Hệ Thống Cực Phẩm

Chương 97




Những gì đã xảy ra theo đúng chiều hướng của nó, và hắn cũng rất mong muốn a...

Dù chỉ là kĩ thuật nấu ăn của game nhưng cảm giác đem đến đúng là vẫn rất ngon...

Asuna tắt ngọn đèn đi... cởi bỏ lớp trang phục ngoài nhìn hắn...có thẹn thùng, xấu hổ, nhưng 1 phần nào đó lại mong muốn.

Hắn tiến lại gần cô nên cô cũng quay người lại...

Chỉ là...

Hắn cầm lấy 1 tấm khăn chòng đắp lên người cô rồi ôm lấy...

Asuna giật mình 1 chút nhưng cũng thưởng thức bên trong vòng tay ấm áp kia...

Cô quay lại nhìn hắn, đặt lên môi 1 nụ hôn....

" Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi 1 thời gian đi, cũng đã quá mệt mỏi rồi....Asuna"

"Anh nghĩ chúng ta cũng cần thư giãn, hãy quay lại những tầng phía dưới vui chơi, chúng ta sẽ đến đó, và sau đó...hãy kết hôn với anh..."

Asuna có chút ngây ngốc nhưng cũng nhanh chóng gật đầu...

"Em cũng đã quá mệt mỏi rồi, vậy ngày mai chúng ta đi báo cáo với thủ lĩnh xong liền đi..."

Hắn cũng gật đầu đồng ý.

Asuna vui vẻ ôm lấy hắn kéo xuống giường nằm nghỉ....cũng đã quá mệt mỏi rồi, kết thúc 1 ngày bên cạnh người mình yêu...

Sáng hôm sau,.... guild Huyết Thệ Kị Sĩ Đoàn.

"Hai người có thể đi, tôi sẽ giải thích với những người khác, hi vọng sớm quay lại..."Heathcliff nhìn cả 2 nói.

" Sẽ quay lại..." Hắn cũng gật đầu đáp lời.

2 người rời đi, quay lại Trấn tân thủ.

Nắm 1 tay Asuna, dẫn cô đi vài vòng khu vực này ngắm nhìn những khung cảnh xung quanh....

Đến tầng 22 thì tìm được 1 ngôi làng cạnh hồ lớn trông rất đẹp cũng như yên bình.

"Chúng ta sẽ kiếm 1 ngôi nhà ở đây chứ..." Hắn quay sang hỏi Asuna

Cô cũng chỉ gật đầu, khung cảnh quả thật rất đẹp.

Xung quanh có những thảm hoa cỏ nhiều màu sắc cũng như có sơn thủy hài hòa... 1 nơi nghỉ ngơi lí tưởng.

"Anh à, em thấy nơi này yên bình quá, cảm giác không lỡ rời đi..." Asuna ôm lấy 1 cánh tay hắn dạo quanh nhìn khung cảnh xung quanh thơ mộng này.

"Tuy biết chỉ là ảo, nhưng đúng là rất đẹp, mang cảm giác thật sự cho con người ta.

" Hi vọng ra ngoài được gặp lại anh..."

" Tất nhiên rồi"

Hắn ôm lấy eo Asuna, kéo vào lòng mình.

"Anh cõng em đi..." Asuna nhìn hắn cười...

Vậy mà hắn cũng ngồi xuống...

"Được rồi anh..." Asuna leo lên cổ hắn, 2 chân để về phía trước, thân hơi cúi xuống, ôm lấy đầu hắn mỉm cười...

" Em hư quá, lớn rồi mà..." Hắn cũng chỉ cười cười ngước lên nhìn cô...

" Kệ chứ, dù sao từ trên cao nhìn xuống đúng là thích thật a"

" Vậy em muốn thử cái này không..."

"Gì vậy anh..." Asuna cúi xuống hỏi hắn...

" Bám chắc lấy anh nha..." Nói xong hắn bắt đầu bật đi.

Cái cảm giác bật cóc này tuy có chút tốn sức nhưng cũng tốt, hắn cũng muốn rèn luyện tối đa khả năng của mình.

Asuna ban đầu có chút sợ hãi nhưng cũng quen dần, tiếp đến, hắn đu lên cả những cành cây khiến cô ngạc nhiên nhưng cảm thấy cũng rất vui và thú vị, rất thích thú a...

"Em thấy sao..."

" Vui quá a....mà sao anh làm hay vậy...."

"Bí mật" Hắn nhìn cô cười khì...

"Hứ...Đi mà, chỉ em đi.... mà..." Asuna nũng nịu ngồi trên vai hắn...

"Được rồi, dược rồi, anh thua, anh chỉ cho..." Hắn cũng chỉ nhìn cô mỉm cười còn Asuna thì vui vẻ, ôm lấy đầu hắn như chèn vào gò đồi của mình khiến thằng này..... "cũng coi là tạm ổn".

Đi qua khu rừng...

2 người vui cười trò chuyện...

" Anh à" Asuna khẽ gọi hắn rồi chỉ về 1 phía có 1 cô bé đang ngã nằm trên mặt đất.

Hắn cũng chạy tới....

"Có lẽ cô bé đi lạc.... mà sao không có mũi tên..." Hắn "thốt" lên.

