Edit: Tagoon
Chưởng môn Kim Đỉnh Phong nhíu mày không vui, cho rằng Bạch Húc không phục quyết định của tông môn, không muốn đánh mất khen thưởng của danh hào đệ nhất. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại bỏ thêm một câu, "Nếu như ngươi đồng ý thì đó có nghĩa là khiêm nhượng đối với các đệ tử khác. Tông môn tất nhiên sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi, có thể phá lệ đề ngươi lên làm đệ tử hạch tâm."
Bạch Húc cuối cùng cũng kết thúc đối thoại với hệ thống. Vừa mới hoàn hồn đã nghe thấy Chưởng môn nói muốn đề bạt hắn làm đệ tử hạch tâm khiến hắn không khỏi sửng sốt.
Mỗi tông môn đều được chia làm đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn. Trong nội môn sau khi bái sư lại được phân thành đệ tử ký danh và đệ tử thân truyền. Đệ tử ký danh nếu có biểu hiện tốt, tu vi tăng nhanh, được sư tôn coi trọng có thể sẽ được thăng lên đệ tử thân truyền. Đến khi đó không chỉ tiền tiêu vặt mỗi tháng tăng, địa vị tại tông môn cũng lên như diều gặp gió, tài nguyên tu luyện cứ gọi là cuồn cuộn không ngừng.
Nhưng bên cạnh đó còn có một loại gọi là đệ tử hạch tâm, chẳng cần phải dưới cơ của bất kì trưởng lão hay một vị sư tôn nào. Bọn họ mới là điểm sáng của tông môn, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Những người này đều được tuyển chọn từ các đệ tử thân truyền đạt đến Nguyên Anh kỳ, đồng thời phải trung thành tuyệt đối với tông môn, hơn nữa người giúp tiến cử cũng phải là người có tiếng nói. Cuối cùng còn phải trải qua rèn luyện do tông môn thiết trí mới có thể gia nhập.
Sau khi trở thành đệ tử hạch tâm, những người này coi như có thể nghiền áp tất cả các đệ tử ngoại môn. Không chỉ nhận được tiền tiêu mỗi tháng vô hạn, mà kể cả là những thiên tài địa bảo hiếm gặp, chỉ cần vượt qua xét duyệt là có thể trực tiếp yêu cầu với tông môn, không cần phải tự mình xuống núi tìm kiếm. Nhờ vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian tu luyện.
Cho tới thời điểm này, toàn bộ tông môn trên trăm vạn tu sĩ nhưng đệ tử hạch tâm cùng lắm chỉ có ba mươi mấy người. Mà gần như tất cả bọn họ đều là tuyệt thế thiên tài, thiên tư siêu nhiên.
Có thể nói, cái danh ngạch đệ tử hạch tâm này chính là tồn tại mà các đệ tử khát vọng mà không thể cầu.
Bạch Húc hơi nhướng mày, không nghĩ tới Tông chủ vậy mà lại hào phóng như vậy. Vì vị trí đứng đầu của một trận đại bỉ lại sẵn sàng chấp thuận tặng cho hắn một danh ngạch đệ tử hạch tâm. Nhưng mà như vậy cũng tốt, địa vị của hắn càng cao thì địa vị của sư tôn và Tiểu Dạ đương nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên.
Tuy rằng sư tôn không cần đến hắn để làm tăng thể diện. Nhưng nếu như vậy thì hắn có thể tạo ra hoàn cảnh tu luyện tốt hơn nhiều cùng với địa vị càng cao cho Tiểu Dạ.
Cơ mà nghĩ đến hắn dùng tu vi Kim Đan kỳ trở thành đệ tử hạch tâm, đồng nghĩa với việc trở thành kẻ áp đáy yếu ớt nhất trong số đó, tâm tình liền có chút vi diệu. Dù vậy nhưng hắn ngoài mặt vẫn phải cung kính, như gãi đúng chỗ ngứa tỏ vẻ kinh hỉ tạ ơn với Chưởng môn.
Nhìn biểu hiện của Bạch Húc như vậy, Chưởng môn rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn còn lo Bạch Húc sẽ cậy tài khinh người, sẽ ỷ vào tư chất và ngộ tính thiên tài của mình để vòi thêm nhiều yêu cầu viển vông. Tới lúc đó tuy rằng hắn cũng có thể đáp ứng, nhưng trong lòng sẽ không khỏi có chút không hài lòng đối với Bạch Húc.
Nên biết rằng thiên tư hiển nhiên là quan trọng, nhưng nếu tâm tính chẳng ra gì, hám danh lợi, kiêu căng quá mức thì cũng khó có thể trở thành châu báu. May là đứa nhỏ này đã không làm hắn phải thất vọng.
