Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 59: Lão sư băng lãnh!






Huyền Long trở lại phòng hắn tiếp tục đọc đống tài liệu mà Yue đưa cho hắn.

Cửa phòng không mấy chóc lại mở kẻ bước vào không ai khác chính là Ninh Tâm, bộ mặt nhìn xuống đất khi bước vào lại lén liếc nhẹn Huyền Long xong lại ngồi lên giường của mình im lặng, Lâu lại liếc nhìn Huyền Long cuối cùng là nhìn hắn không rời mắt bộ dạng như muốn nói điều gì.

Huyền Long tuy đọc sách nhưng hắn không mù đến nỗi có kẻ đang nhìn mình châm châm mà không biết, hắn cũng mặc không nói tiếp tục đọc tài liệu.

1 tiếng, 2 tiếng, đến lúc kí túc xá gần như không còn bóng đèn sáng thì đôi mắt đó vẫn nhìn Huyền Long châm châm không rời.

"Ngươi muốn nói gì sao?"

Huyền Long nhẹn đặt sắp tài liệu xuống nói.

"Không gì!"

Ninh Tâm nói câu liền quay mặt chỗ khác.

Huyền Long bất giác bật cười nhỏ, hắn vừa phát hiện tên này rất dễ thương. Huyền Long nào không hiểu tên này nghĩ gì chính xác là đợi Huyền Long ngủ trước.

Hắn cũng không làm khó tiểu cô nương này nữa tắt đèn kéo chăn ngủ, tuy nhiên nữa đen hắn lại mở ngọn đèn nhỏ tiếp tục đọc tài liệu. Dù ở đâu thói quen xấu của hắn vẫn không thể bỏ được thức rất khuya thậm trí có thể coi là mất ngủ, hắn trung bình chỉ ngủ 4 tiếng một đêm.

Trời nhanh chóng sáng, tuy nhiên Huyền Long có vẻ chưa xem xong tài liệu nó khá nhiều bởi Đấu La bây giờ vô cùng nhiều tông môn lớn nhỏ. Huyền Long chỉ lượt ra nhưng tông môn lớn hắn cần chủ ý mấy cái nhỏ lẽ hắn đều không coi tới tuy nhiên mấy giờ là không đủ hắn đành để lại đống tài liệu thay đồ đến lớn, đâu cũng vậy ngày đầu tốt nhất là không nên đến trễ.

Tất nhiên hắn sẽ không đánh thức Tiểu Cô Nương cùng phòng, liên quan gì đến hắn.

Đến trước phòng lớp học hắn ngước nhìn cái biển đề Lớp E cũ kỉ sắp rơi ra tới nơi, đưa tay nhẹn kéo cái cánh cửa lớp.

Trong lớp khá rộng lớn đa phần là bàn ghế, nơi này vậy mà lại có cửa kính lại có thể nhìn ra phía ngoài sân tập.


Huyền Long đảo mắt cái lớp lúc này chỉ khoản 12 người có thể sẽ còn thêm, hắn tìm một góc kế cửa sổ ngồi xuống tay chống cầm nhìn ra cửa sổ.

Một lúc lâu sau cận kề giờ học đầu cánh cửa phòng bỗng được kéo mạnh.

Cạch!!!

Ninh Tâm hì hục từ phía ngoài bước vào, trước cái nhìn ngơ ngác của lớp cô không quan tâm vậy mà lại liếc xéo Huyền Long.

"Tên này vậy mà lại không gọi mình... Tức chết rồi, Aiz!!! Ngày đâu vậy mà tí đi trễ! Tất cả đều tại tên đáng ghét này." (Suy nghĩ)

Ninh Tâm tìm một chỗ xong rồi xuống bộ dạng không quan tâm.

"Ai vậy?"

"Hỏi ta sao ta biết."

"A! Là tên hôm qua thách đấu."

"Cái gì là nam sao? Đẹp thế kia..."

"Ngươi bị mù sao, hắn mặc đồng phục nam chả lẽ nữ."

"Ngươi có thấy đứa con gái nào ở kí túc xá nam không?"

