Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 31: Quy luật quốc gia 9




Ân Triển: “….”

Vận Mệnh Chi Kiếm có tất cả mười tám người nòng cốt, những người còn lại đều là lần này mới chiêu mộ đến, tổng cộng năm mươi người. Đội trưởng ước chừng ba mươi lăm tuổi, là một người nghiêm túc. Trước khi đi, gã mở một cuộc họp nhỏ triệu tập tất cả mọi người đến,việc đầu tiên là phải chấp hành mệnh lệnh.

“Biết tại sao tôi lại không thu phí vào đoàn giống những đoàn đội khác không? Đầu tiên tôi mở đoàn không phải là vì thu tiền, thứ hai.. “

Gã nhìn chung quanh một vòng:

“Không thu tiền của mọi người, khi mọi người không nghe mệnh lệnh của tôi, tôi cũng có thể yên tâm không cần phụ trách tính mạng của mọi người, nếu như có ai hối hận, bây giờ có thể rút lui.”

Mọi người im lặng.

Đội trưởng tiếp tục nói:

“Đặc biệt là người có gia tộc, tôi biết trong mọi người có người là đội trưởng hoặc phó đoàn, có mấy người còn đến từ gia tộc khá nổi tiếng, trong khoảng thời gian này mọi người đều phải thân phận của mình nghe lời chỉ huy của tôi, hiện nay sỡ dĩ cùng một gia tộc tôi chỉ tuyển năm người, là bởi vì lúc trước có đội trưởng của một gia tộc không tin tưởng tôi, khiến cho bốn người trong bọn họ chết ở trong này, dọc theo đường đi nếu như mọi người có ý kiến hoặc vấn đề gì có thể tìm tôi thương lượng, nhưng không thể tùy ý ra lệnh.”

Đám người bảo trì im lặng, đều không phản đối.

Đội trưởng gật đầu, thông báo lộ tuyến cần đi lần này, sau đó bố trí đội ngũ, rồi giới thiệu nòng cốt của đoàn đội, cuối cùng đem mọi chuyện còn lại vứt cho đoàn phó.

“Chào mọi người, tôi họ Từ.”

Phó đoàn có một đôi mắt đào hoa, dường như dễ thân cận hơn so với đội trưởng, cười nói:

“Chắc là có một số người cũng đã biết tôi, lần này khởi hành, những việc liên quan đến sinh hoạt cũng có thể tìm tôi, mặt khác xin long trọng giới thiệu vị nữ vương đại nhânbên cạnh tôi, cô ấy họ Dương, mọi người gọi chị hay em đều được, cô ấy rất giỏi y thuật cùng nấu ăn, nếu muốn sống thoải mái, trên đường đi mọi người cố gắng đừng chọc tức cô ấy.”

Đám người nhịn không được bật cười to.

Phó đoàn Từ kiên nhẫn nói những hạng mục công việc khác cần chú ý, sau đó gợi lên một nụ cười sâu sa bí hiểm:

“Một việc cuối cùng, người nào đó trong đoàn của chúng tôi về phương diện nào đó có chút đam mê, lỡ như trên đường có cái gì đó, mọi người xem không phát hiện, không nghe thấy là được.”

Trong đám người cũng đã nghe qua lời đồn, ngay lập tiếng cười, còn huýt sáo. Đường Du thấy có vài tên nồng cốt bắt đầu vây đánh phó đoàn Từ, không khỏi tò mò hỏi thăm bọn người Ngũ Sắc Phong.

Người Ngũ Sắc Phong vội ho một tiếng:

“Con nít đừng có hỏi cái này.”

Đường Du không hiểu:

“Tại sao?”

Người Ngũ Sắc Phong ngẩng đầu nhìn trời:

“Xem kìa, pháp trận hôm nay cũng là màu vàng nhạt nè!”

Đường Du:

“…”

Lúc này đội trưởng đã ngăn đám người phó đoàn Từ ra, cuộn bản đồ lại, nói ngắn gọn:

“Xuất phát.”

Mọi người dựa theo trình tự vừa rồi đã an bàixuất phát về phía rừng rậm, Ân Triển cũng hơi tò mò chuyện lúc nãy, nhìn bọn người Ngũ Sắc Phong, vì thế người sau thần bí sáp lại thì thầm vào tai hắn vài câu, Ân Triển thoáng nhướng mày, thế là hiểu rõ, thấy Đường Du mang vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, cười tủm tỉm nói:

“Con nít không nên hỏi việc này.”

Đường Du:

“…”

Đường Du thử mấy lần, thấy ca cậu quả thật không định nói, đành phải thôi.