Huyền Thượng chân nhân bên kia cũng vui mừng khôn xiết, tươi cười trên mặt lại càng thêm chân thành. Nhìn người đệ tử mà mình dốc hết tâm huyết cả đời, coi còn hơn con ruột thấy thế nào cũng vừa lòng, không khỏi gật đầu mấy cái.
Một cuộc đối thoại hơi hơi nghiêm túc đã kết thúc trong một bầu không khí quỷ dị như vậy. Chờ đến khi Bạch Húc và Huyền Thượng chân nhân đều rời khỏi đại điện, một vị trưởng lão mới mở miệng, "Người này quả là một thiên tài hiếm gặp. Nhưng Tu Chân Giới từ xưa tới nay cũng chẳng thiếu thiên tài. Nếu sớm như vậy đã phủng hắn lên địa vị cao như thế, có thể nào......"
Chưởng môn híp híp mắt, vẻ từ ái nguỵ trang nháy mắt biến mất, uy nghiêm của người ở trên bộc lộ không sót chút nào, "Lấy thiên tư của hắn, nếu không ngã xuống, ngày sau tất là một tôn đại năng. Trước bán cho hắn ít chỗ tốt, khiến hắn càng thêm trung tâm với tông môn chẳng phải được nhiều hơn mất sao? Nhưng nếu như hắn...... Ai, chẳng qua chỉ là một gốc cây non, nếu phát triển không tốt, huỷ hoại là được rồi, có gì mà phải sợ."
Lời nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến cho lòng người đầy sợ hãi. Ánh mắt Kim Đỉnh Phong tràn đầy hờ hững đối với sinh mệnh, khinh thường những tồn tại như con sâu cái kiến đó. Người có thể trở thành Chưởng môn của một phái, sao có thể giống hệt như biểu hiện bên ngoài của hắn, là một người hiền từ lương thiện cơ chứ......
Thật nhanh đã đến ngày đại bỉ tông môn. Trên Tu Chân Đài một mảnh ồn ào, người đông như kiến cỏ. Gần như tất cả các đệ tử đều phải tham gia đại bỉ, trước tiên bắt đầu từ ngoại môn.
Tất cả mọi người đều xoa tay hằm hè, chỉ chờ được thi triển thân thủ của mình. Ai ai cũng kỳ vọng có thể lọt vào mắt của một vị trưởng lão, được thu về dưới trướng. Nếu vậy thì dù cho phải làm tạp dịch cũng còn hơn là đau khổ giãy giụa ở ngoại môn. Hoặc là trở thành một trong ba người đứng đầu là có thể trực tiếp tiến vào nội môn rồi.
Bởi vì ngoại môn có quá nhiều đệ tử, không thể nào lãng phí thời gian để xem từ đầu đến cuối, chỉ có thể tiến hành luân chiến trước.
Toàn bộ tu chân đài được chia thành hơn một ngàn lôi đài nhỏ, trên mỗi đài gồm 50 người, không giới hạn về thủ đoạn và thời gian, chỉ cần không ác độc đánh chết tại chỗ là được, cứ thế cho đến khi chỉ còn lại một người duy nhất mới thôi.
Tuy nói là vậy, nhưng đợi tuyển ra được một ngàn người cuối cùng cũng đã là chuyện của hai ngày sau. Những người này đều bày ra hết thủ đoạn để trụ lại đến cùng, cố gắng lọt vào mắt các vị trưởng lão kia, nhờ vào đó mà cá chép hoá rồng.
Tâm nguyện lớn nhất của ngoại môn đệ tử chính là tiến vào nội môn, thậm chí có thể bái sư. Vì vậy trên đài bọn họ chém giết lẫn nhau cực kì kịch liệt, khiến cho toàn bộ tu chân đài gần như bị máu nhuộm đỏ.
Ba người đứng đầu gồm hai nam một nữ, tuổi xấp xỉ 50, tu vi đều là Luyện Khí kỳ đại viên mãn. Hai người nam tử được một vị trưởng lão nào đó thu làm đệ tử ký danh, còn nữ tử kia lại được thu vào Cực Lạc Phong.
Bạch Húc khi biết được tin này liền lập tức nhíu mày.
Tu Chân Giới cũng không thiếu những việc xấu xa. Trong đó Ma tu thường thải bổ, thông qua việc hoan hảo đem đối phương làm lô đỉnh, hấp thu tinh khí của bọn họ để đề cao tu vi của chính mình. Người bị thải bổ nếu không chiếm được chỗ tốt, thân thể sẽ dần dần thiếu hụt cho đến khi kiệt quệ rồi chết.
