Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 95: Rừng chết.






Vương Minh băng sâu vào khu rừng, phía sau hắn là Rena và Rina.

Cả hai chỉ im lặng theo sau hắn, lâu lâu lại nhìn bóng lưng Vương Minh rồi cả hai nhìn nhau cười khúc khích.

Grarrrrrrrr!!

Đang đi thì không biết từ nơi nào, một con gấu với bộ lông màu xanh dương, cao hơn 4m thân phát ra tia sét xanh, có vuốt đen dài như những con dao, đôi mắt xanh phát ra tia điện, với cái hàm răng có thể cắn nát cả một tảng đá to.

Bất thình lình từ một bụi cây kế Vương Minh lao ra như mũi tên, đưa cái hàm to khỏe về hướng cậu.

Tuy nhiên, một cái tát tay khiến cái đầu nó vở nát, một cú đá mũi giày vào bụng khiến nó như quả bóng hơi vở nát, thịt máu văng tứ tung, nơi nó vừa đứng bị lực đạo cú đá phá nát cây cỏ tạo thành một con đường giữa khu rừng.

Vương Minh tiếp tục bước, hai cô gái phía sau tiếp tục theo hắn, tiếng cười khúc khích của hai cô ngày càng nhiều.

Đi một lâu thì... Một con nhện trắng, với nửa thân trên là một cô gái, nửa thân dưới gắn liền với cái đầu nhện lớn đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm Vương Minh thèm khác.


Nửa thân trên nó đưa thẳng hai tay ra phía trước, vô số vòng tròn Ma Pháp tím vây quanh Vương Minh.

Từ những vòng tròn Ma Pháp này, vô số những ngọn thương đen bắn ra hướng phía Vương Minh.

Vương Minh nhanh nhẹn lộn người né đi, tựa hồ những ngọn thương đen chỉ cách hắn 1cm là có thể bắn trúng. Vương Minh cứ thế lộn ngược về phía sau, dừng trước Rena và Rina.

"Nhận loại... Ăn, ăn, ăn..."

Nửa thân người của con nhện nói, đồng thời trước mặt nó xuất hiên một vòng tròn Ma Pháp, từ vòng tròn bắn ra những sợi tơ màu đen hướng đến chỗ Vương Minh.

"Chủ nhân, để em giúp ngài."

Rena giọng mị hoặc, cô ôm cổ Vương Minh từ phía sau, kề đôi môi đỏ mộng lại gần tai hắn nói.

Xong cô hóa thành một vầng sáng bao quanh Vương Minh, từ phía sau lưng Vương Minh xuất hiện hai đôi cánh đen, tay trái cầm thanh Katana màu đen từ lưỡi tới chuôi, hắn lúc này khoác trên người bộ trang phục đen, với chiếc áo khoác lông dài tới giữa chân, màu mắt cũng đổi thành sắc tím.

Trước những sợi tơ đang như chiếc lưới chài trước mặt, Vương Minh vung thanh kiếm không biết bao nhiêu đường chém hiện ra. Chiếc lưới tơ bị cắt thành bụi.

Lúc này nửa thân người con Jorougumo xuất hiện ba quả cầu chất lỏng màu xanh lục, từ ba quả cầu vô số những hạt nước nhỏ bằng đầu ngón tay bắn ra như những viên đạn.

Vương Minh nhảy người lên cao tránh đi những hạt chất lỏng, nơi mặt đất những hạt chất lỏng này tiếp xúc bị ăn sâu lúng sụp xuống, nhìn sơ thì nghĩ là Axít nhưng thật chất là độc.

Trong khi Vương Minh trên không khả năng linh hoạt của hắn bị giảm mạnh, con Jorougumo triệu hồi vô số những viên Hắc Đạn xung quanh người rồi bắn thẳng tới hướng Vương Minh.

Vương Minh trên không nở nụ cười lạnh, hắn cũng triệu hồi vô số Hắc Đạn từ trên bắn xuống, hai bên Hắc Đạn chạm nhau tạo ra những tiếng nổ vang, khói đen che lấp đi tầm nhìn của con Jorougumo.

Vương Minh từ đám khói lao xuống vung một kiếm chém đôi con Jorougumo, nhưng bị nó chặn lại bằng hai ngọn thương sét máu tím cầm trên tay.

Nhưng Vương Minh lần nữa cười lạnh, hắn xoay tròn người lần nữa tung ra cú chém, đường kiếm hiện đen mang theo sự sắt bén khó chịu [Ám Trảm].

