Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 78: Lời tạm biệt nhẫn tâm.






Nhóm Huyền Long nhanh chóng tuyến vào Chung Kết bởi nhóm họ đối đầu ở Bán Kết đột ngột bỏ cuộc.

Tưởng sở chật vật một phen gì đám Mục Thanh Phượng vẫn đang bị thương tuy nhiên may mắn lần này đứng về phía họ, đúng là ăn ở tốt có khác...

Bầu không khí lần nửa bao trùm căn phòng ít tiếng nở thôi họ sẽ phải quyết định Vinh Quang của học viện cho dù thắng thua thì họ đã thật sự trở thành kiêu ngạo của Thanh Phong tuy nhiên...

Đã đánh thì phải đánh cho thắng, thua cũng phải thua cho đáng.

Chính gì vậy tất cả họ đều lâm vào lo lắng trừ Huyền Long kẻ không tim không phổi combat cho vui.

Liệu...

Có đạt niềm tin được vào hắn?

Không!!!

Họ không muốn dựa vào Huyền Long thể loại nào Học Tỷ, Học Trưởng lại dựa vào học đệ mình.

Lo lắng là thế nhưng những không được tham đấu cũng chả dễ chịu gì.

Mục Thanh Hạ, Đường Tiểu Ngạo, Ninh Tâm, Thiên Bạch, Thiên Tuyết họ là nhưng kẻ lo nhất, lo cho tương lai rồi họ sẽ là những người gánh vác nó.

Họ cũng không thể ỷ lại vào Huyền Long mãi, một tia bất lực được nhen nhóm và một tia lửa được thấp sáng Sẽ Phải Cố gắng!

Nhưng họ không biết có thứ còn nặng hơn chờ họ gánh vác...

CHIẾN TRANH!!!

Nó đang đến rất gần.

Huyền Long vô tư cầm bịt bánh quy ăn chót chép như không việc gì xảy ra.

Ninh Tâm vô tình thấy hắn ăn miệng run run, ngón tay run run chỉ...

"Huyền Long đó là..."

"Ừ, bánh của Học Tỷ đó."

Cả phòng như chết lặng trừ Mục Thanh Phượng và Huyền Long.

"Cái Giề?????"

Mục Thanh Phượng mặt nổi ngã tư giận dữ.

"Các ngươi cho rằng ta làm bánh dở lắm sao!!!"

Cả đám nuốt ngụm nước bọt "Ực"

Có quỷ mới dám ăn...À mà có một con kia kìa.

Cả đám đồng tâm nghĩ.

À mà nói đúng hơn gì lần chơi chội với dân gạo cội nên Huyền Long bị Mục Thanh Phượng bắt mỗi lần cô làm bánh hắn phải là người thử.

"H...Huyền Long...Ngươi không sao chứ..?"

Ninh Tâm bộ dạng cúi đầu kéo kéo tay áo Huyền Long hỏi.

"À, cho là thế đi..."

[Áh ha ha ha! Cười chết Bảo Bảo rồi... Áh ha ha ha!]

Con mắm ngươi co im đi không? Ta đem ngươi lên men giờ.

Huyền Long quả thật là không bị sao có lẽ cũng quen mất rồi ngày ba bữa thì chả thiếu bánh quy của Mục Thanh Phượng.

Ơh hơ hơ... Chắc ở thế giới nào đó kiểu này chắc lụm được Skill Kháng độc tối thượng rồi.

Huyền Long cố nặng nụ cười lạc quan héttttttt sức có thể nghĩ.

Sự u ám căng thẳng cũng dần tan đi, cũng không thể căn thẳng mãi được.

........


....

.

Giờ thi đấu quyết định cuối cùng cũng tới nhưng hôm nay có đổi khác đúng phút cuối cùng Huyền Long đề nghị thay Ninh Tâm và Kim Đan.

Tất nhiên ý kiến của Huyền Long chưa bao giờ bị phản đối nhưng rất nhiều ? hướng về phía cậu.

Cao Phong chỉ nở nụ cười lạnh.

Người MC cuối cùng cũng giới thiệu.

"Chào tất cả các bạn!!!

Có ai hồi hợp không? Hôm nay chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng những thiếu niên, thiếu nữ Hồn Sư mạnh nhất đối đầu với nhau.

Không để các bạn chờ lâu!

Đội đầu tiên...!?

Học Viện Thiên Vương!!!"