Cho nên Ma tu tính dâm. Ma khiến cho người căm thù đến tận xương tuỷ, cứ thấy là giết.
Mà Tiên tu lại chú trọng song tu, thuận theo âm dương giao hợp đại đạo, dùng công pháp thượng thừa để hai bên đều đạt được ích lợi, đồng thời tăng tu vi, chỉ là tốc độ tăng lên của mỗi người không giống nhau mà thôi.
Nhưng mà cái Cực Lạc Phong này......
Phong chủ Cực Lạc Phong là một vị tu sĩ Hoá Thần kỳ, cực kỳ am hiểu việc nam nữ hoan hảo. Tuy hắn có công pháp song tu, nhưng nghe nói sau khi hắn cải tiến xong thì công hiệu của bản công pháp kia chẳng khác gì so với Ma tu thải bổ, có thể hấp thu toàn bộ tinh khí của đối phương thành của mình.
Theo lý thuyết thì người như thế nên bị mọi người ghét bỏ, thậm chí bị đuổi khỏi tông môn. Nhưng cố tình hắn lại có thể chui lọt vào chỗ trống trong luật pháp của môn phái.
Hắn tuy làm loại việc này, nhưng rất biết chừng mực, tuyệt đối không làm tổn hại đến tính mạng, sau lại dùng bí dược mạnh mẽ ép tu vi của đối phương tăng lên. Như vậy là trong con mắt của người khác, hắn vẫn thực hiện đầy đủ trách nhiệm dạy dỗ đệ tử.
Kỳ thực tông môn cực kỳ rõ ràng hành động của hắn. Nhưng vì để mượn sức một vị tu sĩ Hoá Thần kỳ, bọn họ lựa chọn mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Dù sao mục tiêu mỗi lần xuống tay đều là đệ tử thuộc Phong của chính hắn, mà những người đó hầu hết chỉ là những ngoại môn đệ tử không hề có bối cảnh chỗ dựa. Chính vì vậy, các vị trưởng lão tự cho mình rất cao này cũng không cố ý ra tay đối phó với hắn.
Bạch Húc khe khẽ thở dài, người đáng thương ở thế giới này nhiều vô kể, hắn không thể nào quản hết được. Hơn nữa tông môn đã mặc kệ, hắn cũng sẽ không đi lấy trứng chọi đá. Chỉ có thể hết lòng bảo hộ vai ác thật tốt, hoặc là chờ đến khi hắn đủ cường đại rồi sẽ quay lại giết chết loại con rệp cặn bã này.
Đến ngày nội môn đại bỉ bắt đầu, Dạ Vô Thương đến Tu Chân Đài từ rất sớm. Không nghĩ tới, y đã nhiều ngày chưa được gặp sư huynh như vậy!
Bởi vì ngoại môn và nội môn chênh lệch quá lớn, cho nên lúc ngoại môn đại bỉ, nếu không có hứng thú, bọn họ có thể không cần đến xem. Y vốn dĩ cho rằng có thể cùng với sư huynh nhà mình quấn quít thân mật tu luyện với nhau. Vậy mà từ ngày bị Chưởng môn gọi đi đến nay Bạch Húc chưa từng trở về lần nào.
Bất mãn và phẫn nộ trong lòng y sắp phun trào như núi lửa đến nơi. Những ai đứng gần y đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt, run rẩy chạy ra xa một chút mới cảm giác như sống lại một lần nữa.
Dùng đôi mắt sắc bén như lang sói quét qua lôi đài cùng thính phòng một lượt, trước sau đều không thấy được bóng hình mà y ngày đêm thương nhớ. Đại bỉ sắp bắt đầu rồi, sư huynh chẳng lẽ cũng không đến xem mình thi đấu sao?
Thật nhanh sau đó một tiếng sấm nổ vang báo hiệu đại bỉ đã bắt đầu. Cũng may lượt của Dạ Vô Thương nằm ở gần cuối. Y ngồi một mình ở hàng ghế dự thi, gương mặt diễm lệ lạnh lẽo đến nỗi sắp đóng băng mọi thứ xung quanh. Trong vòng bán kính mười mét xung quanh y hiện ra trạng thái chân không, cả người tựa như một con ác quỷ bò lên từ địa ngục đang tản ra từng luồng khí hắc ám.
Mà trận đấu diễn ra trên lôi đài lại thập phần hấp dẫn, kịch liệt. Các luồng sáng pháp thuật đầy màu sắc bay tán loạn. Rất nhiều đệ tử vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với các trưởng lão đã đặc biệt lựa chọn một vài thuật pháp cực kỳ hoa lệ.
