Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 48: Đoạ Thiên, Đồ Ma




Edit: Tagoon
Thượng Quan Duệ im miệng, lấy ra một quyển sách nhỏ vô cùng tinh mỹ, cung kính dâng lên, "Đây là tất cả vật phẩm bán đấu giá trong lần này, thỉnh chủ nhân cùng đại nhân xem qua. Nếu như muốn đồ vật nào thì cứ nói cho thuộc hạ."
Dạ Vô Thương mặt mày lạnh tanh tiếp nhận, không chút lưu tình mở miệng nói, "Ngươi có thể đi rồi."
Thượng Quan Duệ sửng sốt trong chớp mắt, thật cẩn thận hỏi, "Không cần thuộc hạ giảng giải giới thiệu sao?"
Dạ Vô Thương lạnh lùng quăng cho hắn một ánh mắt hình viên đạn. Thượng Quan Duệ kinh nghi bất định liếc qua liếc lại hai người bọn họ một hồi, sau lại dường như đã phát hiện ra điều đáng sợ nào đó khiến cho cả người cứng đờ.
Ngơ ngác gật gật đầu, tay chân ngắc ngứ giống như người gỗ mở cửa bước ra ngoài.
Thẳng đến đóng cửa lại, cảm giác tầm mắt sắc bén như dao găm từ phía sau đã hoàn toàn biến mất, Thượng Quan Duệ mới nhẹ nhàng thở ra, mềm oặt dựa vào tường.
Lúc này phía sau lưng hắn mồ hôi đã ướt đẫm một mảnh, cứ như là vừa dạo chơi một chuyến từ quỷ môn quan trở về.
Bởi vì mấy năm nay Thượng Quan Duệ vẫn luôn ở bên ngoài mở rộng thế lực cho Đa Bảo Các, vẫn chưa có dịp hầu hạ bên người Dạ Vô Thương, cho nên hắn đối với tâm tư của y hoàn toàn không biết gì hết. Bây giờ lại ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng đầy lộ liễu của y dành cho Bạch Húc, hắn lại lo lắng thêm một hồi.
Tính tình của đại nhân vừa đạm nhiên vừa kiên cường, mà chủ nhân lại cường thế như vậy, nếu như bức bách hắn quá mức khiến cho đại nhân nóng nảy, đến lúc đó, chỉ sợ muốn chết già cũng khó, nói không chừng còn có thể trở thành cục diện lưỡng bại câu thương!
Bất tri bất giác lại đổ thêm một thân mồ hôi lạnh nhưng Thượng Quan Duệ không hề phát hiện ra. Vạt áo thấm đẫm mồ hôi dính sát lên người, một vài sợi tóc hỗn độn bết trên mặt, hắn lúc này hoàn toàn không còn hình tượng khiêm khiêm quân tử như ban nãy nữa.
Cho đến tận khi thủ hạ tới gọi hắn, hắn mới thoát ra được từ trong loại trạng thái kinh hoảng vô thố này, như người mất hồn đi theo phía sau người kia.
Bên này Dạ Vô Thương đóng cửa lại, vừa quay đầu đã ngây ngẩn cả người.
Bạch Húc ngược sáng ngồi ở bên cửa sổ, lật xem từng tờ tập tranh trong tay, da thịt vốn trắng nõn giờ phút này cư nhiên trở nên gần như trong suốt, tưởng như tùy thời sẽ tan biến vào không khí.
Dạ Vô Thương cảm thấy tim mình như ngừng đập, kinh hoảng hô lên, "Sư huynh!!" Ngữ khí mang theo sự khẩn trương hiếm có cùng một tia tuyệt vọng khó phát hiện.
Bạch Húc nghe vậy ngẩng đầu, nhìn về phía y cười nhợt nhạt, dịu dàng nói "Làm sao vậy?"
Lời còn chưa dứt đã bị hung hăng kéo vào trong một khuôn ngực dày rộng, lực đạo lớn đến mức tưởng như muốn sáp nhập hắn vào trong thân thể của y vậy, xương toàn thân đều không chịu nổi mà kêu lên thành tiếng lạo xạo.
Bạch Húc hơi ngẩn người khi bị Dạ Vô Thương ôm, tuy rằng cảm thấy không quá thoải mái nhưng cũng không giãy giụa ra, hắn rất ít khi thấy Tiểu Dạ thất thố như thế này. Sau khi kinh ngạc qua đi liền thả lỏng thân mình, mặc cho y dùng loại lực đạo gần như khủng bố để ôm mình, đồng thời đưa tay vuốt ve lưng y từng cái một, trấn an cảm xúc cho y.
