Hệ Thống Cực Phẩm

Chương 167




"Cũng đủ rồi ah.... xem ra mình vẫn là không thể cứng rắn...."

Chiếc mặt nnajche kín lấy mặt.

Vẫn là dùng vài phép sơ sơ coi nào...

Vừa lúc Yasuo xuất hiện ngay cạnh 2 chị em nhà kia, cho dù có hơi chậm chễ, nhưng....có mặt điểm danh cái coi thôi...

"Lôi Kích...."

Tia sét giáng xuống nhanh chóng, gần như chỉ trong suy nghĩ thôi vậy.

Tên lính chết không thể chết hơn, hắn còn chả biết làm sao mình chết nữa là.

"Hơi nhanh thì phải..." Yasuo lẩm bẩm rồi lại lắc đầu.

"Kị Sĩ Tử Thần..."

Từ cái xác vừa chết kia co cụm lại trong 1 đám bóng đen dần dần hình thành 1 sinh vật bất tử...

Di chuyển cùng những tiếng gầm gừ, chất lỏng màu đen theo khe hở của mũ giáp chảy ra ngoài, chắc chảy ra từ miệng của tên kỵ sĩ.

Chất lỏng màu đen chảy ra không ngừng, bọc toàn bộ cơ thể. Nó trông giống như một loại chất nhờn. Sau khi được bao phủ hoàn toàn bởi các chất nhớt lỏng, nó bắt đầu biến đổi thành hình dạng con người.

Sau một vài giây, dịch màu đen rút đi và những gì đứng trước mắt của cậu chắc chắn là một con kị sĩ xương với áo choàng đen có phần nát.Cao lớn, chắc khoảng hơn hai mét rưỡi...

Hắn nhìn ngắm thành quả vừa tạo ra của mình.

Dù không được đẹp cho lắm nhưng cái hắn cần là chất lượng, vậy là được rồi.

"Giết lũ người đang tàn sát dân chúng, chừa lại 1 tên để hắn chạy..."

hắn ra lệnh.

Con kị sĩ cũng quỳ xuống nhận lệnh rồi bắt đầu thi hành nhiệm vụ.

"Chị.....chị...chị à...."

Tiếng khóc của đứa em làm hắn chú ý đến vết thương của cô gái.

Hắn lấy ra 1 lọ HP.

"Xin.....xin...hãy...hãy tha....cho....em tôi...."

Người chị thều thào cố thốt lên những lời van xin.

Yasuo cũng chẳng nói nhiều dốc lọ thuốc vào miệng cô rồi đưa cho đứa nhỏ 1 cái sừng nhỏ.

" Nếu gặp nguy hiểm thì nhớ thổi nó."

Nói xong hắn tính rời đi xem thành quả thì chậm lại, quay lại bố trí cho 2 người cái kết giới đâu vào đó rồi mới đi.

“OHHHHHHAAAAAAAAAAHHHHHHHH!”

Tiếng rít gào lay động không khí xung quanh dữ dội.

Đây chính là tín hiệu bắt đầu của cuộc thảm sát khác.

——Những kẻ đi săn sẽ trở thành con mồi.

Trong cuộc đời của mình, Londes Di Gelanpo vốn là 1 thằng nhát cáy, những kẻ vô cùng đáng chết nhưng luôn có việc nhẹ lương cao, chỉ lỡ mồm xúc phạm Chúa có vài lần. Nhưng chỉ trong vài phút trước, hắn đã chửi Chúa vài chục lần, hơn tất cả những lần trước đây cộng lại.

Nếu Chúa thực sự tồn tại, Chúa đã hiện thân và đánh bại con quái vật này. Tại sao Chúa lại không làm gì khi Londes là một tín đồ tận tụy?

Bởi vì Chúa không tồn tại.

Trong những năm qua, hắn luôn luôn khinh thường những kẻ ngớ ngẩn – những kẻ không tin vào Chúa - nếu thực sự ngươi không tin vào Chúa, thì làm sao những vị Linh Mục có thể dùng được pháp thuật——nhưng bây giờ hóa ra hắn ta mới là người ngu ngốc.

Trước mặt hắn, một con quái vật——tạm thời được gọi là Kị Sĩ Tử Thần xuất hiện ngay trước mặt vung kiếm chặt đứt 1 tay hắn.

Chỉ có một con đường và đó là bị đùa giỡn cho đến khi bị giết.

