Edit: Tagoon
Bạch Húc ngửa mặt nằm trên giường, trong lòng toàn là sợ hãi cùng bất lực chưa từng có. Hắn lúc này ngay cả động một đốt ngón tay cũng chỉ là vọng tưởng, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể đứt đoạn, so với lần bị huỷ hoại 5 năm trước còn triệt để hơn, không chút nào khoa trương nếu nói là một phế nhân. Hơn nữa tiêu hồn thực cốt đinh kia còn trát ở trong thân thể hắn, đau đớn không ngừng truyền đến khiến trước mắt hắn biến thành màu đen. Nhưng cố tình chỗ dựa cuối cùng của hắn, hệ thống cũng hoàn toàn không thể liên hệ.
Tứ cố vô thân, a.
Bạch Húc cười khổ một tiếng, hắn cũng không nghĩ tới có một ngày cư nhiên sẽ rơi xuống nông nỗi này. Nhưng hắn tuyệt không thể ngã xuống như thế được. Không nói đến Huyền Thượng chân nhân thấy hắn thành cái dạng này sẽ cảm thấy thế nào, chỉ riêng chính hắn cũng không cho phép mình sa đọa chờ chết như vậy.
"Phượng Viêm......" Hắn thật sự không còn cách nào, chỉ có thể thấp giọng gọi Phượng Viêm dậy. Nháy mắt sau đó, một con đại điểu trong suốt đỏ rực như lửa xuất hiện trên không trung. Nó nhìn trái nhìn phải, phun ra một câu nửa trào phúng nửa bất đắc dĩ thở dài, "Tiêu hồn thực cốt đinh, bộ dáng của ngươi không xong rồi. Đồ vật âm độc như vậy, nếu như không nhân lúc còn sớm rút ra, sẽ chậm rãi hoà tan toàn bộ cốt nhục của ngươi, cuối cùng chỉ để lại một bãi máu loãng, linh hồn cũng bị cái đinh này giam cầm, đời đời kiếp kiếp không được siêu độ. A, ngươi đắc tội với ai, cư nhiên xuống tay tàn nhẫn như vậy......"
Bạch Húc cả kinh, hắn không nghĩ tới thứ này lại độc như vậy, xem ra Kim Đỉnh Phong quả nhiên vô cùng hận hắn.
"Xin lỗi, lại quấy rầy ngươi ngủ đông. Nhưng mà ngươi cũng thấy rồi đó, ta xác thật đã cùng đường. Ta nhớ rõ phượng hoàng các ngươi có năng lực niết bàn dục hỏa trùng sinh. Thân thể này của ta đã hoàn toàn phế đi, không biết ngươi có thể giúp ta trọng tố gân cốt được hay không? Bất kể phải trả cái giá lớn đến đâu, ta đều có thể chịu đựng."
"Niết bàn trọng sinh?" Phượng Viêm cười nhạo một tiếng, "Đương nhiên có thể. Nhưng đây là bí kỹ của Hỏa Phượng nhất tộc, nói trắng ra là, trừ bỏ chúng ta, người khác căn bản thừa nhận không nổi, huống chi lại là nhân loại yếu ớt như ngươi. Khuyên ngươi nhân lúc còn sớm thu lại cái tâm tư này, cứ như ngươi bây giờ, điều dưỡng cẩn thận nói không chừng còn có thể sống thêm một hai năm. Nếu như mạnh mẽ dục hỏa, khả năng ngay cả một phút cũng chịu không nổi đâu!"
Bạch Húc không để ý tới ngữ khí của nó, chỉ mím môi thật chặt, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo một chút chua xót cùng bất đắc dĩ, "Ta như bây giờ, cùng người chết thì có gì khác nhau? Chẳng sợ chỉ còn một đường sinh cơ, ta cũng muốn thử một lần. Ngươi yên tâm, ta sẽ giải trừ khế ước với ngươi, như vậy ngươi sẽ không bởi vì ta chết mà tạo thành tổn hại gì."
Châm chọc trên mặt Phượng Viêm chậm rãi biến mất. Nó gắt gao nhìn chằm chằm hài tử quật cường rồi lại có chút dịu dàng trước mặt, đáy mắt là một mảnh đen tối, thật lâu sau mới nói, "Thôi, ngươi muốn tìm chết, ta cũng khuyên không nổi. Giải trừ khế ước thì không cần, với chút đạo hạnh cỏn con này của ngươi còn có thể tạo ra uy hiếp gì với ta cơ chứ. Nếu ngươi đã chọn lựa, vậy tự mình chịu đi!"
