhìn mình chăm chú, Phong húi cua đơ mặt mở miệng và lộ ra tám cây răng.

Phong Liên Trúc chạm lên mặt anh bằng một tay khác, vừa nhìn kỹ vừa nói: "Lạ ghê, rõ ràng là cùng một skin, tôi lại có má lúm đồng tiền còn anh thì không."

Lúc Phong Liên Trúc định rụt ngón tay lại, rồng béo cũng học theo và tóm lấy tay cậu, hai người rơi vào một tư thế nắm tay nhau trông khá lạ lùng.

Sau đó, những cảm xúc tiêu cực của Phong Liên Trúc cũng bị quét sạch bởi cái tiếp xúc như vầy.

Cậu buông tay ra tự nhiên, hơi nhắm mắt suy nghĩ rồi nói: "Mà cũng lạ thật, dù tôi và anh xài chung một hệ thống nhưng số điểm thiếu nợ của cả hai lại được phân chia rõ rệt. Tôi thấy tức giận khi anh thiếu nợ điểm rồi lại thấy đố kị trong lòng khi anh nhận được điểm thưởng."

Phong húi cua đứng nghe nghiêm túc, vừa nghe được mấy từ "tức giận" và "đố kị", anh nói ngay lập tức: "Cho em điểm đó."

"Điểm trực tiếp dùng để trả nợ rồi, anh có đâu ra điểm để cho tôi nữa đây." Phong Liên Trúc cười giơ tay sờ cái đầu húi cua cứng như lùm cây của Phong húi cua, "Lạ thế, tóc tôi mềm lắm mà, sao chất lượng tóc của anh lại cứng ngắc như vầy thế."

"Sau này cái gì cũng cho em hết, không được tức giận, không được đố kị đâu." Hình như rồng béo rất chấp nhất với hai từ mà Phong Liên Trúc vừa nói ra.

"Không cần thật mà anh Pang, anh nghĩ đi đâu ấy, tôi chỉ......" Phong Liên Trúc chọn từ cẩn thận rồi nói, "Sau khi trải nghiệm những cảm xúc không tốt vừa rồi và tận mắt thấy được một người giống tôi như đúc nhưng lại hoàn toàn khác tôi, tôi đã lượt bớt chúng rồi."

"Cảm xúc?"

Phong Liên Trúc nghiêm mặt nói: "Dù có cùng một thể xác thì linh hồn ẩn dưới thể xác cũng khác biệt. Anh Pang, tôi không biết anh hiểu game tới mức nào nhưng trong <Ngao Du Thái Hư>, một con Boss có tên họ và hình tượng như tôi vầy thì tốt lắm rồi, tại vì công ty game sẽ không lặp lại một nhân vật y chang tôi. Còn một vài NPC khác, ví dụ như tiểu nhị, ông chủ tửu lầu, thủ vệ thiên cung, người đến người đi của những môn phái tu chân nhân tộc lớn và mấy con quái nhỏ luôn đổi mới theo giờ, mỗi kiểu NPC đều dùng chung một kiểu mặt hết."

"Còn em là người đẹp nhất đó." Lúc này hai người đã vào lại hang ổ, Phong húi cua kéo Phong Liên Trúc đi tới trước gương, anh vừa niệm trong lòng thì bộ đồ ngắn trên người cậu đã được bao phủ bởi lân giáp vàng hoe, Phong húi cua cũng mặc đồ vàng lên người.

Anh chỉ vào gương và nói: "Dù mặt cùng một bộ đồ và sử dụng cùng một khuôn mặt thì em vẫn là người đẹp nhất."

