Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 46: Vai chính ăn đập ^^




Edit: Tagoon
Một lượng lớn Bạo Liệt phù có thể sát thương Nguyên Anh kỳ bị gã vứt ra từng nắm từng nắm. Người bình thường có được một tấm đó thôi đã cực kỳ nâng niu trân quý, để dành cho thời điểm nguy cấp nhất mới nỡ dùng.
Nhưng gã thì khen ngược, cứ xem như là cải trắng hoàn toàn không đau lòng tí nào. Lại còn có Lưu Li Châu chuyên dùng để khắc chế yêu thú trên tay, trách không được Tử Vận không chiếm nổi ưu thế. Tử Vận né trái né phải, mất đi thời cơ tốt nhất để đánh một kích trí mạng. Nhìn thấy vậy, Dạ Vô Thương chán ghét nhíu nhíu mày.
Người này vẫn khiến người khác ghê tởm giống hệt như đời trước, chẳng qua cho dù gã khí vận tốt đến mấy thì có thể như thế nào?
Kiếp này y có Bạch Húc, ngay từ đầu đã quyết định hai người ai thành ai bại!
Y nhẹ nhàng phất tay, một viên lôi cầu lớn chưa đến một bàn tay hình thành trong tay, thể tích tuy nhỏ, lại ẩn chứa lực lượng khủng bố hủy thiên diệt địa, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắn nhanh về phía Mặc Cô Thành.
Tử Vận đã sớm được nhắc nhở thông qua khế ước mà tránh ra. Chờ đến khi Mặc Cô Thành phản ứng lại thì lôi cầu đã ở gần ngay trước mắt, đồng tử gã phản chiếu một điểm sáng màu tím, càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.
"Oanh ——" một tiếng, ánh sáng chói mắt phóng lên cao, hình thành một đám mây hình nấm thật lớn. Chờ đến khi bay lên đến độ cao nhất định lại lần thứ hai bạo liệt, trong phạm vi mười dặm nháy mắt bị san thành bình địa.
Ở trong không gian khói bụi mù mịt, Dạ Vô Thương hoàn toàn không cử động, chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào một chỗ, thậm chí góc áo cũng không lệch một phân.
Theo tầm mắt dần dần rõ ràng, một đạo hắc ảnh run run rẩy rẩy đứng lên. Dạ Vô Thương gắt gao nhìn chằm chằm bóng người kia, ánh mắt dần dần tối lại, bên trong ẩn chứa sát ý ngập trời.
Quần áo trên người Mặc Cô Thành rách tung toé, gần như biến thành vải vụn, hoàn toàn không cách nào che đậy được da thịt, nửa kín nửa hở bày ra thân thể cường kiện của gã, đáng tiếc giờ phút này lại không có ai đi thưởng thức cả.
Phía trên đỉnh đầu gã được che chở bởi một màng sáng trong suốt, bao lấy cả người gã vào bên trong. Chẳng qua trên màng đã bị vỡ ra, vết rạn chi chít dày đặc lan xuống phía dưới sau đó hoàn toàn vỡ vụn, lác đác rơi xuống đầy đất, đồng thời cùng với một tiếng vang, ngọc bội treo trên cổ Mặc Cô Thành cũng vỡ nát thành bột phấn.
Nhìn bột phấn rơi đầy đất, trong mắt Mặc Cô Thành hiện lên một tia đau lòng. Đây chính là vật bảo mệnh mà vị tiền bối kia đã để lại cho gã đấy! Có thể ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Thần kỳ, bây giờ lại hỏng thành thế này, khiến gã sao có thể không phẫn nộ được!
Gã ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập hận ý thẳng tắp bắn về phía Dạ Vô Thương. Biểu tình tràn đầy đạm nhiên của y làm lửa giận của gã càng thêm bùng cháy.
Lại là biểu tình như vậy, ánh mắt khinh miệt coi thường đó, thật giống như Mặc Cô Thành gã ở trước mặt y chỉ là một đống phân trên mặt đất, cố cách nào cũng không thể sánh được với y.
Đặc biệt là trạng huống của hai người hiện tại đã hình thành tiên minh đối lập, một bên hoàn mỹ chói mắt, cao cao tại thượng tựa như thần tiên trên trời, mà một bên khác thì, bất quá là một kẻ yếu hèn vô năng, không thể làm gì ngoài khuất nhục tiếp nhận sự thương hại của y để được sống sót.
Dựa vào cái gì gã đã nỗ lực đến như vậy, vẫn không tài nào so được với tên nam nhân dối trá này?
Dựa vào cái gì mệnh của y lại tốt như vậy, không cần phải mất mát bất kì cái gì vẫn có thể đạt được mọi điều tốt đẹp nhất? Sư tôn hiền từ, sư huynh toàn tâm toàn ý với y, tu vi cao thâm, thiên tư xuất chúng, tông môn coi trọng......