Nói xong liền hóa thành một ngọn lửa thẳng tắp nhào về phía Bạch Húc. Bởi vì hắn là nhân loại bình thường, không có ngọn lửa bản mạng cho nên chỉ có thể dùng thần hỏa của nó. Đây tuyệt đối không phải nhiệt độ mà nhân loại bình thường có thể thừa nhận, nếu như nó giải trừ khế ước, vậy Bạch Húc nhất định sẽ bị thần hỏa nháy mắt đốt thành một nhúm tro tàn, mà không phải giống như bây giờ vô pháp phệ chủ.
Phượng Viêm ngoài miệng tuy rằng nói lời hung ác khó nghe, nhưng vẫn phân ra một tia mồi lửa bảo vệ tâm mạch Bạch Húc, giúp hắn không đến mức thật sự hồn phi phách tán.
Bạch Húc dưới nhiệt độ cực nóng của dương hỏa, sống sờ sờ đau đến lăn lộn trên mặt đất. Nhưng ngọn lửa trên người hắn không những không tiêu tán, ngược lại càng bùng lớn hơn. Nó đầu tiên là hoà tan hết mấy cái tiêu hồn thực cốt đinh kia, sau đó lại một tầng một tầng đốt cháy da thịt gân cốt, huyết mạch cho đến nội tạng hắn. Cuối cùng, Bạch Húc đã hoàn toàn biến thành một bộ xương khô, khung xương trắng muốt rực rỡ lấp lánh trong ngọn lửa đỏ đậm, nhìn qua vừa hoang đường vừa buồn cười.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, hắn rốt cuộc gđã nung chảy hết toàn bộ huyết nhục đã bị ô nhiễm, lại tốn thêm 49 ngày mới một lần nữa nmọc ra huyết nhục mới, chậm rãi quấn quanh, dần dần bao trùm hết toàn bộ khung xương, sau đó là nội tạng, cơ bắp, kinh mạch, cuối cùng là lớp da. Hắn mở mắt ra, bên trong ẩn ẩn có ánh lửa lập loè, mà ngọn lửa mênh mông kia đã co lại thành một cụm chỉ lớn bằng bàn tay. Vì thực hiện bí thuật, năng lượng của Phượng Viêm đã tiêu hao quá mức, chỉ e không có trăm ngàn năm thì vô pháp khôi phục.
Bạch Húc nâng niu ngọn lửa trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt, đáy mắt nhu hoà hoàn toàn, "Xin lỗi, lại phiền toái ngươi, ngươi yên tâm ngủ đông đi, sự tình tiếp theo ta sẽ tự mình giải quyết."
Nói xong hắn rạch mở cánh tay, không chút do dự đem tinh huyết tưới lên ngọn lửa kia. Thấy nó bạo trướng thêm một đoàn hắn mới vừa lòng một lần nữa thu hồi vào trong cơ thể.
Bạch Húc giật giật ngón tay, cảm thụ được trong cơ thể lực lượng mênh mông chưa từng có. Hắn cong cong môi, Hóa Thần sơ kỳ, tội này, cũng không phải chịu không, không phải sao?
Hắn một lần nữa liên hệ với hệ thống, vẫn đang chìm sâu vào ngủ đông. Hắn không sao cả nhún vai, vốn dĩ cũng không trông cậy thứ này có thể được cái tác dụng gì.
Bạch Húc đi ra khỏi sơn động, bên ngoài hoàn toàn xa lạ, không biết là nơi nào, mà hắn thì cái gì cũng không có. Túi Càn Khôn từ sớm đã bị Kim Đỉnh Phong lấy mất, trừ bỏ Ánh Tuyết kiếm, cư nhiên cái gì cũng không để lại.
Có chút bất đắc dĩ thở dài, hắn rốt cuộc là làm nên tội nghiệt gì mà từ khi tới thế giới này, gần như chưa từng trải qua lấy một ngày an ổn.
Đạp lên Ánh Tuyết, vậy mà lại không biết bước tiếp theo nên đi về đâu, thật đúng là châm chọc.
Nghĩ nghĩ, hiện tại nơi duy nhất còn có thể tiếp nhận hắn, cũng chỉ có Bạch Long Phủ đi?
