Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 82: Tháng năm tĩnh lặng 1




Dù cho mọi việc bắt đầu lại ta cũng sẽ bị Ân Triễn hấp dẫn.

Ân Triển là người thông minh.

Cho nên từ khi biết được thân phận thật sự của Đường Du, hắn luôn tự hỏi năm đó đến cùng chuyện gì đã xảy ra.

Đầu tiên, kính Bồ Đề là thần khí, không thể nào sẽ hiển thị đáp án sai lầm. Tiếp theo lúc trước tức phụ nghịch thiên sửa mệnh đã thất bại, cho dù sau khi xảy ra chuyện đó mệnh số lại bị thay đổi, cũng chắc chắn không có liên quan một xu nào với Tư Nam cả. Bởi vì nếu Tư Nam có năng lực này, đã sớm biến Đường Du thành của y.

Quan trọng nhất là tức phụ lúc trước hồn phi phách tán, còn Tư Nam bị hắn ném vào cõi hư không. Nếu như vậy thời gian trăm năm đã xảy ra chuyện gì mới tạo thành cục diện như bây giờ?

Hắn nhìn chằm chằm Tư Nam, định xách y lên hỏi cho rõ.

Đường Du phát hiện ca muốn buông mình ra, lập tức ôm chặt, quyến luyến cọ lên sau cánh cổ của hắn. Ân Triển đau lòng muốn chết, ôm tức phụ trấn an vài câu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Đến khi cảm thấy tâm trạng của cậu khá hơn mới hỏi lúc trước kính Bồ Đề đã hiện lên đáp án gì. Đường Du nhìn hắn ca:

“Kính Bồ Đề nói: khó giải.”

Ân Triển nhướng mày, còn không có mở miệng, chỉ nghe Tư Nam nhẹ giọng nói:

“Đó là lỗi của ta.”

Hai người cùng nhìn qua.

Tư Nam vẫn giấu mình trong bóng râm, khi Đường Đường quay sang y mới ngước lên nhìn cậu, sau đó lại dời tầm mắt. Y im lặng một lúc mới kể lại sự việc năm đó. Mẫu thân của y là tư mệnh thiên giới, hơn nữa còn là tư mệnh hiếm có được. Ngoại trừ việc y kế thừa hoàn toàn huyết thống của mẫu thân, còn có phụ thân, nhưng thân phận của phụ thân y rất đặc biệt, y không thể nói. Tóm lại huyết thống của y đủ để y thúc đẩy kính Bồ Đề.

Cái trán Ân Triển nổi gân, Đường Du nhớ lại tình hình lúc ấy suy đoán:

“Thần thức của ngươi có thể tiến vào kính Bồ Đề?”

“Ừm, ta có thể trò chuyện cùng khí linh.”

Tư Nam vẫn không nhìn cậu, từ từ ngồi xuống bãi cỏ tiếp tục nói.

Tư mệnh không cách nào xem rõ được mệnh số của bản thân, lúc trước khi y bị thương ở núi Côn Lôn, thì bị bắt trở lại Thiên giới tu dưỡng. Y không nhịn được hỏi mẫu thân duyên phận của mình và Đường Đường, biết được Đường Đường chính là người có ràng buộc sâu nhất với mình. Y từng hỏi ràng buộc sâu nhất có nghĩa là gì, đáng tiếc mẫu thân mãi vẫn không chịu nói, bây giờ ai cũng không biết.

Sau đó thái tử nghịch thiên, các giới đại loạn, ngay cả Thiên giới cũng không tránh khỏi. Y khó khăn lắm mới có thể đến tìm Đường Đường, kết quả chưa ở được bao lâu lại bị gọi trở về. Mà chờ đến lúc y trở thành thượng tiên lại đến Minh giới, Đường Đường đã vượt qua thời kỳ táo bạo, bên cạnh cũng đã có người khác.

“Sau hạo kiếp, mệnh số đã bị hủy, có một số không thay đổi nhưng cũng có số thoát ly khỏi hướng đi ban đầu.”

Giọng nói của y thấp đi:

“Vô luận trước đây ngươi là của ta, hay là ngay từ khi bắt đầu ngươi đã là của Ân Triển, đều không liên quan gì đến sau này. Nhưng ta lại muốn biết rõ ràng mình đã thua ở đâu. Cho nên khi ngươi muốn chiếu kính Bồ Đề, ta đã lấy máu của mình làm vật dẫn, khiến kính Bồ Đề hiển thị người mệnh định của ngươi trước hạo kiếp, vì thế kính Bồ Đề mới cho ra đáp án là khó giải…”

Sát khí toàn thân Ân Triển lập tức dâng lên cuồn cuộn.

