Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 94: Thất bại...






Tố Tố cúi đầu xuống đất, cô không dám ngước nhìn...

Chưa bao giờ cô thấy thảm hại như bây giờ.

"Về thôi."

Mạc Phong không mấy qua tâm việc Tố Tố có giết Hạ Na hay không, dù sau thì hắn cũng nợ cô ta một ân tình. Hắn vốn dĩ không giết cô nhưng cái cô chọn lại là cái chết...

Kẻ tìm cái chết để chốn tránh sự thật... Hèn nhát.

Mạc Phong đôi mắt vô định suy nghĩ.

Grào!!!!!

Bất ngờ, Con Rồng xuất hiện. Nó trả biết từ đâu, lúc nào, khi đáp xuống nó đã trước nhóm Mạc Phong.

[Rồng Zombie Biến Dị cấp 6]

Trái tim Mạc Phong đập liên hồi, nó như muốn nổ tung vậy. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một chữ Chạy.

Đám người Tố Tố từ lâu đã xanh mặt, đôi mắt sợ hãi vô cùng. Họ run rẩy, đôi chân từ lâu đã mềm nhũn bất lực.

"Chạy Nhanh!!!"

Mạc Phong hét lớn, đây là lần đầu tiên hắn hoảng loạn. Lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực, kĩ năng của hắn tất cả điều trong trạng thái hồi chiêu. Không có thứ gì có thể chống lại được với con Rồng.

Tiếng hét của Mạc Phong gần như vô nghĩa, áp lực phát ra từ con Rồng quá lớn. Đám người Tố Tố gần như không thể cử động.

"Anh hai... Chạy đi."

Tố Tố đưa khuôn mặt với hai hàng lệ chảy dài nhìn Mạc Phong nói.

Tim Mạc Phong lúc này như quặn thắt, nó đau đớn khôn cùng.

"Mạc Phong! Mặc kệ tụi em trai đi."

Lý Thu hét lớn, khi cô thấy một tia sáng đỏ tích tụ trước miệng con Rồng.

Diễn biến gần như quá nhanh, không ai trong đám người Tố Tố kịp chạy... Họ chết là điều chắc chắn.

Kẻ có tốc độ cao nhất là Mạc Phong, hắn là kẻ duy nhất có cơ hội sống sót tuy nhiên...

Tại sao, tại sao, tại sao... Tại sao nó xuất hiện ở đây!!! Tại sao, tại sao chứ! Chết tiệt... Không thể để họ chết như vậy được, suy nghĩ đi, nghĩ đi ... Tiểu Nguyệt!!!

[Chủ nhân!! Chạy, ngài không còn lựa chọn đâu... Mau chạy! Chủ nhân!!!]

Đây là số mệnh sao? Là nhân do ta gieo sao? Số mệnh chết tiệt!!! Nếu có giỏi thì tìm mà giết ta đây này!!! Ông của ngươi đang đứng đây này! Đừng có màu nhấm vào những người xung quanh ta! Nếu ngươi đã muốn mạng ta như vậy thì lấy đi! Nó ở ngay đây...

[Chủ nhân!!! Đừng mà...]

Mạc Phong chặn trước 3 cô gái hai tay vang rộng đôi mắt ngước lên bầu trời.

"Tiểu Nguyệt... Xin lỗi, ta có lẽ phải kết thúc nơi đây rồi... Sang Sang... Lý Thu... Tố Tố... Là ta kéo các ngươi liên lụy, kẻ như ta phải cô độc mới đúng. Là ta hại các ngươi... "

"Anh đừng nói vậy... Em nguyên cùng anh sinh tử, đến bất cứ nơi đâu... Dù có là địa ngục đi nữa."

".. Em cũng vậy."

"Em nữa..."

Ba cô gái vậy mà rưng rưng nước mắt mặt ôm lấy tấm lưng của Mạc Phong, tới tận bây giờ thì kẻ bạo vệ họ chỉ có Mạc Phong dù cách hắn làm như một tên máu lạnh... Nhưng chính tên máu lạnh này giúp họ có thể sống tới bây giờ theo cách này hay cách khác, hắn chính là Kẻ Quan Trọng.