" Chắc cô bé có người bảo hộ hoặc người nhà đó, nhưng mang cô bé về nhà đợi tỉnh lại rồi chúng ta giúp đỡ tìm lại người thân cũng được..." Asuna nhìn cô bé rồi quay sang nhìn hắn nói.

Hắn cũng gật đầu, Asuna đi bên cạnh nhìn cô bé trên tay hắn.

"Hi vọng chúng ta tìm được người thân của cô bé a.."

Đặt cô bé lên giường rồi lấy mền đắp cho cô bé, 2 người nhìn nhau 1 chút rồi ra ngoài.

Đến khi cô bé tỉnh thì 2 người cũng chỉ biết con bé tên Yui và dường như không còn nhớ gì khi gọi 2 người là papa và mama.

Ban đầu có chút hơi bất ngờ nhưng rồi họ cũng chấp nhận có 1 người con nuôi này.

Yui khá dễ thương, và thường rất muốn bên cạnh 2 người nhiều hơn...

................................................

Những ngày bên nhau không bao lâu thì Yui đã tan biến mà trở thành 1 vật phẩm dữ liệu trong game.

Tuy có chút mất mát nhưng hắn cũng kịp cứu giúp cô bé và hứa với Asuna có thể giúp Yui sống lại thì Asuna cũng bớt đau buồn hơn.

Heathcliff gửi tin cho hắn gọi 2 người quay lại...

"Đến lúc rồi sao..." Hắn nắm chặt nắm tay, ít nhất hắn sẽ thay đổi kết cục lần này.

Heathcliff gọi 2 người quay lại tiền tuyến...

" Em cảm thấy hơi bất an..."

Hắn ôm lấy Asuna...

" Đừng quá lo lắng, bất kể thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em...chúng ta sẽ gặp nhau ngoài kia, nhất định là như vậy..."

Asuna nhìn hắn rồi gật đầu...

Mọi người tập trung hạ gục con boss kia...

Nhưng lần này hắn quyết định vạch trần luôn Heathcliff.

Dù so cũng không muốn tên Nobuyuki động chạm đến Asuna.

" Vậy là cậu đã sẵn sàng???" Heathcliff hỏi.

Hắn cũng gật đầu.

" Tuy biết ông rất muốn xem tất cả cảm xúc của mọi người với cái thể giới này, có điều, bây giờ có lẽ cũng quá đủ rồi, Kết Thúc được rồi..."

Heathcliff cũng gật đầu...

"Cậu thắng, mọi người có thể thoát, nhưng thua, cậu sẽ chết đó..."

" Cái chết đã đến với tôi ít thì cũng 1 lần rồi... bây giờ có lẽ tôi cũng chỉ muốn những người bên cạnh mình an bình mà thôi..."

Lần này hắn chơi khô máu luôn với Heathcliff.

Heathcliff cũng tắt cheat bất tử đi...

Trận chiến của 2 người... bắt đầu.

Hắn bỏ thanh Katana xuống thủ thế...

Heathcliff cũng sắn sàng cho huyết chiến lần này.

Lao tới đâm, chém nhưng luôn bị chiếc khiên chặn lại, hắn liên tục tấn công xung quanh Heathcliff, đôi khi cũng bị phản công nhưng hắn cũng chặn được.

Rút 1 thanh Katana nữa xuống.

" Song kiếm sao..." Heathcliff nói nhưng hắn lắc đầu.

Gheespkieesm thành bán nguyệt đao, cả người hắn như sáng lên ánh hào quang...

" Cái này...Độc nhất kĩ... Phong Kĩ...không, không giống..." Heathcliff nói.

Hắn bắt đầu lao tới, nhanh hơn lúc trước rất nhiều.

Heathcliff cũng đòn chặn được đòn không rồi cũng dùng Thánh Kiếm cho mình.

Cả 2 đánh nhau như tạo ra những sóng chấn động nhỏ, luồng lực lan tỏa khi 2 thanh vũ khí chạm nhau...

2 bên đều có dần những vết thương, chỉ còn 1 đòn phân thắng bại.

Những người khác đều tê liệt cả, cũng chỉ có thể mong Kirito thắng, nhưng Asuna lại có 1 nỗi bất an...

Hắn liền dụng Tuyệt Kĩ Alpha, những đường kiếm liền chém vào tất cả vị trí trên người Heathcliff, thanh bán nguyệt đao cũng vỡ nát, nhưng ông ta trước khi biến mất cũng tung ra 1 đòn kiếm sáng bay về phía hắn.

Asuna lao tới, như muốn đỡ cho hắn thì hắn kịp xoay người cô lại, rút lấy thanh kiếm của cô tung ra 1 chiếc tường gió.

Bùm....

Ánh sáng chói lóa, nhưng chỉ có 2 người nhìn thấy nhau vậy...

" Em hư lắm,...."

Hắn liền đặt lên môi cô 1 nụ hôn, Asuna cũng đáp trả mãnh liệt...

"Hẹn gặp em ngoài kia....Asuna..."

" Anh cũng vậy, hi vọng được gặp anh sớm nhất có thể..."

"Tạm biệt, và hẹn gặp lại em, khi đó, em nhất định hải khỏe mạnh hơn a..."

Hắn mỉm cười nhìn cô...

Tất cả không gian dữ liệu người chơi liền tan biến...

Trở về....