Dựa vào cái gì y có thể sống được nhẹ nhàng như vậy?
Đồng thời, thống khổ vì cầu mà không được khiến gã cũng hận lây sang Bạch Húc. Mắt của Bạch Húc mù rồi hay sao mà lại đối tốt với tên tạp chủng này như vậy, lại vô luận thế nào cũng không muốn liếc gã dù chỉ một cái?
Đây là vai chính, vĩnh viễn lấy chính mình làm trung tâm, đeo lên mặt nạ đại nhân đại nghĩa, nhưng trong lòng lại ích kỷ hơn ai hết.
Chỉ cần sự tình phát triển không chiếu theo kỳ vọng của gã, đó chính là sai; chỉ cần ai không thích gã, đó chính là mắt mù; chỉ cần ai không hy sinh hết mình vì gã, đó chính là ích kỷ.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Bạch Húc không thích vai chính mà ngược lại thích vai ác.
Mặc Cô Thành mặc dù có một thân tu vi cao thâm cùng với khí vận nghịch thiên như vậy, cũng không nguyện ý suy nghĩ cho nữ nhân và thuộc hạ của gã một chút nào, trước nay đều không hề tiết chế bóc lột bọn họ, sau đó ban cho một ít khen thưởng không đau không ngứa, cố tình còn ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt trách trời thương dân, không duyên cớ khiến người buồn nôn.
Mà Dạ Vô Thương, cho dù có thuở ấu thơ cực kì bi thảm nhưng y vẫn còn giữ lại một phần chân thành thiện lương nhất sâu trong đáy lòng, vì vậy mới dễ dàng bị kẻ khác làm cho cảm động như vậy, tiện đà trả giá bằng toàn bộ tấm chân tình của mình, cho nên mới sẽ...... Dễ dàng chịu tổn thương đến thế.
Chẳng sợ hiện tại Dạ Vô Thương đã trọng sinh, có cảnh giác thật sâu, nhưng một khi tiếp cận y, sưởi ấm trái tim đã lạnh băng của y, y vẫn sẽ hoàn toàn rút hết ruột gan, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa không quan tâm đến hậu quả, chẳng sợ chính mình sẽ bị thiêu đốt.
Mặc Cô Thành thì sao?
Gã không có lúc nào là không quan sát những người chung quanh, đánh giá giá trị lợi dụng của bọn họ, sau đó phủ thêm tấm da thâm tình hoặc ôn nhuận, khiến người nọ luân hãm, cam tâm tình nguyện phụng hiến cho gã.
Mà gã đương nhiên có thể vô cùng sạch sẽ đứng bàng quan, sau đó tuỳ thời tuỳ chỗ loại bỏ những kẻ uy hiếp đến địa vị và thanh danh của gã, đẩy kiếm ra chắn, đặt chính mình vào vị trí đạo đức tối cao, tựa như gã đã từng làm với Dạ Vô Thương vậy.
Lấy danh nghĩa trừ ma vệ đạo, xử lý người huynh đệ đã từng chứng kiến quá khứ bi thảm thấp kém nhất của gã, thuận tiện thường thường bày ra vẻ chính nghĩa và khoan dung cho các thuộc hạ khác xem.
Đây là sự khác biệt về bản chất giữa Dạ Vô Thương và Mặc Cô Thành.
Dạ Vô Thương cực kỳ khinh thường trước ánh mắt tràn ngập hận ý của Mặc Cô Thành, y cười nhạt một tiếng, "Ngươi hận ta?"
Giọng nói của y thập phần dịu dàng, lại dồn nén vào trong một thứ cảm xúc phức tạp, phảng phất ngay sau đó liền sẽ bùng nổ.
Quả nhiên, thân hình y nhoáng lên, nháy mắt sau đã xuất hiện ở trước mặt Mặc Cô Thành, nắm tay tràn ngập lực lượng hung hăng đấm vào mặt gã, khiến gã bay ra xa gần trăm mét chỉ trong tích tắc.
"Ngươi dựa vào cái gì hận ta? Ngươi có cái tư cách gì để hận ta? Hả?" Không chờ Mặc Cô Thành đứng lên, lại hung hăng đá một chân vào chỗ bụng mềm mại của gã, nháy mắt làm gã thống khổ cuộn tròn người lại, không ngừng ho ra máu.
Nắm đấm của Dạ Vô Thương từng cái từng cái nện trên người và mặt của Mặc Cô Thành, thậm chí không mang theo linh lực, chỉ đơn thuần là đánh cho hả giận, phát tiết toàn bộ những hậm hực cùng phẫn uất của y kiếp trước, thực mau Mặc Cô Thành đã bị y đánh cho không ra hình người.