Cái câu: “Ngay từ khi bắt đầu ngươi đã là của Ân Triển” vô cùng dễ hiểu.Điều này nói rõ ít nhất sau hạo kiếp, Đường Du chính là người mệnh định của hắn. Nếu không phải do Tư Nam, bọn họ vốn sẽ không phải chia cắt!

Hắn nở nụ cười thật đẹp: “Nói tiếp đi.”

Tư Nam không để ý đến hắn, đợi một lúc thấy Đường Đường vẫn không lên tiếng mới nói tiếp:

“Ta biết ngươi hiểu lầm, nhưng thấy ngươi không để ý lắm  nên cũng không nói. Ta sợ sau khi giải thích rồi ngươi sẽ biết tâm tư của ta, ngay cả bằng hữu cũng không thể làm, thế nên…mặc kệ chuyện này. Sau đó ta thấy ngươi nghịch thiên, sợ ngươi bị phản phệ nặng nề nên đi vào ngăn cản ngươi, nhưng đã quá muộn …”

Bởi vì chung quy có một phần năng lượng đã ập đến trên người Đường Đường trên người, đánh cho cậu hồn phi phách tán. Lúc đó y vừa mới thức tỉnh, trước khi hồn phách của Đường Đường hoàn toàn tiêu tán, lợi dụng thần thức thúc dục kính Bồ Đề kính, nhưng đáng tiếc chỉ hút vào được một phần hồn phách.

Sau đó y lại lâm vào tự căm hận bản thân,  Ân Triển cũng mất đi lý trí, hai người bắt đầu đánh nhau. Tuy rằng y bị Ân Triển đẩy vào chốn hư không, nhưng y không bỏ cuộc, một phần linh hồn trước khi pháp trận hồi thiên hư hao đã trốn thoát trong gang tấc. Hơn nũa bởi vì y từng thúc dục kính Bồ Đề nên tia thần thức vẫn giữ lại trong gương, vì thế y cũng bị dẫn vào trong gương.

Sau đó đoạn thời gian tu dưỡng lâu dài, chờ khi y dần dần khôi phục ý thức, thời gian đã trôi quan trăm năm. Y muốn đi tìm Đường Đường, nhưng không tìm được.

Đường Du hỏi: “Cho nên ngươi cũng không biết tại sao ta lại ở nhân giới?”

Tư Nam nói: “Ừm, ngay từ đầu ta vốn không biết đó là ngươi.”

Lúc đó y chỉ biết là Ân Triển muốn chiếu người mệnh định, cũng biết kết quả là một người binh thường tên là “Đường Du”. Nhưng không biết rõ đó chính là Đường Đường, hay là bởi vì Đường Đường tử vong nên có người khác thay thế vị trí cậu. Y muốn đi xem thử, nhưng bị kính Bồ Đề ngăn cản. Kết quả đánh nhau của cả hai là máy xuyên qua hư luôn.

Nhưng dù sao kính Bồ Đề kính cũng chiếm ưu thế, sau đó bắt đâu mang theo bọn họ xuyên qua.

Y dần dần nhận ra Đường Du chính là Đường Đường, hơn nữa cậu lại không nhớ rõ chuyện trước kia. Khi đó y thật sự cảm thấy may mắn, y muốn một lần nữa bắt đầu kết bạn với cậu. Do đó khi ở trong đoạn ký ức đầu tiên, phản ứng của y mới xúc động nhu thế. Bởi vì y cho rằng đó là toàn bộ ký ức, sau mới biết sớm muộn gì Đường Đường cũng khôi phục, mới hoàn toàn hết hy vọng.

Ân Triển xen mồm: “Tại sao không nói ngươi hai ba lần muốn giết chết ta?”

“Ba lần, cây, chim, một súng của đào phạm. ” 

Tư Nam sẽ không cho  Ân Triển sắc mặt ôn hoàn, lạnh lùng nói:

“Còn sau đó là tự ngươi xui xẻo không liên quan đến ta.”

Y hận Ân Triển đến mức chỉ muốn giết chết hắn, nên muốn tra tấn hắn một trận. Nhưng y nhanh chóng phát hiện mỗi lần như thế Đường Đường đều sẽ chết chung với Ân Triển, nên đành từ bỏ, kiên nhẫn chờ Đường Đường nhớ lại mọi việc.

Ân Triển gật đầu: “Còn di ngôn gì muốn nói?”

Tư Nam ngồi yên:”Ở trong ảo cảnh của ta, ngươi có thể đối phó ta?”

