Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 27: Vả mặt một phát




Edit: Tagoon
Bạch Húc chán ghét nhíu nhíu mày, ôm lấy Dạ Vô Thương cấp tốc lùi về phía sau. Không đợi hắn kịp ra tay đã nghe thấy một tiếng kêu khẽ, "Sư tỷ không thể, mau dừng tay!"
Ngay sau đó một ngọn lửa lập tức bay tới hướng dây đằng nhanh chóng quấn quanh, chỉ trong giây lát đã đem nó cắn nuốt hầu như không còn chút gì. Đào Chước phi thân tiến về phía trước, dùng sức nắm lấy cánh tay Bích Liễu, kéo mạnh nàng về phía sau, quát mắng: "Sư tỷ, ngươi điên rồi, sao có thể ra tay với sư huynh, không muốn sống nữa hả!"
Bích Liễu bị nàng rống giận một trận, tức khắc từ trong cảm xúc bạo nộ hoàn hồn lại. Nghĩ đến thân phận cao không thể với và thiên tư yêu nghiệt kia của Bạch Húc, nàng liền cảm thấy khắp người lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.
Đúng vậy, nàng đã quên, cuộc sống quá mức trôi chảy đã khiến nàng quên mất pháp tắc Tu Chân giới vốn là cường giả vi tôn.
Không nói tới thân phận của Bạch Húc, chỉ riêng tu vi của hắn thôi, có thể nói động ngón tay một cái là có thể nghiền chết kẻ hèn Trúc Cơ hậu kỳ như nàng. Nàng cực kì tin rằng, nếu vừa rồi Bạch Húc ra tay giết nàng, sư tôn không chỉ không trách tội, thậm chí còn sẽ chủ động tới cửa xin lỗi, để dùng cái chết của nàng đổi lấy thêm thật nhiều ích lợi.
Là nàng...... Quá mức tự phụ.
Cho dù đã biết nam nhân trước mắt này là người mà nàng không thể trêu vào, nhưng mà nàng vẫn không tài nào nuốt trôi cục tức này, chỉ có thể dùng ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm hắn ta. Một thanh âm thiếu niên lạnh lẽo như băng vang lên, "Ngươi nếu còn nhìn nữa, ta liền móc hai tròng mắt của ngươi ra!"
Bích Liễu cả kinh, tầm mắt không khỏi nhìn vào đứa bé trong lòng Bạch Húc. Chỉ thấy trên gương mặt diễm lệ của y tràn đầy sương lạnh, đáy mắt càng không che giấu được sát ý cùng bạo ngược, quả thực giống như dã thú bị người xâm phạm lãnh địa, gào rống tưởng chừng muốn xé nát nàng.
Nàng không khỏi run rẩy khắp người, ánh mắt này...... Thật sự là của một hài tử sao?
Bích Liễu run run, không cam lòng hạ tầm mắt xuống. Tuy rằng khó chịu, nhưng nàng thật sự không dám khiêu chiến với lời nói của hài tử là thật hay giả, chỉ có thể tuỳ ý Đào Chước kéo đi.
Đào Chước cũng toát ra một đầu mồ hôi, vội vàng nhận lỗi không ngừng, "Sư huynh chớ tức giận, sư tỷ không phải cố ý, chỉ là quá lo lắng với gương mặt của mình, thứ này đối với nữ tử mà nói thật sự là...... Vốn do sư tỷ khiêu khích trước, nhưng nàng cũng đã phải chịu trừng phạt, mong rằng sư huynh đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, chớ có so đo cùng chúng ta, sư muội liền rời đi ngay lập tức."
Một giọt mồ hôi trong suốt từ trên trán nàng lăn xuống, xẹt qua phần cổ duyên dáng, chảy xuống bộ vị cao ngất bí ẩn kia. Bộ ngực đầy đặn của nàng bởi vì thở dốc mà phập phồng lên xuống, đập thẳng vào mắt của không ít nam tu, chỉ hận không thể đem nàng ôm vào trong lòng yêu thương một phen. Đáng tiếc hai kẻ đối diện với nàng đều không phải người bình thường, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc.