Sau một lần lại bị hung hăng đá bay, Mặc Cô Thành hung hăng phun ra một ngụm máu loãng, đôi con ngươi oán hận mang theo không cam lòng, "Vậy ngươi thì dựa vào cái gì? Chẳng qua chỉ là một thằng con riêng đầy dơ bẩn, dựa vào cái gì mệnh tốt như vậy? Nếu Đại sư huynh biết mấy cái thứ tâm tư dơ bẩn mà ngươi dành cho hắn, ngươi cảm thấy hắn còn có thể tiếp tục đối tốt với ngươi như trước nữa không?"
Dạ Vô Thương nghe vậy, đồng tử đột nhiên co rụt lại, cỗ linh lực trên người rốt cuộc không khống chế nổi, thẳng tắp đánh về phía Mặc Cô Thành.
Mặc Cô Thành đã nói ra điều mà y sợ hãi nhất.
Y yêu Bạch Húc, đây là khẳng định. Nhưng y cũng biết Bạch Húc không có phương diện tình cảm kia với y, cho dù hắn đối tốt với y không hề có nguyên tắc, không hề có lý do, giữa hai người vẫn hiện hữu một khoảng cách không nhỏ.
Dạ Vô Thương vẫn luôn có ý đồ thu hẹp loại khoảng cách này lại, làm cho Bạch Húc tiếp nhận y từ tận đáy lòng. Bởi vì y cực kỳ hiểu rõ tính cách của mình, e sợ đến tình thế mất khống chế cho nên chưa bao giờ dám áp bức quá chặt chẽ.
Y biết rõ, y tuyệt đối không thể chịu đựng được Bạch Húc từ chối. Một khi nghe được lời cự tuyệt phát ra từ miệng hắn, từ trong mắt hắn nhìn thấy thứ cảm xúc mâu thuẫn chán ghét kia, vậy thì y nhất định sẽ phát cuồng, đến lúc đó sẽ phát sinh ra cái gì, ngay cả chính y cũng không dám tưởng tượng.
Y nhất định sẽ cầm tù sư huynh, ngày ngày đêm đêm tới biểu lộ tình yêu của y, cho dù hắn không nghe, y cũng tuyệt không ngừng lại, thậm chí có khả năng sẽ không khống chế nổi mà tự tay xúc phạm tới hắn.
Tay Dạ Vô Thương run nhè nhẹ đã để lộ tâm tình của y lúc này đang khẩn trương, chiếc mặt nạ vân đạm phong khinh xưa nay rốt cuộc vỡ vụn, biểu tình gần như kinh sợ khiến Mặc Cô Thành nhìn mà trong lòng dâng lên một trận khoái ý.
Một người gần như hoàn mỹ như Đại sư huynh, sao có thể cho phép sư đệ mà hắn sủng nịch tín nhiệm ôm tâm tư xấu xa âm u như vậy đối với mình cơ chứ?
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Dạ Vô Thương còn yêu đến cực kỳ sâu đậm, tưởng tượng đến cảnh y vĩnh viễn cầu mà không được, tâm lý gã liền dâng lên một cỗ sảng khoái khi trả được mối thù.
Ngươi lợi hại thế nào cũng đâu có ích lợi gì, người ngươi yêu sẽ không yêu ngươi, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đáng thương chuyên vẫy đuôi lấy lòng mà thôi!
Dạ Vô Thương thất thố gần như chỉ trong một cái chớp mắt, thực mau y liền khôi phục lại bộ dáng mặt vô biểu tình, đáy mắt là chiếm hữu dục càng thêm điên cuồng, "Sư huynh là của ta, ngay cả khi hắn không yêu ta, ta cũng sẽ không thả cho hắn rời đi! Không...... Ta nhất định sẽ làm hắn yêu ta, trên đời này, chỉ có ta xứng đôi với hắn, chỉ có ta có thể cùng hắn ở bên nhau, chỉ có ta!!!"
Lời còn chưa dứt, y nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Mặc Cô Thành, dùng một bàn tay gắt gao bóp chặt cổ gã, một cái tay khác nổi lên điện lưu màu vàng tím quẩn quanh, hung hăng thọc vào đan điền gã!
Mặc Cô Thành cả người đều dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ cực độ mà căng chặt lại, rốt cuộc không rảnh lo giấu diếm nữa, hung hăng cắn vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu đầu tim, bức viên Hỗn Nguyên Châu trong đan điền, cũng chính là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của gã ra ngoài.
Hỗn Nguyên Châu chỉ lớn xấp xỉ một viên trân châu bình thường, toàn thân màu vàng kim, lại được luyện chế thành từ yêu đan của yêu thú thất giai Xích Diễm Hổ tương đương với đại năng Hợp Thể kỳ, tuyệt đối là một pháp bảo có thể bảo mệnh.