Tông môn quy định Kim Đan trở lên mới có thể thu đệ tử. Tuy rằng tu sĩ có tu vi cao nhân số đông đảo, nhưng mà thật sự không chịu nổi các đệ tử nội môn nhân số còn nhiều hơn nha!
Hơn nữa không phải tu sĩ nào đạt đủ yêu cầu cũng muốn thu đệ tử.
Thu đệ tử, cũng đồng nghĩa với việc lấy tiền tiêu hàng tháng của mình chia bớt cho đồ đệ, lại còn phải phung phí rất nhiều thời gian để dạy dỗ bọn họ. Nói như vậy, tài nguyên tu luyện của bản thân cùng với thời gian tu luyện đều bị cắt giảm quá nhiều. Điều này đối với những tu sĩ có lý tưởng lớn thật là một chuyện không thể chịu đựng được. Chính vì thế đã tạo thành cục diện tăng nhiều cháo ít như hiện nay.
Giống như Huyền Thượng chân nhân đã là tu sĩ Luyện Hư kỳ, nhưng dưới gối cũng chỉ có duy nhất một đệ tử thân truyền là Bạch Húc mà thôi.
Vì một phần cơ duyên kia, những người đồng môn ngày thường huynh đệ tương xứng, tỷ muội tương đãi, hiện giờ sôi nổi cầm vũ khí, dùng phương thức tàn nhẫn để đánh ngã đối phương bằng mọi giá. Chỉ có như vậy thì cơ hội của mình mới có thể lớn hơn được một chút.
Trên lôi đài chiến đấu càng ngày càng hăng, chém giết dị thường thảm thiết. Đột nhiên tất cả đều cảm thấy cả người phát lạnh, không tự chủ ngừng tay ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy một bóng người từ rất xa bay lại chỗ này. Cho dù khoảng cách xa như vậy nhưng khí tức cường giả của người này toát ra vẫn khiến cho linh hồn của bọn họ run rẩy.
Dạ Vô Thương hai mắt toả sáng, nhìn chằm chằm vào thân ảnh quen thuộc kia, gắt gao không rời.
Bạch Húc cực kỳ nhanh nhẹn nhảy xuống Ánh Tuyết. Bạch y thường ngày nay đã đổi thành đồng phục thuần đen của đệ tử hạch tâm.
Đã nhìn quen Bạch Húc một thân bạch y, khí chất như tiên, mà giờ lại tựa như một đoá anh túc sa đoạ mê người, thật sự khiến cho người ta loá mắt, vô cùng kinh diễm.
Vải vóc được cắt may khéo léo ôm sát lấy dáng người thon dài kiện mỹ của hắn, trên cẩm y còn có ám văn được thêu bằng chỉ vàng, lấp loá dưới ánh nắng tạo cảm giác thập phần huyền bí, khiến cho khuôn mặt như ngọc của hắn có thêm một loại yêu dị lãnh diễm, làm vạn người mê say, thật giống như cả thế giới đều trở nên ảm đạm chỉ vì một người kia.
Đầu vai là dấu hiệu của Thiên Hoa Tông được dệt bằng Kim Tàm Ti, tản ra khí tức cao quý. Một chiếc thắt lưng Kim Ngọc dài rộng phác hoạ lên vòng eo tinh tế thon chắc của hắn, khiến hắn càng thêm thân trường ngọc lập, quý không thể tả.
Dạ Vô Thương như si ngốc nhìn chằm chằm vào nam nhân vừa xuất hiện đã cướp đi sự chú ý của tất cả mọi người, đang toả sáng tựa bảo vật kia, cỗ hắc ám sâu trong lòng y lại bắt đầu quay cuồng.
Không được nhìn, không được mơ tưởng, hắn là của ta!
Vây khốn hắn, đem hắn giấu đi, bất luận kẻ nào cũng không được phép mơ ước!
Bạch Húc nhìn lướt qua, xa xa hành lễ với Huyền Thượng chân nhân đang ngồi trên đài cao, sau đó bước một bước tới chỗ hàng ghế dự thi.
Chờ đến khi hắn rời khỏi lôi đài, tất cả mọi người đều nhịn không được thở phào. Lúc này bọn họ mới bừng tỉnh, vừa nãy bọn họ đã theo bản năng nín thở, sợ rằng sẽ quấy nhiễu đến người tựa như thần linh vừa xuất hiện kia.
Đây là Đại sư huynh của bọn họ, là cường giả băng hệ cường đại nhất trong số các đệ tử đồng trang lứa, là thần tượng mà mọi người chỉ có thể ngước nhìn!