Đào Chước cực kì ủy khuất cắn cắn môi, chỉ có thể trước đem sư tỷ kéo đi, nếu không bọn họ lại tiếp tục gây khó dễ, nói không chừng thật sự muốn hiện trường đổ máu.
Bạch Húc không để ý bĩu môi, một lần nữa ngồi xuống vị trí thị nữ đã thu thập tốt. Chẳng qua có một khúc nhạc đệm vừa rồi, cũng không còn nữ nhân nào không có mắt tới trước mặt bọn họ ưỡn ẹo. Hai người ăn linh quả uống linh tửu, đảo cũng thích ý, tự thành một mảnh thiên địa.
Không nghĩ tới, bọn họ nhất cử nhất động đều bị người quan sát hết. Viêm Lẫm nhìn qua thủy kính hành vi của hai tiểu gia hỏa, hơi có chút hứng thú nhướng mày, chỉ có thể nói không hổ là đồ đệ của cái lão nhân kia!
Thật là không hiểu phong tình giống hệt nhau.
Viêm Nguyệt cũng thấy được tình cảnh vừa rồi, yên lặng nhìn Bạch Húc một lúc mới rời tầm mắt đi.
Xem bộ dáng vừa rồi của hắn, có thể thấy được tâm tính không tồi, cũng không bị mọi người truy phủng cùng khen ngợi mà mê tâm thần. Khắc kỷ thủ lễ như vậy, hơn nữa thiên phú lại tuyệt hảo, quả thật là một người xứng đôi vừa lứa.
Nàng khổ tâm tu hành hơn ba mươi năm, chưa bao giờ động tình, có thể thấy được cũng là hạng người tâm tính cứng cỏi. Cho nên nàng đối với song tu đạo lữ cũng không quá chấp nhất. Chẳng qua nếu như gặp được người thích hợp, nàng cũng sẽ không từ chối. Rốt cuộc con đường tu tiên thật sự quá mức dài lâu, có được một người làm bạn cộng phó trường sinh cũng không tệ.
Trong lòng có so đo, Viêm Nguyệt liền không có tâm tư ngây người ở chỗ này thêm nữa. Ánh mắt của những người này làm nàng cực kì không vui, tựa như đang đánh giá một kiện hàng hóa đắt tiền vậy, thật khiến người buồn nôn. Vì vậy nàng bèn cáo tội một tiếng, sau đó thong thả ung dung rời đi, để phía sau trái tim thuỷ tinh rụng nát đầy đất.
Dưới tình huống chủ nhân đều không có mặt, yến hội cũng không tiếp tục bao lâu liền kết thúc. Bạch Húc đưa Dạ Vô Thương trở lại phòng, sư huynh đệ hai người vẫn giống như thường ngày, vô cùng tự nhiên đả tọa tu luyện, sau đó ngủ một giấc.
Sau yến hội mấy ngày, mọi người có thể ở trong Viêm phủ tự do đi lại bắt chuyện. Đây là thời điểm tốt để kết giao. Trừ bỏ một số ít địa phương bí ẩn có người gác, còn lại như là đình đài lầu các, những nơi thích hợp để nói chuyện với nhau đều được sắp xếp bàn ghế và mỹ thực, một bên còn có thị nữ hầu hạ, mặc cho khách nhân chỉ huy.
Nghĩ Huyền Thượng chân nhân dạy bảo, cộng thêm thân phận hiện tại của hắn, Bạch Húc tuy rằng không thích thú gì với loại trường hợp này nhưng vẫn mang theo Dạ Vô Thương đi ra ngoài xã giao một phen. Kỳ thật cũng không cần bọn họ chủ động cũng sẽ có người người nối liền không dứt tiến đến giao hảo.
Đối đãi với những người này, thái độ của Bạch Húc luôn là lãnh lãnh đạm đạm, sẽ không quá xa cách, cũng tuyệt không đắc tội với người. Hắn còn đặc biệt giới thiệu Dạ Vô Thương ra bên ngoài, kỳ vọng về sau thời điểm Dạ Vô Thương một mình đi ra ngoài rèn luyện, những kẻ lòng mang ý xấu kia có thể cố kỵ bối cảnh của y một chút, cũng coi như là một loại gián tiếp bảo hộ.