Đối mặt với chùm sáng màu đỏ sẵn sàng thôi bay bất cứ thứ gì Mạc Phong nhẹn nhắm mắt.

Linh Sang Tỷ... Mọi người, xin lỗi là ta vô năng.

Rồi... Nguồn sức mạnh áp đảo, một chùm sáng hủy diệt bắn thẳng tới chỗ Mạc Phong.

Thôi bay tất cả, chỉ một đòn phá hủy hoàn toàn ba thành phố lớn. Sinh vật cường đại mạng sức mạnh hủy diệt địa cầu ngày hôm đó được sinh ra.

Thứ cuối cùng động lại là những hạt bụi... Hạt bụi của sự bất lực và hối tiếc.

.

.

.

.

.

.

.

Thế giới gốc, khởi nguyên của những thế giới "Trái Đất".

Ngày 14/02/2025.


Ở một thành phố nhỏ ở phía nam thành phố x.

Bệnh viện.

Nơi phòng mổ khi bác sĩ trán đã thấm mồ hôi, nhưng đôi tay và sự tập trung của ông là tuyệt đối.

Ông đang thực hiện nghĩa vụ giúp một bà mẹ cháo đón đứa con đầu lòng của mình, sinh mạng của hai mẹ con nằm trong tay ông.

Phía ngoài, một người đàn ông trung niên khuôn mặt lo lắng, đi tới đi lui không ngừng, tiếng bước chân trên đôi giày đen của ông "bạch bạch" vang một góc.

Cuối cùng cánh cửa cũng mở, từ phía trong vị bác sĩ đi ra. Nhẹn tháo chiếc khẩu trang trắng, thì người đàn ông trung niên chạy vội, hai tay túm lấy vai vị bác sĩ khuôn mặt lo lắng đến đáng thương hỏi.

"Bác sĩ, bác sĩ vợ con tôi... "

Vị bác sĩ bị túm vai không hề khó chịu, ông chỉ nở nụ cười hiền từ. Đây cũng không phải lần đầu ông bị như thế.

"Anh bình tĩnh, đứa trẻ được sinh ra ăn toàn, mẹ của đứa trẻ cũng không sao... Chúc mừng anh đã thành một người cha."

Vị bác sĩ vỗ vỗ vai người trung niên cười lớn.

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ..."

"Ha ha, đây là nghĩa vụ của tôi. Đợi lát nữa anh có thể vào."

Nói rồi người bác sĩ đi mất, người đàn ông trung niên nở nụ cười mừng rỡ, sự nôn nóng hiện rõ trên khuôn mặt.

Một lát sau...

Cánh cửa phòng bất ngờ được mở cái rầm. Từ bên ngoài người đàn ông chạy vào, ngay lập tức người này chạy đến chiếc giường hiện đang có người phụ nữ bé một đứa bé.

Cô nàng y tá tròn mắt thì người này gấp rút như vậy, quả thật là ông bố lần đầu có con.

Tuy nhiên cô cũng không nói gì, thứ cô đang quan tâm là đứa trẻ dù được sinh ra ít lâu nhưng vẫn chưa hề cất tiếng khóc.

"Anh! Sau lại mở cửa mạnh như vậy?"

Trên chiếc giường, người phụ nữ tuổi tầm 30 mấy, mái tóc đen dài, khuôn mặt xinh đẹp, cô nở nụ cười dù đang nhắc nhở người chồng đang cuống cuồng muốn gặp mặt con mình.

"Anh xin lỗi... Nhưng anh nôn gặp con quá! Cho anh xem cái nào."

Người đàn ông trung niên gãi đầu tiến lại chiếc giường, đưa đôi mắt nhìn đứa trẻ...

"Con anh xem ra sẽ rất cứng rắn đó... Nó còn chả thèm khóc."

Người phụ nữ nhìn đứa bé đang bế trên tay nở nụ hiền dịu, rồi quay sang nhéo cái mũi chồng mình khi nhìn đứa bé không chớp mắt.