Mặc dù tất cả họ đều đeo một cái mũ giáp có thể che giấu toàn bộ khuôn mặt bên dưới, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều nhận ra số phận của họ. Những người đàn ông trưởng thành bắt đầu khóc như những đứa trẻ. Họ bắt nạt kẻ yếu, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ rơi vào hoàn cảnh như này.

“Chúa ơi, hãy giúp những con chiên của ngài......”

“Xin Chúa......”

Có thể nghe thấy một số người nghẹn lại nước mắt để xin phước lành từ Chúa. Cảm thấy bất lực, Londes thiếu chút nữa cũng đã quỳ xuống nguyền rủa hay cầu xin cho một sự cứu giúp thần thánh.

“Ngươi, cả ngươi nữa, nhanh chặn con quái vật lại!”

Trong khi các kỵ sĩ đã chấp nhận số phận của họ và bắt đầu cầu nguyện, lời cầu nguyện của họ bất ngờ bị gián đoạn bởi một tiếng rít đanh đá.

Tên kia thì ôm lấy vai máu đầm đìa vưà chạy thụt lùi, bỏ mặc những kẻ còn lại mà chạy bán sống bán chết.

Chỉ với 1 con Kị Sĩ mà dọn dẹp xong lũ chó săn kia.

Hoàn thành nhiệm vụ thì con kị sĩ cũng đứng im bất động.

Và hắn, đến để thu hồi vật thử nghiệm của mình.

Dân làng thì vẫn còn sợ hãi tột độ, đám kị sĩ kia vừa bị thảm sát, một điều không ngờ, họ sống, nhưng phải đối mặt với kẻ nguy hiểm hơn rất nhiều.

Ai ai cũng nhìn hắn, có sợ hãi, có lảng tránh, cầu xin, cũng có những niềm hi vọng...

"Được rồi, mọi người cũng không cần căng thẳng quá...ta cũng chỉ tiện tay giúp đỡ thôi..."

Chính hắn là người chủ động nói chuyện nên cũng bớt đi phần nào sự sợ hãi, thay vào đó dần là sự kính trọng, khâm phục cũng như biết ơn.

“Đã để Ngài đợi lâu.”

Trưởng thôn ngồi xuống phía đối diện. Đứng phía sau là vợ của ông.

Trưởng thôn là một người đàn ông da ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn.

Cơ thể ông ta vô cùng cường tráng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra được công việc nặng nhọc hằng ngày đã rèn luyện nên cái thân thể đó. Mái tóc muối tiêu, cơ hồ hơn một nửa đã chuyển sang màu trắng.

Tuy bộ quần áo bằng vải bố toàn bùn đất nhưng không có bất cứ mùi nào phát ra.

Nhìn vào khuôn mặt mang theo vẻ khắc khổ có thể ước chừng ông ta tuổi tầm bốn mươi, tuy nhiên thực tế rất khó để phân biệt chính xác. Chỉ sau vài phút nói chuyện mà ông ta già thêm vài tuổi rồi.

Vợ ông tuổi cũng không chênh lệch nhiều.

Dầu vẫn còn mang theo nét đẹp của thời trẻ, nhưng nhiều năm làm việc đồng áng đã làm cho khuôn mặt xinh đẹp không còn nữa. Gương mặt hiện tại đầy vết tàn nhang, và hiện tại chỉ còn là một bà dì gầy gò. Mái tóc dài đen rối bời, cho dù dưới ánh mặt trời, màu sắc vẫn không hề tươi sáng.

“Mời Ngài dùng.”

Người vợ đặt một cái cốc cũ lên trên bàn.

Yasuo đưa tay lên, nhẹ nhàng từ chối cốc nước sôi để nguội này.

Căn bản là vì cậu không cảm thấy khát, cũng không muốn bỏ cái mặt nạ này ra. Nếu nhìn thấy bà ấy vất vả chuẩn bị cốc nước này thì hẳn là cậu đã từ chối từ trước.

Nấu nước là một chuyện rất vất vả ở làng này.

Dùng đá đánh lửa để mồi. Mồi lửa nho nhỏ được phủ lên bởi một lóp gỗ vụn mỏng, trở nên mạnh hơn. Sau đó đem lửa này cho vào bếp, khi đó mới tính là nhóm bếp xong, chờ đến khi nước sôi là một quãng thời gian rất dài.

Nhưng rồi hắn vẫn nhận lấy cốc nước kia, dù gi đã mời cho dù không uống nhưng cũng nên nhận vì chút thành ý.

Cái hắn cần là có thêm thông tin a.