Nhát chém chẻ đôi con Jorougumo, không những thế nó gần như cắt đứt không gian.

Diệt xong Jorougumo, Vương Minh hóa giải trạng thái [Black] của mình. Rena lần nữa hiện ra, cô nở nụ cười ngọt ngào nhìn Vương Minh. Trong khi Vương Minh gần như trả thèm để tâm đến cô, hắn tiếp tục đi.


Rina chạy lên chỗ Rena, khuôn mặt khó chịu nhìn Rena nói.

"Lần sau là lượt của ta, đừng có mà dành đó!"

"Ta có bảo lần sau nhường người sao?"

Cả hai lườm nhau rồi lại cười khúc khích.

Vương Minh không hề biết thứ hắn vừa giết đáng sợ tới cỡ nào, một sinh vật đủ sức diệt một quốc gia bị Vương Minh giết một cách dễ dàng.

Và nơi hắn đang đi như đi dạo là khu rừng mà bất cứ tên nhận loại nào dám đặt chân tới, loài quỷ cũng vậy bởi chỉ nửa bước chân họ cũng có thể bị giết bởi con gì đó. Rừng Chết, nó không chỉ là hư danh hay hữu danh vô thật. Tất cả cả những sinh vật sống trong khu rừng này điều xếp Rank A trở lên, và chưa từng có kẻ nào sống khi đi qua khu rừng này.

Đây được nhân loại xem như tử địa, nhắc tên cũng khiến một ai đó sợ xanh mặt.

Nếu nói không có nhân loại và Quỷ tộc trong khu rừng quả thật có đôi chút sai mà không sai, vì có một sinh vật mang hình dáng khá giống con người sinh sống nơi đây.

Một con Goblin.

Và nó hiện đang trước mặt Vương Minh, với làng da xanh nhạt, khuôn mặt khá giống một ông già xấu xí, đôi tai xanh nhọn, tay cầm một chiếc gậy gỗ, cái lưng cong cong, da cũng nhăn nheo như người già, con Goblin mạnh nhất đang trước mặt Vương Minh.

"Con người... Nơi đây không chào đón ngươi..."

Con Goblin già cất tiếng nói.

Vương Minh liếc qua cái khúc mà con Goblin này chống như gậy kia thực chất là một thanh Shirasaya.



Nhíu mày Vương Minh nhìn con Goblin.

"Ngươi là một kẻ chuyển sinh."

Con Goblin hơi mở to đôi mắt nhìn Vương Minh, nhưng cũng nhanh chóng trở lại như cũ.


"Ta hiện chỉ là một con Goblin... Già mà thôi."

"Ngươi... Cản đường ta?"

Vương Minh nhìn con Goblin nói.

"Cậu không thể đi tiếp..."

Rina như hiểu ý, cô chạy tới chỗ Vương Minh ôm lấy hắn như cách mà Rena đã ôm.

Một lần nữa Vương Minh bị ánh sáng bao phủ, khi xuất hiện cậu khoác trên người bộ trang phục trắng, với chiếc áo khoác lông trắng dài tới nửa chân, tay cầm một thanh Katana trắng.

Con Goblin thấy cảm này nó cũng phải trợn mắt kinh ngạc. Nhưng nó không thể để Vương Minh tiến vào sâu thêm, bởi đây là lời nguyền mà nó gánh phải.

Loại bỏ tất cả những kẻ bước vào khu rừng.

Lời nguyền được đặt bởi Nữ Thần Bóng Tối, Nava. Chỉ vì một lý do đơn giản, là để bảo vệ cô tránh khỏi nguy hiểm. Trước khi cô hồi phục lại sức mạnh của mình.

500 năm trước có một vị Thần muốn thống trị Aphano, vương quốc của những vị Thần. Với sức mạnh to lớn cô gần như đánh bại tất cả những vị Thần khác cho đến khi... Thần xấu xí và Thần Mặt Trời đứng ra ngăn cô lại, bị đánh bại bởi hai vị Thần quyền năng nhất cô mất gần hết sức mạnh. Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, với tất cả quyền năng còn lại cô tạo ra Rừng Chết.

Khu rừng bất khả xâm phạm, với những con quái vật mà những vị Thần còn phải e ngại, Nữ Thần Bóng Tối đã yên giấc hơn 500 năm mà không có kẻ quấy phá cho đến hôm nay.