Edit: Tagoon
Bạch Húc hôn mê một ngày sau mới từ từ tỉnh lại. Kỳ thật thương thế của hắn căn bản không có việc gì, chẳng qua là nhìn hơi dọa người, chảy hơi nhiều máu chút thôi, không cụt tay không què chân, cho nên khôi phục cũng nhanh.
Chỉ là khi ấy nghĩ ra được cách đó, mỗi bước đều phải tính kế, tinh thần tập trung cao độ cực kỳ mệt nhọc. Hơn nữa lúc trước ở trong ảo cảnh tâm trí dao động, hạnh phúc cực điểm rồi lại thất vọng tột cùng dẫn tới tâm lý mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là không sao nữa rồi. Dạ Vô Thương lại còn đút cho hắn linh đan nghịch thiên như vậy thì chỉ có ma mới không tỉnh.
Hắn nhìn vai ác đại nhân bên mép giường như một con chó săn nhỏ trông chừng mình, mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Tiểu Dạ luôn là như vậy, quan tâm hắn không hề giữ lại chút gì. Xem ra trong lúc hắn còn ở đây cần phải tìm một ngày tốt đề ra chuyện chung thân đại sự cho y, tốt nhất là tìm một nữ tu tính tình mềm mại dịu dàng một chút đến chiếu cố y, như vậy hắn mới có thể yên tâm.
Bạch Húc duỗi tay xoa đầu vai ác đại nhân, xúc cảm mềm mại nơi lòng bàn tay làm hắn không nhịn được xoa nhẹ thêm hai cái. Dạ Vô Thương chẳng những không hề kháng cự mà ngược lại còn chủ động cọ cọ lên bàn tay hắn, bộ dáng lấy lòng thật sự y như một con chó săn nhỏ trung thành và tận tâm. Tin chắc nếu phía sau y có đuôi thì bây giờ nhất định đang xoay tít mù rồi.
"Xin lỗi, lại để cho ngươi lo lắng." Bạch Húc thấp giọng nói, thanh âm hơi hiện yếu thế, mang theo một chút ý vị trấn an làm tâm tư xao động của Dạ Vô Thương nháy mắt vững vàng hẳn xuống. Y thậm chí còn bò lên trên giường, thật cẩn thận dựa đầu lên cổ Bạch Húc, tránh miệng vết thương duỗi tay ôm lấy hắn.
Dưới tình huống Bạch Húc còn thanh tỉnh, làm ra tư thế thân cận như vậy với hắn thật ra lại là lần đầu tiên, cho nên cả người Bạch Húc nháy mắt cứng đờ, thẳng đến khi cảm nhận được Dạ Vô Thương bất an mới chậm rãi thả lỏng thân thể, để mặc cho cánh tay tinh tráng của y quấn quanh eo mình.
Lấy tư thái chiếm hữu tuyệt đối.
Dạ Vô Thương cái gì cũng không làm, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau qua một đêm. Chờ đến ngày hôm sau lúc mặt trời đã lên cao, Bạch Húc cảm nhận được vai ác đại nhân đã hoàn toàn bình tĩnh lại mới nhẹ nhàng thở ra. Lần sau vẫn nên cận thận một chút nhỉ?
Rốt cuộc hắn hiện tại đã không phải đơn độc. Có một người như thế, người sẽ vì hắn mà lo lắng kinh sợ, dù thế nào cũng không thể tiếp tục coi nhẹ sự an nguy của chính mình như trước nữa.
Dạ Vô Thương hầu hạ Bạch Húc rửa mặt. Thái độ cẩn thận như đối đãi với búp bê sứ của y khiến cho Bạch Húc cảm thấy một trận buồn cười, đồng thời cũng có chút đau lòng. Xem ra chuyện ngày hôm qua thật là đã dọa đến y rồi.
Nhưng khi hắn vừa mở cửa ra đã bị người chờ ở bên ngoài làm cho kinh ngạc trong giây lát.
Dung mạo tuấn mỹ lạnh như băng, một thân hàn khí bức người cùng với ngọc bội bên hông cực có tồn tại cảm, không ngờ đó lại là người thuộc dòng chính của Bạch Long Phủ mà lúc trước Bạch Húc đặc biệt chú ý.