Đội ngũ nhanh chóng tiến vào rừng rậm Duy Độ, thuận lợi thông qua vòng ngoài, vào vòng bên trong.

Ba người Ân Triển chưa từng tới nơi này, nên vừa đi vừa đánh giá tình huống xung quanh, một lát sau nghe được đội trưởng ra lệnh dừng lại, ngẩng đầu nhìn xem, phát hiện cách đó không xa có hai con ma vật, mỗi con 450 điểm. Ma vật cũng nhìn thấy thức ănbỗng nhiên xuất hiện, nhưng biết không phải là đối thủ, quay đầu bỏ chạy.

Đội trưởng ra hiệu, hai tên nồng cốt bên cạnh lấy ra cung tên nhắm bắn trúng chân sau của chúng nó, rồi lao lên cùng chúng nó chiến đấu. Đội trưởng nói:

“Ai muốn kiếm điểm thì lên đánh, không muốn thì đứng yên một chỗ chờ, nếu như không cẩn thận làm chúng nó bỏ chạy không cần đuổi theo, phía sau còn có nhiều  ma vật, Từ-cậu dẫn đội.”

Một số lớn đám người tản đi, Lăng Mâu ngứa tay, thấy Ân Triển không ý kiến bènxông tới, Đường Du thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh ca cậu nhìn chiến trường, người ngũ sắc phong cũng không đi, cùng bọn họ cười nói tán gẫu. Đội trưởng nhìn thoáng qua những người lưu lại, chờ đám người bên kia xong việc.

Nhiều người như vậy cùng nhau ra tay, rất dễ dàng bắt được ma vật. Dương Nữ Vương nói con này có thể ăn, tìm người nâng đi, dự địnhđến giữa trưa nướng.

Đội ngũ lại tiếp tục xuất phát, lần lượt gặp được vài con ma vật, vẫn như thế cùng nhau bao vây đánh giết, quả thật y như đang tổ chức đoàn đội đánh quái. Ân Triển vẫn luôn không ra tay bởi vì lần này hắn đến chủ yếu là quan sát thử thôi, tốt nhất có thể biết rõ tại sao người thành công từ thử luyện tràng đi ra ngoài lại ít như thế, sau đó mới tính toán sau, mà Đường Du đã quen nghe lời hắn, tự nhiên cũng không ra tay.

Vài lần như thế, phó đoàntừ rốt cục chú ý tới bọn họ, cười hỏi:

“Sao nãy giờ không thấy hai người ra tay? Không muốn có điểm à?”

“Muốn chứ “

Ân Triển nói:

“Nhưng chúng tôi lần đầu tiên vào trong này, không hiểu gì cả, nên đành chờ xem, mắc công lại thành trò cười.”

“Lần đầu tiên?”

Từ phó đoàn kinh ngạc:

“Vậy mà nhóm anh đã dám vào dã đoàn?”

Ân Triển nói:

“Ai cũng nói các ngươi lợi hại mà, đi theo các ngươi an toàn.”

Đó là so với các dã đoàn khác, trên thực tế dã đoàn rất dễ dàng có chuyện được hay không? Từ phó đoàn hết chỗ nói rồi, nhưng không định nói thăng ra, miễn cho bọn họ sợ hãi, liền hỏi sang đề tài khác, kết quả biết được một sự thật đáng sợ—— bọn họ chỉ mới đi một lần vòng bên ngoài, đây là lần thứ hai tiến vào rừng rậm!

Gã nhất thời càng không biết nói gì, bụng bảo đó giờ gã còn chưa từng nghĩ đến lại có người muốn chết đến như thế, xem ra lần sau lúc tuyển người phải hỏi rõ kinh nghiệm, gặp thêm trường hợp như thế phải cẩn thận.

Ân Triển nhìn sắc mặt của gã, mỉm cườixoa dịu:

“Yên tâm đi, chúng tôi đến để học thêm kiến thức, tuyệt đối không gây rắc rối.”

Từ phó đoàn nhìn hắn cùng hai cậu thiếu niên bên cạnh, lặng im trong chốc lát, vỗ vỗ bả vai hắn:

“Nhất định phải nghe chỉ huy, đừng chạy lung tung.”

Ân Triển gật đầu, thái độ vô cùng tốt.

Cuối cùng phó đoàn Từ liếc nhìn bọn họ, duy trì biểu tình khó nói thành lời, xoay người rời đi.Gã cònnghĩ chỉ sợ rằng trong ba người này sẽ mất đi vài người ở bên trong, nhưng chẳng bao lâu quan điểm  này đã thay đổi, bởi vì khi đội ngũ tiến lên trước được một cây số, Ân Triển đột nhiên mở miệng nói:

“Bên trái khoảng năm sáu mét, có con gì đó đang chậm rãi tiến lên đây, số lượng chắc cũng không ít.”