Ân Triển nói: “Ngươi lập tức biết được hay không.”

Tư Nam nheo mắt, Đường Du sắc bén nhận thấy gió trong không khí gia tăng, cậu vô thức bước lên che chở trước mặt Ân Triển. Tư Nam nháy mắt cứng đờ, chậm chạp buông xuống cánh tay đang muốn nâng lên. Lẽ ra y nên biết, người nam nhân còn quan trọng hơn mạng của Đường Đường.

Y nhìn Đường Đường:

“Ta đợi đến bây giờ, là muốn nói cho ngươi biết chuyện năm xưa, sau đó nói tiếng xin lỗi ngươi.”

Đường Du giật mình nhớ đến cuộc nói chuyện với y ở trong đây vào lần trước. Cậu im lặng trong chốc lát mới nói:

“Tư Nam, thật ra cho dù hạo kiếp có phát sinh hay không, người trước tiên bên ta là ai đi nữa. Dù cho mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, ta vẫn sẽ bị Ân Triển hấp dẫn.”

Tư Nam nhắm mắt: “Ừm, là ta quá cố chấp.”

Y liếc thấy Ân Triển muốn động thủ nhưng không để ý đến. Y nhìn Đường Đường, vô thức muốn đi đến bên cạnh cậu, giống như lúc còn bé xoa đầu cậu, thế nhưng cánh tay nâng lên cuối cùng vẫn buông xuống.

Người này là ánh sáng duy nhất y gặp gỡ trong thế giới tối tăm u ám. Khoảng thời gian ở núi Côn Lôn là lúc y vui vẻ hạnh phúc nhất. Nếu có thể mãi mãi dừng lại ở thời điểm đó thì thật tốt, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình y.

Bọn họ có lẽ sẽ không còn gặp lại.

Y dời mắt nhìn ảo cảnh núi Côn Lôn trước mặt, chủ động chấm dứt chuyện này, hoàn toàn nhắm mắt lại.

Đường Du thấyy biến mất trước mặt, nhất thời không rõ được trong lòng là tư vi gì:

“Y đi đâu”

“Chắc là ra khỏi kính Bồ Đề.”

Ân Triển không thể tự tay đưa y ra đi, ít nhiều cũng hơi khó chịu. Nhưng lại nhớ đến thân thể của Tư Nam và một phần linh hồn khác vẫn còn ở cõi hư không, phỏng chừng phải tốn không ít công sức mới tìm về được. Cộng thêm việc biết y ở trong này bị kính Bồ Đề đuổi giết trăm năm, hắn cũng thoải mái một chút.

Hắn nhìn gương mặt làm người ta nhớ mong của tức phụ, kéo người ôm vào trong lòng.

Đường Du hơi thở quen thuộc, nghĩ đến thời điểm trước khi mình chết:

“Lúc trước ta một mình gánh tất cả mọi chuyện, không nói gì cho ngươi biết đã chạy đi nghịch thiên, ngươi có trách ta không?”

“Có trách.” Ân Triển thành thật:

“Nhưng ta càng trách tại sao mình không phát hiện được trạng thái của ngươi không ổn.”

Đường Du không nói gì chỉ ôm chặt hắn.

Ân Triển hôn lên tóc cậu: “Sau này không cho phép rời khỏi ta, hửm?”

Đường Du muốn trả lời được, nhưng ngay lập tức hoảng hốt cảm thấy một cổ lực lượng vô hình đang lôi kéo cậu. Ân Triển không hiểu rõ tình trạng của tức phụ, nhưng có thể nhìn thấy thân thể cậu đang sáng lên, hoàn toàn giống Tư Nam lúc nãy. Hắn đột nhiên tái mặt nhớ ra thân thể người thường của tức phụ đã hóa thành bộ xương khô:

“Đường Đường!”

Còn chưa nói dứt câu, Đường Du đã biến thành trong suốt, chớp mắt biến mất không còn chút dấu vết. Tay Ân Triển bắt vào không khí, hắn muốn phát điên. Nhưng không đợi hắn nghĩ ra cách nào thoát khỏi kính Bồ Đề, đã thấy mắt hoa lên, sau đó phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng sách, xung quanh rất yên tĩnh, gió thổi vi vu trong không khí, cuốn theo hương hoa nào đó, khiến tâm trạng nôn nóng của hắn trầm tĩnh lại.

Phản ứng đầu tiên của hắn là có phải lại bị kính Bồ Đề ném đến thế giới nào đó rồi không. Nhưng khi cúi nhìn mình vẫn mặc y phục lúc trước, thì biết không phải là xuyên qua, hắn ra khỏi thư phòng.