Hắn xác định trước đây chưa từng gặp gỡ người này, giờ tự nhiên lại đến nên hắn cảm thấy có chút kỳ quái, "Đạo hữu có gì chỉ giáo?"
Người nọ híp híp mắt, tỉ mỉ đánh giá Bạch Húc từ trên xuống dưới một lần, quang mang trong mắt hắn ngày càng sáng, khí tức lạnh nhạt trên người cũng nhu hoà hẳn xuống, thậm chí mang theo vẻ vui mừng mắt thường có thể thấy được, "Bản tôn...... Ta là Bạch Uyên của Bạch Long Phủ, nay đến tìm ngươi chỉ là để xác định một chuyện."
Bạch Húc nhìn biểu tình kỳ quái của hắn, hỏi, "Không biết là chuyện gì?"
Bạch Uyên tiến lên một bước, bất ngờ duỗi tay cầm lấy cánh tay Bạch Húc, cảm giác nguy hiểm khi bị người khác khống chế làm Bạch Húc nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Không đợi hắn ra tay, Bạch Uyên đã bị chưởng phong đột ngột của Dạ Vô Thương bức lui một bước. Cảm nhận được sát khí rõ rệt trên người Dạ Vô Thương, Bạch Húc vội vàng đè y lại rồi kéo về phía sau mình. Đây không phải là người mà bọn họ có thể tùy ý đánh giết.
Hắn tuy rằng cảm thấy bị mạo phạm nhưng vẫn tận lực khách khí hỏi, "Không biết đạo hữu đây là ý gì?"
Bạch Long Phủ địa vị tuy rằng so ra kém Thiên Hoa Tông, nhưng nếu bàn về thực lực của đệ tử trong tộc vậy thì lại không dễ nói, hắn tuyệt không nghĩ tới sẽ đắc tội với người này.
Bạch Uyên như là không cảm thụ được địch ý của hắn, chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm, "23 tuổi, đơn Băng linh căn, cha mẹ ngươi còn không? Trên người của ngươi có phải là mang một miếng ngọc bài khắc chữ "Bạch" hay không?"
Nhiều câu hỏi liên tiếp làm Bạch Húc nhất thời cứng họng, không biết nên mở đầu như thế nào. Nhưng là một trạch nam từng đọc qua vô số tiểu thuyết mà nói, đối với tình huống trước mặt, một màn kịch cẩu huyết quỷ dị nhoáng cái đã bị hắn não bổ xong. Hắn nhìn kỹ lại Bạch Uyên, quả nhiên phát hiện Bạch Uyên và hắn có bảy phần tương tự.
Cho nên hắn lúc trước cảm thấy người này quen mắt, đúng thật là quen mắt, giống ai?
Giống chính hắn chứ ai!
Khuôn mặt ngày ngày đêm đêm đều có thể nhìn thấy, quả nhiên không quen mắt thì còn ai quen mắt.
Bạch Húc hít một hơi thật sâu, tuy rằng suy nghĩ này thực quỷ dị, nhưng trước mắt xem ra, có khả năng đúng đến 80%. Hắn cũng không tiếp tục phủ nhận, từ túi Càn Khôn lấy ra miếng ngọc bội có khắc chữ "Bạch". Năm đó khi Huyền Thượng chân nhân nhặt được hắn, trên người hắn chỉ có một tấm ngọc này và một bộ quần áo, mặt khác bất kể thứ gì để đánh dấu thân phận cũng không có.
Sau Huyền Thượng chân nhân không phải là chưa từng thay hắn tìm cha mẹ thân sinh nhưng lại vẫn luôn không tìm ra. Cũng bởi vì tấm ngọc này thật sự quá bình thường, nhà nào hơi khá giả chút đều có thể lấy ra được, chữ "Bạch" kia cũng chỉ cho biết họ của hắn thôi, trừ cái này ra thì không có bất cứ đặc thù nào nữa.