"Oa! Nhìn kỉ rất đẹp trai a."

"Ta muốn làm quen quá."

Cả lớp đang bàn tán thì cánh cửa phòng bỗng mở từ ngoài bước vào một Lão Sư trẻ tuổi tầm 40 nhưng bộ dạng lại chỉ 20 mấy bởi hắn quá là đẹp trai đi.

Da trắng tóc lam, mắt cùng màu tóc hiện vẻ lạnh lùng cao ngạo, khuôn mặt tuấn tú tiêu soái, lông mi có vẻ hơi cong, dóc dáng dạng thư sinh người lại tỏa ra khí chất băng lãnh. Hắn vừa bước vào một loạt học sinh nữ gần như đỗ gầm, tiếc thay ngươi này chỉ liếc nhẹn lớp cái...

"Đúng là lớp E, toàn rác..."

Cả lớp gần như chết lặng, một dài khuôn mặt tức giận hiện rõ.

"Biết giận sao? Biết giận biết tức thì chứng minh các ngươi không phải rác đi!"

Nói xong người này chỉ ra ngoài sân tập.

"Ta rất không hài lòng các ngươi, vừa nãy tất cả đều đứng vậy chạm chạp. Ra sân, chạy 100 vòng cho ta không được dùng hồn lực."

Nghe được lời này đám học sinh xanh mặt.

"Cái gì?"

"Không dùng hồn lực?"

"Định giết người sao?"

"Đúng!"

"Đúng đó!"

Vị Lão Sư trẻ ngay lập tức nhíu chặt mày, giọng rất băng lãnh gần như không có chút cảm xúc.

"Các ngươi có 1 giờ, kẻ không hoàn thành có thể ra về không cần đến học nữa."


Đám học sinh ngay lập tức xanh mặt, đây là ý đuổi học ngay lập tức đỗ xô ra sân bọn chúng đa phần là con cháu thường dân chuyện học phí đã là khó khăn nói chi đến tài nguyên tu luyện, nếu bị đuổi chính xác là chấm hết cho tương lai bọn nhóc này.

Đám nhóc không lời vị nghị ngay lập tức chạy, Huyền Long lẫn trong đám nhóc cười lạnh hắn thừa biết mục đích của vị lão sư này.

Hồn sư vốn là hồn lực chủ đạo nhờ vào thiên phú có thể quyết định việc tu luyện nhanh chậm nhưng nếu muốn toàn diện phải cần đến thể lực, Hồn lực rất dễ tiêu tốn cạn sạch coi như bất tĩnh việc nâng cao thể lực sẽ giúp cải thiện việc này.

"Xem ra lớp E có một vị lão sư tốt a."

Huyền Long thầm nghĩ.

Hắn cũng thầm tính thời gian 100 vòng sân tôi đa chỉ mất 20 với hắn và 45 phút với người thường tuy nhiên bọn nhóc này 1 giờ coi bộ hơi sát nút, thôi kệ đâu phải chuyện của hắn.

20 vòng đầu dấu hiệu suy giảm thể lực thấy rõ, Huyền Long vẫn bình thường hắn thậm chí bỏ xa đám nhóc.

50 Vòng đám nhóc bắt đầu chạy chạm đi có dài tên sắp không vững, Huyền Long ngẫu nhiên nhìn thấy tiểu cô nương đang cô sức bám theo sau hắn a, trong cô có vẻ cũng không tốt mấy nhưng qua cái nhìn của Huyền Long có thể thấy cô đã từng được huấn luyện hoặc chịu khổ không ít.

Thấy cảnh này Huyền Long cười nhẹn hắn cố ý giảm tốc để tiểu cô nương của hắn có thể bắt kịp.

"Sao thế? Không nổi nữa à?"

Huyền Long nở nụ cười đầy thâm ý với Ninh Tâm.

"N-Ngươi!"

Ninh Tâm Cắn răng vượt lên Huyền Long nhưng ngay lập tức bị Huyền Long vượt lên.