Người MC nhấn mạnh khán đài như nổ tung gì tiếng hò reo.

"Thiên Vương!!"

"Thiên Vương!!"

"Thiên Vương!!"

"Thiên Vương!!"

"Thiên Vương!!"

Từ cá nhân bước ra sân khí thế ngất trời.

"Xin giới thiệu, đội trưởng đội Thiên Vương người được cho là thiếu niên hồn sư mạnh nhất.

Thiên Quốc Bảo!!!

Kế bên anh ta là đại mỹ nhân Thiên Quốc.

Ngọc Thiên Lam!!

Kế bên đại mỹ nhân tất nhiên phải là vệ sĩ đáng tinh cậy và là hàng thủ vững chắc.

Thiết Thủ!!!

Kế bên Thiết Thủ chính là Võ Thần tương lai.

Nguyên Thiên Minh!!!

Và cuối cùng người mang đến nổi kinh hoàng cho nhưng kẻ chạm chạp.

Lam Thiên Hoa!!!"

Mỗi câu mỗi chữ của MC như khiến khán đài run lắc dữ dội khán giả hò reo không ngớt.

Cũng tương tự người MC giới thiệu học viện Thần Phong tiếng hò reo không kém nhưng không nhiều như học viện Thiên Vương.

Tất cả đã vào vị trí Thiên Quốc Bảo ngay lập tức nhìn chăm chăm Huyền Long.

Đây là người sư phụ chú ý sao? Chả phải chỉ là một tên bình thường sao?

Quốc Bảo thầm đánh giá Huyền Long qua bề ngoài hắn vốn kiêu ngạo có tiếng nhưng hắn có thực lực chứ không phải thùng rỗng kêu to.

Hắn cũng là đệ tử duy nhất mà Bạch Thiên Long nhận làm đệ tử và cũng là Đại Hoàng Tử Thiên Quốc.

Nhật mặt phố bố làm vua cộng thêm sư phụ là kẻ mạnh không ai bằng thì sao hắn không kiêu ngạo, ai dám hơn hắn.

Tuy nhiên sư phụ hắn lại chú ý đến kẻ vô danh tiểu tốt này khiến hắn thật sự băn khoăn.

"Trận đấu.... Bắt Đầu!!!"

Ngay khi trận đấu bắt đầu tất cả đều giải phóng Võ Hồn mà tiến đến phân thắng bại.

Huyền Long trò cũ soạn lại vẫn đứng im, không gì phải vội.

Qua tầm nhìn đa chiều của hệ thống hắn có thể bao quát cả sân đấu nhìn đủ góc độ, hên là hôm này chả đứa bào mặt váy không thì cũng khổ với hắn đấy.

Ừ, rất mạnh...Nhưng vẫn thắng được.

Huyền Long thầm nghĩ.

Bên Thiên Quốc Bảo võ Hồn đều rất dọa người.

Thiết Thủ có võ Hồn Thạch Tượng đúng chất thanh niên trâu bò làm bao thịt luôn.

Còn chiến thần tương lai thì có võ hồn là Quang Sáng Tinh Linh Bạo, võ Hồn hình người màu vàng nhạt trong suốt tay cầm ngọn thương.

Cô Đại Mỹ Nhân thì có Võ Hồn Lam Điệp đúng chất mỹ nhân bay lượn chiến đấu như điệu múa.

Và cái cô tốc... tốc độ gì gì đó thì võ hồn là Ảnh Báo thấy quen quen mà không biết thấy ở đâu Huyền Long nhẹn nhàng chuyển mắt qua tên cuối.

"!?"

Tên này vậy mà lại đang lao về phía hắn tay hóa giáp rồng phát ra lam điện cuồng bạo.

"Á!!!! Thôi mà anh, em có làm gì đâu, em chỉ xem thôi mà, thôi nào bình tĩnh bình tĩnh."

Huyền Long vậy mà vui đùa như đúng rồi kẻ trảo điện đánh tứ tung kẻ thì chạy khắp sân né trái lại né phải.

"Ngươi dám kinh thường ta!! Lôi Đình Vạn Quân!!!"

Quốc Bảo đưa trảo rồng lên trời ngay lập tức vô số tia sét đánh xuống phía Huyền Long.

"Bình tĩnh không quạo nè! Tử Tinh Vực Hỏa!"