Vì thế ngắn ngủn trong vòng vài ngày, tất cả mọi người đều biết đệ nhất thiên tài đặc biệt sủng ái sư đệ. Không chỉ tùy thời tùy chỗ mang theo, lại càng tận hết sức lực vì y lót đường, mở rộng nhân mạch. Những ai đầu óc linh hoạt đều sớm đã ở trong lòng liệt Dạ Vô Thương vào hàng đối tượng cần giao hảo, liền tính không thể giao hảo, cũng tuyệt không được đắc tội. Ai bảo nhân gia có một sư tôn lợi hại và sư huynh vô cùng yêu thương y cơ chứ?
Chờ đến khi đã nhận thức hầu hết những người đáng giá kết giao, bọn họ liền trốn về phòng tu luyện, miễn cho những kẻ tâm thuật bất chính hoặc là đơn giản muốn thấy người sang bắt quàng làm họ tiến đến quấy rầy, bớt phiền toái.
Đáng tiếc bọn họ không chọc người khác, không đại biểu phiền toái sẽ không tìm tới cửa.
Hôm nay, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ. Dạ Vô Thương ra mở, vừa thấy rõ ai là người đứng ngoài liền đóng sập của lại trong nháy mắt, toàn bộ quá trình không có chút chần chừ. Thấy y như vậy, Bạch Húc không khỏi có chút kỳ quái hỏi, "Ai vậy?"
Dạ Vô Thương trở về bên người hắn, cầm lấy tay hắn, cảm giác ác ý trong đáy lòng ác ý được xúc cảm lạnh băng trong tay xoa dịu xuống mới thấp giọng trả lời, "Người đáng ghét."
Trong giọng nói tràn đầy chán ghét cùng sát ý không thèm che dấu, nhưng cái bĩu môi tiểu bộ dáng lại đáng yêu cực kỳ.
Bạch Húc nghe y trả lời, cảm thấy dở khóc dở cười, nhéo nhéo ngón tay y, nhìn thiếu niên diễm lệ trước mặt, đáy lòng mềm thành một mảnh.
Hiện tại vai ác không phải trải qua mấy truyện bi thảm đó, lại có hắn cùng sư tôn sủng ái, biết cười biết quậy phá biết làm nũng như bao đứa trẻ bình thường khác, bất đồng với hình tượng lạnh băng đờ đẫn như trong nguyên tác kia.
Hiện tại y thật sự là quá tốt đẹp, cho nên hắn chân thành hy vọng y có thể có được một tương lai hạnh phúc, không đi lại con đường dẫn tới kết cục bi thảm như trước.
Nếu Dạ Vô Thương đã không muốn gặp, Bạch Húc cũng không thèm để ý tới. Nhưng mà người bên ngoài tựa như cực kỳ quyết tâm, liên tục không ngừng gõ cửa, một bộ không mở thề sẽ không bỏ cuộc.
Một nén nhang sau, Bạch Húc thật sự không chịu nổi phiền phức, đi ra mở cửa. Bên ngoài chính là Đào Chước ngày đó, thấy người đến là Bạch Húc, vội vàng thu liễm biểu tình, thay một bộ dáng ôn thuần, mang theo nụ cười ngọt ngào, nói, "Bạch Húc sư huynh, sư tỷ ngày hôm trước đã đắc tội nhiều. Sư tôn sau khi biết được đã hung hăng răn dạy nàng một phen, hiện tại sai ta tới mời sư huynh, nàng muốn đích thân nhận lỗi với ngài."
Bạch Húc từ đầu đến cuối đều bày ra vẻ mặt lạnh nhạt. Là một trạch nam ở thế giới thật, hắn bình thường thích nhất chính là loại nữ sinh da trắng ngực bự, giọng nói ngọt ngào này. Nhưng hiện tại nhìn Đào Chước này làm bộ làm dạng trước mặt, trong lòng hắn lại chỉ cảm thấy cực kì chán ghét.