Thị nữ nghênh đón: 

“Ân điện chủ, xin ngài kiên nhẫn chờ đợi, bệ hạ sẽ nhanh chóng đến đây.”

Ân Triển đồng tử hơi co lại, nhìn xem cách nàng ăn mặc, lại nhìn linh khi mờ ảo ở xa xa, hiểu ra hắn đã đến thiên giới:

“Chỉ có mình ta lên đây?”

Thị nữ: “Ta chỉ nhìn thấy một mình ngài.”

Ân Triển nghĩ đến quan hệ của Thiên giới và quân chủ Du Li chi cảnh rất tốt, đè nén nghi ngờ trong lòng, nhẫn nại đồng ý.

Lúc này Thiên đế Nguyên Lạc đã làm xong công việc, nhìn bóng người nửa trong suốt trước mặt, hiền lành nói một câu hoan nghênh trở về. Tư Nam làm lơ:

“Vì sao đem ta lên đây?”

“Ngươi dù gì cũng là thượng tiên Thiên giới.” Nguyên Lạc:

“Vị trí tư mệnh vị vẫn còn trống, giao cho ngươi.”

Tư Nam nói: “Ngươi biết ta luôn căm ghét những thứ đó, huống chi ta như bây giờ…”

“Luôn sẽ có lúc trở về vị trí cũ.”

Nguyên Lạc ôn hòa ngắt lời y:

“Ta hơi tò mò sao ngươi không nói cho Đường Đường, nếu không phải ngươi lúc trước đúng lúc ngăn cản, cậu ấy đã hôi phi yên diệt ngay cả tro cốt cũng không còn?”

Tư Nam nói: “Có khác nhau gì đâu, nói chung vẫn do ta làm hại.”

Nguyên Lạc: “Cũng phải.”

Tư Nam: “…”

Nguyên Lạc lại nhìn y: “Bây giờ Đường Đường đang ở đây, muốn gặp không?”

Tư Nam do dự một chút lại lắc đầu, bởi vì y thật sự không biết nên nói cái gì.

Nguyên Lạc cũng tùy ý Tư Nam, thấy y mang dáng vẻ sống chẳng còn gì đáng lưu luyến, khóe miệng khẽ cong:

“Ta đột nhiên phát hiện mấy huynh đệ của ta đều là những kẻ si tình, đại ca đã như thế, Tam ca cũng vậy giờ ngay cả ngươi cũng y chang. Hẳn không phải là di truyền, dù sao phụ hoàng là người hoa tâm.”

Tư Nam thản nhiên nói: “Chắc là giống mẫu thân.”

“Có lẽ.” 

Nguyên Lạc mỉm cười cười, phân phó người mang mệnh bàn đến đưa cho y. Tư Nam trước đó đã biết chuyện mà Nguyên Lạc đã quyết định, ngài đều có cách khiến người khác phục tùng, đành phải lấy đến:

“Sao lại là ta?”

“Thứ nhất đương nhiên là ngươi có tư cách, thứ hai ngươi đủ lãnh huyết. Ngoài Đường Đường sẽ không quan tâm bất cứ ai, tương lai người khác sống hay chết cũng được, cho nên sẽ không dẫn đến nông nỗi như mẫu thân ngươi.”

Nguyên lạc cười hỏi:

“Đúng không?”

Tư Nam im lặng.

“Đúng.” 

Nguyên Lạc nhìn y, ngữ khí ôn hòa không chút thay đổi:

“Nghe nói khí linh kính Bồ Đề hơi bị thánh phụ, các ngươi giằng co lâu như vậy, nó có giảng cho ngươi nghe triết lý nhân sinh bồi dưỡng tâm hồn không?”

“…” Tư Nam từ chối trả lời vấn đề này, xoay người rời đi.

Nguyên Lạc nhìn y đi xa, nhàn nhã nhấp ngụm trà, rồi trở về phòng ôm tiểu Bạch Trạch đến thư phòng. Ân Triển vẫn đang chờ Nguyên Lạc, nhìn thấy tiểu Bạch Trạch trắng tròn nằm trong lòng thiên đế. Hô hấp của hắn chợt trở nên dồn dập, kế đó lại phát hiện tiểu Bạch Trạch vẫn yên lặng không nhúc nhích, hắn vội vàng tiến lên:

“Cậu ấy…”

“Linh hồn của cậu ấy vừa trở về vị trí cũ, nên sẽ không thức tỉnh sớm đâu. ” Nguyên lạc đưa tiểu Bạch Trạch cho hắn.