"Ha ha h... Cứng rắn cũng tốt, tốt mà..."

"Tốt cái đầu anh đấy! Cứng rắn thì được, chứ cứng đầu thì hai bố con anh coi chừng em."

"Em thật là... Sao nói vậy trước mặt con chứ."

Nói rồi người đàn ông đưa tay bé đứa bé, ông nở nụ cười thật tươi nhìn đứa con trai của mình.

Thấy chồng mình vui sướng khi nhìn thấy mặt con, đau đớn của cô cũng biến đi phần nào.

"Anh định lấy tên con là gì?"

"... Hmm~ Vương Minh đi! Lấy họ của em và anh ghép lại."

"Hả? Không phải là nên lấy họ của chồng cho con sao? Anh làm vậy có được không vậy?"

"Thời buổi nào mà em còn lo vấn đề đó, với lại Minh Vương thì nghe không hay."

"Nghe anh vậy... Vương Minh, lớn lên không được như cha con đấy."

"Em... Sao lại nói thế. Giống anh có gì không tốt!"

"Cái gì cũng không tốt."

"Nhưng chả phải em vẫn đồng ý lấy anh sao?"

"Không phải thấy anh dễ dùng em sẽ không lấy."

"Em thật là... "

.

.

.

.

.

17 năm sau.

Thời gian như nước chảy nhanh, mới đó đã 17 năm. Đứa trẻ ấy, bây giờ đã thành một thiếu niên.

Với mái tóc đen ngắn, đôi mắt đen, dáng người hơi gày, cao 1m66, khuôn mặt có phần điển trai ưa nhìn. Cậu hiện đang có một cuộc sống yên bình, có một gia đình và đứa em gái 6 tuổi.

Cậu cũng đi học như bao đứa trẻ khác, và đặc biệt hơn cậu có một người bạn thanh mai trúc mã người ấy tên Mộc Thanh Thanh. Lớn lên cùng nhau, hàng ngày chơi đùa với nhau bởi họ là hàng sớm sát nhà.

Từ tiểu học đến trung học cả hai điều ngồi cạnh nhau, hàng ngày đi học cùng nhau, về cùng nhau, vui đùa cùng nhau.

Quan hệ bạn bè của hai người rất tốt, rồi ai cũng dần lớn lên, mối quan hệ ấy cũng phát triển.

Nhưng theo hướng một chiều, Vương Minh bắt đầu có tình cảm với Mộc Thanh Thanh trong khi cô chỉ vẫn xem cậu là một người bạn.

Vương Minh biết điều đó, tình yêu không chỉ đến từ một người. Cậu sẽ khiến người con gái ấy yêu mình, cậu có cơ sở bởi chưa ai hiểu cô ấy hơn cậu.

Cô bé ấy là con gái của một võ sư, và ông cũng có một võ đường kendo. Vương Minh từ năm 6 tuổi đã được cha mình giữ đến học ở đây, cũng từ đây cậu gặp Mộc Thanh Thanh.

Vương Minh quan tâm cô, chăm sóc cô khi cô bệnh, để ý từng cử chỉ của cô, giúp cô tránh xa những rắc rối dù nhiều lần bị mời lên phòng giám thị vì đánh nhau. Tuy nhiên với Vương Minh đó là điều cần thiết, để cho Mộc Thanh Thanh thoải mái cậu không ngại.

Mối quan hệ gần như tốt đẹp của hai người nhiều lần bị các bạn cùng lớp hiểu lầm, nhưng Mộc Thanh Thanh chỉ một câu nói khiến Vương Minh nhiều lần suy nghĩ.

"Tớ chỉ xem cậu ấy như người anh trai."

Vương Minh cũng lặng im khi cô nói vậy, cậu không thể nói gì dù tận sâu trong tâm hồn... Cô ấy hiện rất quan trọng, cậu không muốn nó chỉ dừng lại ở tình cảm anh em. Thứ cậu cần là tình cảm từ người con gái cậu yêu thương.