Nói xong còn cúi đầu trông hơi uể oải, Phong Liên Trúc không nhịn được mà cong khóe miệng. Lúc rồng béo nói chuyện, đúng là chân giẫm lên một đống đồng vàng để cao thêm 20 cen-ti-mét nữa thì có vẻ sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

Pang Kirates thật sự là một con rồng trong ngoài như một, dù có là rồng béo bảo ngoài đồng vàng ra thì chẳng cần gì hết trong lời nhắn đầu tiên, hay là Phong Liên Trúc phiên bản rồng cục súc phá nát Thiên Long Cốc trong game, hay là rồng béo trước mặt Phong Liên Trúc ngay lúc này đây cũng vậy, Phong Liên Trúc không cảm nhận được bất cứ cảm xúc mâu thuẫn gì cả, nói một là một thôi. Đây là Pang Kirates, một con rồng non đường đường chính chính.

Anh chưa từng thổi phồng những ưu điểm như hùng mạnh, đơn thuần, nghiêm túc và chuyên tâm cũng như không hề che giấu những khuyết điểm như keo kiệt, ăn xài phung phí và cố chấp. Pang Kirates kiêu ngạo vì bản thân là một con rồng Kirates và cũng có đủ lòng tự tôn. Dù sử dụng mặt của Phong Liên Trúc nhưng anh vẫn có thể ngang ngược cho người ta thấy được cá tính của bản thân.

Đây cũng đúng là thứ mà Phong Liên Trúc đang thiếu hụt.

Phong Liên Trúc ngửa đầu nhìn Phong húi cua và nói: "Anh Pang ơi, anh cũng biết vì sao tôi lại đòi giả trang thành anh ở thế giới tinh tế cho bằng được phải không? Đó là vì tôi không tin mình có thể phục chúng bằng cái thân phân "Phong Liên Trúc" này. Tôi nghĩ rằng chỉ có thể dùng tiếp danh hiệu của Kirates mới có được sự công nhận của người phản tổ. Nếu không có cái tên này, tôi chỉ vỏn vẹn là một nhân vật có thể bị cách thức hóa và thiết kế lại bất cứ lúc nào trong game thôi ạ.

"Phong Liên Trúc" chẳng khác gì mấy tên tiểu nhị dễ bị copy và paste đi khắp nơi cả, cậu ta không có bất cứ điểm đặc biệt nào và sẽ có thể bị người khác thay thế bất cứ lúc nào.

Hôm nay khi anh Pang đứng trước mặt tôi, tôi mới hiểu ra, dù là cùng một thể xác nhưng lại có những "bản thân" khác nhau, linh hồn mà cậu ta sở hữu là một thứ có một không hai."

Phong Liên Trúc rất hâm mộ cái nét "có một không hai" của Pang Kirates, điều này đại biểu rằng anh sẽ không thể bị bất kỳ ai thay thế cả.

Cậu nói với giọng khá thương cảm, rồng béo nghe xong mà bực mình chết luôn, Phong húi cua lại chỉ vào gương một lần nữa!"

Phong Liên Trúc gật đầu: "Ừm, đó là vì anh có một linh hồn khác với tôi mà."

Phong húi cua thấy Phong Liên Trúc không hiểu ý mình thì tức đến nỗi chạy mấy vòng trong hang ổ luôn. Chạy mệt xong lại trực tiếp nằm trên núi đồng vàng tức tiếp, lân giáp vàng hoe mở banh ra, cái bụng phình lên xẹp xuống.

Phong Liên Trúc: "......"

Cuối cùng thì cái vị này đang tức gì vậy nhở?

Rồng béo chợt nhớ tới điều gì đó, anh cầm lấy hai miếng đồng vàng, lấy ngón tay bén nhọn khắc gì đó lên, khắc được một lát, một tay anh giữ một đồng vàng, bàn tay còn lại mở ra trước mặt Phong Liên Trúc.

"Cái này," rồng béo chỉ vào miếng đồng vàng vẽ nguệch ngoạc hình một em rồng nhỏ, "là ta."

Anh lại đặt miếng đồng vàng có khắc một đóa hoa nhỏ vào lòng bàn tay của Phong Liên Trúc: "Cái này là em."

Anh chỉ lên núi đồng vàng bên cạnh rồi nói nghiêm túc: "Em và ta không giống với mấy miếng đồng vàng giống nhau như đúc đó, em đẹp hơn chúng nhiều, còn ta thì cũng hùng mạnh hơn chúng nữa!"