Huyền Long lưng mộc 6 cánh lửa màu đen uống lượn mềm mại như vải lụa bay lên né đi đợt sét đánh.

"Dực Long Bạo!!"

Đúng lúc Quốc Bảo cũng một ra đôi cánh rồng màu lam điện bắn ra từ cánh tung té, bay lên như tia điên đến phía Huyền Long.

"Long Lôi Thần Quyền!!"

Quốc Bảo tung cú đánh một đầu rồng bao quanh là tia điện sét đánh về phía Huyền Long.

"Hỏa Quyền Cửu Giao!!"

Long khiếu vang trời vô số vụ nổ xảy ra, khán giả lúc này trố nhìn mắt hai người.

Trên không trung một lam một hắc uống lượn quấn lấy nhau phát ra âm thanh chiến đấu vang tai lâu lâu lại nổ tứ tung như pháo hoa.

Bất ngờ cả hai dừng lại khóa mắt vào nhau.

"Quả nhiên không tầm thường, thảo nào sư phụ lại để ý tới ngươi nhưng... Không thay đổi ta là kẻ thắng!"

Quốc Bảo nói.

"Cứng đấy! Không biết chịu được bao nhiêu búa của ta."

Huyền Long từ hư không lấy ra chiếc búa to phát ra tia lửa điện khiến Quốc Bảo nhíu mày.

...........

Phía dưới này hỗn chiến nổ ra kịch liệt vô số đòn tấn công va vào nhau phát ra tiếng nổ điếc tai.

Bất ngờ bên thắng thế lại là đám người Mục Thanh Phượng với vố số Hồn Kĩ diện rộng dép cho đám người Ngọc Thiên Lam lùi lại một góc.

Bất ngờ Ngọc Thiên Lam tát đầu Thiết Thủ.

"Con ngây ra đó!"

"Được được, đều nghe lời ngươi."

Bất ngờ Thiết Thủ đôi mắt đỏ ngầu máu me bê bết bắn ra từ khắp người, Ngọc Thiên Lam vậy mà nở nụ cười nhìn đám Mục Thanh Phượng.


"Thạch Tượng Thủ Hộ Vương!!!"

Thiết Thủ hét lên cuồng loạn đánh một quyền xé gió về phía đám Mục Thanh Phượng.

Một đầu hung thú xuất hiện là một con voi màu đỏ cực lớn đôi mắt đỏ ngầu đói khát lao như điên về phía đám người Mục Thanh Phượng.

"Mau tránh!!!"

Mục Thanh Phượng hét lên khuôn mặt cô đang sợ, đòn đánh của Thiết Thủ quá mạnh.

Tuy nhiên không tranh kịp.

Ầm!!!

Đám người Mục Thanh Phượng ngay lập tức bị đánh bay khỏi sân riêng Ninh Tâm dùng ám độn may mắn không bị đẩy ra khỏi sân nhưng miệng cũng nôn ra ngụm máu.

"Ta khuyên ngươi nên bỏ cuộc."

Ngọc Thiên Lam nói.

"Hừ, còn lâu..."

Ngọc Thiên Lam chỉ nhẹn liếc mắt Lam Thiên Hoa hiểu ý nhanh như gió lao đến chỗ Ninh Tâm.

Ninh Tâm hiện vẫn chưa thể di chuyển nhưng với tốc độ này thì cô cũng không thể tránh.

Tưởng như mọi thứ kết thúc nhưng họ quên gì đó...

Ầm!!!!

Bất ngờ một tiếng nổ vang Lam Thiên Hoa bị đẩy lùi.

Từ đám khói bụi một thân ảnh bay ra kẻ này là Quốc Bảo với khuôn mặt nhăng nhó trên người đầy thương vít đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn vào đám khói chưa tan đi.

Thấy được cảnh này Ngọc Thiên Lam cũng phải giật mình cô chưa bao giờ thấy Quốc Bảo bị thương đến thế càng không thể thấy Quốc Bảo giận dữ đến thế.

Rốt cuộc là thế nào?

Tên đó lại lịch thế nào?

Ngọc Thiên Lam và Quốc Bảo đồng loạt suy nghĩ.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ, từ đám bụi khói tan dần hiện ra hai thân ảnh.

Huyền Long và Ninh Tâm đứng song song và cùng nhau bước tới hai người nhìn nhau cái rồi lại hướng về phía đám người Quốc Bảo.