Dạ Vô Thương nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không muốn buông tay. Y vùi đầu trên cổ Bạch Húc, rầu rĩ hỏi, "Sư huynh sẽ không rời khỏi ta đúng không? Sẽ mãi luôn ở bên ta đúng không?"
Bạch Húc nháy mắt cứng đờ người lại.
Vốn nên thuận lý thành chương trả lời nhưng lại làm cách nào cũng không thể nói ra. Sự trầm mặc của hắn đã kích phát hung tính của Dạ Vô Thương, lực đạo trong tay lại tăng lớn thêm vài phần, làm Bạch Húc có chút không chịu đựng nổi nhăn mày lại.
Dạ Vô Thương đáy mắt một mảnh đỏ tươi, có vẻ như là đã nhập ma.
Y gắt gao ngăn chặn huyết mạch Ma tộc đang không ngừng sôi trào bên trong thân thể, gần như nghiến răng nghiến lợi tiếp tục hỏi một lần nữa, "Sư huynh...... Sẽ không rời bỏ ta, đúng không?"
Qua thật lâu sau, lâu đến mức cả người Dạ Vô Thương đều bắt đầu khó ức chế nổi mà run rẩy, mới nghe được câu trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu của Bạch Húc, "Đúng vậy, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
Cho đến khi ngươi trở nên đủ cường đại.
Nửa câu sau lại không có nói ra, ngừng lại nơi đầu lưỡi đã hơi hơi phát đắng của hắn.
Hắn biết Tiểu Dạ sẽ không tiếp thu đáp án phủ định, vậy cứ cho y đáp án mà y mong muốn thì đã sao. Chờ đến khi y trở nên đủ cường đại, bên cạnh sẽ không bao giờ thiếu người ân cần.
Đến lúc đó, còn có ai sẽ nhớ đến chấp nhất của thời niên thiếu khinh cuồng cơ chứ?
Trên ghế lô yên tĩnh một mảnh, ồn ào náo động bên dưới lầu không thể truyền được lên trên. Qua thật lâu, hai người mới tách ra, chỉ là bầu không khí rốt cuộc đã không còn nhẹ nhàng như trước nữa.
Có một thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, chỉ là Bạch Húc lại theo bản năng lựa chọn trốn tránh.
Trong khoảng thời gian này, dưới lầu đã bán đấu giá xong năm kiện thương phẩm, đều không phải vở kịch lớn gì, cùng lắm chỉ như một lời dẫn, kế tiếp theo mới là mấu chốt.
Bạch Húc tiếp tục lật quyển sách trong tay, tìm kiếm đồ vật mà mình cảm thấy hứng thú. Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở một trang, Dạ Vô Thương thấy thế vội nhào qua, "Sư huynh muốn cái gì? Tiểu Dạ mua cho ngươi."
Bạch Húc lắc lắc đầu, không có trả lời, hắn vẫn chưa xác định được kia có phải là thứ đó hay không.
Theo diễn biến của cuộc bán đấu giá, Đấu Giá Hội dần dần tiến vào một cao trào nhỏ, chính là vật phẩm kế tiếp mà người dẫn chương trình đấu giá mang lên đã khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.
Đó là một thanh kiếm toàn thân rỉ sét, có thể là bị rỉ quá nặng nên vết rỉ toàn một màu xanh đậm lẫn xám, nhìn qua thật xấu xí, bên dưới ồ lên một mảnh.
Người dẫn chương trình đấu giá nghe phía dưới la ó, tựa hồ cũng cảm thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại âm thanh, cất cao giọng, "Các vị, đừng nhìn thanh kiếm này vẻ ngoài bình thường, nhưng nó chính là được phát hiện ở chiến trường viễn cổ, mang theo uy áp dày đặc, tin chắc rằng mọi người đều có thể cảm nhận được nó......"
Nói đoạn hắn vung tay lên, từ hậu đài dắt tới một con khỉ lông vàng đưa đến bên cạnh thanh kiếm. Nhưng con khỉ kia còn chưa tới gần thanh kiếm được 10 mét đã bắt đầu nhảy nhót lung tung rồi la hét um sùm, nhìn như đã phải chịu kinh hách không nhỏ, bất kể công tác viên dùng roi da quất đánh thế nào cũng không chịu tiến thêm một bước.