Chỉ là...... cho dù Bạch Long Phủ nhất quán xuất thế, hắn cũng không nguyện ý mạnh mẽ kéo nó vào trong chuyện này. Nên nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định trước hỏi thăm một chút hướng đi của tông môn cùng với tình huống Ma tộc, sau đó mới tính tiếp.
Ngay khi hắn vừa đạp chân lên phi kiếm, hệ thống vẫn luôn trầm mặc đột nhiên truyền đến cảnh báo 【 Đinh —— cốt truyện xuất hiện biến chuyển trọng đại, hệ thống cưỡng chế đánh thức, thỉnh ký chủ tức khắc đi tới Ma giới trước, trợ giúp Dạ Vô Thương điện hạ đột phá một tầng huyết mạch cuối cùng ổn định thế cục!】
"Một tầng cuối cùng? Hoá ra đã ba lần rồi sao?" Bạch Húc sờ sờ cằm mình. Nguyên tác vì thuận theo logic, sẽ không lập tức để cho vai ác đại sát tứ phương, cho nên huyết mạch của y cũng yêu cầu trải qua ba lần đánh thức. Sau khi hạn chế của tầng cuối cùng bị cởi bỏ là có thể tới Đại Thừa kỳ. Hắn chính mắt nhìn thấy một lần, không nghĩ tới đó là lần thứ hai rồi sao?
Xem ra vai ác đại nhân giấu diếm hắn không ít thứ đâu.
"Biến cố trọng đại gì?" Hắn nhìn tiểu nhân một lần nữa xuất hiện, đầy mặt ghét bỏ. Lúc gặp chuyện thì không được tích sự gì, chỉ biết áp bức sức lao động của hắn.
【 Không biết vì cái gì, Minh Hàn muốn phi thăng trước. Nhưng mà hiện tại điện hạ mới chỉ Luyện Hư kỳ. Minh Hàn vừa đi, Ma giới tất loạn, mấy tên gia hoả phát rồ kia thậm chí khả năng sẽ làm hại điện hạ!】 tiểu nhân nắm nắm tay, đầy mặt tức giận bất bình.
Chỉ là Bạch Húc lại hoàn toàn không dao động, "Y đều có thể tự mình thức tỉnh hai lần, một lần cuối cùng nói vậy cũng không khó, còn muốn ta qua đó làm gì?" Trời biết hắn hiện tại đối mặt với Dạ Vô Thương có bao nhiêu biệt nữu, cư nhiên còn muốn hắn chủ động đưa tới cửa?
【 Lần này không giống nhau a!】 hệ thống ôm ngón tay hắn, nước mắt lưng tròng, 【 Minh Hàn đã phong ấn toàn bộ ký ức của điện hạ về ngươi, y không biết tâm ma của mình chính là ngươi. Nếu ngươi không giúp y khôi phục ký ức, vậy thời điểm tâm ma tác loạn, điện hạ liền nguy hiểm! Hơn nữa làm tâm ma hóa thân, chỉ có ngươi mới có thể trợ giúp điện hạ chiến thắng tâm ma a!】
Bạch Húc mắt lạnh nhìn nó, "Ta căn bản ngay cả Ma giới còn không thể vào được, ngươi còn muốn ta giúp y? Hơn nữa tâm ma kiếp chỉ có thể dựa vào chính mình, ta không nổi lên được cái tác dụng gì!"
Đây là lần đầu tiên hắn cự tuyệt nhiệm vụ hệ thống, chỉ là hắn thật sự mệt mỏi, đặc biệt là đối mặt với Dạ Vô Thương. Nghĩ tới ánh mắt nóng như lửa của người nọ lại khiến hắn cảm thấy cả người không thoải mái.
【 Không được! Lần này là lần cuối cùng, ta bảo đảm. Nhiệm vụ hệ thống đã được 80%, chỉ cần điện hạ đạt tới Đại Thừa kỳ, nhất định có thể đưa ngươi về nhà! Thật sự!】
Bước chân rời đi của Bạch Húc bị hai chữ kia chiếm cứ. Cứ ở chỗ này tiếp tục mài mòn, hay là đánh cuộc một phen cuối cùng đây?
Đây tựa hồ căn bản là không phải một sự lựa chọn.
Editor: từ sau chương này trở đi tui sẽ up ở tác phẩm khác. Các cô lên tường nhà tui để tìm nhá, tui đặt tên là Boss vai ác ấy 🏳️🌈🏳️🌈🏳️🌈🏳️🌈