Lúc này đám Quốc Bảo nhíu mày bất ngờ lạnh sống lưng có thứ gì đó rất xấu sắp đến.

Cuối cùng thì ngươi cũng nghĩ đến ta...

Ôm ấp niềm vui Ninh Tâm cười nhẹn nhàng.

Bất ngờ tay phải hai người đưa thẳng ra về phía người còn lại và các ngón tay đang xen nhau.

Hồn Lực toát ra.

Trời đất tối sầm tựu hồ có tiếng gào thét khóc lóc của ai đó, kẻ tiếng kể lể gian xin...

Một đợt sát khí kinh hoàng ập tới áp lực thậm trí còn làm giở cả kết giới bao quanh khán đài.

Thấy cảnh này Bạch Thiên Long nhíu mày nhưng hắn lại cười.

Cao Phong cùng đám học sinh nhìn không chớp mắt.

Từ nơi Huyền Long và Ninh Tâm hai vần sáng đen quấn lấy nhau một quả cầu hình thành.

Quả cầu tan biến một thân ảnh khủng lồ xuất hiện.

Tóc dài bay ngược lên trời uống lượn, tay vang ra bên vuốt sắt dài, chân thẳng chéo vào nhau trên không, bốn mắt màu đỏ như máu nhìn thôi đã thoát tim, miệng nở nụ cười xấu xa với nhưng chiếc răng nhọn hoắt, cả ngươi một màu đen u tối phát ra tử khí.

Võ Hồn Dung Hợp Kĩ: Tà Thần Giáng Lâm!

Cả khán đài như chết lặng.

Đám Quốc Bảo đã không còn đứng vững nữa, Lam Thiên Hoa run lên cầm cập...

Sinh vật đen tối đối diện đưa nhẹn nhàng ngón trỏ về phía họ nở nụ cười chết chóc.

[SỢ HÃI!]

Thế giới quanh 5 người tối lại một màu đen không ánh sáng họ có thể thấy tấm trắng tinh thần lực bao quanh họ giở nát.

Năm người hộc máu tất khụy khuôn mặt như đang nhìn thấy địa ngục vô tận đôi mắt tất cả đã vô hồn.

Sinh vật kia lại vang hai tay ra hai bên hưởng thụ tiếng cười "Khặc...Khặc..." Của nó khiến bao kẻ ngất đi gì nổi sợ kinh hoàng.

Chưa hết nó giơ bàn tay quỷ của nó về phía 5 người bất động một lượng hồn lực đáng sợ tập trung lại tạo nên quả cầu rồi lao về phía năm người với hình dạng một vạch sáng đen khủng lồ.

[Ám Chưởng!!!]

Ngay lập tức trọng tài lao vào chắn lấy tia sáng đen tất cả Hồn Hoàn đều giải phóng tất cả là 8 hồn hoàn.

Người này chặn thành công nhưng thân thể tàn tạ miệng liên tục nộ ra máu rồi ngã gục.

Một khoảng lặng-----------

Dài rồi cả khán đài run chuyển gì tiếng hò hét.

Sinh vật hắc ám tan biến lộ ra hai thân ảnh Huyền Long và Ninh Tâm.

Ninh Tâm đã ngất từ khi nào đang được Huyền Long bế.

Đám học sinh và Cao Phong chạy tới ôm chầm lấy Huyền Long lúc này MC mới nhận biết điều gì đó.

"Chiến Thắng....Thuộc Về Thần Phong Học viện!!!!!! Họ là đội mạnh nhất Đại Lục!"

"Thần Phong!!"

"Thần Phong!!"

"Thần Phong!!"

"Thần Phong!!"

"Thần Phong!!"

"Thần Phong!!"

"Thần Phong!!"

"Thần Phong!!"

"Thần Phong!!"

"Thần Phong!!"

Tiếng hò reo như bất tận, họ đang chào mừng cho Tân Thập Kiệt mới!

..........

....

..

.

Dưới sự ăn mừng của đám thì Huyền Long đang ở cùng phòng với Ninh Tâm, cô dẫn chưa tỉnh Hồn Lực cạn sạch muốn tỉnh cũng phải đến ngày mai.

Huyền Long bước ra cửa thì Quốc Bảo từ khi nào đã hiện diện trong buổi ăn mừng của lớp Huyền Long.

"Sư Phụ ta muốn gặp ngươi."

Quốc Bảo không chút khác khí nói.