“Lôi kiếp khi đó cơ hồ đã đánh tan tu vi của cậu ấy, nên sau khi tỉnh lại cẩn phải tu luyện một thời gian mới có thể hóa thành hình người.”

Ân Triển gật đầu, ôm lấy tiểu Bạch Trạch.

Đường Du đường như nhận ra hơi thở của hắn, khẽ nhích vào trong lòng hắn. Tuy rằng động tác khẽ đến mức khó mà phát hiện, nhưng thật sự là có cử động. Ân Triển trong lòng nhẹ nhõm, nhìn Thiên đế: 

“Đây là có chuyện gì?”

“Khi Đường Đường bị hồn phi phách ta đã đến Du Li chi cảnh, bởi vì đồ đệ của đại tư mệnh có nói mệnh số của các ngươi còn chưa đứt đoạn. Ta sợ quân chủ trong lúc tức giận sẽ lật tung Ân phủ nên đến đó ngăn cản.”

Nguyên Lạc:

“Sau đó chúng ta tốn rất nhiều công sức, phát hiện một hồn một phách của Đường Đường ở trong kính Bồ Đề.”

Khí linh kính Bồ Đề có chút thánh phụ, muốn tự mình xử lý việc này. Bọn họ nghĩ đủ mọi cách cũng không thể lấy được linh hồn của Đường Đường ra. Đồ đệ của đại tư mệnh còn nói mọi việc đều đã định sẵn, bọn họ chỉ đành từ bỏ. Mà nguyên thân của Đường Đường bị thương rất nặng được đưa đến Thiên giới, chẳng biết tại sao lại biến thành hình dáng tiểu Bạch Trạch, vẫn luôn ngủ say cho đến nay.

Ân Triển ừ một tiếng, vuốt ve tiểu Bạch Trạch trong lòng: 

“Thân thể phàm nhân của cậu ấy…”

Nguyên Lạc:

“Đó là một thai nhi đã chết, chắc là kính Bồ Đề cảm thấy chờ Đường Đường trưởng thành, ngươi đúng lúc được thả ra. sau đó là chuyện của hai người.”

Ân Triển lại ừ.

Khi từ Thiên giới trở về Minh giới đã trôi qua hai ngày, mọi người Ân gia lại đang dùng cơm, thấy Ân Triển rảo bước tiến vào đại sảnh lại kinh ngạc khiếp sợ:

“Không phải ngươi bị hút vào kính rồi hả? Sao ra nhanh quá vậy?”

“Khoan đã, ngươi ôm cái gì trong ngực thế?”

“Hình như là Bạch Trạch? Ôi, cho ta xem với.”

Ân Triển lui về phía sau né tránh, không cho bọn họ chạm vào.

Mọi người Ân gia thấy thế liền nghi ngờ, Ân phụ liên tưởng đến cái gì:

“Đây là.. không phải là con dâu chứ?”

Ân Triển nói: “Ừm, gọi cậu ấy là Đường Đường là được, đường nghĩa là kẹo.”

Mọi người Ân gia: “Ồ…”

Ân Triển liếc nhìn bọn họ, đang muốn bổ sung thêm một câu đây chính là tiểu Hoằng, thì bọn người này đã nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái nhiệt tình vây quanh đòi ngắm tức phụ nhà hắn. Hắn sợ Đường Du bị ồn, ra hiệu cho họ tiếp tục ăn còn mình thì về phòng.

Mọi người Ân gia đứng ở cửa nhìn hắn rời đi, sau đó quay sang nhìn nhau.

Ân đại nói: “Nhìn tiểu Triển dáng vẻ bao che này chắc là rất thích người ta.”

“Nói thừa, dù sao cũng là người mệnh định..” 

Một người khác vừa nói xong lại đột nhiên nhớ đến tiểu Hoằng. Trong đầu hiện lên hình ảnh ân ái của tiểu Hoằng và tiểu Triển khi ấy lại im lặng.

Ân phụ nói:

“Bây giờ tiểu Triển ra rồi, đây là chuyện tốt. Về phần tiểu Hoằng… nếu tiểu Triển không nói gì các ngươi cũng đừng nhắc đến trước mặt Đường Đường đỡ cho xảy ra chuyện.”

Mọi người Ân gia đều vâng lời, ngồi trở về bàn ăn cơm.

Chap sau:

Ba người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó Ân tiểu lúc đùng đùng xoay người bước đi:

 “Ta quá thất vọng với mấy người rồi! Một lũ nam nhân làm nô lệ cho kính! Ta sẽ không phạm sai lầm đó! Ta muốn trở thành người đầu tiên phá vỡ lời nguyền, các ngươi chờ xem đi! Chờ xem!”