Hơn nữa mặt trên lại không khắc tiểu kim long khiến người khác không cách nào liên hệ hắn cùng với Bạch Long Phủ thanh danh hiển hách. Cho nên sau khi nỗ lực không có kết quả, Huyền Thượng chân nhân cũng chỉ có thể từ bỏ, vừa làm cha vừa làm mẹ đích thân nuôi hắn lớn, dần dần coi hắn trở thành con đẻ, yêu thương không hề thua kém so với bất cứ người cha người mẹ nào.
Bạch Uyên sau khi nhìn thấy miếng ngọc này hai mắt hoàn toàn đỏ lên, biểu tình đạm mạc rốt cuộc vỡ nát, gần như kích động bắt lấy tay hắn, ngay cả môi cũng đang run rẩy, "Là ngươi...... Thật là ngươi, Tử Thanh, ta...... Ta là đại ca của ngươi!"
Dạ Vô Thương nhanh chóng kéo hắn ra, dùng tư thế gần như chiếm hữu ôm lấy eo Bạch Húc. Một thanh kiếm thẳng tắp chỉ vào yết hầu của Bạch Uyên, kiếm phong quá mức sắc bén thậm chí đã lưu lại một vệt đỏ trên chiếc cổ bạch ngọc của hắn, tựa hồ như chỉ cần thêm một phần lực nữa thôi là sẽ khiến hắn máu bắn tại trận.
Y tràn đầy sát ý cùng phòng bị nhìn chằm chằm Bạch Uyên. Tuy nói sư huynh không hy vọng y động thủ với người này, nhưng nếu hắn đối sư huynh có điều uy hiếp, y nhất định là kẻ đầu tiên giết chết hắn!
Bạch Húc duỗi tay đè y lại, lắc lắc đầu, "Ta nghĩ ngươi nhầm rồi, ấn tín của Bạch Long Phủ ta không phải là không biết," hắn ẩn ý nhìn lướt qua ngọc bội bên hông Bạch Uyên.
Bạch Uyên cũng không giận, khôi phục lại bộ dáng đạm nhiên lạnh băng, chỉ là thoáng đã hòa tan một tia khí lạnh, thậm chí còn không hề để ý tới mũi kiếm với hắn mà nói cực không tôn trọng kia, tràn đầy tin tưởng nói, "Chỉ cần ngươi nhỏ một giọt tinh huyết lên trên ngọc bội, tự nhiên liền sẽ minh bạch."
Bạch Húc thoáng do dự. Tuy rằng đã đoán được, nhưng hắn cũng không muốn có bất cứ liên quan nào với Bạch Long Phủ, và cả cái gọi là "Thân sinh phụ mẫu" chưa từng gặp mặt kia nữa.
Liên luỵ của hắn cùng với thế giới này, càng ít càng tốt, cảm tình gì đó......
Hắn, không cần......
Chính vào lúc này, hệ thống đã lâu không gặp đột nhiên ló mặt ra, 【 Đinh —— kích phát nhiệm vụ ẩn tàng: Thỉnh ký chủ điều tra rõ thân thế nguyên chủ, khen thưởng 5000 điểm kinh nghiệm, một viên linh đan Thiên giai! 】
Nhóc tí hon bản chibi bay lơ lửng phía trên ngọc bội, thậm chí vươn tay nhỏ chọc chọc, ỷ vào không ai nhìn thấy hắn, còn ở lăn một cái trên mặt.
Bộ dáng ngu ngốc kia làm Bạch Húc một trận vô ngữ. Có phải sau khi thu nhỏ thân thể, đầu óc cũng sẽ thu nhỏ lại hay không? Như thế nào cảm thấy hệ thống này càng ngày càng không đáng tin cậy.
Hệ thống hưng phấn lôi kéo một đoạn tóc rủ xuống của Bạch Húc, tuy rằng không thấy được, nhưng ý vị thúc giục của nó lại cực kỳ rõ ràng, 【 Mau! Mau lấy máu thử xem, đây chính là thứ tốt đó! 】
Bạch Húc nhướng mày, ngay cả hệ thống cũng tuyên bố nhiệm vụ, Bạch Long Phủ này rốt cuộc là cái tồn tại gì?