Hắn cũng chỉ mới vừa tỉnh không thương tổn gì nhiều nhưng nổi kinh hoàng vẫn còn trên khuôn mặt hắn.

"Được."

Huyền Long trả lời.


8 kẻ còn lại như lo lắng chuyện gì đó tất cả đều đưa mắt nhìn Huyền Long.

Huyền Long rời đi đến một căn phòng sang trọng hạng 1.

Bạch Thiên Long đang đợi hắn, vừa liếc nhẹn Huyền Long uy áp Bạch Thiên Long tỏa ra ép Hồn Hoàn Huyền Long xuất hiện.

Tuy nhiên không có gì xảy ra.

"Ha ha ha ha ha...."

Bạch Thiên Long bật cười hắn cười rất sảng khoái.

"Huyền Long ngươi chịu làm đệ tử của bổn tọa không?"

"Không."

Cả phòng chết lặng, Bạch Thiên Long nhíu mày.

"Ngươi có biết bổn tọa là ai không?"

"Biết."

Huyền Long bình thản.

"Vậy người biết từ chối bổn tọa có hậu quả gì không?"

Bạch Thiên Long không ngần ngại đe dọa hắn phải thu Huyền Long làm đệ tử... Không thì phải Giết!

"Ngài định giết một tiểu bối chỉ gì không chịu làm đồ đệ ngài?"

Huyền Long nói.

Bạch Thiên Long nào không hiểu ý Huyền Long.

"Ha ha ha... Ta muốn ai dám vị nghị."

Hắn trừng mắt sát khí ngúc trời nhìn Huyền Long khiến cậu nôn ra máu.

Đúng lúc này một màng bảo vệ màu vàng hiện lên bao quanh Huyền Long khiến cậu dễ thở hơn.

Kẻ đến là Châu Ngạo Thiên!

Ông đứng ra che cho Huyền Long.

"Vãn bối Châu Ngạo Thiên bái kiến Bạch Thiên Long tiền bối."

Châu Ngạo Thiên cung kính.

Sát khí và áp lực tan dần.

"Ồ là ngươi."

"Vâng là vãn bối, đứa trẻ này là học trò của vãn bối xin tiền bối lượng thứ."

"Ngươi muốn dành đồ đệ của bổn tọa."

"Không dám chỉ là đứa trẻ này dẫn nghĩ chưa thông vãn bối hay là để nó suy nghĩ thêm."

"Ồ..."

Bạch Thiên Long chân mày dãn ra suy nghĩ.

"Được nếu ngươi nói vậy thì cứ đem nó về đi."

"Vãn bối hiểu."

Châu Ngạo Thiên ngay lập tức lôi Huyền Long đi, đóng lại cánh cửa Bạch Thiên Long cười thâm ý.

"Nếu tên đó đưa đứa trẻ đó về Tinh Quốc các người chặn giết nó cho ta."

"Rõ!!"

Từ hư không dọng lại vô số.

Bạch Thiên Long nào không biết tiềm năng của đứa trẻ này nếu đã không lấy được thì phải phá tránh hậu họa về sau.

Châu Ngạo Thiên dẫn Huyền Long ra một bãi đất trống thì Huyền Long thấy một thân ảnh quen thuộc.

"Ông...?"

Đúng vậy là ông của Huyền Long ông ta đang đợi Huyền Long.

.....

.....

.....

Ninh Tâm sau một ngày tỉnh lại mọi người đang quanh cô nhưng thay gì vui vẻ thì không khí mất mát hiện diện trong căn phòng.

"Gì...Thế? Các người nhìn ta làm gì?"

Không ai trả lời.

Ninh Tâm cảm thấy thiếu cái gì đó...

"Huyền Long đâu?"

Không ai trả lời.

Đường Tiểu Ngạo chỉ run run đưa cho cô lá thư.

"Ninh Tâm ta có việc phải làm.

Tạm biệt."

Chỉ là dòng chữ ngắn gọn nhưng nó lại khiến Ninh Tâm rơi lệ.

Cô biết tam biệt nghĩ là sao nhưng... nhưng liệu cô có thể gặp lại hắn.

Ninh Tâm khóc nức nở.

Những kẻ khác ai cũng nhận được lá thư với dòng chữ ngắn gọn Tạm Biệt.

Sự mất mát này tại sao lại lớn đến thế.

Huyền Long ngươi thật quá nhẫn tâm!