Dù nó chỉ là tình cảm đơn phương đi nữa, nó cũng đang dần lớn lên bên trong cậu. Hình ảnh người con gái luôn luôn hiện hữu.

Cô ấy dịu dàng, cô ấy xinh đẹp, cô ấy giỏi giang, cô có trái tim nhân hậu, hiền lành hoạt bát nhưng đôi khi cũng yếu đuối cần người che chở.

Cô ấy nhiều lần khóc nức nở vì bị bàn bè ghen ghét, cô ấy cũng nhiều lần khóc vì cha quá nghiêm khắc bắt cô ấy luyện tập.

Và cứu mỗi lần như thế, tim của cậu đau nhói. Cậu giải quyết mọi thứ cản trở, từ những tên tiếp cận cô ấy với ý đồ không tốt tới những kẻ ghen ghét cô và cuối cùng kẻ... Ngoài cuộc gánh chịu bài tập hà khắc của ba cô ấy, kẻ ngoài cuộc này được ông ấy công nhận... Kẻ trong tương lai sẽ gánh vác võ đường là cậu không phải cô ấy, cha của Mộc Thanh Thanh rất thích Vương Minh nhưng ông sẽ không can thiệp. Lựa chọn tất cả nằm ở con gái ông.

...

Nhưng tới một ngày Vương Minh nhận ra...

Cảm xúc của Mộc Thanh Thanh nằm ở một người khác.

Nhật Hoàng.

Cái tên làm chao đảo trường mấy ngày nay, một kẻ chuyển trường.

Tóc vàng, đôi mắt đen sắc sảo, da trắng, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, hắn trở thành một chủ đề để tất cả nữ sinh bàn tán.

Chỉ sao 3 tháng nhập học, đứng đầu tất cả các môn, thể thao đứng top, lại cực kỳ ga lăng nhẹn nhàng với con gái, và tên này lại là con trai chủ tập đoàn...

Tất nhiên đi kèm với sự nổi tiếng của hắn với đám con gái là sự ghen tị của đám con trai khi, mỗi bước chân hắn đi đều có bóng dáng của những cô gái xinh đẹp vây quanh, trong đó có cả Mộc Thanh Thanh.

Bất ngờ cô lại cực kỳ thân với kẻ này và...

Vương Minh cực kì điên tiết.

Tuy nhiên kẻ này không phải không gặp rắc rối khi, hắn liên tiếp bị một số tên trong trường kéo đến tính toán gì bạn gái bị hắn hút hồn.

Đoán xem ra sao?

Tất cả bị hắn hạ đo ván, một tên giỏi karate. Điều này khiến hắn càng thêm nổi tiếng.

Nhận thấy Mộc Thanh Thanh ngày càng xa tầm tay, Vương Minh khó chịu vô cùng nhưng hắn lại không thể làm gì.

Từ khi Nhật Hoàng xuất hiện cô không để tâm tới Vương Minh, kẻ ngày ngày cô đi cùng không phải Vương Minh mà là Nhật Hoàng.

Vương Minh bất chợt như kẻ ngoài cuộc, một kẻ không quen biết, không hơn không kém.

Trong đâu cô ấy, người cậu yêu bây giờ chỉ có Nhật Hoàng... Và một màu hồng.

Bên kẻ này lúc nào cũng 4 đến 5 cô gái, một kẻ lăng nhăng. Vương Minh không muốn, không muốn một tên như thế ở bên Mộc Thanh Thanh.

Trong mắt Vương Minh, Nhật Hoàng là một thằng khốn. Hắn thực hiện mọi yêu cầu của những cô gái xinh đẹp và cực kì chua chát mới mấy thằng con trai. Đôi mắt đó, hắn cứ tự cao xem mình là trung tâm của thế giới.

Vương Minh cuối cùng cũng không chịu nổi, cậu không thể cứ đừng nhìn cô gái mình yêu bên một tên như thế.

Cuối cùng Vương Minh quyết định một trận tay đôi với Nhật Hoàng. Tất nhiên tên này sẽ đồng ý.

"Tao muốn mày đừng tới gần Mộc Thanh."