Lúc nói tới hai chữ hùng mạnh, anh còn vỗ bụng cơ chứ.

Phong Liên Trúc nhìn miếng đồng vàng có khắc một đóa hoa nhỏ rồi không tự chủ mà cười lên.

"Trong mắt anh, tôi không giống như mấy tên NPC kia cũng như mấy miếng đồng vàng đó phải không?" Phong Liên Trúc hỏi dịu dàng.

"Đương nhiên rồi." Rồng béo nhớ lại lúc cộng hưởng đại não và nhìn thấy dáng người nhỏ bé đó trong mơ, anh chỉ cần giơ một chân trước thôi là cũng bắt được cậu rồi, anh lặp lại: "Hoàn toàn không giống nhau đâu."

"Cảm ơn anh." Lúc này đây, Phong Liên Trúc mới hết sầu và cười lên thật. Cậu nhìn bộ dáng nghiêm túc của rồng béo, tự nhiên lòng ác nảy lên, cậu cầm đồng vàng hỏi, "Vậy có muốn tặng miếng đồng vàng có khắc hình đóa hoa này cho tôi không nè?"

Cả người Phong húi cua căng cứng, anh không hề che giấu sự đau lòng của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng đồng vàng.

Phong Liên Trúc không nỡ bỏ đồng vàng hoa nhỏ của rồng béo, nhưng anh thì không tiếc cái này cho mấy đâu nhé. Lúc Phong húi cua đang lưu luyến nhìn nó không rời, cậu lại nhét miếng đồng vàng vào trong tay áo, rồi còn nhấn mạnh: "Của tôi."

Phong húi cua trợn tròn mắt lên, bàn tay bóp thành nắm đất, thiếu điều muốn giơ tay cướp lại luôn.

Còn Phong Liên Trúc thì thong thả ngồi lên núi đồng vàng nhìn phản ứng của rồng béo.

Rồng béo keo kiệt tự nhéo tay mình suốt nửa ngày, cuối cùng lại chạy đi cào chân tường trong chốc lát, sau một lúc rất dài mới chạy về rầu rĩ: "Cho em đó."

Không nỡ lắm đây mà, xém nữa Phong Liên Trúc đã cười ra tiếng rồi.

Có phải con rồng nào cũng thích mấy đóa hoa nhỏ không nhỉ? Thầy giáo rồng xanh cũng tặng cậu rất nhiều đóa hoa nhỏ, đỏ phấn xanh tím và có cả đen nữa, nhưng lại không có màu vàng, mà cái rồng béo đưa lại là hoa vàng.

Rồng béo ngã bẹp vào trong núi đồng vàng, trông dáng vẻ rất khổ sở rất đau đớn, mặt chôn vào trong đó như thể đống đồng vàng này không thể nào an ủi được nỗi đau mất đi miếng đồng vàng kia của anh!

Từ từ, anh thoát khỏi trạng thái Phong húi cua để biến thành một nhóc rồng vàng rồi chui tọt vào trong đống đồng vàng luôn.

"Anh Pang, anh Pang ơi?" Phong Liên Trúc gọi anh.

Trả lời cậu là tiếng ngáy giả dối.

Phong Liên Trúc nhìn thời gian, còn một lúc lâu nữa mới tới giờ thi, chẳng vội gì mấy, cậu cũng nằm lên núi đồng vàng và nói: "Anh Pang nè, năm tiếng sau tụi mình phải đi thi rồi đó, sau khi thi xong, anh phải trở về thế giới game ngay và luôn, nếu không lân giáp vàng hoe trên người anh sẽ biến mất đó."

Đồng vàng bên cạnh cậu nhúc nhích, một đầu rồng nhỏ bé ló ra, anh phát ra tiếng "gào~" to chừng tiếng ruồi, cũng không biết lại đang giận gì nữa.