Hắn phá mở đầu ngón tay, nhỏ tinh huyết lên trên. Giọt máu như mã não vừa chạm tới ngọc bích trắng muốt trong nháy mắt đã bị hấp thu vào, trên miếng ngọc tản mát ra quang mang màu đỏ nhàn nhạt, sau một thời gian lại khôi phục bình tĩnh.
Đột nhiên một ảo ảnh Kim Long từ trong ngọc bội phóng lên cao, to khoảng một ngón tay, dài ước chừng hai mươi centimet, tuy rằng nhỏ bé nhưng một thân khí tức lại kinh người. Nó bay vòng quanh Bạch Húc một vòng, tròng mắt đỏ đậm thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, "Tiểu bối, ngươi là hậu nhân của Bạch Lạc?"
Bạch Húc không biết nên trả lời như thế nào, chỉ mím môi lẳng lặng nhìn lại nó. Kim Long im lặng một lúc rồi cảm khái nói, "Tuổi còn nhỏ, nhưng kỳ ngộ thật ra không ít, đã được tên Phượng Diễm kia nhận chủ? Ngươi không tồi...... Thực không tồi...... Chẳng qua tốt nhất chớ có học theo tổ tiên ngươi, nếu không...... A......"
Thanh âm của nó vốn chính là trực tiếp phát ra trong đầu Bạch Húc, ngữ điệu ngày càng nhẹ làm tiếng nói trở nên mơ hồ, Bạch Húc lại có thể từ trong đó nghe ra một tia trào phúng, thậm chí còn có hận ý nhè nhẹ, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút mạc danh.
Nhưng Kim Long hiển nhiên không có tính toán giúp hắn giải thích nghi hoặc, theo một tiếng thở dài cuối cũng dần dần tiêu tán trong không khí, thân ảnh nó cũng dần dần biến mất, nhưng câu nói kia lại gây ra trong lòng Bạch Húc một mảnh sóng to gió lớn.
Phượng Diễm nhận chủ hắn chẳng qua là chuyện của một ngày trước, Kim Long ngữ khí làm sao lại kỳ quái như vậy? Hơn nữa tổ tiên?
Tổ tiên gì cơ?
Còn hận ý không thể hiểu được kia là từ đâu mà đến?
Càng làm cho hắn cảm thấy khó lý giải chính là, Kim Long tựa hồ chỉ mình hắn có thể thấy, Dạ Vô Thương hoặc là Bạch Uyên trên mặt đều không hề hiện ra bất cứ dị thường nào, thật giống như nó xuất hiện chỉ là ảo giác của Bạch Húc mà thôi.
Hắn cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay mình, quả nhiên đã trở nên giống hệt với miếng bên hông Bạch Uyên, một con Kim Long quấn quanh, ý vị bảo hộ không cần nói cũng biết. Hắn lật ngọc bài lên xem, ở mặt trái có khắc hai chữ nhỏ.
"Tử Thanh"......
Bạch Húc nhẹ nhàng sờ sờ hai chữ này. Đây là tên mà cha mẹ nguyên chủ đặt cho hắn sao?
Bạch Tử Thanh, thật là dễ nghe.
Phía dưới lòng bàn tay truyền đến xúc cảm thô ráp cũng ở nhắc nhở hắn, thân phận của hắn, cùng với tiện nghi đại ca đột nhiên nhảy ra, về sau thậm chí còn sẽ gặp được "Thân sinh phụ mẫu" của nguyên chủ.
Bạch Húc khe khẽ thở dài, vốn dĩ không muốn cùng con người của thế giới này phát sinh quá nhiều gút mắt, nhưng hiện tại xem ra, sự tình phát triển sớm đã thoát ly quỹ đạo nguyên bản, thậm chí ngay cả một tên đại pháo hôi như hắn cũng có một thân thế cẩu huyết và một người thân ngưu bức hống hống.
Nếu vậy vì sao trong nguyên tác Bạch Húc còn chết thảm như vậy, lại cũng chưa từng nhắc tới thân phận của hắn nữa?