Cả hai nhanh chóng tăng tốc kẻ vượt người đuổi thấy cảnh này đám nhóc tưởng chừng bỏ cuộc lại cố nghiến răng dùng hết sức mà chạy.

"Bọn hắn làm được ta phải làm được là suy nghĩ của 20 học sinh phía sau."

Vị Lão Sư thu tất cả vào mắt, người này đương nhiên vồn ánh nhìn của mình về phía Huyền Long.

"Đứa nhóc này rất xuất chúng, tại sao lại ở lớp E."

Tuy nhiên cái nhìn tò mò nhanh chóng chuyển thành cái nhìn có phần tính toán một nụ cười nhẹn gần như không gần như có hiện lên trên khuôn mặt băng lãnh không cảm xúc kia.

Bên khác.

"Liu liu! chạm như rùa thế?"

Huyền Long bộ dạng cười đùa trêu chọc tiểu cô nương của hắn.

"N-Ngươi..."

Ninh Tâm xuống súc thấy rõ, mặt đã đẫm mồ hôi nhưng vẫn cắn răng chạy sau Huyền Long bướng bỉnh thấy rõ.

"Đáng ghét! Đáng ghét... Ta lại thua hắn, không ta không thể thua tên đáng ghét này." (Suy nghĩ)

Ninh Tâm suy nghĩ không quá phức tạp mà cô chỉ đơn giản là muốn thắng Huyền Long dù dần nhận ra khoảng cách là quá lớn.

Vòng 99.

Huyền Long và Ninh Tâm bỏ xa đám nhóc tuy nhiên bọn chúng và hai người này đều là Vòng 99.

Đám nhóc liêu xiêu sấp đỗ tới nơi một số tên phải cắn đầu lưỡi để không ngất mục tiêu cũng chỉ có một là đuổi kịp Huyền Long và Ninh Tâm.


Huyền Long gần như không đỗ mồ hôi, hắn vẫn bộ dạng cười đùa.

"Nhìn bọn này chịu khổ hạnh phúc vãi~"

Huyền Long cách vạch đích không xa, hắn nhanh chóng hoàn thành nhìn lại tiểu cô nương có vẻ cũng liêu xiêu sấp ngã đến nơi rồi.

Bất ngờ cách vạch hoàn thành không xa Ninh Tâm vấp ngã sau cùng thì không đứng nổi bộ dáng như sấp ngất tới nơi.

Trong mơ mơ màng màng cô lại hướng về phía Huyền Long.

"Thật... Không cam tâm...Mà... Đứng dậy... Đứng Dậy cho ta..."

Dù ý chí là thế nhưng mắt cô dần nhấm lại, cơ thể mảnh mai vốn đã tới giới hạn.

Đám nhóc cũng gần vạch hoàn thần nhiều tên thấy Ninh Tâm chỉ biết lắc đầu bởi bọ họ giờ thân như vác núi từng bước khó khăn hơi thở gấp vô cùng không khéo bất tỉnh là chuyện đương nhiên làm sau có thể giúp kẻ khác.

Nhưng rồi một hành động không tưởng xảy ra.

Huyền Long vậy mà lại giúp Ninh Tâm hắn một tay níu cổ áo cô lôi như bao cát quăng qua vạch đích, trong khá thô lỗ nhưng giờ ai có thể giúp Ninh Tâm ngoài Huyền Long kẻ gần như chưa đỗ mồ hôi.

[Chủ nhân sao lại giúp cô ta?]

"Thích thì làm thôi, ngươi có ý kiến?"

[Tiểu Nguyệt, không muốn ngài giúp cô ta!]

"Không muốn ta lại thích làm ngươi làm gì được ta."

[Tức chết Tiểu Nguyệt rồi! Tức quá đi mà A a a a!]

"Người ồn quá đấy!"

......

Huyền Long không giúp kẻ không quen biết, không ít lợi cho hắn tuy nhiên hình ảnh này khiến hắn nhớ đã từng có một đứa nhóc phải chạy ngày đêm chạy đến máu chân đầm đìa chỉ để được ăn.

"Thật khó chịu."

Huyền Long bất giác thốt ra thành lời.

......