Người dẫn chương trình đấu giá thấy thành công khơi dậy hứng thú của mọi người phía dưới, vẫy vẫy tay đuổi con khỉ đi, tiếp tục nói, "Mặt khác thỉnh xem......", Nói xong hắn duỗi tay thử rút chuôi kiếm, nhưng mà chuôi kiếm cũng như vỏ kiếm đều rỉ sét đến lợi hại, mặc cho hắn nghẹn đỏ mặt cũng không rút ra nổi.
"Tin tưởng rằng mọi người đều biết, phàm là linh kiếm thì đều có linh tính nhận chủ, bằng không lấy tu vi Kim Đan trung kỳ của tại hạ không có khả năng không rút ra được. Nói vậy nó nhất định đang chờ đợi vị nào đang ngồi bên dưới có duyên, còn hy vọng mọi người chớ có bủn xỉn linh thạch trong tay, đừng chờ đến lúc mất cơ hội mới cảm thấy hối hận, giá khởi đầu mười vạn linh thạch hạ phẩm!"
Người dẫn chương trình đấu giá của Đa Bảo Các không hổ là thân kinh bách chiến, chỉ "Viễn cổ", "Uy áp", "Nhận chủ" cũng đã đủ để kích khởi hứng thú của mọi người. Cho dù giá quy định là mười vạn không hề thấp nhưng vẫn có rất nhiều người tranh nhau báo giá, nhất thời trường đấu hỏa bạo.
Rốt cuộc nói đến chiến trường viễn cổ lại khiến cho mọi người không khỏi nghĩ đến trận tiên ma đại chiến của vạn năm trước kia, ước chừng đánh gần 50 năm, đánh đến nỗi hôn thiên hắc địa nhật nguyệt vô quang.
Sau đại chiến, bất kể là Tu Chân giới hay là Ma giới đều tổn thất thảm trọng, vô số đại năng ngã xuống, chỉ để lại một chút mồi lửa*, khiến cho toàn bộ Tam Thiên Giới thực lực thụt lùi, cho tới bây giờ mới miễn cưỡng khôi phục lại.
*Mồi lửa: ý đại khái là kinh nghiệm/ truyền thừa của bọn họ để lại được cho đời sau sau cuộc đại chiến.
Bởi vì gần như tất cả luyện khí đại sư và luyện đan sư đều ngã xuống trong trận đại chiến kia, cho nên trình độ rèn của đời sau xuất hiện đứt gãy nghiêm. Uy lực của kiếm hiện tại cùng thần binh trước kia cách biệt với nhau một trời một vực. Chỉ riêng việc nó có nguồn gốc từ chiến trường viễn cổ thôi cũng đủ khiến đám người phải điên cuồng.
Bạch Húc sờ sờ cằm mình, sau bao phen đắn đo mới xác định đây quả thật là thanh thần binh bảo kiếm của Mặc Cô Thành, lập tức đánh nhịp nói, "Mua nó đi!"
Kiếm này tên là "Đọa Thiên", lại được mệnh danh "Đồ Ma".
Là khắc tinh của tất cả Ma tộc, tượng trưng cho thực lực và phá hoại. Năm đó Dạ Vô Thương chính là bị vai chính dùng thanh kiếm này đâm xuyên qua tim, bị nó hút khô ma khí, phế bỏ kinh mạch, nhưng còn giữ lại một cái mệnh. Vì thế cho nên trăm năm sau đó đều phải chịu đủ Cửu Hoa Liên Hoả dày vò đến nỗi muốn chết nhưng không thể, cũng là thần binh ngày sau cùng gã chinh chiến đại sát tứ phương.
Hoá ra Mặc Cô Thành lúc trước xuất hiện ở chỗ này là vì thanh kiếm này a.
Chẳng qua bây giờ sao, liền vô duyên với gã rồi!
Dạ Vô Thương nhìn lướt qua, xác nhận mình chưa từng thấy cái kiếm rách này bao giờ. Cơ mà chỉ cần là thứ sư huynh muốn, y đều sẽ vì hắn đoạt lấy!
Thực mau thanh kiếm kia giá cả đã xào tới 150 vạn linh thạch hạ phẩm, số người cạnh tranh càng ngày càng ít, chỉ còn khách nhân từ tầng 5 trở lên là vẫn tiếp tục tăng giá.