Bạch Húc tự hỏi một chút liền minh bạch mấu chốt sự tình.
Bạch Húc nguyên bản kia lúc chết chỉ mới Kim Đan hậu kỳ, căn bản không có cơ hội để tham gia đại hội Long Hổ này. Mà Bạch Long Phủ không biết có lý do gì khó nói nên không hề gióng trống khua chiêng tìm hắn. Vì thế hắn từ đầu đến cuối cũng chưa từng gặp mặt Bạch Uyên hoặc bất cứ ai của Bạch Long Phủ.
Hiện tại dưới sự tác động của hắn, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi. Tiểu BOSS như hắn thân thế có chút ẩn tình gì đó tựa hồ không phải chuyện cỡ nào kỳ quái.
Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gần như tương tự với mình kia, cho dù có chút kháng cự nhưng cũng không thể không thừa nhận, người này thật sự cùng hắn, hoặc là nói cùng thân thể này có huyết thống chi thân.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, "Ta đã biết, vậy ngươi còn có chuyện gì sao?"
Bạch Uyên bị thái độ lãnh đạm của Bạch Húc làm cho nghẹn một chút. Nhưng hắn cũng minh bạch, đệ đệ thất lạc đã hơn hai mươi năm, bọn họ với Bạch Húc mà nói nhiều lắm chỉ có thể xem như người xa lạ có cùng huyết thống, muốn bắt hắn lập tức tiếp thu mình xác thật rất khó.
Hơn nữa chuyện cảm tình này vốn không thể gấp, nếu như quá mức cấp bách chỉ nhận được điều ngược lại. Cho nên hắn chủ động lui về phía sau một bước, lấy hết nỗ lực lớn nhất hỏi han một câu mà hắn cho là cực kỳ quan tâm, "Thương thế của ngươi như thế nào? Ngày hôm qua người làm ngươi bị thương......"
Nói đoạn, Bạch Uyên mịt mờ liếc mắt nhìn Dạ Vô Thương phía sau Bạch Húc một cái. Người nam nhân này cho hắn một loại cảm giác rất nguy hiểm, nhưng cố tình lại cực kỳ nghe lời Tử Thanh. Hơn nữa hắn có thể cảm giác được người nam nhân này thực quan tâm Tử Thanh, đối với an nguy của đệ đệ vô cùng chú ý, cho nên cũng chỉ nói qua loa một câu,
"Kẻ làm ngươi bị thương, tuyệt sẽ không có kết cục tốt. Chẳng qua ngươi...... Vẫn là nên cẩn thận hơn một chút, nếu như để phụ thân mẫu thân biết được chắc chắn sẽ lo lắng......"
Bạch Húc có chút không kiên nhẫn nhăn mày lại. Kỳ thật tính cách của hắn thật sự phi thường bình thản, nhưng khi bị bức bách cũng khó đưa ra được sắc mặt tốt gì.
Bạch Uyên đột nhiên xuất hiện, vạch trần thân phận của hắn, sau đó liền lấy danh nghĩa đại ca tự cho mình là đúng. Trong tình huống không có bất cứ cơ sở cảm tình nào thậm chí bắt đầu bình phẩm hắn, điều này đối với Bạch Húc xem ra chính là một loại bức bách, đặc biệt sau khi hắn đã bắt đầu có cảm giác phiền muộn đối cả thế giới này.
Nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ càng thêm lãnh đạm đáp lại, "Ta biết, ngươi nói xong chưa? Nói xong chúng ta phải đi rồi, hôm nay còn có một trận so đấu."
Sau đó lôi kéo Dạ Vô Thương xoay người đi khỏi. Cứ ở đó thêm một lúc hắn sợ chính mình sẽ không kiềm chế nổi mà đánh nhau với Bạch Uyên mất.
Hơi phiền muộn xoa mày, mình rốt cuộc là làm sao vậy?
Gần đây cảm xúc của hắn thật sự rất không ổn định. Hắn tuy rằng trì độn nhưng vẫn có điều phát hiện, cơ mà lại không có biện pháp gì để giải quyết.