"Có Hữu Phượng Lai Nghi giúp đỡ, kiếp sống trong game của anh chắc sẽ thoải mái hơn đó. Nhưng anh đừng cố tình đi kiếm chuyện với người chơi khác, làm gì cũng khiêm tốn vào để tránh công ty game nghĩ cách đối phó anh nhé." Phong Liên Trúc dặn dò.

Nhưng cậu cũng không ôm hi vọng quá lớn đâu, rồng béo có thể áp chế xuống chút xíu lại được rồi.

"Còn nữa, bảo vệ tốt bản thân suốt kỳ suy yếu nhé." Phong Liên Trúc giơ tay sờ đầu nhóc rồng vàng bên cạnh.

Chắc là nằm trên núi đồng vàng thấy thoải mái thật nên Phong Liên Trúc nói xong câu đó rồi ngủ luôn. Mấy ngày nay cậu đã quá mệt mỏi rồi, học hành như đang nhồi thịt vô ruột vịt, còn phải để phòng quân đế quốc và hải tặc nữa chứ. Trong suốt mấy ngày qua, dù đã ngồi xuống chuẩn bị tịnh tâm nhưng cậu còn chẳng dám tịnh vì sợ sẽ xảy ra chuyện gì nữa cơ.

Cảm xúc "mệt mỏi" vì lo lắng cho họ và "an tâm" sau khi rồng béo trở về khiến Phong Liên Trúc ngủ mất tiêu khi có anh canh giữ bên người.

Cậu ngủ rất sâu và không biết rằng bản thân đã học được cách "tín nhiệm" thông qua sự kiện lần này.

Nhóc rồng vàng vẫn duy trì tư thế ló đầu nhỏ khỏi núi đồng vàng và nhìn người đang ngủ trên mấy miếng đồng vàng của mình, chăm chú một lúc lâu, anh chợt cầm một miếng lên và để lên người Phong Liên Trúc.

Anh chạy tới chạy lui, chôn Phong Liên Trúc bằng đồng vàng mà chẳng biết mệt luôn. Đến khi chôn chỉ còn một cái đầu, thấy cả người Phong Liên Trúc đã bị đồng vàng của mình lấp kín, lúc này anh mới thấy hài lòng, nằm lên đầu Phong Liên Trúc rồi ngủ theo.

Năm tiếng sau, đồng hồ báo thức vang lên, Phong Liên Trúc mở mắt ra và thấy nhóc rồng vàng đang cuộn mình nằm trên mũi cậu, còn cả người cậu đã bị chôn xuống.

Phong Liên Trúc: "......"

Hèn chi ngủ mà thấy eo đau ngực ép tới mức không thở nổi luôn, rồng béo có cái sở thích gì vậy nè!

Hơn nữa cậu còn ngủ như chết nữa chứ, rồng béo chôn mình mà cậu cũng chẳng tỉnh dậy luôn!

Lúc tỉnh dậy, hệ thống lại tuyên bố một tin.

[Chúc mừng kí chủ Phong Liên Trúc đã tự mình hiểu sâu hơn về những hàm nghĩa "bản thân", "đặc biệt" và "linh hồn", được thưởng 5000 điểm.]

[Kí chủ Phong Liên Trúc và kí chủ Pang Kirates hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ lẫn nhau —— nhận được tín vật giống nhưng lại khác nhau, giá trị thân thiện tăng lên 20.]

[Kí chủ Pang Kirates công nhận đồng minh Phong Liên Trúc một cách chân thành, mời đồng minh ngủ trên giường của mình, nhận được thành tựu "ngủ chung một giường", chưa biết hiệu quả của giá trị thân thiện và thành tựu "ngủ chung một giường", điều kiện sử dụng cần phải được kích hoạt.]

Phong Liên Trúc: "......"

Nếu bạn thân của rồng béo bị chôn sống bởi đồng vàng, vậy tình bạn này cũng toxic dữ lắm rồi đó, toxic về mặt hành động ấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Rồng béo: Há há há, chôn rồi thì sẽ là của ta gào~