Vương Minh nói.

"Tại sao? Tao biết mày ghen tị với tao, mày nghĩ mày thắng được tao sao?"

Nhật Hoàng kiêu ngạo nói.

"Vậy thì phải thử mới biết."

Vương Minh nói, cả hai khóa mắt nhau một lúc rồi lao thẳng vài nhau.

Nhật Hoàng một cước đá ngang phần eo của Vương Minh.

Vương Minh co chân trái chặn đi đòn tấn công, hai tay túm lấy chân Nhật Hoàng quăng hắn đi.

Kẻ này bị quăng, lộn người trên không tiếp đất. Ngay lập tức hắn phản đòn, chạy vụt tới chỗ Vương Minh. Đấm trái, đấm phải khi tất cả đều bị Vương Minh đỡ được hắn lần nữa một cước đá thẳng nhắm vào giữa ngực.


Cú đá của Nhật Hoàng quá nhanh Vương Minh chỉ có thể dùng hai tay chéo vào nhau đỡ lấy, ngay lập tức bị đẩy lùi.

Lần này tới lượt Vương Minh tấn công, ngay khi bị đẩy lùi cậu nhanh ổn định lại thế. Vụt cái cậu xuất hiện trước mặt Nhật Hoàng một đấm thẳng mặt.

Nhật Hoàng phản xạ rất nhanh, hắn lách người cực nhanh né đi một đấm xé gió của Vương Minh. Nhưng trên má của Nhật Hoàng xuất hiện một vệt nhỏ, máu bắt chảy.

Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ khi Vương Minh tấn công dồn dập, một cú đấm móc từ phải sang trái nhắm vào hàm của Nhật Hoàng nhưng bị hắn co tay đỡ đi, lực đấm mạnh đến nỗi phát ra tiếng -Uỳnh. Chưa hết, chỉ 1s ngay lập tức một cú đấm móc từ dưới lên một lần nữa nhắm thằng hàm của Nhật Hoàng mà đấm.

Lần này Nhật Hoàng nhanh lùi lại né đi, nhưng cũng ngay lập tức hắn tiến tới một đấm ngay bụng Vương Minh nhưng nhanh chóng bị gạt đi. Cú đấm không thành Nhật Hoàng nhảy lên tung cú đá cao, lần này Vương Minh không né mà một quyền đánh tới.

Quyền cước chạm nhau, cả hai đều bị đẩy lùi. Như hiểu được cơ hội trước mắt cả hai vận hết tốc độ lao vào nhau.

Tuy nhiên Nhật Hoàng nở nụ cười lạnh, từ ống tay áo hắn xuất hiện một con dao cắt giấy. Cầm lấy con dao hắn vậy mà đâm thẳng về hướng Vương Minh.

Vương Minh nhíu mày, tên này vậy mà vô sỉ dùng tới vũ khí. Gặp nguy không cuống, Vương Minh một tay cầm lấy lưỡi dao, da thịt ngay lập tức bị cắt xé máu tơi tuôn ra, đau đớn chuyền lên não khí Vương Minh nhíu chặt mày. Bỏ qua đau đớn Vương Minh một quyền giữa ngực tên Nhật Hoàng khiến hắn lùi lại đụng vào cái cửa cái rầm.

Nhật Hoàng tay đặt lên ngực, hắn có chút khó thở nhưng ngay lập tức đứng vậy tiếp tục cuộc chiến thì...

"Nhật Hoàng!"

"Nhật Hoàng!"

"Nhật Hoàng!"

"Nhật Hoàng!"

Cánh cửa mở cái rầm, bốn cô gái chạy tới chỗ Nhật Hoàng khuôn mặt lo lắng. Và trong đó có... Mộc Thanh.

Cô vậy mà đôi mắt giận dữ nhìn Vương Minh.

"Vương Minh!!! Anh làm cái gì vậy hả!"

Cô vậy mà đi nhanh tới chỗ Vương Minh một tay tát vào mặt cậu.

Chát!!!