Bước chân mọi người dừng lại, nhìn hắn rồi nhìn đội trưởng. Đội trưởng thì nhìn về phía tên nồng cốt phụ trách việc điều tra, người sau cẩn thận bước đến bụi cỏ cao đến ngang eo, chăm chú nhìn về phía bên kia.

“Chúng nó dừng lại.”

Ân Triển nói xong cũng đã lấy cung ra, nhanh chóng bắn ra, cùng lúc đó, tên nồng cốt nói:

“Thật sự có tiếng động!”

Vừa dứt lời, mũi tên đã bắn vèo vào bụi cỏ, ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ, một con Ma Diễm Lang trưởng thành nhảy ra, kế đó là con thứ hai, con thứ ba… Mọi người hít ngược một hơi, đồng loạt tái mét!

Ma Diễm Lang trưởng thành dài ba mét, cao hơn một mét, vốn đã rất khó đối phó, bình thường đoàn đội phối hợp chặt chẽ hao tốn hếtsức lực mới miễn cưỡng giải quyết một con, mà lần này lại tới nguyên một bầy, tuy rằng chỉ có bảy con, nhưng cũng đủ làm bọn họ không chịu nổi!

Đội trưởng lập tức ra lệnh:

“Xếp thành vòng tròn, vũ khí hướng ra ngoài, đừng để cho chúng nó tách đội ngũ ra, cung thủ chuẩn bị sẵn sàng!”

Sau khi bầy sói xuất hiện không hềngừng lại, trong lúc đội trưởng đang ra lệnh chúng nhảy xổ vào trong đám người, không trung lập tức vang lên tiếng bắn vun vút, Ân Triển, Đường Du cùng nồng cốt của đoàn đội cùng đồng loạt ra tay, mấy chục mũi tên xé gió lao đi, xuyên qua đầu chúng nó, ba con trong đó gào lên rồi ngã gục.

“Tuyệt lắm!”

Từ phó đoàn hô to, nhận ra có hai mũi tên không phải là do đội của gã bắn, ngạc nhiên nhìn về phía đội ngũ, thấy Ân Triển cùng Đường Du nhanh chóng cất cung, đổi sang trường kiếm.

Bốn con sói còn lại lúc này cũng lao đến gần, nhưng bởi vì chết đi ba con rồi, nên mọi người cũng trấn định hơn nhiều, bắt đầu bình tĩnh ứng đối, nhưng mặc dù như thế, lực công kích của ma diễm lang trưởng thành niên vẫn rất đáng sợ, đội ngũ rốt cuộc cũng bị tách ra.

Vốn dĩ Ân Triển vẫn luôn bảo vệ Đường Du, nhưng khi thấy một người của Ngũ Sắc Phong gặp nguy hiểm, vội đến giúp đỡ. Đường Du cũng đang định đi theo, lại bỗng nhiên liếc thấy một cái bóng đen, giật mình quay đầu lại nhìn, phát hiện một con sói đang lao nhanh về phía mình, cậu xoay người bỏ chạy.

Mấy người Từ phó đoàn đang đuổi theo phía sau nó, kêu lên:

“Chạy qua bên phải, tìm cơ hội dụ nó đến bên chỗ tụi này!”

Đường Du biết ca cậu đang vội, không một chút do dự, quyết định nghe lời.

Ma diễm lang tốc độ rất nhanh, Đường Du vừa mới chạy được một khoảng cách đã cảm thấy phía sau truyền đến một luồng gió mạnh, theo bản năng lăn qua bên cạnh. Ma diễm lang vồ hụt, chân giẫm trên mặt đất, xoay người lại lao về phía cậu. Đường Du chưa kịp đứng lên, đồng tử hơi co lại, tay siết chặt trường kiếm, ngay sau đó bóng đen khổng lồ ầm ầm đổ xuống dưới.

Trong nháy mắt đó Từ phó đoàn sợ đến mức ngừng thở, nhớ đến tài bắn cung lợi hại của cậu nhóc này, chưa khi nào cảm thấy tiếc nuối như vậy, nhưng kế đó gã nhìn thấy một bóng người chui ra từ bụi cỏ bên cạnh, mang theo thanh trường kiếm đang nhỏ máu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ma Diễm Lang.

Gã ngẩn người, đoán được cậu nhóc này trong lúc chỉ mành treo chuông không chỉ có thể thoát ra, còn đâm một kiếm vào đối phương, nhịn không được khen ngợi:

“Làm tốt lắm!”