Dạ Vô Thương chờ đám người bớt ồn ào mới chậm rãi mở miệng nói, "200 khối linh thạch thượng phẩm!"
Tiếng nói vừa dứt, nháy mắt khiến cho một mảnh ồ lên. Một trăm khối linh thạch hạ phẩm tương đương với một khối linh thạch trung phẩm, một trăm khối linh thạch trung phẩm tương đương với một khối linh thạch thượng phẩm. Y lần này tăng một phát 50 vạn linh thạch hạ phẩm, bút tích lớn như vậy thực sự khiến người khiếp sợ. Phải biết, cho dù đệ tử nội môn của Thiên Hoa Tông một tháng cũng chỉ nhận được hai mươi linh thạch trung phẩm tiền tiêu hàng tháng.
Phía dưới sôi trào một đoạn thời gian sau đó nhanh chóng an tĩnh trở lại. Có một vài tu sĩ có thế lực tầng bảy tầng tám không chịu phục, tiếp tục tăng giá. Nhưng mặc kệ bọn họ thêm bao nhiêu, Dạ Vô Thương đều sẽ tăng lên 50 khối linh thạch thượng phẩm, hào sảng đến nỗi ngay lập tức dọa lui mọi người.
Vì một thanh khiếm không biết có thể nhận chủ hay không trả giá nhiều như vậy, chẳng sợ nó có thể là viễn cổ thần binh, cũng đã vượt quá mức bọn họ có thể chi.
Lại tiếp tục mãi thế này, bất kể là tông môn hay là gia tộc đều không thể công đạo, cho nên đều sôi nổi hành quân lặng lẽ, cuối cùng lấy giá trên trời 410 khối linh thạch thượng phẩm bị Dạ Vô Thương thành công đoạt được.
Vật phẩm đưa lên tiếp theo cũng không vượt qua cái giá này. Thực mau thanh kiếm kia đã được mang vào phòng, Dạ Vô Thương đẩy nó đến trước mặt Bạch Húc, dịu giọng nói, "Sư huynh, kiếm mà ngươi muốn."
Ngươi xem, chỉ cần là thứ ngươi muốn, ta đều sẽ vì ngươi đoạt lấy.
Cho nên ở lại bên cạnh ta đi, ta có thể cho ngươi hết thảy những gì ngươi muốn.
Ỷ lại ta nhiều hơn một chút đi, thẳng đến khi ta trở thành dục vọng của ngươi.
Nghĩ như vậy, khóe miệng y không tự chủ cong lên. Nào ngờ, Bạch Húc ngay cả mắt cũng không liếc thanh kiếm kia một cái đã một lần nữa đẩy nó trở về trước mặt Dạ Vô Thương, nhẹ giọng không chút chần chừ nói, "Nhận chủ nó, Tiểu Dạ."
Biểu tình mỉm cười của Dạ Vô Thương đọng lại ở trên mặt, hình thành một độ cung cứng đờ, vô số ý niệm âm u nháy mắt tràn ngập trong đại não y.
Vì sao lại không cần
Ngươi sao có thể cái gì cũng không cần?
Ngươi cái gì cũng không cần, vậy thì ta phải làm thế nào...... phải thế nào mới có thể trói buộc ngươi
Ngươi không phải thần, sao lại vô dục vô cầu như thế
Sự vô tư của Bạch Húc khi trước đã khiến y vô cùng cảm động, nhưng lúc này đây y lại chẳng cảm thấy gì ngoài sợ hãi và vô thố. Sư huynh cứ như vậy làm y không biết phải nên đối đãi như thế nào mới tốt.
Hắn giống như là thần tiên trên trời, không có dục vọng cũng chẳng có ước mong, vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn y đơn độc giãy giụa trong vũng bùn.
Bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt lại, móng tay bén nhọn cắm thật sâu vào trong da thịt, phải dựa vào chút cảm giác đau đớn này mới giúp y không đến mức thất thố.
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ vai ác: Sư huynh, ngươi không cần sao?
Bạch Húc: Ừ, cái này cho ngươi.
Mỗ vai ác: Sư huynh không muốn gì sao?
Bạch Húc: Hình như không có, a......
Mỗ vai ác cắn một ngụm thật mạnh lên cổ hắn: Sư huynh vừa mới nói cái gì? Ta không nghe rõ.
Bạch Húc hỏng mất: Muốn muốn muốn, ta muốn ngươi được chưa! Cầu đừng hắc hóa! o(﹏╥)o