"Anh nghĩ cái gì mà đi đánh Nhật Hoàng! Cha em đâu có dạy anh đi đánh người... Em, em... Ghét anh! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em..."

Mộc Thanh hai hàng lệ, cô vậy mà khó cho kẻ đó... Cô vậy mà tát Vương Minh vì kẻ đó, cô đang bảo vệ hắn.

Vương Minh như chết lặng... Trái tim cậu đau đớn, kèm giận dữ.

Vì cái gì? Tại sao là hắn mà không phải cậu...

Vương Minh tay buông con dao, mặc cho máu chảy... Cậu thua rồi.

.

.

.

Hôm đó Vương Minh vô hồn, buồn bã. Cậu vậy mà về sớm, cô không muốn thấy mặt cô ấy nữa.

Cứ mỗi lần thấy khuôn mặt đó, trái tim cậu lại quặn thắt. Mỗi lần nhớ tới khuôn mặt lệ nhòa ấy, một cơn điên cuồng giận dữ hiện lên. Tại sao... Tại sao chứ?

Tại sao...

Kẻ yêu em cả đời em xô đẩy.

Kẻ lừa tình, em lại đuổi, lại yêu.

Vương Minh tới võ đường, lúc này cậu muốn tập kiếm. Tay vung thanh kiếm, cứ mỗi đường vung xuống thì bóng hình ấy lại hiện lên. Răng cắn chặt, chảy cả máu.

"Ahhhhhhhhhhhhh!"

Vương Minh hét trong đau khổ.

Đúng lúc này một bóng hình trung niên xuất hiện, ông là cha của Mộc Thanh, ông tên Mộc Thiên Tâm.

"Vương Minh, kiếm không dùng để con chút giận. Dù cho nó có là kiếm gỗ đi nữa."

"Sư phụ... "

Vương Minh khuôn mặt buồn bã.

"Con xin lỗi... "

"Có chuyện gì sao?"

"Không... Chỉ là hơi không vui thôi ạ."

"Haiz... Con đúng là nhiều tâm tư, đấu với ta. Xem con có tiến bộ không?"

"Vâng."

Vương Minh đấu tập với sư phụ mình, nhưng cứ mỗi kiến cậu lại bị ông đánh trúng. Nếu kiếm thật cậu không biết chết bao nhiêu lần.

Mộc Thanh Tâm chỉ lắc đầu, cậu học trò này của ông tâm tư quá nhiều.

Tập được một lâu thì Vương Minh nằm bẹp trên đất. Mộc Thanh Tâm cũng chỉ lắc đầu.

Con ra phía sau rửa mặt đi. Nói xong ông đi mất.

Vương Minh hắn thật sự không có tâm trạng đấu kiếm, nhưng bị thầy đánh một trận xem ra cũng tỉnh táo được phần nào.

Cậu đứng vậy đi ra phía sau, tay vặn nhẹn lấy nước rửa mặt. Mắt bỗng nhíu khi thấy thứ gì đó chiếu sáng sau gốc cây cạnh sân sau võ đường.

Vương Minh tò mò tiến tới, ánh sáng phát ra từ một cái lỗ lớn trên thân cây. Tò mò không biết thứ gì Vương Minh đưa tay vào phía trong thì...

Tách!!

Một âm thanh như cái công tắt được bật phát ra. Đất phía dưới chân Vương Minh bất ngờ biến mất, khiến cậu rơi tự do từ trên xuống.

Ầm.

Nắm thẳng trên nền đất, rất may cơ thể đã sớm được mài giũa nên không bị thương nặng, chỉ trầy xước ngoài da. Đưa đôi mắt nhìn lên phía trên, không hề thấy cái hố nào.

"Chuyện gì thế này?"

Không có cái hố thì tại sao, Vương Minh rơi xuống được. Nó quá kì lạ.

Vương Minh ngó nghiêng xung quanh, đây giống một căn phòng. Điều lạ là dù không có đèn thì nó vẫn sáng như ban ngày.