Nói rồi mang theo người chạy đến.

Trong quá trình Ân Triển cứu người kéo theo rất nhiều oán hận, chẳng mấy chốc trở thành mục tiêu của Ma Diễm Lang, chờ giải quyết nó xong mới trở về tìm Đường Du, nhưng phát hiện không thấy người đâu, tìm kiếm xung quanh, nhớ đến bầy sói khi săn mồi bình thường đều sẽ chọn con mồi tuổi nhỏ để ra tay, trong lòng không khỏi lo lắng, nghĩ thầm nếu như Đường Du thật sự bị sói đuổi bắt, nhất định sẽ chạy ra xa.

Khuôn mặt của hắn biến đổi, vội vàng đi xung quanh tìm cậu, mấy phút đồng hồ sau mới thấy cách đó xa xa có vài người đứng, một người trong đó chính là Đường Du. Hắn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng buông lỏng, từ từ bước tới gần, chợt nhận ra người chung quanh đều đang lặng lẽ nhìn người nào đó, mà người nào đó thì một chân đạp trên thi thể của Ma Diễm Lang, cúi đầu dùng lông của nó lau kiếm, dường như chẳng hề để ý gì khác, hắn bỗng nhiên khựng lại:

“… Đường Đường?”

“Dạ?”

Đường Du nhận ra tiếng của ca cậu, khi ngẩng đầu  trong đáy mắt chỉ có một mảnh sáng như tuyết, vui vẻ tung tăng chạy đến:

“Ca, phát cuối cùng là em đâm đó! Em đâm nha!”

Mấy chữ cuối mới là điều cậu quan tâm hả? Quan trọng là cậu ở trong thời khắc chúng tôi không thể đoán được, ở góc độ chúng tôi không thể ngờ được, thậm chí ngay cả Ma Diễm Lang đang dồi dào sức sống cũng không nghĩ rằng nó lại chết dễ dàng như vậy, chỉ một kiếm đã giết nó có được hay không?! Đám người Từ phó đoàn nhịn không được gào thét ở trong lòng, cảm thấy mệt mỏi quá, bỏ đi nơi khác thu dọn tàn cục.

Ân Triển liếc mắt nhìn, thấy vẻ mặt của bọn họ rất bình thường, lúc này mới nhìn về phía Đường Du, thấy cậu vẫn ôm bộ dáng tranh công nhìn mình, vẻ mặt ngốc nghếch, phỏng chừng vừa mới rồi chỉ là ảo giác thôi, vươn tay xoa xoa đầu của cậu, quyết định về sau cố gắng không rời đi cậu, lần này là may mắn, lần sau sẽ thế nào?

Bảy con chết hết năm, còn lại hai con thì bỏ chạy, mà bởi vì khi chúng nó lao tới đều là do những tên nòng cốt bên ngoài chặn lại, do đó đám người chỉ bị thương một ít, không có ai chết. Đội trưởng kiểm kê số lượng người, dặn dò Dương nữ vương xử lý vết thương cho những người đó, sau đó ra lệnh cho bọn họ tiếp tục xuất phát.

Trên đường còn dừng mấy lần, cuối cùng trước khi trời tối cũng tìm được một nơi khá tốt để dựng lều trại.

Lúc này Từ phó đoàn mới có cơ hội đến trước mặt Ân Triển, cười nói:

“Anh em mấy người không phúc hậu, quả thực là thâm tàng bất lộ.”

Ân Triển nói:

“Lúc trước ta nói đều là thật, đây thật sự là lần thứ hai chúng ta vào rừng rậm.”

“Nếu ai cũng giống như mọi người như vậy, đến một xe tôi còn chê ít.”

Từ phó đoàn nói:

“Hôm nay mọi người bắn mấy phát kia thật là tuyệt vời.”

“Chủ yếu là do vũ khí tốt “

Ân Triển nói:

“Đơn giản là dùng tiền mua tới.”

“Không phải vấn đề tiền, vẫn là do kỹ thuật, “

Từ phó đoàn có ý thân thiết với bọn họ, không hề keo kiệt khen ngợi.

“Không riêng tiểu Lăng kỹ thuật đánh nhau tốt, còn có em của anh, không chỉ tài bắn cung giỏi, cũng là một cao thủ.”

Ân Triển hỏi:

“Nó không phải chỉ đâm một kiếm cuối cùng thôi à?”

“Là một kiếm trí mạng, tình huống lúc đó…”

Từ phó đoàn muốn hình dung cho hắn biết rõ, nhưng kỳ thật bọn họ căn bản không thấy rõ động tác của Đường Du, chỉ có thể nói:

“Tóm lại rất lợi hại là được rồi.”