Hắn không muốn nhìn thấy nữ nhân này thêm một lần nào nữa, dứt khoát từ chối, "Bồi tội thì không cần, nói cho Tĩnh An chân nhân quản giáo tốt đồ đệ của mình là được."
Tĩnh An chân nhân đúng là tông chủ Lưu Vân Tông, tu vi chẳng qua mới có Hóa Thần kỳ, không đến mức khiến hắn phải kiêng kị quá nhiều.
Đào Chước sắc mặt trắng bệch, một đôi mắt to đẹp đẽ phủ lên một tầng mờ mịt, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ rơi nước mắt luôn vậy, vẻ mặt đầy bi thương, "Sư tôn nói, nếu sư huynh không đồng ý, sẽ rút tiên cốt của ta và sư tỷ để bồi tội, từ đây đọa làm phàm nhân, sinh lão bệnh tử trăm năm thọ mệnh, thật sự là...... Cầu sư huynh rủ lòng thương."
Bạch Húc vẫn lạnh nhạt như cũ nhìn nàng, giống như nhìn một tên hề, trong giọng nói tràn đầy băng hàn cùng đạm mạc, "Liên quan đến ta không? Nếu đã có gan làm chuyện đắc tội với người khác, tự nhiên phải có gan đi gánh vác. Thế giới này sẽ không bởi vì ngươi là nữ tử thì sẽ khoan dung với ngươi đâu."
Đào Chước sắc mặt đỏ bừng, rất giống bị nhân sinh quăng cho một cái tát, quai hàm phát đau. Người này, không chỉ không hiểu được thương hương tiếc ngọc, cư nhiên còn dám làm nhục các nàng như vậy. Nàng quả thực muốn nhìn xem, con cưng thiên tử kia thanh danh bị kéo xuống đáy bùn là cảnh tượng như thế nào!
Hít mấy hơi thật sâu, mới miễn cưỡng áp cỗ ám hỏa kia xuống, chỉ là mặt nạ giả cười trên mặt lại không tài nào duy trì nổi nữa "Sư huynh giáo huấn phải, sư tôn chỉ là muốn thỉnh ngài ghé phủ một hồi, còn thỉnh ngài ngàn vạn cho chút mặt mũi này, rốt cuộc...... Thiên Hoa Tông cùng Lưu Vân Tông vẫn còn nhiều liên hệ."
Nghe rõ uy hiếp trong lời nàng nói, sắc mặt Bạch Húc trầm xuống, uy áp trên người bùng nổ, nghiền áp về phía nữ nhân lớn mật trước mặt, thẳng đến khi nàng sắc mặt trắng bệch, gần như sắp ngất mới buông tha.
Nàng nói không sai, tuy rằng Bạch Húc không cần đạo lữ, nhưng Lưu Vân Tông xác thật là thánh địa trong lòng của rất nhiều Thiên Hoa Tông đệ tử. Nếu như bởi vì một mình hắn mà khiến cho hai phái trở mặt, vậy thì tội lỗi của hắn thật sự rất lớn.
Bạch Húc lạnh lùng vung tay áo, nâng thân mình sắp đổ của nàng kia lên, cho dựa vào một cây cột, mới đại phát từ bi trả lời, "Thôi, liền tùy ngươi đi một chuyến."
Dạ Vô Thương đứng phía sau nghe hắn nói vậy, ngay lập tức vài bước nhảy tới, gắt gao nắm lấy tay hắn, giống như sợ buông lỏng tay là hắn sẽ chạy mất vậy.
Bạch Húc có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn trấn an vỗ vỗ, "Tiểu Dạ cũng muốn đi?"
Dạ Vô Thương không trả lời, chỉ dùng một đôi con ngươi đen bóng gắt gao mà khóa trụ hắn, lực đạo trên tay cũng không hề yếu bớt, không tiếng động mà biểu lộ yêu cầu.
Bạch Húc hiểu rõ cười cười, một thân khí thế bức người tiêu thất. Cũng chỉ có ở trước mặt Dạ Vô Thương và Huyền Thượng chân nhân, hắn mới có thể để lộ ra con người chân thật của mình, mà không phải "Bạch Húc" lãnh tâm lãnh tình kia.