Giữa căn phòng có hai thanh katana một đen, một trắng cắm xuống một bệ đá. Bệ đá này cũng lạ không kém, nó hình tròn và có hoa văn và chữ kì lạ. Ở giữa bệ đá có viên đá màu đen hình thù kì lạ, nằm giữa hai thanh katana.

Vương Minh tò mò hay nói đúng hơn là bị thu hút bởi hai thanh katana. Nhưng thay vì rút hay thanh katana lên thì Vương Minh lại nhặt hòn đá màu đen kì lạ lên.

"Đá không gian... Tại sao... Mình lại biết... Aaaaa!"

Vương Minh vừa cầm hòn đá lên nhìn lẩm bẩm, thì một cơn đau đầu dữ dội ập đến khiến Vương Minh hét thảm.

[Chào mừng trả lại chủ nhân!]

Một giọng nói nữ vang lên trong đầu cậu, những kí tự phía dưới chân cậu lúc này phát sáng...

Bánh răng số phận một lần nữa lại quay!

.

.

.

Lúc này ở trường học, đám người Nhật Hoàng, Mộc Thanh, Lý Như, Thu Thu, Nhật Phi. Đang cùng nhau chủng bị đi về thì một tia sáng bao trùm lấy họ, bất chợt nơi phòng học chả còn ai, chỉ còn lại những cái cặp sách vô chủ.

Khi 5 người nhận biết thì họ đã ở trong cung điện tráng lệ, với binh sĩ mặc giáp hai bên, phía trước họ là một cô gái đẹp tuyệt trần, mặt một bộ váy sang trọng, cô có máy tóc màu hồng nhạt dài, đôi mắt cùng màu to đẹp, dóc dáng yêu kiều, đôi môi đỏ mộng, ngay lập tức khiến cho Nhật Hoàng như chết lặng bởi vẻ sinh đẹp của cô, 4 cô gái còn lại cũng như vậy.

"Hỡi những Anh Hùng đã nghe lời kiêu gọi của ta... "

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Một nơi nào đó, một thế giới nào đó, một thiếu niên 17 tuổi, mái tóc đen ngắn đang nằm bất tỉnh trên thảo nguyên cỏ xanh bất tận, phía trên là những đám mây trắng muôn hình vạn trạng, kèm theo là bầu trời xanh bát ngát, tất cả điều bình thường chỉ trừ có tận 2 mặt trời.

Cậu thiếu niên cũng dần mở to đôi mắt nhìn bầu trời, cậu tên Vương Minh là một kẻ không xác định.

Không vội đứng vậy, cậu nhìn hai tay mình vì mỗi tay cậu cầm một thanh Katana, một đen, một trắng.

[Chủ nhân! Tiểu Nguyệt rất nhớ người!]

Đã bao lâu rồi?

[Tính theo Trái Đất thì trên 30 năm, con thế giới khác tầm 100 năm.]

[Chủ nhân thật tình, đã bảo ngài chạy rồi kia mà...]

Họ sau rồi?

[Ngoài trừ ba người kia... Tất cả còn lại đang ngủ, do hệ thống bảo lưu trong không gian.]

Thân xác này rất tốt, nhưng có kí ức khó chịu đấy!

[Chủ nhân, ngài sẽ làm gì đây? Họ cũng được triệu hồi đến thế giới này đó.]


Ồ, thú vị đấy. Là ai thế?

[Là Nữ Thần Tình Yêu, Yuna.]

Mục đích?

[Nhằm tiêu diệt Quỷ Vương]

Không có gì mới.

[Có đấy ạ, Quỷ Vương thật ra là một vị Thần. Thần Xấu Xí.]

Anh Hùng, tiêu diệt một vị Thần thú vị đây.

[Anh Hùng ở thế giới này rất mạnh thưa chủ nhân, có dư khả năng giết một vị Thần.]

Lại thêm một thú vị khác.

[Ehehe. Tiểu Nguyệt lại trong chờ sự thú vị từ chủ nhân hơn.]

Một kí ức đáng quên.

[Chủ nhân, ngài sẽ làm gì đây?]