Ân Triển cười:

“Ngươi chắc chắn nó không phải là đánh bậy?”

“Không phải chứ?”

Từ phó đoàn hoài nghi nhìn hắn.

“Hay là anh lại muốn lừa tôi?”

Ân Triển nở nụ cười hoàn mỹ:

“Ta tới giờ chưa hề lừa dối ai, luôn nói những điều thật thôi, ta là người lương thiện.”

Từ phó đoàn thấy Đường Du cầm thịt nướng đi về phía bọn họ, cười đứng dậy:

“Dù sao cậu ấy không thể cả hai lần đều đánh bậy, chờ lần sau anh cũng có mặt lúc chiến đấu, xem anh còn nói thế nào.”

Ân Triển nhìn theo gã đi xa, thấy Đường Du ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mình, nhận lấy thức ăn cậu đưa sang, hỏi:

“Hôm nay ngươi giết Ma Diễm Lang bằng cách nào?”

Đường Du thỏa mãn gặm thịt nướng, mơ hồ nói:

“Không nghĩ gì nhiều, cứ vậy mà đâm xuống thôi.”

Ân Triển cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa.

Mọi người ăn uống no đủ, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Doanh trại là một cái lều thật lớn bên trong bao gồm những cái lều nhỏ, bởi vì không gian có hạn, dã đoàn đầu tiên yêu cầu mọi người mang theo lều đôi hoặc ba, không may là lúc bọn Ân Triển đi mua chỉ còn lại lều dành cho hai người, vì thế mua luôn hai cái, nhưng người khác cũng đều mang theo lều trại, cho nên hiện giờ dư ra.

Đường Du đương nhiên muốn ngủ cùng với Ân Triển, nhìn Lăng Mâu:

“Còn cậu ta thì sao? Chen chung với chúng ta?”

“Không chen được đâu, chỉ đành bảo nó ngủ chung với người khác.”

Ân Triển nhìn xung quanh, thấy ba người Ngũ Sắc Phong từ sớm đã chuẩn bị lều ngủ cho cả ba, không có chỗ dư, lại nhìn về phía Từ phó đoàn, người sau đúng lúc đi đến bên cạnh, cười nói:

“Để cậu ta cùng đội trưởng ngủ đi, tôi gác đêm, từ nửa đêm về sáng đến phiên đội trưởng đi trực, tôi lại ngủ cùng cậu ta, không có việc gì.”

Ân Triển nhìn về phía Lăng Mâu hỏi ý kiến, người sau đối với việc này không có gì phản đối, thu thập một chút rồi đi qua. Ân Triển nhìn bóng lưng của cậu ta, sờ sờ cằm, chui vào bên trong lều trại.

Đường Du luôn cảm thấy hắn cười quỷ dị ghê cơ, kinh ngạc hỏi:

“… Ca?”

“Uhm, ta đang nghĩ hôm nay người nào đó mặc quần lót gì.”

Ân Triển nói xong còn cố ý vén lên một góc, đầy hứng thú nhìn ra bên ngoài, thấy đội trưởng vẻ mặt nghiêm túc chui vào lều trại.

Khi đội trưởng đi vào Lăng Mâu đã sớm cởi quần áo, trên người chỉ mặc mỗi cái quần lót tình thú, đang nằm rạp trên mặt đất lật atslas xem, trên quần in hai chữ vô cùng chói mắt, trong nháy mắt gã bị cậu ta làm cho hoảng sợ, yên lặng chui ra ngoài.

“Ha ha ha…”

Ân Triển thấy thì  biết ngay đáp án, nhịn không được bật cười ra tiếng.

“Làm sao vậy?”

Đường Du tò mò, vội vàng chen đầu qua nhìn thử:

“Rốt cuộc là làm sao vậy?”

“Tiểu Lăng nó…”

Ân Triển nói xong định cúi đầu giải thích, mà Đường Du lại đúng lúc ngẩng đầu, môi hai người vô tình chạm vào nhau, đáy lòng Ân Triển khẽ run lên, nhanh chóng né tránh.

Đường Du lặng ra, cảm giác trong chớp mắt kia tựa hồ hiện lên vô số hình ảnh, lại hoàn toàn không thể nắm bắt được. Cậu ngẩn người, vô thức nắm bả vai của Ân Triển, gọi ca.

“Sao?”

Ân Triển đã điều chỉnh tốt tâm trạng, đang muốn quay sang nhìn cậu, ngay sau đó chỉ thấy một gương mặt phóng lớn, người nào đó áp sát lại gần, đột nhiên in lên môi hắn.

Ân Triển:

“…”