Đáng tiếc duy nhất chính là viên Hỗn Nguyên Châu này có số lần sử dụng hạn chế, tổng cộng chỉ có thể sử dụng ba lần, sau đó liền biến thành một viên trân châu bình thường không hơn, hơn nữa sau mỗi một lần sử dụng, uy lực của nó sẽ giảm đi mất một đại cảnh giới.
Lúc trước ở nơi truyền thừa của Ngưng Hoa Cung, để thông qua khảo nghiệm, gã khi đó tu vi mới đến Luyện Khí kỳ cho nên không thể không nhịn đau sử dụng một lần. Qua thêm lần này, Hỗn Nguyên Châu sẽ chỉ còn tương đương với một kích toàn lực của Hóa Thần kỳ.
Tuy rằng đau lòng, nhưng Mặc Cô Thành rất rõ ràng lúc này bảo mệnh mới là quan trọng, nếu không một khi đan điền bị hủy căn cơ bị hao tổn, vậy thì hết thảy đều đi tong!
Hỗn Nguyên Châu trong nháy mắt rời khỏi thân thể Mặc Cô Thành liền phát ra ánh sáng lóa mắt màu vàng kim, dịu dàng bao vây gã vào bên trong, sau đó húc hăng đánh bay Dạ Vô Thương ra bên ngoài.
Dạ Vô Thương tuy rằng lợi hại, nhưng rốt cuộc so ra vẫn kém hơn một kích toàn lực của Luyện Hư kỳ, trong lúc hấp tấp đã phải chịu nội thương không nhỏ, trốn đến cực kỳ chật vật, khí huyết dâng lên ngực, khóe miệng ẩn ẩn có tơ máu.
Mặc Cô Thành ánh mắt như rắn độc hung hăng nhìn chằm chằm y. Tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng trong lòng gã lại rất rõ ràng, Hỗn Nguyên Châu là pháp bảo loại phòng ngự, nếu gã không nhân cơ hội này chạy trốn, chờ tới khi Dạ Vô Thương phản ứng lại, gã liền không còn cơ hội, thực lực Hoá Thần kỳ còn sót lại của Hỗn Nguyên Châu căn bản Dạ Vô Thương y sẽ không để vào mắt.
Đáng chết, y như thế nào lại mạnh đến vậy!
Tuy rằng không cam lòng, nhưng lý trí vẫn là ép buộc gã lấy ra một tấm truyền tống phù mà gã vẫn luôn trân quý, nhân lúc Dạ Vô Thương không chú ý, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Cảm nhận được dao động quỷ dị trong không khí, Dạ Vô Thương không rảnh lo thương thế của mình nữa, đột nhiên bắn ra một múi tên sét về phía Mặc Cô Thành nhưng vẫn không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã biến mất trước mặt chính mình.
Dạ Vô Thương sắc mặt âm trầm như sắp đóng băng tới nơi, đáy mắt là một mảnh tối đen như mực không rõ, quay cuồng sát ý cùng phẫn nộ ngập trời.
Cho dù đã rơi xuống tình trạng này mà gã vẫn còn có thể chạy được, vận khí của gã thật sự tốt đến mức làm người đố kỵ, chẳng qua vậy thì thế nào?
Mặc Cô Thành cần thiết phải chết!
Tử Vận lo lắng bước lên phía trước, "Chủ nhân, ngài không sao chứ?"
Dạ Vô Thương không có để ý đến hắn, như cũ đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, qua một hồi lâu mới mở miệng nói, "Phát ra tuyệt sát lệnh, đuổi giết Mặc Cô Thành, mặt khác khống chế toàn bộ phạm vi trăm dặm bên ngoài Thiên Hoa Tông, không để gã bước chân vào Thiên Hoa Tông, một khi phát hiện, giết chết ngay tại chỗ!" Nói xong liền biến mất. Thời gian y ra ngoài đã đủ dài, nếu lâu thêm nữa sư huynh sẽ phải lo lắng.
"Dạ!" Tử Vận cúi đầu hành lễ, chờ khi hắn ngẩng đầu lên, đã không còn bóng dáng của chủ nhân.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Vai chính: Đại sư huynh sẽ không mắt mù như vậy mà coi trọng ngươi đâu!
Vai ác cười quyến rũ: Đúng là bởi vì Đại sư huynh con mắt cực kì tốt mới có thể coi trọng ta nha!
Mỗ tác giả: Ai, trời lạnh rồi, để vai chính đi giảo cơ* đi!
*Giảo cơ: chơi gei ^^
Vai chính giận: Ta đường đường là một nam chủ ngựa giống, ngươi vậy mà lại dám để ta giảo cơ!
Mỗ tác giả cười vô lương: Đúng vậy, ai bảo ngươi khi dễ con trai ta, không những muốn ngươi giảo cơ, ta còn muốn ngươi là bên nằm dưới nữa kìa ~~