Nội bộ các vị Thần sao... Anh Hùng, vậy ta sẽ... Quỷ Vương. Trò chơi này sẽ rất vui đây.

[Chủ nhân, đợi một xíu Tiểu Nguyệt sẽ mở lại hệ thống cho ngài.]

.....

[Thông báo: Chào mừng, đăng nhập!]

Ta có câu hỏi?

[Gì thế ạ?]

Ngươi làm cách nào cứu ta?

[... Nếu nói ngài sẽ không giận Tiểu Nguyệt chứ?]

.....Được.

[Là dùng sinh mệnh của ba người họ...]

........ Hiểu rồi.

[Chủ nhân đừng trách... Em nghĩ họ cũng sẽ làm vậy nếu biết thôi.]

......

Nghi nhớ nó giúp ta...

[Vâng.]

Cho ta xem thông tin.

[Vâng.]

[Thông tin]

Tên: Vương Minh.

Danh Hiệu: [Anh Hùng Khởi Nguyên]

HP: 150 000/150 000

MP: 200 000/200 000

Sinh Lực: 1500

Sức mạnh: 1500

Tinh Thần: 2000

Phòng Thủ: 1500

Linh Hoạt: 1500

May Mắn: 1500

Kĩ năng:

•Kiêu Ngạo Vương. (Độc Nhất)

•Ngọn Lửa Khởi Nguyên. (Độc Nhất)

.

.

.

.

.

Thú vị đấy, bọn Anh Hùng chắc không khác ta mấy nhỉ?

[Em không nghĩ họ mạnh hơn ngài đâu.]

Hai thứ này là gì đây?

[Ngài nhận ra rồi sao? Không đơn giản là kiếm đâu... Đây có thể coi là quà em tặng ngài.]

Ta rất thích nó đấy.

[Thật sao ạ! Em rất vui vì ngài thích nó.]

Vương Minh tay quăng hai thanh kiếm lên không.

Hai thanh kiếm ngay lập tức hóa thành hai quả cầu, một đen, một trắng. Rồi từ hai quả cầu, hai cô gái bước ra.

Một có mái tóc đen dài tới lưng, đôi mắt cùng màu, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, nước da trắng như tuyết, dáng cô rất chuẩn đẹp hơn nhiều lần một phụ nữ trưởng thành.

Cô gái còn lại có mái tóc bạch kim, đôi mắt vàng to tròn, khuôn mặt xinh đẹp hiện vẻ dễ thương, nước da trắng hồng, dáng dóc của phụ nữ trưởng thành, ngực có hơi nhỏ hơn với cô gái tóc đen.

Điểm đặc biệt là hai cô gái mang trên lưng cánh, mỗi người 4 cánh. Và mặc hai chiếc váy đơn sắc đối lập nhau, một đen, một trắng.

Đôi cánh cũng khác nhau. Khi cô gái có mái tóc đen có 4 cánh màu đen thì cô gái tóc bạch kim có 4 cánh trắng.

"Rena, ra mắt Chủ Nhân."

"Rina, ra mắt Chủ Nhân."

Rena là cô gái tóc đen, Rina là cô gái tóc bạch kim, cả hai đồng loạt khụy một gói trước Vương Minh.

"Đứng lên đi."

Vương Minh một câu lạnh lùng đi qua hai cô gái. Hai cô nhìn nhau cái rồi đứng vậy nhanh chống chạy theo, đi phía sau hắn.

Tiểu Nguyệt, lâu đài Quỷ Vương ở hướng nào?

[Đông nam, thưa chủ nhân.]

Vương Minh bắt đầu đi thẳng vào khu rừng, hướng mà hắn sẽ tìm thấy lâu đài Quỷ Vương. Hay nói đúng hơn là Vương Quốc Quỷ Tộc.

Rồi đây, sống gió một lần nữa nổi lên!

Khi nội bộ những vị Thần xào xáo, thì những Anh Hùng xuất hiện như những quân cờ mang sức mạnh to lớn.

Và một kẻ Không Xác Định cũng xuất hiện.

Thời Đại Những Vị Thần một lần nữa tái diễn.